Ngã Vào Tình Yêu

Chương 2: Là cô ấy



- Tiểu Lỗi. - Dương phu nhân ngồi bên cạnh cũng giật mình thốt lên thành tiếng. Bởi bà cũng không mong con trai mình vướng vào những lùm xùm này.

- Cậu Dương, cậu thực sự đồng ý giúp đỡ Lâm gia tôi.

- Cháu đồng ý.

- Lão gia, lão gia, cô chủ..

Một người giúp việc vừa hét vừa chạy vào nhà khiến cho Lâm lão càng thấy mất mặt.

- Thím có biết nhà đang có khách không?

- Lão gia, cô hai về, là cô hai, không phải cô Mặc đâu?

- Thím nói cái gì. Lâm Duy..

Câu nói của Lão Lâm chưa kết thúc thì bóng dáng một người phụ nữ nhỏ bé xuất hiện bước vào cửa. Còn cố gắng dùng sức kéo theo chiếc vali thật nặng kéo đằng sau, đến lúc mệt quá không kéo nổi nữa bèn nhìn về phía Lâm Tuấn Kiệt. Ủy khuất mà lên tiếng.

- Lâm Tuấn Kiệt, anh có nhìn thấy em không vậy, mau giúp em đi, nó nặng chết.

Mà toàn bộ hành động của cô từ khi bước vào đã được Dương Lỗi thu lại tất cả vào trong tầm mắt. Đi cả một vòng anh không biết sẽ có khi được gặp lại cô. Anh không ngờ chỉ một vài phút ngắn ngủi si mê cô nhưng lại có thể là hữu duyên như vậy. Thật may tìm được cô rồi.

Lúc này, Lão Lâm sau một hồi ngơ ngớ, cũng chạy nhanh về phía cô gái nhỏ lên tiếng:

- Con gái, ruốt cuộc con là Lâm Duy hay Lâm Mặc.

Lâm Duy nhìn sang phía ba mình, cùng những người đang ngồi trong phòng khách, cô biết mình lại gây chuyện rồi, nhưng hiện tại, đây là nhà cô, cô cũng muốn cho cha mình biết được, sự thật năm năm trước, cô quả thực cũng không muốn cha cô thêm đau lòng.

- Cha, con là Lâm Duy, năm năm trước người gặp tai nạn bị mất kia là Lâm Mặc, chị ấy bỏ trốn cùng tình nhân của mình nên gặp phải tai nạn. Năm đó con là người chứng kiến, nhưng con biết khi thông tin chị ấy sảy ra tai nạn công ty chắc chắn sẽ không yên ổn. Không thể để công ty sảy ra vấn đề nên con tráo đổi ví của con và chị, gửi về công ty bản kế hoạch phát triển công ty con tại Thanh Hà, vừa dưỡng sức sau tai nạn vừa hoạt động công ty, đến nay bên kia ổn định con liền trở về.

- Cha.. cha nên nói gì đây, con bé kia, gia đình đầy đủ, vậy mà con bỏ theo một người đàn ông đã có vợ. Nhưng Tiểu Duy, con chịu đựng tai tiếng của chị con vậy..

- Không sao, dù sao con cũng không có tư tưởng lấy chồng, thêm vài tai tiếng cũng được.

Nghe được câu nói của cô, vài người trong phòng bật cười thành tiếng. Không có ý định lấy chồng, nhưng thật tiếc.

- Tiểu Lâm, để anh họ giới thiệu với em một người, nào quay sang đây. Đây là Bác Dương, bạn thân của ba, là người đã cùng ba hứa hôn cho các con trong gia đình. Đây là Dương phu nhân, vợ của bác Dương. Còn đây, đây là cậu Dương, là người sắp tới sẽ tổ chức hôn lễ cùng em. Hai đứa làm quen đi.

- Hôn lễ, hôn lễ gì chứ, em không đồng ý.

- Ông Dương, ông xem chuyện này.

- Bác Lâm, con là người nói đồng ý, con nhất định sẽ thực hiện lời nói của mình. Hơn nữa bác cũng nói là công ty hiện tại đang nhiều người nhòm ngó, nếu mối hôn sự này không diễn ra quả thật sẽ vất vả trăm đường, cháu không hiểu về kinh doanh, nhưng nếu cuộc hôn nhân này có thể giúp đỡ bác, cháu nguyện ý giúp đỡ.

- Cậu Dương, quả thực cám ơn cậu.

Ông bà Dương quả thật khi gặp mặt Lâm Duy, nhìn thấy cô con gái có đôi chút giống trẻ con này hoàn toàn không thể nghĩ cô ấy có thể gây điên đảo thị phi đến vậy, nhưng để lấy tên cô chị thì tiếng tăm vẫn còn, quả thực ông bà không thể vui vẻ, nhưng lời con trai đã nói ra, ông quả thực không thể lật lọng. Huống hồ mối hôn sự này, ban đầu lại là do nhà họ Dương chủ động kết duyên.

Lâm Duy nhìn về phía Dương Lỗi nghi hoặc, người đàn ông này nhìn khuôn mặt non nớt như vậy, nhưng lời nói của cậu ta lại cứng rắn, khiến cho cô cũng chưa biết lên phản bác như nào. Chỉ có thể ngồi yên lặng nghe ngóng xem hai bậc phụ huynh ngồi nhâm nhi trà và tiếp tục nói chuyện.

Sau khi tiễn nhà họ Dương trở về, Lâm lão mới bắt đầu tìm đến Lâm Duy để nghe cô kể tất cả mọi chuyện năm năm trước. Cô luôn nói có một phần lỗi cũng là tại cô, ban đầu khi cô gặp chị gái nên dứt khoát đưa chị ấy về, nhưng khi chứng kiến chị gái bị người phụ nữ kia thuê người đến đánh cô không đành lòng bèn giúp đỡ chị gái có thể trốn đi được bao xa thì tốt bấy nhiêu. Nhưng cuối cùng sự giúp đỡ của cô còn gây đến sự việc thương tâm hơn. Cô bị vợ của người đàn ông kia xô ngã từ tầng hai của khu chợ cũ xuống, bị thương nghiêm trọng khiến phần lưng của cô hiện tại không chịu được đau mỏi quá lâu. Còn để lại một vết sẹo dài. Chị gái cô cũng cùng người đàn ông kia tai nạn không qua khỏi.

Điều này để mà nói ra thì thực sự đáng buồn nhưng cũng đáng trách, cô trách chị gái cô vì sao không yên phận. Năm năm trời cô sống dưới danh phận chị gái mình, mặc dù không gây thêm tiếng động gì đến tiếng tăm mới, nhưng danh tiếng của một cô gái bỏ một đời chồng rồi còn bỏ nhà theo trai thì tồn tại mãi mãi, bao giờ mới có thể dập tắt được chứ.

Nhưng bản thân Lâm Duy phải lựa chọn. Bởi Lâm Mặc mới là người đứng tên cổ phần công ty, nếu như cô dùng thân phận Lâm Duy tại Lâm thị cô sẽ không được thừa hưởng bất kì điều gì hết. Công ty là công sức của cha mẹ cô. Mẹ cô đã mất để lại mình cha cô bôn ba, cô làm sao sẵn sàng vứt bỏ.

Cô dùng năm năm để học toàn bộ phương thức kinh doanh, cô xem lại tất cả những mánh khóe trong kinh doanh của Lâm Mặc, lấy lý do phát triển công ty con điều Thiếu Triết là trợ lý thân cận nhất của Lâm Mặc đến làm việc và hỗ trợ mình. Năm năm đủ tàn nhẫn nhất mới quay lại Thượng Hải. Chỉ là cô mặc dùng tàn nhẫn trong kinh doanh, nhưng tính cách cô lại chẳng thể thay đổi. Cô vẫn nhiệt tình và lo lắng cho mọi người, không thể trưng một bộ mặt lạnh lẽo giống như Lâm Mặc, điều này khiến Thiếu Triết đau đầu vẫn không thể sửa đổi được cho cô.

Hơn nữa, những bộ đồ Lâm Mặc thích sẽ là những chiếc váy body ôm sát nóng bỏng, thường chỉ có ba màu đỏ, đen, trắng. Còn Lâm Duy, cô vốn là người ưa tự do, từ nhỏ thành tích học thì vượt trội, nhưng chỉ cố gắng để giành được phần thưởng đi du lịch của Lâm lão, bởi vậy nên ông không thể giữ cô bên mình. Kể từ khi học đại học cô đã tự ý đi du học để tiện cho những giấc mơ được đi thăm thú mọi nơi trên thế giới. Bởi tính cách của hai người quá đỗi khác nhau nên phong cách ăn mặc của hai người cũng khác nhau. Lâm Duy mặc những bộ cánh nhẹ nhàng, màu sắc có phần ngọt ngào, hơn nữa. Cô phóng khoáng lại không mấy khi suy nghĩ quá nhiều nên khuôn mặt của cô không một ai nghĩ đến chuyện năm nay cô đã hai mươi tám tuổi.

Vậy nhưng lần này trở về, cô sẽ phải đối mặt với tất cả, cùng cha và anh họ làm lại tất cả, mà cơ hội chỉ có thể dựa vào dự án hợp tác lần này của Dương thị.