Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 25: Cầu một phương thuốc



Đổng Quyết Minh nhìn bạch y trong đám người, hắn nhắm mắt lại, lời đang nói cũng ngừng một chút làm Bán Hạ ngạc nhiên vô cùng. Bán Hạ nghĩ, hóa ra tiên sinh nhà mình còn có lúc suy nghĩ ngưng trệ như thế này.

Đổng Quyết Minh không quan tâm tới ánh mắt Bán Hạ, viết đơn thuốc xong, lập tức vẫy tay với Tạ Quân. Ánh mắt Đổng Quyết Minh trong suốt, Tạ Quân chính là thư khố biết đi của hắn, chuyện xưa loại gì cũng có, thú vị vô cùng.

Tạ Quân từng đọc qua cả vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường, hơn nữa tuổi tác lớn hơn Đổng Quyết Minh, gặp chuyện gì cũng khắc sâu trong lòng, bởi vậy khi nói tới chuyện xưa thường nửa thật nửa giả, thú vị có thừa, dư âm còn mãi. Ở cùng Đổng Quyết Minh mấy ngày, Đổng Quyết Minh đã sớm xem Tạ Quân là tri kỷ, lúc hắn muốn xuống núi Đổng Quyết Minh rất không tình nguyện.

"Tạ công tử, ngươi lại có tâm bệnh gì, ta trị cho ngươi." Đổng Quyết Minh hỏi, khuôn mặt trắng bệch trở nên rất sinh động.

Tạ Quân cười nhạt, "Thôi, ta không muốn chen ngang." Lúc này người xếp hàng xem bệnh rất đông, thấy Đổng thần y và vị công tử tuấn tú này là người quen, mọi người vểnh tai lên nghe nói chuyện, lúc nghe Tạ Quân nói không muốn chen ngang còn thoáng thở phào, nhìn Tạ Quân bằng ánh mắt cảm kích.

Đổng Quyết Minh lại không coi đám dân chúng kia vào mắt, chỉ nhìn qua đám người đó một cái, trong đó cũng không có người nào bệnh hiểm nghèo. Hắn thả lỏng người trên ghế, nhìn trời, "Tạ công tử muốn đi đâu? Hôm nay trời đẹp, không ngại tới chỗ ta chứ?" Hắn là ý muốn dọn hàng, dân chúng xếp hàng xung quanh lập tức thì thào bất mãn và vài người thì khẩn cầu.

Tạ Quân cảm nhận được dân chúng đang lên án, lại nhìn Đổng Quyết Minh ung dung, kiếp trước hắn không có phát hiện thần y như trích tiên này lại là người tùy hứng, tiêu sái như vậy.

"Tạ công tử, mời. Đỗ cô nương mặc dù đã rời đi, nhưng tài nấu nướng của ta cũng không tệ đâu." Bán Hạ thu dọn hàng xong, Đổng Quyết Minh sửa sang lại y phục, bước tới chỗ Tạ Quân, khoác tay lên đầu vai hắn. Kiếp trước mặc dù vị thần y này đã tâm lạnh, thân cô quạnh nhưng vẫn thích xuống nhà bếp, hắn ta nấu ăn rất ngon. Tạ Quân cười cười, đi theo hắn.

Nhưng Tạ Quân rất nhanh phát hiện Đổng Quyết Minh không bình thường, nói là khoác lên đầu vai hắn không bằng nói là mượn vai hắn lấy sức bước đi.

"Tiên sinh, hay Bán Hạ cõng người." Bán Hạ còn là một thiếu niên chưa trưởng thành, thân thể gầy guộc ngồi xổm xuống trước mặt Đổng Quyết Minh.

"Không cần, ngươi nhỏ thế này, ăn nhiều cơm vào rồi hãy nói." Đổng Quyết Minh khó chịu cười, nhưng đáy mắt là đau lòng, vài ngày trước Bán Hạ cõng hắn đi đường núi, lúc thả hắn xuống mãi mới đứng thẳng lưng được, những thứ này hắn đều nhìn rõ. Giờ Tạ Quân ở đây, hắn cũng không muốn một đứa trẻ cõng hắn lần nữa.

Tạ Quân cũng nói, "Bán Hạ, ngươi vác đồ cho tốt, tiên sinh nhà ngươi giao cho ta." Tạ Quân nhìn Đổng Quyết Minh, cau mày, "Nếu ngươi bị thương sao còn xuống núi hành y, trấn Lâm An không thiếu lang trung, những người bệnh kia cũng không phải là bệnh gì nguy kịch, không cần ngươi cứu." Tạ Quân chưa phát giác ra được ngữ khí của hắn lộ ra một hai phần quen thuộc của kiếp trước.

Đổng Quyết Minh không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại lại vui vẻ, híp mắt nói, "Bởi vì trực giác nói ta sẽ gặp được ngươi."

Tạ Quân không tin, nói, "Nếu ta muốn gặp ngươi, ta sẽ lên núi, nếu ta không muốn gặp ngươi, dù ngươi xuống núi, cũng tìm không được. Đổng công tử, ngươi rốt cuộc gặp chuyện gì?"

Đổng Quyết Minh bất đắc dĩ buông tay, "Ngươi quá hiểu ta, Tạ công tử." Gương mặt hắn vui vẻ, "Trên trấn có một tiểu cô nương hết sức đáng yêu, nhà nàng cũng hành y, nàng hứng thú với y thuật, cho nên muốn mượn sách của ta, ta bèn mang sách xuống núi cho nàng."

Tạ Quân híp mắt lại, cười khẽ, "Là cô nương nhà ai khiến Đổng thần y động tâm? Tạ mỗ rất hiếu kỳ."

Đổng Quyết Minh bối rối, song vẫn nói, "Động tâm gì chứ, Hồ cô nương mới mười ba a! Là một đứa trẻ, ta lớn hơn nàng cả mười tuổi, có thể có tâm tư gì?"

Tạ Quân im lặng, trong lòng thầm ghi nhớ, trong đầu nảy ra ý gì đó, "Đổng công tử, ta tới đây, là muốn kể chuyện tiếp cho ngươi nghe."

"Chuyện gì cơ?" Tạ Quân kể cho hắn không ít chuyện xưa, tuy đa phần là chuyện có kết cục không tốt đẹp, hoặc cầu không được, hoặc thương tiếc cả đời, hoặc vì chấp niệm mà làm loạn thiên hạ, hoặc vì chấp niệm mà trở thành hồng nhan bạc phận... Hắn đã từng nghe rất nhiều chuyện tài tử giai nhận hạnh phúc mỹ mãn, cũng nghe qua anh hùng rong ruổi sa trường hiến công lập quốc, nhưng chỉ tới khi nghe chuyện xưa của Tạ Quân hắn mới cảm thấy nóng ruột nóng gan.

Không đợi Tạ Quân trả lời, Đổng Quyết Minh lại nói, "Ngươi bị thương." Ngữ khí khẳng định, bởi vì Đổng Quyết Minh đã ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt, hắn nhìn sắc mặt Tạ Quân, môi màu hồng nhuận, hai má như bạch ngọc, hẳn là vết thương cũng không đáng lo lắm.

Tạ Quân tùy ý gật đầu, "Vết thương nhỏ. Chuyện sau là nối tiếp chuyện xưa ta từng kể."

Đổng Quyết Minh kịp phản ứng, cười nói, "Chuyện tình thần y xưa?"

"Ừ." Ánh mắt Tạ Quân phức tạp nhìn ra xa, áo bào trắng tuyết bay theo gió, "Thần y thấy được thi thể nữ tử mình yêu, nàng đã bị thiêu cháy, da thịt thay đổi hoàn thoàn, trong ngực có một chiếc khăn tay, trên đó là di nguyện bằng máu của nàng. Nàng nói, nàng không muốn trở thành lý do bức thần y, hy vọng thần y không cần quan tâm tính mạng nàng, nối giáo cho giặc, nếu như vậy, nàng chết cũng không hối tiếc."

Đổng Quyết Minh vốn ngạc nhiên, lập tức cười khen, "Quả là nữ tử hiếm thấy. Nhắc tới cũng nói, nhìn như nàng ta rất sợ chết nhưng lại là cô nương trọng đại nghĩa, nếu nàng ta không như vậy, hẳn là thần y kia cũng không si mê nàng. Bất quá khăn tay này đối với thần y là đả kích nặng nề rồi, vội vã lựa chọn, phá vỡ tâm nguyện của nàng ta, không vãn hồi được người thương đã đành, tới nguyện vọng của nàng ta cũng không thể hoàn thành."

Tạ Quân gật đầu, "Cô nương kia trên trời có linh, cũng không muốn thần y vì nàng làm ra loại chuyện đó."

Đổng Quyết Minh thở dài một hơi, "Chẳng biết vì sao, ta lại có chút thương xót vị thần y kia, có lẽ ta cũng hành y nên cảm động lây."

Tạ Quân nhìn bộ dạng hắn ta, cười sâu sa. Hắn vẫn nhớ như in lời Đỗ Huyền Ca nói, không chỉ có một Đỗ Huyền Ca, mà còn có ngàn vạn Đỗ Huyền Ca, hậu họa khó tránh vô cùng. Tránh để bi kịch lặp lại, hắn đã tự biên soạn đoạn sau, giúp Đổng Quyết Minh ngày sau sáng suốt chọn lựa.

Đương nhiên Đổng Quyết Minh không dây dưa với nàng ta là tốt nhất.

"Bây giờ nghĩ lại, thần y kia nếu không sợ chết nên cùng người mình thương chết đi, lưu lại linh hồn trong sạch, đó là kết cục tốt hơn." Đổng Quyết Minh suy nghĩ nửa ngày rồi nói.

Sắc mặt Tạ Quân hơi thay đổi. Đổng Quyết Minh không biết nữ tử kia yêu thương hắn là vì muốn dụ dỗ hắn vào cạm bẫy, nếu hắn chết vì nàng ta, thật sự làm cho người ta thấy đáng tiếc. Nhưng dù sao mọi người vẫn tin tưởng những thứ mắt thấy tai nghe, lời nói bóng gió của hắn, có thể chẳng lay chuyển vị trí của người đó trong lòng hắn ta.

Lúc trước hắn từng vì chuyện này băn khoăn, nếu như chuyện cũ lặp lại, dù thế nào Đổng Quyết Minh cũng tiếp nhận dễ dàng hơn.

Nhưng nếu Đổng Quyết Minh muốn tự vẫn... Tạ Quân có chút đau đầu, hắn đành phải cẩn thận để ý hắn ta hơn một chút.

Tạ Quân chợt nhớ tới thiếu nữ nhỏ trong lời nói của Đổng Quyết Minh, cũng không biết có phải trùng hợp hay không, hay người này khác Đỗ Huyền Ca... Nếu là vế sau, có phải tuổi quá nhỏ rồi không?

Đã tới nhà Đổng Quyết Minh, Tạ Quân lưu lại dùng cơm, thấy Bán Hạ từ ngoài cửa vào, nói nhỏ bên tai Đổng Quyết Minh, chờ Bán Hạ đứng thẳng lại, ánh mắt Đổng Quyết Minh nhìn Tạ Quân đã thay đổi.

"Tam hoàng tử quả nhiên tiêu dao, tự tại, vậy mà có thể trốn khỏi hoàng cung, ngao du thiên hạ."

"Tin tức đã tới trấn Lâm An rồi sao?" Tạ Quân hỏi, không có che giấu.

Đổng Quyết Minh cười lắc đầu, "Không phải, mà trực giác của ta nói ngươi không phải người bình thường, ta bàn kêu Bán Hạ đi nghe ngóng. Bán Hạ, ngươi nói đi."

Bán Hạ nghe lệnh, nhìn Tạ Quân, cung kính nói, "Tin tức đã tới Giang Châu rồi nhưng chưa tới đây, nhưng cũng sớm thôi, mong Tam hoàng tử bảo trọng."

Tạ Quân gật đầu, vui vẻ nói, "Xem ra ta phải rời khỏi đây rồi, Đổng công tử, ngày sau gặp lại." Nói tới "ngày sau gặp lại", trong mắt Tạ Quân có vài phần thâm ý.

Tạ Quân tới cửa, Đổng Quyết Minh mới phản ứng kịp, lắc đầu bất đắc dĩ nói, "Vốn tưởng ngươi là người tính tình ôn hòa, không nghĩ hấp tấp như vậy. Mà thôi, ta tiễn ngươi."

Hắn vừa dứt lời, đã thấy Tạ Quân quay đầu lại.

Đổng Quyết Minh cười nhíu mày, "Thế nào? Định ở lại đây một đêm? Ngươi không sợ tệ xá chiêu đãi không đủ chu toàn?" Khi hắn nói có vài phần vui vẻ, hắn nghĩ chắc chắn là hiện tại Tạ Quân không tiện rời núi, hắn ta sẽ ngủ lại đây.

Tạ Quân nhìn dáng cười đắc ý của hắn, bỗng dưng nhớ tới A Dung, khóe môi cong lên, chắp tay nói, "Tạ mỗ xin cầu Đổng công tử một phương thuốc."

Đổng Quyết Minh không còn hào hứng, "A? Đơn thuốc gì, nói ta nghe?"

"Đơn thuốc sinh nở." Tạ Quân nói xong bèn thấy Đổng Quyết Minh cười ha ha, khóe môi hắn mím lại, lạnh lùng nhìn Đổng Quyết Minh.

"Ha ha ha..." Đổng Quyết Minh cười đã, nhìn Tạ Quân từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại giữa chân hắn, "Tạ công tử, không phải chứ? Cái kia của ngươi... không dùng được?"

Tạ Quân mặc hắn cười, không cắt ngang, cuối cùng mới giải thích, "Ta muốn phương thuốc cho nữ tử sử dụng..."

Không đợi Tạ Quân nói xong, Đổng Quyết Minh lại cười rộ lên, cười tới chảy nước mắt, "Không phải chứ, Tạ công tử, ngươi mới mười sáu, đã muốn sinh con? Ta khuyên ngươi, có con có phiền, nữ nhân cũng khổ, muộn vài năm nữa vẫn tốt hơn."

"Nữ tử kia không phải thê tử ta, có địch ý với mẫu phi ta, giờ đã ra ngoài cung." Tạ Quân biết Đổng Quyết Minh lại nghĩ ngợi lung tung, cũng không giận, kiên nhẫn giải thích, "Mẫu phi ta bị người khác lợi dụng, hại nàng ta khó sinh, sau đó thái y trong nội cung chẩn đoán nàng ta khó thể sinh con nữa. Tội mẫu phi ta rửa không sạch, món nợ này mẫu tử ta cũng phải mang. Bệnh như vậy, ngươi có trị được không?"

Sắc mặt Tạ Quân nghiêm túc, ánh mắt thỉnh cầu, xem ra chuyện này là thật.

Đổng Quyết Minh ngồi lên bàn, ngón tay khẽ gõ gõ mặt bàn, sau đó nói, "Ta phải gặp nàng ta, bắt mạch, mới có cách. Bây giờ cho đơn thuốc, e cũng không tác dụng, bởi nếu dễ dàng thế cũng không làm khó được ngự y trong cung."

Ánh mắt Tạ Quân rơi vào đàn gà đang mổ thóc, hắn nói, "Rất khó, nàng ta thấy ta thì rất tức giận."

"Chuyện này đơn giản, ngươi nói ta biết chỗ của nàng ta, ta tự mình đi tìm, tuy rằng có chút ít phiền toái nhưng là thỉnh cầu của ngươi, ta không ngại giúp đỡ." Đổng Quyết Minh cười rộng rãi, "Thế nào?"

Tạ Quân ngẫm nghĩ, chắp tay nói, "Đa tạ Đổng công tử."

"Không vội, ngươi nói cho ta biết một chuyện đã, ngươi giúp nàng thật đúng là vì muốn chuộc tội cho mẫu phi?" Đổng Quyết Minh khoát khoát tay, cười thâm ý, nói từng chữ một, "Ta, không, tin."