Ngã Vào Tình Yêu

Chương 10: Ba xin lỗi vì đến bây giờ mới biết sự tồn tại của con



Trước đây anh cao lớn dỏng người nhưng vẫn giữ được đầy nét thư sinh nho nhã, hai năm sau đó anh mới nhận ra, cô ấy sợ moi người chê cô già sẽ không xưng với anh nữa, anh bất giác cười ngộ, chỉ một điều đơn giản vậy anh cũng không nghĩ ra được tận tới một năm sau mới hiểu được thì đúng là ngu ngốc. Bởi vậy sau thời gian đóng phim, anh thường xuyên rèn luyện thân thể, rèn dũa để có thân hình cuốn hút, khuôn mặt cũng trở lên góc cạnh và nam tính, điều này chắc chắn cô sẽ không ngờ tới, bởi anh, có lẽ vì yêu, vì chờ cô mà nguyện thay đổi.

Sau khi xong xuôi, người trợ lý cũng đưa đứa bé đến bên bàn ăn đặt xuống liền hỏi:

- A Lỗi, đứa trẻ này thật ngoan, mà cậu làm như vậy ba mẹ nó sẽ tức giận.

- Tôi chính là pa pa của nó, tức giận cái gì? - Sau đó nhanh chóng chụp một bức ảnh hai cha con ngồi trên bàn ăn đăng lên mạng weibo.

Mà khi người trợ lý phát hiện ra bài đăng đã là được mất phút và mấy nghìn lượt phản hồi, mà anh đưa ra nội dung quá đỗi ngắn ngủi. "Ba xin lỗi vì đến bây giờ mới biết sự tồn tại của con, ba càng xin lỗi mẹ con hơn vì sự vô tình của mình".

Phát súng đột ngột này dường như nổ còn to hơn bốn năm trước, một ngôi sao đình đám, đang trên đà phát triển, cũng giống như bốn năm trước anh tuyên bố có hôn ước, nhưng chỉ ít người biết được chuyện anh bị vợ bỏ, luôn luôn cố gắng tìm cho anh một mối lương duyên khác. Bốn năm sau, anh lại làm mọi người xửng sốt hơn vì hình ảnh anh và một bé gái, anh gọi nó là con. Vậy người mẹ của cô bé là ai, điều này khiến cả cộng đồng mạng cùng nhau giúp anh tìm mẹ của đứa trẻ.

Lâm Mặc ngồi trước chiếc bàn làm việc của khách sạn, cô đau đầu ảo não, tên nhóc đó làm sao nhận ra được đó là con gái anh ta chứ, rõ ràng Vy Vy không hề có chút nào giống cậu ta hết. Cô vốn định uống rượu thì Thiết Triết cùng Dương Thịnh đi vào, Thiếu Triết nghiêng người vào cánh cửa nhìn cô chỉ cười, Dương Thịnh trèo lên chiếc bàn đối diện ngồi nhìn vào khuôn mặt Lâm Mặc châm chọc nói:

- Hầy, đúng là phụ nữ tầm nhìn hạn hẹp.

- Con thì sáng suốt.

- Con đương nhiên sáng suốt hơn mẹ, sao mẹ không nghĩ ra là Niệm Niệm mặc dù không giống ông ta nhưng lại cực kỳ giống mẹ, còn nếu giả sử ba năm qua ông ta không hề có phụ nữ bên cạnh thì chẳng phải chỉ có thể là mẹ sao?

Lâm Mặc nhìn con trai một hồi xong lại chớp mắt, đúng vậy, vì sao đứa trẻ ba tuổi nghĩ ra mà cô lại không nghĩ ra, đúng là đại ngốc mà. Vậy giờ cô làm sao để đón Niệm Niệm về, trước cứ nghĩ làm khó anh ta một hồi anh ta sẽ phải đưa đứa bé đến đồn cảnh sát, sau đó để bảo mẫu đến đón là được rồ, hầy, nước đi này của cô tính sai quá sao rồi, ác nữ tổng tài như cô cũng có ngày tính toán như này, công ty không lẽ mấy chốc cũng rơi vào khủng hoảng mất thôi.

Thôi vẫn là nên uống một lý rượu lớn sau đó bước chân lảo đảo về phía phòng ngủ, chìm vào giấc ngủ. Ba năm nay đối với cô có lẽ là quá nhạt nhẽo rồi, cô từng mơ thấy khuôn mặt đó bao nhiêu lần chứ, nhưng rồi cũng có lần nào mở mắt ra liền thấy cậu ta đâu, biết vậy mấy năm trước chịu khó nhìn chằm chằm cậu ta chút, biết đâu dũng cảm một lần nói chị nuôi cậu. Giờ đến ngủ cũng thấy ân hận vì không thử tỏ tình lấy một lần.

Lần này trở về cô cũng chẳng còn ngại ngần trốn tránh như những lần trước, cô đưa thẳng Dương Thịnh đến chỗ Lão Lâm cho ông tự chăm sóc nó, còn cô phải dành thanh xuân của mình đi tiêu tiền, tiêu hết tiền của lão Lâm mấy năm qua mới được, cô vất vả như vậy mà cha cô còn có thể nói một câu quá đỗi phũ phàng, con không biết tiêu tiền thì ta sẽ dạy cháu nội ta tiêu. Cô thật là hậm hực. Liền thẳng tay quẹt thẻ tất cả những gì thích hay không thích, vui không vui, đập vào mắt là có thể mua, nơi này cô không có bạn bè, chỉ có Thiếu Triết và Lâm Tuấn Kiệt, mua thêm vài bộ đồ cho họ cũng chả sao, lo lắng gì chứ, mua hết đằng nào cũng thấy Lão Lâm nhiều tiền, mình không cần lo lắng.

Phía bên kia, Dương Lỗi cũng đưa Niệm Niệm về nhà họ Dương, ông bà Dương nhìn thấy đứa bé gái xinh xắn đáng yêu dù có giận cpn như nào đi chăng nữa cũng phải mủi lòng, nhưng mà bé con này lại biết lại, nhất định không chịu theo lời dỗ dành của ông bà, chỉ ôm lấy cổ Dương Lỗi mắt rơm rớm nước mắt. Ông bà sao lại có thể không rung động chứ, đứa bé thật là. Lúc nào cũng được Dương Lỗi ôm ấp trong vòng tay, chăm sóc nhẹ nhàng hết mức, khiến con bé ngày càng dựa dẫm đến độ đang ngồi chơi cùng anh trong phòng nhưng thấy cửa phòng mở liền lập tức chạy về phía anh trốn lấp về phía sau lưng.

Tất cả những hành động của nó lại càng khiến anh yêu chiều hơn.

Mà lúc nào trang Weibo mạng xã hội cũng có vài bài đăng của độ đốt tiền đại tiểu thư nhà họ Lâm, mua rất nhiều thứ, không ngại nhìn giá hóa đơn chỉ cần thanh toán, những bộ hóa đơn dài dằng dặc mà khéo cô còn chả cần biết đến chuyện cô đã mua những thứ gì.

Cuối cùng vẫn là trở về căn nhà của cô lúc trước. Nơi này hầy, ba năm không có người ở rồi. Khung cảnh lại quay về viễn cảnh khi xưa, khi đó cô chỉ ở nơi này một thời gian ngắn, hai người dường như là tâm đầu ý hợp.

Ba năm rồi, anh cũng đã đạt được những thành tựu nhất định, còn cô thì chỉ là người đứng sau, âm thầm chịu đựng, cô biết mình mang thai liền nhanh chóng dời đi, bởi anh còn quá trẻ, một người phụ nữ hơn anh những sáu tuổi, lại còn mang cho anh lắm điều tiếng vậy anh không thể giải thích được, chỉ đành mãi mãi ở phía sau.

Hiện tại anh lại chăm sóc Niệm Niệm không dời khiến cô cũng bắt đầu thấy nhớ con bé rồi, đây cũng là lần đầu mà hai mẹ con không gặp mặt nhau lâu đến vậy. Không biết đứa trẻ không tim phổi kia có nhớ gì đến người mẹ như cô không. Dọn dẹp lại nơi này liền nhanh chóng cất đi những vật dụng mới tiêu sài hoang phí bang chiều, cô dốc sức dọn dẹp nơi này mong rằng sau này đây sẽ là nơi ở mãi mãi, cô không cần ra ánh sáng, chỉ cần là người phụ nữ đứng sau bức màn cùng anh. Vậy cũng được.

Lâm Mặc đã gửi lại Dương Thịnh cho Thiếu Triết cùng với Lão Lâm, vậy nên đêm nay sẽ là lúc cô bình yên nhất để suy nghĩ lại mọi thứ về cuộc đời mình. Cô dùng năm năm để mạo danh chị gái vực lại công ty, đến bây giờ cô cũng quên đi mất chuyện mình tên là Lâm Duy hay Lâm Mặc, cô chỉ cần nhìn thấy hai đứa trẻ kia liền vui vẻ và hạnh phúc, như vậy đã không còn gì tốt đẹp hơn.

Đêm nay Lâm Mặc lại uống rượu.

Cũng không biết ai đã vào nơi này sinh sống nữa, đã để lại nơi này rất nhiều rượu, cô liền vui vẻ nhấc từng cốc một lên, từng chất lỏng sóng sánh ánh vàng được cô nuốt vào trong bụng, dần dần rồi mê mê, cô nhận thấy một bóng dáng đàn ông cao lớn anh ấy nở nụ cười với cô, nhẹ nhàng ôm cô lên nhưng mùi hương này lại khiến cô nhớ lại, cô chẳng phải vẫn luôn mong nhớ người đàn ông này sao.

- Dương Lỗi, là anh sao?

Người đó không đáp lại cô, chỉ nhẹ nhàng đáp xuống môi cô một nụ hôn thật nhẹ, hương thơm mát tỏa ra từ người đàn ông khiến cô không khỏi cố chấp, cô vòng tay lên ôm lấy cổ anh, mơ hồ cười một lúc sau đó bắt đầu hôn xuống, nụ hôn này không nhanh chóng chấm dứt, mà nhẹ nhàng lay động thật lâu, thật sâu cho đến khi không còn lại những thức vướng bận, hai người lại như vậy hòa vào làm một cùng nhịp thở gấp và những tiếng ỉ oi khẽ trong màn đêm.