Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 26: Ảnh đại diện



Lại một đêm không ngủ, kể từ khi thấy ảnh chụp màn hình kia của Sầm Căng.

Ở phía trên đầu khung trò chuyện, Lí Vụ phát hiện ảnh chụp của mình được người phụ nữ đặt làm ảnh đại diện cho sổ địa chỉ.

Cậu còn phóng to nhiều lần để xác nhận, cuối cùng tắt màn hình đi, giấu điện thoại ở dưới gối.

Khóe miệng khẽ cong lên, Lí Vụ cố gắng bình tĩnh trở lại.

Tiếng bàn luận của bạn cùng phòng lúc này mới từ tứ phía truyền đến, hình như đang nói đến chuyện tình cảm của Nhiễm Phi Trì với bạn gái cậu ta.

Cậu không khỏi nín thở chú ý.

Nhiễm Phi Trì rất tức giận: "Sáng nào tớ cũng tặng cô ấy sữa chua, cô ấy còn chê tớ đối xử với cô ấy không tốt."

Thành Duệ vẫn như trước miệng tiện: "Ai trời lạnh còn uống sữa chua chứ?"

Nhiễm Phi Trì nói: "Cố Nghiên cô ấy thích uống a."

Thành Duệ chế nhạo: "Cậu mỗi ngày đều tặng, người ta sẽ không biết xấu hổ nói không uống sao? Tớ thấy trời này phải tặng sữa nóng, mới ấm áp lòng người," Nói xong liền tự mình tán thành: "Nghe tớ đi, không sai được."

Lâm Hoằng Lãng nghe được liền cười khẩy: "Cậu như vậy sao tớ cũng không thấy cậu cùng Đào Uyển Văn song túc song tê."

Thành Duệ nổi giận: "Muốn ăn cá cả phải thả câu dài hiểu không?"

Lâm Hoằng Lãng lại nói: "Tớ thấy Đào Uyển Văn còn để tâm Lí Vụ hơn cậu."

Lí Vụ: "..." Cậu vô thanh vô tức, chưa nói một lời.

Thành Duệ vẫn không vì thế mà chịu thua: "Thế thì thế nào, Lí Vụ không chỉ có mỗi gương mặt, đó là ưu thế trời cho, chỉ cần tớ ngày một cố gắng thì có thể đuổi kịp."

Lâm Hoằng Lãng nói: "Vẫn là Lí Vụ sướng, yêu xa không có gì cần lo lắng, mỗi ngày chỉ cần gõ chữ tâm sự là được."

Lí Vụ rốt cục nhịn không được cãi lại: "Tớ không có yêu đương."

"Ồ? Đang trong giai đoạn mập mờ à?" Giọng điệu Lâm Hoằng Lãng cực kỳ bằng phẳng: "Cậu nói cậu hôm nay cười với điện thoại bao nhiêu lần rồi."

Thành Duệ hắc hắc cười: "Cũng ba bốn trăm lần đi."

Có sao? Chính cậu cũng không rõ.

Nhiễm Phi Trì cũng gia nhập đội ngũ ép buộc Lí Vụ: "Đừng hỏi, hỏi chính là mười vạn câu chuyện cười nhạt trên điện thoại."

Thành Duệ đột nhiên nảy ra hứng thủ với "tình sử" của Lí Vụ: "Nữ sinh kia học trường nào, có phải ở quê cậu không? Thanh mai trúc mã? Đừng giấu giếm, dù sao chúng tớ cũng không gặp được."

"Đã bảo không có." Rốt cuộc da mặt mỏng, sau tai Lí Vụ nóng muốn điên rồi, ngữ khí trở nên hung dữ.

"Chậc, còn tức giận với chúng tớ, đây chắc là chột dạ nhỉ, " Thành Duệ sao có thể dễ dàng buông tha cậu, trêu chọc, rồi chợt nhớ tới một chuyện: "Lí Vụ cậu không phải không có wechat với QQ sao? Làm sao yêu được thế?"

Lí Vụ trầm mặc một lúc: "Hiện tại có rồi."

"Hử?" Thành Duệ như nghe được tin tức bùng nổ: "Vậy sao còn không nhanh chóng thêm tớ?"

Lí Vụ lấy điện thoại ra: "ID wechat của cậu."

Thành Duệ đọc một chuỗi tiếng anh và số, vài giây sau, nhận được yêu cầu thêm bạn của Lí Vụ

Cậu ta cúi đầu nhìn tư liệu của cậu, nhất thời không nói gì, sau đó kêu rên: "Hình đại diện kiểu này còn có thể có đối tượng, trên đời có còn thiên lý không." Lâm Hoằng Lãng tò mò: "Hình đại diện thế nào."

Thành Duệ: "Hình đại diện ban đầu của wechat."

Nhiễm Phi Trì cười phun.

Lí Vụ thẹn đỏ mặt: "Tớ không biết nên dùng cái gì."

Thành Duệ hứng trí bừng bừng đề cử: "Tớ cho cậu, tớ đây có một đống hình đại diện tra nam, đảm bảo nữ sinh vừa thấy liền bị mê mẩn, người trước ngã xuống, người sau tiến lên."

Nói xong liền vào album chọn kỹ, truyền cho Lí Vụ xem: "Mau xem, toàn bộ gửi cho cậu."

Cậu ta còn nhấn mạnh một tấm trong số đó: "Lúc tớ dùng tấm này làm ảnh đại diện, rất nhiều em gái gần đây đã thêm tớ vào, vượng đào hoa, lực hấp dẫn trí mạng."

Lí Vụ nhấp mở, là một tấm hình đen trắng của một người đàn ông hút thuốc ngược sáng, cằm nhọn, lộ ra một cỗ lơ đãng mất tinh thần.

Lí Vụ hỏi: "Dùng cái này không bị giáo viên nói sao?"

"Sẽ không! Giáo viên quản cậu làm gì, ba mẹ tớ còn không bíp tiếng nào."

Như thế nào lại nghe không đáng tin lắm, Lí Vụ không để ý tới, bảo trì phong cách "lão nhân đầu" của mình.

"Lí Vụ! Sao cậu còn không đổi!" Thành Duệ vẫn cố chấp: "Chỉ cần thay cái này, tần suất nữ sinh tìm cậu tán gẫu sẽ tăng vọt đó."

Nửa câu sau khiến đáy lòng Lí Vụ có một tia dao động.

Cậu quyết định thử xem.

Vài giây sau, giường cách vách truyền đến tiếng Thành Duệ vỗ đùi hài lòng: "Cái này đúng rồi!"

Ảnh đại diện của Thành Duệ rất nhanh đã được chứng nghiệm.

Giữa trưa tan học hôm sau, Lí Vụ trở lại phòng ngủ, như ý nguyện nhận được lời chất vấn của Sầm Căng: Ảnh đại diện sao lại thế này?

Chỉ mới vài phút trước, tựa hồ như nhắm đúng thời gian tìm cậu tính sổ.

Nam sinh cong môi: Bạn cùng phòng đề nghị đổi.

Sầm Căng lập tức trả lời: Bạn cùng phòng cái gì.

Lí Vụ gõ chữ: Thành Duệ.

Sầm Căng: Hỏi cậu tên sao, tôi là nói bạn cùng phòng cậu sao lại không dạy cậu điều tốt.

Nhịn cười đến mức mặt cứng đờ, Lí Vụ khụ một tiếng, sửa sang lại thần sắc: Tôi không biết nên dùng ảnh đại diện nào.

Sầm Căng: Ảnh chụp của cậu so với cái này đẹp hơn.

Lí Vụ: Không muốn dùng.

Ý của cậu là, cô dùng là được rồi.

Sầm Căng: Muốn dùng ảnh đại diện hút thuốc?

Lí Vụ đầu hàng: Lập tức thay đổi.

Ngoài miệng thề son sắt, tay lại chậm chạp không động.

Một lúc sau, người phụ nữ quay lại kiểm tra: Sao còn chưa đổi?

Lí Vụ trả lời: Còn đang tìm.

......

Sầm Căng nghẹn lời, có vẻ như cây bách nhỏ mà cô cho rằng vô hại với người và động vật, một lòng cầu học, đang có xu thế bị mấy cây cổ thụ méo mó trong thành phố xâm nhập ăn mòn.

Nghĩ đến điều này, cô liền ăn không vô, đặt đĩa xuống, liên tục làm mới ảnh đại diện của Lí Vụ.

"Cô ăn no rồi?" Đối diện là Lộ Kỳ Kỳ đang gặm cánh gà, miệng đầy dầu.

Áo Tinh có nhà ăn riêng, thức ăn không thua gì khách sạn năm sao.

Sầm Căng đỡ trán, lầm bầm: "Quản một đứa nhỏ khó quá."

"Hở, " Lộ Kỳ Kỳ kinh hồn ngửa ra sau: "Cô có con rồi?"

"Không phải," Sầm Căng buông điện thoại xuống, đổi lời: "Em trai trong nhà, thời kỳ phản nghịch."

Lộ Kỳ Kỳ xé một miếng gà cho vào miệng: "Bao nhiêu tuổi, tôi cũng có một đứa em trai."

"Mười bảy."

"Em trai tôi mười lăm, rất khó dạy, thường chạy đến tiệm net lậu trộm lên mạng, đánh cũng vô dụng, ba mẹ tôi sắp sầu chết rồi." Lộ Kỳ Kỳ tìm được đồng minh.

Lời này của đồng nghiệp càng làm cho Sầm Căng lo lắng.

Lí Vụ sinh ở núi lớn, tâm tư tinh thuần, nơi phồn hoa đối với cậu mà nói khắp nơi đều là bẩy rập, hơn nữa cậu còn trẻ tuổi như vậy, thị phi khó phân, thiện ác khó phân, rất dễ dàng bị lầm đường lạc lối.

May mà ăn xong cơm trưa trở về làm việc, mở lại wechat, thiếu niên đã đổi hình đại diện hút thuốc, thay vào đó là ảnh chụp một giá sách, tông màu nâu cổ điển, toàn bộ bức ảnh gần như lấp đầy những cuốn sách dày cộm.

Cậu hỏi: Được không?

Sầm Căng lập tức bị lấy lòng, lộ ra nụ cười mãn nguyện: Này cũng không tệ lắm.

Lại thúc giục: Không nói nữa, ngủ trưa đi.

Lí Vụ: Được.

Chuyện hình đại diện cứ như thế mà tiết lộ.



Thứ bảy sau khi tan học, Lí Vụ không đợi Thành duệ, người còn đang tán nhảm với bạn cùng bàn, một đường chạy về phòng ngủ.

Thu dọn tốt đồ đạc, cậu dùng đồng hồ điện tử đặt báo thức, nhắc nhở mình nhớ mua đồ. Chuẩn bị thỏa đáng, Lí Vụ mới thở hổn hển ngồi trở lại ghế, bắt đầu lật lại bài ghi chép lịch sử của ngày hôm nay.

Nét chữ nam sinh thanh tú chỉnh tề, ung dung viết đầy một trang, từng danh mục rõ ràng.

Trong chốc lát, ký túc xá không còn ai, Sầm Căng cũng gửi wechat đến: Hôm nay có thể sẽ trễ hơn một chút.

Lí Vụ trả lời: Mấy giờ?

Sầm Căng cũng không xác định, chỉ có thể đưa ra một khoảng thời gian: 7:00 đến 7:30 đi.

Không có công việc cụ thể nào được đề cập giữa những hàng chữ, nhưng hai người đã hình thành một loại ăn ý không cần phải nói ra.

Lí Vụ vội vàng điều chỉnh đồng hồ báo thức, rồi mới tiếp tục viết những nhân vật, sự kiện, thời gian lịch sử rườm rà.

Sáu giờ năm mươi phút, đồng hồ điện tử đúng giờ kêu lên.

Lí Vụ chợt đứng dậy, đeo túi lên lưng chạy ra bên ngoài.

Bóng cây lắc lư, thiếu niên chạy vội trên con đường lớn, tóc đen bị gió thổi bay.

Ngày nghỉ, trường học người đi nhà trống, căn tin cũng vắng tanh, có chút hiu quạnh, chỉ có hai ba học sinh cười nói linh tinh.

Lí Vụ bước nhanh đi vào, đứng ở quầy quét mắt nhìn.

Số lần cậu tới đây không nhiều lắm, có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa đều là Thành Duệ liên tục dụ dỗ lừa gạt, thế nên cậu đối với vị trí bày biện hàng hóa không quá quen thuộc, chỉ có thể nhìn trái nhìn phải trên kệ, tìm kiếm.

Ông chủ thấy ánh mắt mờ mịt của cậu sau gáy, đưa tay mời chào: "Đến đến đến, tìm cái gì thế?"

Lí Vụ quay đầu nhìn lại: "Có sữa nóng không?"

"Có," Ông chủ gõ xuống tủ giữ nhiệt mini cạnh quầy thu ngân: "Nóng đều ở đây."

Lí Vụ đi đến, nhìn các loại sữa khác nhau ở bên trong..

"Muốn mùi vị gì, có loại bình thường, còn có vị chuối tiêu, vị ô mai cũng có."

Nhiều như vậy... Lí Vụ rối rắm một lúc, nghĩ đến loại thức uống nào đó mà Sầm Căng vẫn luôn yêu thích, hỏi: "Có vị cà phê không?"

"Vậy không bằng trực tiếp uống cà phê," Ông chủ thay cậu chọn ra hai loại khác nhau, một hộp Nescafe, một hộp sữa cà phê: "Cậu muốn cái nào?"

Lí Vụ thở ra, dùng cổ tay lau trán: "Vẫn là sữa đi."

Quẹt thẻ xong, bước ra khỏi cửa hàng, Lí Vụ cầm sữa bỏ trong túi, nhìn thời gian lần nữa, không tự chủ được nở nụ cười, rồi đi về phía cổng trường.

Đúng bảy giờ, xe Sầm Căng vẫn chưa tới.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Độ ấm của hộp sữa trong tay có vẻ không giảm đi, nhưng Lí Vụ vẫn lo lắng tháo cặp sách xuống, đem nó bỏ vào trong túi, kéo khóa lại thật chặt, mới một lần nữa đeo lên trên lưng.

Bảy giờ hai mươi hai phút, chiếc xe màu trắng quen thuộc từ từ chạy đến, chậm rãi dừng ở cách đó không xa.

Màn đêm tù đọng, nhưng hai mắt Lí Vụ lại sáng lên giống như que diêm được thắp sáng. Cậu nhấp đôi môi đã bị gió lạnh thổi khô, đi qua đó.

Vừa mới lên xe, đã nghe thấy giọng nói hối lỗi của người phụ nữ: "Tới chậm rồi, có chút kẹt xe."

Cô cả người mệt mỏi, mở mắt nhìn qua.

Đập vào tầm mắt cô, Lí Vụ mau chóng nhắm mắt lại, nói: "Không có việc gì."

Sầm Căng đặt tay lên vô lăng, xoay đầu lại: "Tôi từ công ty chạy tới, lát nữa còn phải trở về, tôi sẽ đem cậu thả ở cửa tiểu khu, tự cậu về nhà."

Lí Vụ hơi sửng sốt, đầu tiên "a" một tiếng, rồi lại nói: "Nếu chị đang bận, tôi có thể tự mình đón xe về nhà."

Lông mi Sầm Căng được đèn đường mạ thành màu vàng: "Bận rộn đến mức này, tôi sẽ nói trước với cậu"

Sở dĩ không kể mệt nhọc đến đón Lí Vụ, là vì lời phàn nàn của Lộ Kỳ Kỳ về em trai vẫn còn văng vẳng bên tai.

Cô thật lo lắng trong một khoảng thời gian thất trách nào đó, một đứa trẻ ngoan sẽ bị đầu độc, bị không sạch sẽ, không chịu học hành tử tế mà chạy đến tiệm net lậu.

Đây là vấn đề nan giải mà hiện tại Sầm Căng phải đối mặt. Còn Lí Vụ lại hoàn toàn bất đồng, giờ này khắc này, đầu óc cậu đang suy nghĩ, làm thế nào đem sữa nằm sâu trong cặp sách giao đến tay người phụ nữ một cách hợp lý.

Hai người trong xe đều có tâm sự riêng, một đường không nói gì.

Mắt thấy còn cách tiểu khu Sầm Căng ở không xa lắm, Lí Vụ không muốn chần chừ nữa, xốc cặp sách lên, mở toạc khóa kéo.

Tiếng động nhỏ thu hút sự chú ý của Sầm Căng, tầm mắt cô lướt qua.

Nhưng vẫn làm cho lưng thiếu niên nóng bừng, cậu tìm được hộp sữa kia, dò xét phần thân hộp, bên trên vẫn còn ấm, lúc này mới dùng tay lấy nó ra.

Người phụ nữ ngay lúc này cũng dừng xe.

"Tới rồi." Cô quay đầu nhắc nhở.

Lồng ngực Lí Vụ thoáng chốc phập phồng kịch liệt, hạ quyết tâm đem sữa giao ra. Sắc mặt cậu đỏ lên, may mà trong xe cũng không sáng mấy, còn có bóng tối che lấp.

Sầm Căng giật mình, không có lập tức nhận lấy, chỉ chú ý tới đó là một hộp sữa, bao bì màu nâu sữa, hình vẽ cà phê rải rác.

Lí Vụ không thể sắp xếp lý do của mình một cách mạch lạc: "Trước kia, trước kia đều là chị mang đồ ăn tới đón tôi."

Sầm Căng phút chốc hiểu ra, khóe miệng đã nhanh hơn suy nghĩ, cảm giác vui mừng thoáng chốc bao lấy cô: "Cho tôi sao?"

"Ừm," Nam sinh đáp lại bằng giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, sợ cô không nhận lại nói: "Dù sao cũng là dùng tiền của chị mua."

"Cầm lấy." Hai chữ cuối cùng, trầm thấp lại nhanh chóng, mang theo cường thế vò mẻ chẳng sợ nứt.

Sầm Căng nhận lấy, sữa vẫn còn ấm. Cô ngẩng đầu, cười thật tươi: "Cám ơn nhé, tôi đợi đến công ty sẽ uống."

Thành công.

Lí Vụ ở dưới đáy lòng nắm tay.

"Tôi đi xuống." Thiếu niên nhanh chóng kéo dây cặp, nóng lòng xuống xe phóng thích sính ý.

"Được, tạm biệt."

"Ừm." Cậu đóng cửa lại, cùng cô nói lời tạm biệt.

Chờ xe chạy xa, hòa vào dòng chảy vàng, Lí Vụ thở một hơi, lúc này mới làm càn cong khóe môi. Cậu đi vào trong tiểu khu, nhiều lần quay đầu lại, ngay cả khi không còn thấy xe Sầm Căng đâu nữa. Cậu đi bộ vài bước, sau lại điên cuồng chạy, một đường này được lát bằng những viên gạch dài, hoa và cây cảnh lay động, có những chương nhạc vui vẻ, như đang dạo trên những phím đàn dương cầm.