Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 45: Vạch trần xin lỗi, ta đã lừa ngươi



A Dung sửng sốt, không rõ vì sao Tạ Vọng Thư lại nói như vậy. Tạ Vọng Thư luôn là người sáng mắt sáng lòng, sẽ không vô cớ mà hiểu lầm ý xin lỗi của bọn họ như vậy.

Tạ Nghiêu Bạch khẩn trương, giọng điệu bất giác nói to hơn: “Lục Hoàng tỷ, chúng ta đến để xin lỗi! Không phải để khoe khoang đâu!”

Tạ Vọng Thư cười lạnh lùng: “Chó ta nuôi ngươi nói giết liền giết, bây giờ lại đến đền bằng con bảo mã Hãn Huyết này. Sao phải thế, bảo mã Hãn Huyết còn đáng giá quý hiếm hơn con chó của ta, có giá mà không có người mua, ta có được con ngựa này thì phải đội ơn các ngươi sao?”

Tạ Nghiêu Bạch rất ít khi xin lỗi người khác, lần này lại bị Tạ Vọng Thư hiểu sai ý, A Dung rất lo lắng cậu sẽ vì thế mà không bao giờ muốn hòa hảo với người khác nữa, còn không đợi Tạ Nghiêu Bạch phản bác liên mở miệng: “Lục Hoàng tỷ, hôm nay hai người chúng ta thành tâm đến xin lỗi. Lúc trước Nghiêu Bạch vốn không nhận thức được tính mạng của loài chó cũng đáng quý, ta cũng đã dạy dỗ nó rồi. Nghiêu Bạch, xin lỗi Lục Hoàng tỷ.”

“Lục Hoàng tỷ, xin lỗi tỷ. Nghiêu Bạch đã biết sai rồi…” Tạ Nghiêu Bạch giải thích một lần nữa, đổi lại vẫn chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Tạ Vọng Thư.

“Một câu biết sai là có thể bù đắp cho sự đau khổ của người khác sao?”

Nàng ta đứng dậy, đi từng bước, đến trước mặt A Dung, lạnh lùng ép hỏi: “Ngươi rốt cục có biết tại sao mẫu phi của ta lại có kết cục như vậy không? Vì sao ngươi có thể điềm nhiên như không như vậy? Vì sao không nhìn thấy sự đau khổ của ta? Vì sao có thể cả ngày vô lo vô nghĩ, trên có phụ hoàng mẫu phi yêu thương, dưới còn có một đệ đệ quấn ngươi suốt ngày?

A Dung há miệng: “Lục Hoàng tỷ…”

Tạ Vọng Thư nhân lúc sắp xuất giá, mới được cho phép gặp Dung phi một lần, do đó biết được ngọn ngành của sự việc năm đó. Nghĩ tới mẫu phi hai mắt đẫm lệ khuyên nàng ta đừng xúc động gây chuyện, sau khi có được sự đồng ý của nàng ta mới kể lại đầu đuôi câu chuyện năm đó, trong lòng Tạ Vọng Thư trào lên từng cơn chua xót.

Sáu năm nay nàng ta đã sống thế nào vậy? Mẫu phi bị cấm túc trong cung, đệ đệ cả ngày chơi cờ không màng thế sự, hôn sự của nàng ta cũng gặp phải trùng trùng trở ngại.

Tất cả đau khổ của nàng đều xuất phát từ những người đang đứng trước mắt đây! Rõ ràng Tiểu Cửu đã được sinh ra một cách thuận lợi, rõ ràng Trân phi đã khỏi hẳn bệnh cũ, nhưng những người từng làm hại Trân phi không ai có thể có được kết cục tốt, cho dù là Vân phi, hay là mẫu phi của nàng ta.

Nàng ta kiềm chế sự oán hận trong lòng, nhắm mắt nói: “Các ngươi đi đi, đừng có đến nữa. Ta sẽ không tha thứ cho các ngươi đâu, không bao giờ.”

Nhận thấy đôi tỷ đệ xinh đẹp này vẫn chậm chạp không chịu đi, Tạ Vọng Thư mở mắt ra, lạnh lùng nhìn thẳng A Dung, gằn từng chữ một: “Tạ Chiếu Dung, ta ghét ngươi. Mong sau này xuất giá không bao giờ gặp lại.”

Tạ Nghiêu Bạch nghe nàng nói A Dung như vậy, tức đến nỗi cả mặt đỏ lên, hét lớn: “Không được phép nói tỷ tỷ ta như thế, Nghiêu Bạch cũng ghét tỷ! Ghét Lục Hoàng tỷ!”

A Dung kéo cậu ra đằng sau để ngăn cậu bất chấp mà hét lớn, Tạ Nghiêu Bạch lại vẫn kêu la: “Không tha thứ thì không tha thứ! Nghiêu Bạch đã tặng con ngựa yêu quý nhất của mình cho Lục Hoàng tỷ rồi, Lục Hoàng tỷ lại cứ nói tỷ tỷ của Nghiêu Bạch, Nghiêu Bạch không cần Lục Hoàng tỷ tha thứ nữa.”

Cậu thở hồng hộc kéo tay A Dung muốn đi ra ngoài.

A Dung bị Tạ Nghiêu Bạch lôi đi vào bước, sau đó liền dừng bước quay đầu nhìn Tạ Vọng Thư: “Có lẽ Lục Hoàng tỷ hiểu lầm ta và Nghiêu Bạch rồi.” Nàng không nói tiếp nữa, quay người đi cùng Tạ Nghiêu Bạch ra khỏi cửa.

Đến bên ngoài, Tạ Nghiêu Bạch lắc lắc ngón tay của A Dung, ngẩng đầu nhìn nàng: “Đừng buồn, Lục Hoàng tỷ nói lung tung đó…”

A Dung lắc đầu, ngồi xổm xuống xoa khuôn mặt mềm mại của Tạ Nghiêu Bạch, ngược lại còn nói: “Tuy rằng Lục Hoàng tỷ không tha thứ cho chúng ta, nhưng Nghiêu Bạch đã rất cố gắng rồi, tỷ tỷ rất vui.”

Nàng đưa Tạ Nghiêu Bạch về tận Lung Linh cung, sắc mặt như bình thường, nhưng lại trùng trùng tâm sự.

Mấy năm gần đây mỗi khi gặp chuyện nàng không thể giải đáp được, A Dung liền sẽ nghĩ đến việc đi tìm Tam ca ca, huynh ấy luôn đưa ra đề nghị đúng trọng tâm nhất, cách giải thích độc đáo nhất.

Bất giác đã ỷ lại huynh ấy rồi. Nhưng A Dung lại vẫn không cảm thấy lo lắng vì sự ỷ lại như vậy, bởi vì Tạ Quân đã từng hứa sẽ luôn ở bên cạnh nàng. Chỉ cần hắn ở bên cạnh, nàng sẽ không cảm thấy mình không có chỗ dựa, sẽ không cảm thấy hoang mang.

Đợi đến ngày nghỉ, A Dung dùng xong bữa sáng liền xuất cung.

Tạ Nghiêu Bạch rất không tình nguyện, quệt cái miệng nhỏ, nói: “Tỷ tỷ lại đi tìm Tam hoàng huynh à? Rõ ràng Nghiêu Bạch thân nhất với tỷ mà!” A Dung lúc này đi tìm Tạ Quân vẫn là xuất phát từ chính sự, bởi vậy không hề để ý đến ánh mắt đáng thương của Tạ Nghiêu Bạch.

Xe ngựa dừng ở trước của phủ Ngọc Kinh Vương, A Dung vén rèm xe lên, thấy một người mặc áo lông trắng đang đứng ở cửa vương phủ, đang chuẩn bị bước chân đi vào.

Trong lòng vui vẻ, A Dung thích thú xuống xe ngựa, nhấc làn váy chạy qua, ôm lấy cách tay của người đang mặc áo lông trắng cười hì hì nói: “Tam ca ca mới hồi phủ sao? Đúng lúc A Dung đến tìm Tam ca ca này!”

Cảm giác được cánh tay của Tam ca ca hơi cứng đờ, A Dung không hiểu nên ngẩng đầu nhìn hắn, vừa nhìn, mới biết mình nhận nhầm người rồi.

Mặc dù thân hình của người mặc áo lông trắng hơi giống Tạ Quân, nhưng khuôn mặt lại khác một trời một vực, nếu nói Tạ Quân là tiên nhân trong trẻo mà lạnh lùng, thì người này chính là yêu tinh nơi trần thế. Khuôn mặt xinh đẹp, điêu khắc tinh tế, khóe mắt trong hẹp ngoài rộng hơi cong lên, rất có tư vị phong lưu.

A Dung vội vàng buông tay, luôn miệng xin lỗi.

Người mặc áo lông trắng lắc đầu tỏ vẻ không sao, lập tức nói: “Nếu vương gia không ở quý phủ, tại hạ liền vào phủ đợi.”

Người gác cổng hơi cúi người: “Dịch công tử, mời vào trong. Vương gia sẽ về ngay.”

Người mặc áo lông trắng gật đầu, nhấc chân đi qua thềm cửa.

A Dung vẫn chưa vội đi vào, mà nhìn về phía người gác cổng hỏi: “Tam ca ca đi đâu thế? Bao giờ về?”

Người gác cổng áy náy cười: “Chắc là đi phủ Hạnh Bá Lâm rồi, cụ thể là bao giờ về thì không rõ lắm.”

Không có được câu trả lời chính xác, A Dung cũng chỉ đánh vào phủ trước ngồi đợi.

“Đúng rồi, người vừa rồi là ai vậy?”

“Tiểu nhân không biết, chỉ biết là họ Dịch, là khách quý của Vương gia. Vương gia từng dặn dò, nếu người này đến quý phủ, phải tiếp đãi như thượng khách.”

Bên trong đại sảnh, Dịch Vân Trương thở nhè nhẹ, nhắm hai mắt lặng lẽ đợi.

A Dung lại hơi ngại. Vừa rồi nàng nhận nhầm người, vừa gặp đã ôm chầm lấy cánh tay của hắn ta, việc này đối với hai người suốt ngày gặp nhau mà nói thì quả thực là vô cùng thân thiết.

Nàng uống từng ngụm trà, nam tử đối diện lại không có chút động tĩnh nào mà nhắm mắt. Bởi vì ngại ngùng, A Dung bất giác ngồi đúng tư thế tiêu chuẩn nhất của cung đình, lưng dựng thẳng, như là một cây bạch dương.

Trong lòng A Dung đấu tranh, nghĩ có cần đến hậu viện vương phủ đợi Tạ Quân về hay không.

Nhưng lại nghĩ, Tạ Quân không ở đây, nàng cũng được coi như là một nửa chủ nhân, lúc này nếu trốn đến hậu viện, để khách ngồi một mình ơ đại sảnh, hình như cũng hơi thất lễ.

Lúc này, quản gia tự mình bưng đĩa trái cây và điểm tâm đi vào.

  1. bấy giờ Tạ Quân đang ở phủ của Đổng Quyết Minh.


“Đã là ngày nghỉ, sao ngươi còn lo lắng chuyện binh sĩ?” Đổng Quyết Minh thật sự không hiểu, trước kia Tạ Quân là một người vô cùng thú vị, bây giờ lại đặt hết tâm tư vào chiến sực, lúc khai chiến thì không nói, đến ngày nghỉ rồi mà vẫn không ngừng lo lắng cho quân đội mà hắn tự tay rèn luyện.

“Quân Trử Bào đang trực thời kỳ mở rộng chiêu mộ, cần cung cấp nhiều hơn.” Quân Trử Bào là quân đội tinh nhuệ do một tay Tạ Quân dẫn dắt, được lấy tên do mặc áo giáp dài màu đỏ thẫm*. Người Bắc Địch độc ác tàn nhẫn, trên chiến trường rất hay nhằm vào chỗ vết thương của binh lính Đại Sở, cảm giác đau càng thêm đau nếu đã từng trải qua rồi thì sẽ không muốn có lần hai. Nhưng màu đỏ thẫm lại có thể che dấu vết máu rất tốt, khiến cho kẻ địch khó nhìn ra nhược điểm và vết thương.

*Từ hán việt của màu đỏ thẫm là Trử, áo giáp dài là Bào nên quân đội mới có tên gọi là Trử Bào.

Đổng Quyết Minh hơi cong khóe môi, hơi trêu chọc: “Lúc trước ngươi dùng tư khố của bản thân để cung cấp, còn không phải bị Hoàng đế mắng cho một trận sao, nói ngươi làm lung lạc lòng quân, chậc chậc, lần này ngươi lại định phí sức mà không được gì nữa sao?”

Tạ Quân hiểu được sự oán hận thâm sâu của Đổng Quyết Minh đối với Hoàng Thượng. Năm trước Mạc Bắc rét lạnh, triều đình lại chậm chạp không cung cấp, hắn liền phái người ra roi thúc ngựa về kinh điều động tư khố, mới có thể hòa hoãn được việc khẩn cấp này, kết quả khi khải hoàn quay về triều đình không những không được khen thưởng, lại còn bị chỉ trích hành vi tự dùng tư khố. Hắn còn chưa tức giận, Đổng Quyết Minh đã phẫn nộ trước rồi.

Sau đó Hoàng Thượng đúng lúc bị đau đầu, liền triệu Đổng Quyết Minh vào cung chữa trị, cuối cùng Đổng Quyết Minh to gan chối đẩy.

“Lần này khác rồi.” Tạ Quân cười rộ lên: “Trước kia ngươi không phải nói đã điều chế ra thuốc trị thương tốt hơn sao? Ta nghĩ cho quân Trử Bào dùng.”

Hắn gõ mặt bàn: “Dùng quân lương để mua.”

Nghe vậy, Đổng Quyết Minh chớp mắt, cười ha ha: “Nếu vậy, để ta nghĩ xem có cần nhân cơ hội này bắt chẹt một chút không.”

Lúc này, một nữ tử ăn mặc như nha hoàn bưng nước đi vào phòng.

“Công từ dùng từ từ: “Nàng ấy vô cùng quy củ nói một tiếng rồi lui xuống.

Tạ Quân gật đầu, bỗng nhiên có cảm giác như đã từng quen biết.

“Từ đã.” Hắn lập tức lên tiếng ngăn cản.

Đổng Quyết Minh nghi ngờ nhìn hắn, lại hiểu được Tạ Quân nhất định không mà tự nhiên mà gọi nàng ấy lại, dù sao ở chỗ hắn ta Tạ Quân đã gắn với hình tượng “thanh tâm quả dục”, sao có thể động tâm với một nha hoàn?

Hồ cô nương đành phải dừng lại: “Công từ còn có…” Nàng ấy nhìn rõ khuôn mặt của Tạ Quân, đơ ngay tại chỗ.

Khuôn mặt của Tạ Quân đúng là hiếm thấy trong cuộc đời của nàng ấy, tuấn tú trong trẻo, như mây tựa trăng, giống như đám mây đêm khiến người ta nín lặng, chỉ cần nhìn một lần là sẽ không bao giờ quên. Do đó nàng ấy dường như lập tức nhớ lại đã gặp người này ở đâu rồi.

Bảy năm trước, của tiệm thuốc Hồ Thị, hắn chậm rãi lấy ra một tấm bài đàn mộc có chữ “My”, lễ phép hỏi nàng ấy, tấm mộc bài này có phải là nàng ấy vô ý làm rơi hay không.

Nhớ đến chuyện cũ, Hồ cô nương dường như trở nên run rẩy, nhưng lại cố gắng kiếm chế.

“Hồ cô nương từ trấn Lâm An tìm đến Kinh thành rồi?” Ngón tay Tạ Quân gõ nhẹ mặt bàn, trong mắt toàn là soi xét.

Trong lòng Hồ cô nương hoảng hốt, càng cảm thấy Tạ Quân nhất định đã hiểu được cái gì, đang lúc vắt óc lên nghĩ xem giải thích thế nào thì thấy Đổng Quyết Minh nói: “A Quân, tiệm thuốc nhà nàng ấy bị thổ phỉ cướp sạch, bây giờ chỉ còn lại mỗi mình nàng ấy, mới tìm đến ta nhờ nương tựa.”

“Ồ?” Tạ Quân tựa tiếu phi tiếu nhìn Hồ cô nương: “Thì ra là thế.”

Hồ cô nương gần như nghĩ rằng đã qua được ải này rồi, lại nghe thấy Tạ Quân thản nhiên nói tiếp: “Nhiệm vụ của Hồ cô nương hoàn thành thế nào rồi? Có cần ta và Quyết Minh giúp đỡ không?”

Đổng Quyết Minh nhạy cảm nghe ra giọng điệu không bình thường của Tạ Quân, nghi ngờ hỏi: “Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?”

Khớp hàm Hồ cô nương run lên, trong mắt ánh lệ, gần như quỳ “phịch” xuống: “Xin lỗi!”

Đổng Quyết Minh nghe nàng ấy khóc xin lỗi, hỏi: “Hồ cô nương, sao phải xin lỗi?”

“Xin lỗi ngài! Đổng Thần y, ta đã lừa ngài!”

Lời vừa dứt, hai mắt Đổng Quyết Minh đang tràn đầy nghi ngờ dần dần lạnh đi, không nói một lời nhìn nàng ấy.

“Ta không phải Hồ cô nương gì cả, ta tên là Triền Chi, không có họ.” Triền Chi di đầu gối mấy bước, vội vàng nhìn Đổng Quyết Minh: “Lúc trước ta tiếp cận ngài quả thực là có mưu đồ, nhưng bây giờ không có, bây giờ ta trong sạch tự do, Đổng công tử, ngài nhất định phải tin ta!”

Tạ Quân không ngờ Hồ cô nương nhanh như vậy đã nhận tội rồi, trong lòng lại càng nghi ngờ, chẳng lẽ Hồ cô nương thật sự không có ý xấu?

Mặt Đổng Quyết Minh lạnh tanh, nhìn Triền Chi đang nước mắt giàn giụa: “Nếu muốn ta tin ngươi, vậy nói hết tất cả những gì ngươi biết ra đi.”