Ngã Vào Tình Yêu

Chương 8: Bữa ăn sóng gió



Mọi người thấy cô mải ăn yên lặng liền bắt đầu đổi chủ đề, Vương Dĩnh liền hỏi cô:

- Cô Lâm, cô cũng có tài diễn xuất, có bao giờ cô nghĩ sẽ nghĩ chuyển mình vào lĩnh vực giải trí không?

- Không!

- Sao vậy, vậy thì lãng phí tài năng quá.

- Nhiều lý do lắm, thứ nhất, tôi thấy tôi cũng không nghèo nên không cần làm diễn viên, thứ hai tôi thấy mình hơi già để bắt đầu sự nghiệp diễn xuất.

- Cô Lâm hơi già sao? Nhìn cô đâu nhiều tuổi đâu. Vậy cô Lâm hiện tại là bao nhiêu tuổi vậy?

- Vậy sao cảm ơn, tôi nhìn trẻ sao, nhưng cô biết không, hỏi tuổi phụ nữ là không lịch sự đâu, mà tôi có thể nói cho cô biết, tôi hơn Dương Lỗi sáu tuổi.

- Oa, vậy cô Lâm quả thật quá trẻ. - Một người khác cũng phải lên tiếng thán phục.

- À đúng rồi Dương Lỗi, lần trước chị có nghe nói em có hôn ước rồi, liệu hai người có dự định kết hôn năm nay không?

- Sao tôi thấy mọi người giống hỏi cung vậy. - Lâm Mặc thấy có người hỏi đến chuyện tình cảm nên bèn định đổi hướng, nào ngờ cậu chàng kia không nhanh không chậm, nhẹ nhàng nói từng tiếng một khiến cả căn phòng dường như nín thở không nên hơi.

- Tôi bị vị hôn thê bỏ rồi.

Khụ khụ, Lâm Mặc sau khi nghe được những lời này cũng vì thế mà sặc, ho lên mấy tiếng, lúc này không khí càng ngượng ngạo hơn khi cả Dương Lỗi và Thiếu Triết từ hai bên đều đưa cho cô hai ly nước. Hầy rõ ràng là nước lọc mà sao cô thấy vị vừa chua vừa đắng thế không biết. Hơn nữa, cô thực sự là đang lưu giữ bí mật không muốn ai biết.

Chỉ có điều nhanh chóng đã bị Thiếu Triết phát hiện ra rồi. Cô phóng túng một đêm, vui chơi có thưởng, hiện tại dính bầu nhưng cô nhất định không muốn nói là của ai. Cô cố gắng hoàn thành dự án này nhanh chóng rồi sẽ dời khỏi thành phố này đến công ty con trốn tránh mọi việc. Bởi Thiếu Triết bên cô năm năm, làm sao có chuyện những thay đổi nhỏ của cô mà anh không biết chứ. Anh biết cô có thai, nhưng dựa vào những người cô tiếp xúc, anh cũng biết luôn người đó là người đàn ông đang ngồi cạnh cô kia, nhưng bản tính cô ương bướng, cho dù chối chết cô cũng không thừa nhận thì sao anh còn dám nói với người kia chứ. Anh chỉ đành thở dài chăm sóc cô thật chu đáo, sau này anh sẽ nhất định không hối hận.

Bình thường anh sẽ rất chú ý đến việc ăn uống của cô, nếu không có hội nghị hoặc những sự kiện đặc biệt nhất định sẽ không để cô đi giày cao gót, chăm sóc từng tý cô giống như người vợ của mình. Chỉ có điều cô không coi anh là người để nương tựa, bởi vậy đến khi cô ho chút xem nghẹn anh phải nhanh chóng đưa cho cô cốc nước để tránh bị phát hiện nhiều hơn. Mà bên kia khi Dương Lỗi nhìn thấy Thiếu Triết lo lắng cho Lâm Mặc, ánh mắt anh thiếu điều muốn đánh hắn ta cơ chứ. Thấy tình hình không ổn, cô đành nhẹ nhàng phân bua.

- Chuyện là tôi thấy cậu cũng nhỏ tuổi, vài năm nữa lấy vợ cũng không muộn, chứ lấy vợ sớm quá, về sau không hợp nhau lại mất công, đã thế còn mang danh một đời vợ.

Mọi người nghe thấy Lâm Duy nói thế bèn cười xòa, xong lại có người tiếp tục nói tiếp:

- Vậy Dương Lỗi ca ca, thích mẫu người phụ nữ như nào?

- Phải đấy, cậu nói đi, có gì mọi người sẽ giới thiệu cho cậu, đỡ phải suy nghĩ về hôn thê cũ.

- Tôi thích người hơn tôi vài tuổi, để người đó có nhiều kinh nghiệm phong phú có thể chỉ dẫn cho tôi, dáng người nhỏ bé để cảm giác có thể ôm trọn thế giới vào lòng, đôi lúc tôi lại thấy càng thông minh lanh lợi một chút lại càng tốt, mà kể cả cô ấy có giàu có một chút để nuôi nổi tôi thì lại càng tốt.

Dương Lỗi vừa nói lại vừa cười, những lời anh nói vừa rồi càng khó hiểu, mọi người nhìn ngó nhau sau đó chỉ nhanh chóng nói sẽ cố gắng tìm giúp cậu người như thế, còn Thiếu Triết lại căn bản biết cậu đang miêu tả ai cũng chỉ có thể bật cười thành tiếng. Lâm Mặc thấy anh cười liền dùng chân đá anh một cái thật mạnh sau đó lại nhanh chóng cúi xuống ăn cơm. Mọi người cũng không hề câu nệ nữa bắt đầu ăn uống cười nói vui vẻ.

Sau khi ăn xong bữa tối, mọi người nhanh chóng rủ nhau ra phía mạn thuyền, nơi này không khí mắt rượi, thuyền chạy trên sông buổi đêm lung linh huyền ảo. Mọi người thi nhau chụp ảnh, lưu lại những khoảnh khắc tươi vui trước khi tàu cập bến. Lâm Mặc ăn xong lại buồn ngủ, mắt cứ hay liu diu, đợi đến khi tàu cập bến có lẽ hai mí mắt sắp thành keo dính lại chặt với nhau rồi. Mọi người thấy vậy cũng chỉ chào hỏi bâng cua rồi dời đi trở về nơi ở mà đoàn phim đã sắp xếp. Chỉ có một mình Dương Lỗi lặng lẽ theo gót cô gái trong bóng đêm.

Sau khi nhìn rõ Thiếu Triết dời khỏi khách sạn, anh nhẹ nhàng nhìn xung quanh sau đó tiến đến gõ cửa căn phòng của Lâm Mặc, lúc nào cô đã díu mắt buồn ngủ lắm, nhưng khi nghe những tiếng gõ cửa khó chịu kia, cô không khỏi bực mình đứng dậy tiến đến cánh cửa mở ra và quát lớn:

- Tên nào phá đám giấc ngủ của bản cung vậy?

Khuôn mặt chàng trai ngoài khung cửa khiến Lâm Mặc không khỏi bất ngờ, bởi cô đã nghĩ anh dời đi cùng với đoàn phim, cũng tại Thiếu Triết không chịu nghe cô, cứ nhất quyết bắt cô ở lại một đêm nghỉ ngơi xong mới trở về thành phố khiến giờ cô cứ phải gặp lại tên đáng ghét này. Cô đang tính nhanh tay đóng cửa lại đã bị người đối diện áp sát đẩy cả người cô nhanh chóng trở lại căn phòng.

Cô ảo não không muốn nói thành lời, bởi thực sự cô sợ cậu ta biết bí mật của cô, cứ cho là cô buông thả, nhưng cô nhất định sẽ không hại đi đứa bé cô đang mang trong mình, còn cậu, cô biết cậu cũng sẽ không làm điều đó, nhưng cậu ấy mới hai mươi hai tuổi, còn cả một tương lai, hơn nữa, cậu ấy làm sao đã sẵn sàng làm một người bố cơ chứ.

- Cậu đến đây làm gì, ở đây rất gần đoàn phim, cậu tách đoàn đến đây sớm muộn cũng bị cánh nhà báo săn được ảnh.

- Tôi không cần muốn quan tâm điều đó.

- Rốt cuộc cậu muốn sao?

- Tôi nghĩ tôi mới nên hỏi chị điều đó. Vì sao chị lại hủy hôn. Tin nhắn chị nói với tôi có phải đang chê tôi không, tôi cảm thấy mình bị tổn thương.

- Tôi không thích mấy em trai ít tuổi, mấy anh già cũng tốt mà, khuôn mặt thì nam tính, tính cách thì tâm lý, chiều chuộng, lại là người có chính kiến, kinh nghiệm thì phong phú, cậu nhìn lại mình xem, mặt thì búng ra sữa, tính cách thì khác nào trẻ con không, còn đợi tôi dỗ cậu sao, tôi cho dù có muốn lấy chồng đi chăng nữa cũng sẽ lựa chọn người lớn, đâu phải lựa chọn người về chơi đồ hàng chung đâu.

- Chị nói lại lần nữa xem.

- Tôi nói là tô thích mấy người đàn ông đứng đắn lớn tuổi, nam tính không thích mấy tiểu nam sinh ít tuổi.. ưm.. Dương Lỗi.. cậu..

Nét gân xanh nổi lên trên khuôn mặt, cậu ta đúng là tức giận không còn để cho cô nói hết câu đã bịt miệng cô lại, có vẻ điều này hữu hiệu, mà Lâm Mặc đang mắc câu. Cô quên mất chuyện đang muốn né tránh cậu ta, một phút đáp lại liền xa và lưới địch.

Mọi chuyện xong xuôi, Dương Lỗi nhẹ nhàng ôm gọn cô vào trong lòng, ghì cằm vào chiếc cổ gầy trắng nõn của Lâm Mặc, hơi thở dốc sau trận hoan ái, nhưng anh nhất định không chịu buông. Từng hơi thở ấp áp phả vảo cổ khiến Lâm Mặc trở lên bí bách. Bởi cô thực sự đang lo lắng đến một chuyện khác hơn. Cô đang yên lặng cảm nhận từng chút ở phần bụng mình, cô không thấy đau, không thấy khó chịu, nhưng cô lại muốn điều hòa lại nhịn thở của mình mong rằng không sảy ra chuyện gì hết. Đường đường là đáng nam nhi mới lớn, lại mới học đòi đua theo chuyện chăn gối này, hơn nữa lại bị cô nói những lời kia khác nào sỉ nhục, nên sức của cậu ta không hề nhẹ nhàng chút nào. Giờ cô mới thấy ân hận đã nói ra những lời khiêu khích như vậy. Ảo não thở dài. Nhưng lại không làm cách nào thoát khỏi vòng tay cậu.

Dương Lỗi nhẹ nhàng mới những hành động nhỏ nhặt của cô, mỉm cười rồi lại tiếp tục ôm cô vào trong lòng. Cô ấy là quá cứng đầu, anh vẫn là phải dỗ dành lại. Nhưng bản thân anh khi chìm sâu vào giấc ngủ cũng là khi không còn tìm thấy cô nữa.