Ngàn Năm Say

Chương 15: Sứ giả



Đôi vùng đất bừng bừng khí chiến

Siết bàn tay rèn kiếm, tuốt gươm

Mặc cho đất diệt, sông thương

So trăm năm trước cũng thường, như không.


____________________________________________________

Bạch Vân vẫn còn muốn đuổi theo Trịnh Khinh Ái để hỏi ra những điều mình thắc mắc, thế nhưng cảnh tượng trước mặt đã khiến nàng sững lại mấy giây. Vườn hoa màu trước mặt hai người chẳng khác gì một mớ hỗn độn. Hàng rào bị gãy nát, hoa màu được trồng bên trong bị giẫm nát chẳng còn gì, trông như một cơn bão vừa quét qua.

"Ma thú phát cuồng sao?" Bạch Vân buột miệng nói.

Trịnh Khinh Ái chỉ nghiêng đầu không đáp, nàng ta cúi người xuống, nhẹ nhàng chạm tay vào một nhánh lá cây bên dưới, sau đó gạt nó sang một bên.

Bên dưới lộ ra một dấu chân to lớn, trông như chân chim.

"Nhìn giống chân của điểu tinh lắm." Bạch Vân miêu tả cho Trịnh Khinh Ái, chợt nhận ra gì đó, nàng ngẩng đầu lên, nhìn sang những vườn hoa màu còn nguyên vẹn xung quanh.

"Không hẳn là ma thú phát cuồng, nó vẫn có lý trí."

"Vẫn có lý trí?" Thiên nữ cất tiếng hỏi.

"Có thể nàng không thấy, nhưng các vườn hoa màu xung quanh vẫn còn nguyên vẹn. Vậy thì có hai khả năng có thể xảy ra. Một là nó có chủ đích phá hoại vườn hoa màu này. Hai là nó phát cuồng, nhưng vẫn đủ lý trí để biết rằng mình không nên động tới những vườn hoa màu khác."

Trịnh Khinh Ái rất nhanh đã hiểu ra ý của Bạch Vân, nàng ta phe phẩy quạt ngọc.

"Sợ kinh động đến ai đó sao? Hay sợ bị phát hiện?"

"Cả hai thì sao?"

Chợt, Trịnh Khinh Ái quay đầu sang thôn dân dẫn đường đang đứng bên cạnh, cất giọng hỏi.

"Ai là người quản lý vườn hoa màu này?"

"Là Yến Ngọc ạ." Thôn dân nọ đáp lời.

"Gọi hắn tới đây."

"Vâng."

Thấy người đã đi khuất, Trịnh Khinh Ái quay lại nhìn Bạch Vân, nàng ta nghiêng đầu, cười nói.

"Ta nghĩ nếu có thể lấy khẩu cung vài người có liên quan thì Bạch Vân sẽ mau chóng giải quyết việc này hơn."

Bạch Vân mím môi nhìn nàng ta. Thiên nữ vốn thấp hơn nàng một chút, giờ đây đang đứng một góc, như sợ sẽ phá hỏng những manh mối còn sót lại, trông chẳng khác gì một con thú nhỏ ngoan ngoãn.

"Nàng... muốn tôi khen nàng sao?"

"Ta giống đang chờ được Bạch Vân khen lắm à?" Người kia hỏi lại.

Bấm bụng làm liều, Bạch Vân bước về trước, chạm tay lên tóc Thiên nữ, sau một hồi đắn đo, nàng mở miệng.

"Khinh Ái làm tốt lắm."

Trịnh Khinh Ái nhón chân lên, dùng quạt che khuất mặt hai người, sau đó lại nhẹ giọng thì thầm vào tai Bạch Vân.

"Đáp đúng rồi."

Chẳng mấy chốc, Yến Ngọc đã được dắt tới trước mặt hai người, hắn trông có vẻ rụt rè sợ sệt, nhưng trước sự thúc giục của thôn dân nọ, cuối cùng cũng cúi đầu với Trịnh Khinh Ái.

"Kính... Kính chào Thiên nữ."

"Ngươi đến thôn Khai Song từ bao giờ?" Người kia chợt hỏi.

Yến Ngọc bị nàng hỏi thì thoáng giật mình, nhưng rồi cũng lo lắng đáp lại.

"T... tôi bị ma thú tấn công, may mắn được trưởng thôn cứu, nên ở... ở lại đây."

Bạch Vân im lặng nghe Trịnh Khinh Ái hỏi chuyện Yến Ngọc, chợt, nàng cất tiếng, cắt ngang hai người.

"Anh có biết ma thú phá hoại vườn hoa màu vào lúc nào không?"

Yến Ngọc suy nghĩ một chút, hắn ta cứ chốc chốc lại gãi tai, sờ mũi. Một lát sau, như thể đã sắp xếp lại trí nhớ xong, hắn mới lắp bắp trả lời.

"Hình như là... vào canh năm đêm qua. L... lúc đó trăng vẫn còn rất sáng, tôi nhìn thấy một người bình thường bỗng biến thành ma thú... trông rất dữ tợn. Nó liên tục đập phá khắp nơi, lúc... lúc tôi hô lên gọi mọi người, thì nó vội vã chạy mất."

Bạch Vân bước tới một bước, cười hỏi.

"Anh có thấy rõ dáng vẻ của nó lúc còn là người không?"

"Tôi... tôi hơi sợ nên không thấy quá rõ ràng... nó mặc quần áo màu nâu nhạt, thắt lưng màu đỏ, trên... trên tay có một vết sẹo. Tôi chỉ nhớ như vậy."

Bạch Vân nghe hắn nói xong thì quay lại bên Trịnh Khinh Ái, nhỏ giọng hỏi nàng ta.

"Nàng có biết ai..." Nói nửa chừng, nàng chợt nhớ ra gì đó, Bạch Vân im miệng không dám nói nữa. Trịnh Khinh Ái ngược lại nhướn mày lên, cười đáp lại.

"Tuy ta mù lòa, nhưng có thể ta biết người đó là ai đấy." Dừng một chút, nàng ta quay sang nói với Yến Ngọc.

"Không còn việc của các người nữa rồi, nếu cần gì ta sẽ gọi sau."

Thôn dân nọ cùng Yến Ngọc cúi đầu với nàng ta, sau đó rất nhanh rời đi. Bạch Vân cảm thấy những thôn dân nọ kính trọng Trịnh Khinh Ái đến mức quái dị, chưa kể, thôn Khai Song tôn thờ Địa Tinh thần quân, vậy tại sao lại gọi Trịnh Khinh Ái là Thiên nữ.

Chưa kể, Càn Khôn phiến từ ngàn xưa vốn là bảo vật mà nhà Thiên đã dùng làm quà mời quân sư Trịnh Khinh Si xuống núi. Nói đúng hơn, thần khí đó thuộc về Trịnh Khinh Si, sau cuộc đại chiến giữa Nhất Kiếm Đảo và Địa Thần giáo. Trịnh Khinh Si cùng giáo chủ tà giáo nọ đều tử trận, Càn Khôn phiến cũng từ đó mà biến mất.

Bỏ qua những thắc mắc trong đầu mình, Bạch Vân hỏi.

"Ý của nàng là nàng biết người hóa thành ma thú là ai sao?"

Trịnh Khinh Ái nghĩ ngợi một lát, đáp lại.

"Đúng, nhưng có thể không phải."

"Tại sao?" Bạch Vân khó hiểu.

Thiên nữ không đáp lại, nàng ta cùng Bạch Vân rời khỏi vườn hoa màu, ngay lập tức, có một bóng dáng đuổi theo hai người.

"Nương tử! Nương tử! Chờ tôi với." Gã ngốc Thắng Quân vừa chạy vừa gọi với theo, Bạch Vân nhìn trang phục của hắn. Chẳng phải là quần áo màu nâu nhạt cùng thắt lưng đỏ đấy sao?

"Thắng Nam, cho tôi xem tay của cậu được không?" Nàng dụ dỗ hỏi.

"Không! Tại sao tôi phải cho cô xem chứ?" Thắng Nam giãy giụa, hắn vội giấu hai tay ra sau lưng, không cho Bạch Vân chạm vào.

Nàng xắn tay áo lên, nhanh chóng tiến tới để giữ hắn lại, nhưng gã ngốc này cực kỳ nhanh nhẹn, muốn bắt hắn mà không làm hắn bị thương thì khó khăn vô cùng.

Chợt, Trịnh Khinh Ái chen ngang hai người, nhỏ giọng thì thầm gì đó với Thắng Quân, hắn liền ngoan ngoãn chìa tay ra cho Bạch Vân xem.

"Vì... vì nương tử của tôi bảo... nên tôi mới cho cô xem đấy nhé..."

Trên tay trái của Thắng Quân có một vết sẹo dài, trông như từng bị ma thú tấn công qua. Bạch Vân ngẩng đầu lên, đối diện với Trịnh Khinh Ái, chỉ thấy người kia nhè nhẹ gật đầu.

Thắng Quân đột ngột giật tay lại, hắn chạy về trước mấy bước, sau khi cách Bạch Vân một khoảng an toàn, mới hét lên.

"Không chơi với cô nữa! Tôi phải đi đón bình minh, mang nắng hạ chí về cho nương tử!"

Hắn la hét xong thì vội vàng chạy đi, Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân thấy không có vấn đề gì, liền sóng vai nhau trở về Bạch Trung gia viên.

"Bởi vì hắn ngốc nghếch như vậy, nên nàng mới nghĩ ma thú không phải hắn sao?" Bạch Vân cất tiếng hỏi.

"Ta chưa bao giờ nhìn sai người." Người kia thản nhiên đáp lại. "Thế... ở Hắc Sát môn, người bị biến thành ma thú phải trải qua quá trình thế nào? Ta tin Bạch Vân là người rõ ràng nhất."

Bạch Vân nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cũng trả lời.

"Hắc Tử Sang nuôi quân đã lâu, thế nên đội quân nào hắn cũng từng thử qua rồi. Như nàng nói, có cả ma thú. Hắn bỏ tiền mua ma thú cốt trở về cho các thủ hạ của Hắc Sát môn ăn, để tạo nên một đội quân ma thú biết nghe lời."

"Thật độc địa." Trịnh Khinh Ái giả vờ cảm thán. "Kẻ nào nghĩ ra kế sách này vậy?"

"Tôi."

Thấy người kia im lặng không đáp lại, Bạch Vân nói tiếp.

"Tôi nghĩ ra kế này là vì trong một lần thực hiện nhiệm vụ, có một đồng môn bị ma thú cắn trúng, sau đó không lâu, hắn cũng có dấu hiệu biến đổi thành ma thú."

"Thế nên Bạch Vân mới nghi ngờ Thắng Quân sao?"

"Đúng vậy. Nhưng nàng lại nói không phải."

Trịnh Khinh Ái dừng lại bước chân, trời đã tối xuống từ bao giờ, ánh trăng vằng vặc soi sáng từng mảng rừng bạch dương, trông vừa u uất, vừa diễm lệ. Mà Thiên nữ đang đứng ở đây lại tô điểm thêm cho chốn rừng thiêng một dáng hình mỹ nhân như chỉ có trong sách cổ.

"Bạch Vân có lý lẽ của Bạch Vân, ta cũng có lý lẽ của ta. Vết thương trên tay của Thắng Quân đúng là do ma thú gây nên. Nhưng ta chính là người chữa trị cho hắn." Dừng một chút, nàng ta nói tiếp. "Thế nên, với tư cách là một y sư, ta cam đoan rằng hắn sẽ không hóa thành ma thú."

Trước quang cảnh đất trời đẹp đến mức phi thường này, Bạch Vân cũng muốn tin lời Trịnh Khinh Ái nói là thật. Tuy nhiên, hạt giống hoài nghi một khi đã gieo mầm thì rất khó để có thể triệt tiêu, chúng hệt như cỏ dại, ngày một mọc nhiều, bất cứ ai cũng không thể nào dẹp bỏ được.

Nàng không muốn tranh cãi cùng Trịnh Khinh Ái, nên liền đổi chủ đề.

"Có một điều trước nay tôi vẫn luôn thắc mắc. Thôn Khai Song thờ phụng Địa Tinh thần quân, thế tại sao lại gọi nàng là Thiên nữ. Chẳng lẽ chỉ vì nàng biết Đạp diệp thâu thiên sao?"

Thiên nữ nghe câu hỏi của nàng thì hơi nghiêng đầu, sau một hồi nghĩ ngợi, nàng ta đáp lại.

"Chuyện phải kể từ ngàn xưa..." Trịnh Khinh Ái xòe ra quạt ngọc, phe phẩy trước ngực mình. "Người ta bảo, Thiên Tinh và ĐỊa Tinh trước nay luôn bất hòa. Thiên Tinh sau khi xuống trần thống nhất bốn phương, xác những đứa con Địa Tinh chất chồng trên khắp núi của Sơn Tinh, máu nhuộm đỏ biển cả của Hải Tinh, oán than ngập ngụa chốn rừng sâu của Lâm Tinh."

"Địa Tinh vì quá đau buồn, trở về lòng đất, tạo nên Miền Trăng Khuất, để an ủi vong linh những người con của bà."

"Nhưng xung đột vẫn diễn ra, Địa Tinh tạo nên động đất, nạn đói, cốt để giang sơn mà Thiên Tinh lập nên không còn phồn thịnh nữa, để cho con cháu của Thiên Tinh ngày đêm than khóc vì đau thương. Trước sự phẫn nộ của bà, Thiên Tinh đã cử đến một sứ giả."

Trước dáng vẻ ngạc nhiên của Bạch Vân, Trịnh Khinh Ái gật đầu.

"Đúng vậy. Thiên nữ. Nàng ta đến vùng đất mà những đứa con của Địa Tinh vẫn còn sinh sống, bảo hộ cho họ. Như một cách để Thiên Tinh bù đắp lỗi lầm."

"Thế hóa ra Thiên nữ là sứ giả hòa bình sao?" Bạch Vân cảm thán.

"Không, ngược lại." Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng đáp lời. "Vốn ban đầu, Thiên nữ chỉ cạnh bên họ cho đến khi họ tự sinh sống được sau binh chiến. Thế nhưng những người dân của Địa Tinh vẫn một mực giữ nàng lại."

"Bởi vì nếu nàng còn ở lại, Thiên Tinh sẽ không trừng phạt họ."

"Ý nghĩa của Thiên nữ chính là như vậy đấy."

Trước khi sự trầm mặc kịp bao trùm lấy cả hai, Trịnh Khinh Ái đã tiến về trước, đối mặt với Bạch Vân.

"Bạch Vân có biết ta đã nói gì để Thắng Nam chìa tay ra không?"

Thấy người kia muốn an ủi mình, Bạch Vân lập tức hùa theo.

"Nàng đã nói gì thế?"

Đoạn, Thiên nữ chìa tay, gió bất chợt nổi lên, thổi từng phiến lá bạch dương bay phơ phất. Càng kiều diễm hơn khi ánh trăng nọ nhẹ nhàng soi sáng khắp nơi, như tô điểm thêm cho Trịnh Khinh Ái một tầng hào quang mờ ảo.

"Ta gọi hắn."

Nàng ta hé miệng, chất giọng nhẹ nhàng như tiếng chuông ngân.

"Phu quân, mau chìa tay ra."

"Nắm lấy tay ta."

Như bị thôi miên, Bạch Vân cũng nắm lấy tay Trịnh Khinh Ái.

"Đúng vậy, ngoan lắm."