Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 4



Từ lúc biết Thẩm Kình Vũ thích nhạc của Kỷ Cẩm, trong lòng Túc An vừa mừng vừa lo. Mừng là vì có “cơ sở tình cảm” thì Thẩm Kình Vũ làm việc nhất định sẽ để tâm hơn so với những người chỉ nhận tiền, nhưng lại sợ trong lòng Thẩm Kình Vũ có tưởng tượng hão huyền đối với Kỷ Cẩm, còn Kỷ Cẩm có thể sẽ không đáp ứng được kỳ vọng ấy, khiến anh thất vọng– Phải biết fan quay đầu còn đáng sợ hơn cả antifan!

Nhưng đối với vấn đề này, Thẩm Kình Vũ suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Tôi không biết.”

“Không biết?”

“Vâng. Tôi rất thích cậu ấy, nên tôi không thể đánh giá một cách khách quan được.”

“…”

Túc An nghe anh nói thẳng thắn như vậy, không khỏi nhìn anh bằng cặp mặt khác. Cô nói: “Vậy cũng tốt, đúng là cậu không quen biết A Cẩm. Đã vậy thì để chị nói đi.”

Cô bưng cốc trà lên uống một ngụm, nói từ từ: “Dưới cái nhìn của chị, A Cẩm không chỉ là một ca sĩ. Em ấy học nhạc từ tiểu học, chín tuổi đã tham gia cuộc thi đàn dương cầm cấp mười, dù nhạc cụ mới mẻ nào vào tay em ấy, sau mấy tiếng là có thể sử dụng thành thục. Mười ba tuổi em ấy đã tự soạn nhạc, từ bài hát đầu tay đã nổi khắp cả nước rồi… Em ấy có thiên phú âm nhạc rất cao, cái này không cần chị nói thì chắc mọi người cũng nhìn ra được. Nên A Cẩm trong lòng chị chính là một nghệ sĩ–”

Cô dừng lại, chuyển chủ đề: “Theo chị biết, những người làm nghệ thuật thường có cá tính rất mạnh. Khả năng cao vì tư duy của bọn họ khác biệt nên tính tình cũng không giống người khác, vậy mới có năng khiếu nghệ thuật— Chị nói như vậy, cậu hiểu được không?”

Thẩm Kình Vũ im lặng. Lời của Túc An có lẽ đang nói tính cách của Kỷ Cẩm tương đối kì quặc, nhưng anh không dám xác định.

Túc An cho Thẩm Mình Vũ một ánh mắt khẳng định: Chính là điều cậu đang nghĩ đấy.

“A Cẩm từng chính miệng nói với chị, khi em ấy có tâm trạng tốt thì có thể nghe được giai điệu của vạn vật. Bất kể là động hay tĩnh, từ hoa cỏ, cây cối đều có nhịp điệu riêng. Có phải rất kì diệu hay không?” Túc An cười, nói tiếp. “Em ấy là người đa cảm, khi vui vẻ thì hoa cỏ cây cối cũng biết hát, nhưng lúc mất hứng, em ấy sẽ làm nhiều việc bất thường.”

Thẩm Kình Vũ chăm chú lắng nghe.

Túc An hỏi anh: “Cậu có nhớ lần đầu phỏng vấn, khi A Cẩm biết cậu thích nhạc của em ấy thì yêu cầu nhìn kho nhạc trong máy cậu không?”

“Nhớ.”

“Vì A Cẩm ghét nhất người khác lừa mình, nên em ấy phải dùng cách ấy để chứng thực.” Vẻ mặt Túc An trở nên nghiêm túc. “Trợ lý trước của em ấy là bạn học nhạc cùng từ hồi trẻ. Sau khi thi đấu, hắn lấy cớ thích sáng tác của A Cẩm để tiếp cận em ấy. Hắn hư tình giả ý ở bên A Cẩm hai năm, đến khi đã lợi dụng em ấy để lấy được nhiều tài nguyên, mối quan hệ thì lập tức phản bội em ấy, còn tự ra mắt.”

Thẩm Kình Vũ sững sờ. Anh chợt nhớ hồi trước Lục Minh đã nói Kỷ Cẩm từng đánh trợ lý của mình trước mặt mọi người.

“Tên đó quá đáng lắm, cả chị cũng muốn đánh cho một trận. Nhưng ngày đó A Cẩm không kiềm chế được, vậy mà đánh cái tên họ Tiêu đấy trước mặt mọi người… Nói thật, nghệ sĩ là nghề nghiệp rất ngột ngạt, phần lớn thời gian phải học được cách che giấu tâm trạng của bản thân, không thể muốn gì làm nấy được. Việc A Cẩm động thủ đánh người đã để lại nhược điểm ở chỗ tên họ Tiêu kia, cuối cùng công ty phải ra mặt đền bù cho hắn mới có thể đè chuyện này xuống.”

Thẩm Kình Vũ muốn nói gì đó, song lại không biết phải nói gì.

“Bị người từng tin tưởng phản bội đã khiến A Cẩm bị đả kích rất lớn, dù em ấy không nói nhưng chị vẫn thấy gần đây cảm xúc của em ấy ngày càng thất thường…”

Túc An mím môi, nói tiếp: “Chị nói những chuyện này, cậu nhớ rõ là được rồi, đừng nói cho người thứ ba– Cả A Cẩm cũng không được.”

Thẩm Kình Vũ ngạc nhiên, không thể nói cho Kỷ Cẩm?

“Nên chị phải vội tìm vệ sĩ cho Kỷ Cẩm vì hai nguyên nhân. Đầu tiên rất đơn giản, chị mong cậu có thể bảo vệ A Cẩm thật an toàn. Bây giờ A Cẩm được chú ý, có rất nhiều phóng viên, fan cuồng hay thậm chí antifan theo đuôi, quấy nhiễu sinh hoạt của em ấy, nên cần một vệ sĩ bảo vệ. Nguyên nhân thứ hai, như chị đã nói, A Cẩm nhiều lúc sẽ bộc lộ cảm xúc quá đà, chị mong cậu có thể khắc phục điều ấy.”

“Tôi khắc phục?”

“Đúng. Có rất nhiều cách, ví dụ khi có người muốn đụng chạm A Cẩm thì cậu ngăn lại, chỉ cần A Cẩm không bực lên thì làm gì cũng được; mà nếu người ta đã chọc giận A Cẩm, trước khi A Cẩm nổi nóng thì cậu rào trước, quở trách người kia. Dù sao một nhân viên công tác không có phép tắc cũng đỡ hơn nghệ sĩ không lễ phép, cậu thấy thế nào? Nếu cảm xúc của A Cẩm đã đến mức khó kiểm soát thì dù cưỡng ép, cậu cũng phải đưa A Cẩm đến nơi yên tĩnh, đừng để em ấy ở trước người khác – đặc biệt là trước ống kính – làm mấy chuyện quá đáng, hay nói quá lời.”

Thẩm Kình Vũ im lặng một thoáng, hỏi: “Quá đáng là như thế nào?”

Túc An thấy anh gặp khúc mắc nhưng không giải thích thêm, chỉ cười nhạt: “Nếu cậu từng thấy em ấy không kiềm chế được cảm xúc thì sẽ tự biết thôi.”

Thẩm Kình Vũ không nói nữa, rũ mắt đăm chiêu.

Túc An mím môi: “Bây giờ chị nói nhiều quá chắc làm cậu hơi khó tiếp nhận, không cần gấp, chờ cậu và A Cẩm ở chung mấy ngày sẽ hiểu được thôi. Nhưng thật ra em ấy là người rất đơn thuần, chẳng qua ngôi sao là nghề mơ mộng, đôi lúc phải cho người ta khoảng cách để tưởng tượng, thẳng thắn quá mức cũng không phải điều tốt.”

Thẩm Kình Vũ không phản bác, cũng không có biểu hiện tán thành nào. Anh kiệm lời quá làm Túc An hơi bất an.

Cô nói: “Những lời tôi mới nói, cậu có ý kiến hay câu hỏi gì thì có thể nói, không cần cậu nệ. Nếu cậu quyết định nhận công việc này thì sau này chúng ta chính là đồng nghiệp mà.”

Thẩm Kình Vũ nghe vậy mới chậm rãi mở miệng: “Chị An, tôi không biết về giới giải trí, chị mới nói có vài thứ tôi không hiểu lắm.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ chị vừa nói… fan… cuồng…? Đấy là gì?”

Túc An: “…”

Cô cười mấy giây, giải thích: “Là những người theo đuổi thần tượng quá cuồng nhiệt. Bọn họ sẽ truy tìm dấu vết của thần tượng, chụp lén, thậm chí lắp máy nghe lén.”

Thẩm Kình Vũ kinh ngạc. Trước đó Lục Minh rảnh rỗi nên dạy anh vài thủ đoạn để chống theo dõi, chống nghe lén, nói là bình thường làm vệ sĩ cho chính khách hay sếp lớn giới kinh doanh mới cần dùng, không ngờ ở bên ngôi sao cũng dùng đến.

Túc An hỏi: “Cậu còn gì không hiểu không?”

Thẩm Kình Vũ suy nghĩ một lúc, không hỏi thêm gì nữa. Anh khẽ hứa hẹn: “Chị An, tôi sẽ dùng hết sức để bảo vệ an toàn cho Kỷ Cẩm.”

Túc An nhìn anh. Cô quanh năm giao thiệp với người khác, giỏi nhất là nhìn người. Nói thật, giao công việc này cho người không quen biết làm cô khó tránh khỏi bất an, nhưng Thẩm Kình Vũ có một năng lực, dù tiếp xúc với anh không nhiều nhưng cô vẫn cảm nhận được điều Lục Minh nói – Thẩm Kình Vũ là một người đáng tin, đáng để tín nhiệm.

Túc An thở phào, quay người lấy một văn kiện đưa đến trước mặt Thẩm Kình Vũ. Vừa nãy anh chỉ ký thỏa thuận bảo mật, đây mới là hợp đồng thuê người thật sự.

“Cậu có thể suy nghĩ về những điều chị vừa nói, nếu thấy có thể đảm đương công việc này thì ký bản hợp đồng này đi.”

Thẩm Kình Vũ cầm cây bút trên bàn, ký tên mình.

Hai bản hợp đồng, mỗi người giữ một bản.

Bây giờ Túc An mới an tâm, nhắc nhở: “Đúng rồi, về sau người ngoài hỏi thì cậu cứ giới thiệu mình là trợ lý của A Cẩm, đừng nói mình là vệ sĩ. Thật ra số ngôi sao thuê vệ sĩ riêng không nhiều, chị sợ người có lòng riêng sẽ nói lung tung… Tóm lại thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

“Được.”

Túc An đưa tay ra phía anh, cười: “Từ hôm nay chúng ta sẽ là đồng nghiệp, ở chung vui vẻ nhé.”

Thẩm Kình Vũ rất ít khi bắt tay với con gái, lúc bắt cũng không dám dùng sức, vừa đụng khẽ đã lập tức rụt tay lại.

Túc An bị anh chọc cười: “Ây, cậu đáng yêu thật đấy. Lục Minh nói hồi trước lúc đi học cậu cũng ngây thơ như thế, trừ luyện tập ra chẳng để ý đến chuyện gì bên ngoài, chị thấy bây giờ cũng vẫn thế à. Đừng nói cậu còn chưa có bạn gái nhé?”

Thẩm Kình Vũ hơi lúng túng.

“Thật hay đùa đấy, người đẹp trai như cậu mà độc thân chẳng phải lãng phí quá à! Có cần chị giới thiệu cho không?”

Thẩm Kình Vũ vội xua tay: “Không, không cần đâu.”

“Hahahaha, tai cậu đỏ kìa! Được rồi, không trêu cậu nữa. Phòng này cậu và A Cẩm ở chung, A Cẩm ở trong phòng ngủ chính, cậu ngủ ở gian bên cạnh nhé.” Túc An cầm túi lên. “Bây giờ chị đi tìm A Cẩm đã, chắc đêm nay tầm mười một, mười hai giờ mới về, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi. Chị đi đây.”

Thẩm Kình Vũ vội đứng dậy tiễn: “Chị An đi thong thả.”

Túc An đi đến cửa ra vào, đặt tay lên tay nắm cửa nhưng chưa vặn. Cô quay đầu lại, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng chân thành: “Đúng rồi, còn một chuyện suýt thì quên nói– Tiểu Vũ, nếu bệnh của cha cậu cần gì thì cứ nói với chị nhé.”

Nụ cười của Thẩm Kình Vũ lập tức tắt ngúm.

“Đừng hiểu lầm, chị không có ý gì khác đâu. Chỉ nghe nói bệnh của cha cậu cần rất nhiều tiền, về sau mọi người đều là đồng nghiệp, có khó khăn gì thì cũng đừng khách sáo.” Túc An cười, vẫy tay với anh. “Chị đi trước đây, tạm biệt.”

Cánh cửa đóng lại thật nhẹ nhàng.

Thẩm Kình Vũ đứng trong căn phòng trống trải, nhìn cửa ra vào đến xuất thần.

— Anh chưa từng nhắc đến bệnh của Thẩm Vọng cho bất kì ai, kể cả Lục Minh. Túc An biết nghĩa là cô đã tự tiện điều tra anh. Đây là đang nhắc nhở anh, bọn họ biết rất rõ tình hình của anh, để anh không làm trái thỏa thuận bảo mật? Hay thật sự chỉ đang có ý tốt thôi?

Túc An là người có lòng phòng bị rất cao, nói chuyện cũng hay vòng vèo, Thẩm Kình Vũ thường không đoán được liệu lời của cô có mang nghĩa khác hay không. Song anh không ngại. Điều tra thì điều tra, anh cũng chẳng có gì để giấu giếm, huống chi anh chỉ định làm công việc này trong ba tháng. Ba tháng sau, anh sẽ trở về quỹ đạo bình thường.

Khi đó đừng nói là Túc An, ngay cả Kỷ Cẩm cũng chẳng liên quan gì đến cuộc sống của anh nữa. Anh sẽ tiếp tục ngước lên nhìn cậu như trước đây thôi.

Điều duy nhất khiến anh không thoải mái là Túc An dùng mấy chữ “cha cậu” để gọi Thẩm Vọng.

Thẩm Kình Vũ bóp trán, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, phát hiện bây giờ đã không còn sớm nữa. Anh nhanh chóng thu dọn hành lý, sau đó mang đồ ra ngoài tập.