Ngạo Phong

Chương 2



Mùa đông ở Tần Thành thường rất lạnh, những thềm đá cứng ngắc, những ngôi nhà nhỏ và hẹp cùng những chiếc cối xay gió xinh đẹp, tạo thành một thị trấn nhỏ tràn ngập hương vị miền quê ở phía nam Đại Lục.

Khu vực rộng lớn phía nam thành phố là nơi huấn luyện của gia tộc họ Tần đào tạo tinh anh.

Ngạo Phong nằm trên một chiếc ghế tựa trong phòng ngủ đơn, ánh mắt ngây ngốc nhìn trần nhà sáng sủa, hai chân yếu ớt đung đưa, hệt như một bệnh nhân vừa được vớt ra khỏi mặt nước vậy.

Tư thế này đã duy trì được suốt một ngày đêm rồi, cho đến hiện tại, cô vẫn chưa thể nào tiêu hóa hết phần ký ức đột nhiên xuất hiện trong não cô.

Sau khi suy tính một khoảng thời gian dài như vậy, cuối cùng người trên ghế cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi, không thể phủ nhận, dường như cô đã gặp đúng câu chuyện xuyên không trong truyền thuyết rồi.

Cô là lá bài chủ chốt của tổ chức ngầm - lính đánh thuê Tần Ngạo Phong – đã xuyên không, hơn nữa còn là loại xuyên không cực kỳ xui xẻo.

Có thể là vì mối quan hệ trùng tên trùng họ nên Ngạo Phong trực tiếp xuyên vào người thiếu nữ tên Tần Ngạo Phong này, từ ký ức của cô ấy có thể miễn cưỡng biết được, cô gái này là một người tương đối hèn yếu. Vì có thiên phú cực kém nên từ nhỏ đã không có lòng tin với bản thân, lại còn là huyết mạch chính thống của gia tộc họ Tần khổng lồ này, thế nên người người đều biết đến.

Tần Ngạo Phong, phế vật mười lăm tuổi của Tần Thành – Thất thiếu gia!

“Rõ ràng là một cô gái, sao anh cả lại đổi giới tính của mình từ nữ thành nam chứ?” Nheo đôi mắt, con ngươi đen nhánh của Ngạo Phong nhìn chăm chú chiếc nhẫn hết sức tầm thường nhưng lại mang phong cách cổ xưa trong tay.

Từ ký ức của Tần Ngạo Phong ở thế giới này có thể thấy, chiếc nhẫn này là vật mà cô ấy đã mang theo trên người từ khi còn nhỏ, gọi là huyễn khí, dùng để ngụy trang, có nghĩa là nó được dùng để ngụy trang giới tính của cô ấy, hình như là di vật mà mẹ cô ấy để lại. Người anh cả ôn nhu anh tuấn, trong ấn tượng đối xử với cô cực kỳ tốt đã dặn dò, ngàn vạn lần cũng không được tháo chiếc nhẫn này xuống, nếu không sẽ mang đến tai họa lớn. Thế nên đến tận hôm trước khi bị người đánh đến chết trên đường, Ngạo Phong cũng chưa hề tháo nó xuống.

Đúng vậy, Tần Ngạo Phong ở thế giới này đã chết.

Chỉ hai ngày trước đây thôi, cô ấy bị một đám con cháu nhà họ Tần hung ác vây đánh, khi chỉ còn cái mạng thoi thóp bò về nơi ở thì đã vĩnh viễn nhắm mắt buông xuôi.

Những người đó thậm chí còn không có lý do chính đáng gì để làm thế cả, nếu có chăng thì chỉ vì người anh họ luôn ghen tị với anh cả thiên tài Ngạo Thiên của cô ấy, sau khi anh cả rời đi, cứ cách ba ngày họ sẽ lại đến bắt nạt Ngạo Phong.

Vốn Tần Ngạo Phong có tính tình hèn yếu, lại không thể trở thành huyễn sư, nên chỉ có thể bị đánh khắp người đều bị thương, chỉ có chú út thương yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, nhưng vì cô ấy quá mềm yếu, Tần Ngạo Lạc chỉ thuận miệng uy hiếp cô ấy vài câu, sau khi bị bắt nạt, cô ấy cũng không dám tố cáo lại với chú út, bấy giờ mới để cho Tần Ngạo Lạc và đám con cháu dòng thứ Tần Khuê càng thêm ngang ngược.

Hai ngày trước đó đã có một đám khách quý đến, nhắc lại chuyện Tần Ngạo Lạc bại bởi Tần Ngạo Thiên, có lẽ vì bị đám người đó coi khinh nên hắn ta tức giận cùng đám thủ hạ kéo Ngạo Phong đến một góc tường lạnh băng ở Tần Thành mà đánh đến chết.

Nhớ đến đây, con ngươi Ngạo Phong thoáng lạnh lẽo, đồng thời hiện lên sát niệm, kẻ dám ra tay với người của cô, từ trước đến giờ chưa bao giờ có được kết cục tốt cả.

Bây giờ thân thể này đã là của cô, ký ức hai đời đều nhớ rõ ràng, thậm chí ngay cả tình cảm cũng cực kì mãnh liệt, tựa như lúc cô nhìn chiếc nhẫn này, lại nhớ đến người anh cả Tần Ngạo Thiên nơi bổn môn nhà họ Tần ở đế đô xa xôi, đây chính là cảm tình duy nhất của Ngạo Phong đối với thế giới này.

Mặc dù linh hồn Tần Ngạo Phong kia đã không còn, nhưng có thể nói, cô ấy đang lấy một phương thức khác để sống tiếp.

Hôm nay, Ngạo Phong không muốn đi tìm hiểu đến tột cùng bản thân là ai, cũng có thể cô là cả hai, nhưng tính cách và linh hồn của một lính đánh thuê thế kỉ hai mươi mốt đã làm cô tạm biệt với sự hèn yếu, thay vào đó là một quan niệm cực kì cực đoan, nếu ai phạm ta ta diệt cả nhà người đó!

Thở hắt ra một hơi, Ngạo Phong đứng dậy từ ghế nằm. Vết thương trên người không biết đã lành từ lúc nào, tốc độ khôi phục thần kỳ này khiến cô cảm thấy quái lạ, thế nhưng dường như từ nhỏ đã như thế, mà vết thương có nghiêm trọng hơn nữa cũng sẽ không quá hai ngày thì lành rồi. Nếu không phải lần này bị đánh thảm hại, đoán chừng cũng có thể mau chóng hồi phục rồi.

Quả nhiên, trên người Tần Ngạo Phong này có che giấu một ít bí mật.

Cô tìm trong ngăn kéo một áo choàng đen dài, thay đi bộ quần áo rách tả tơi trên người. Sau đó thì chỉnh trang lại ngoại hình, Ngạo Phong vừa mới sửa sang lại quần áo trên người thì bên ngoài truyền tới một tiếng hét.

“Ngạo Phong, không xong rồi! Tần Khuê, Tần Khuê, tên đó lại đến rồi!”

Cửa phòng bị mở ra, lộ ra vẻ mặt hoảng hốt của một thiếu niên. Chàng trai trẻ đấy là con cháu dòng thứ của nhà họ Tần, tên là Tần Phi, ở cạnh bên phòng Ngạo Phong, là một trong số ít bạn bè của Ngạo Phong. Còn một thiếu niên khác ở vách bên kia, tên Tần Cửu, cũng là người muốn bảo vệ Ngạo Phong.

Ngạo Phong tuy là người mềm yếu, nhưng tương đối hiền hòa, dù sao cũng là Thất thiếu gia của dòng chính gia tộc, từ trước đến giờ chưa bao giờ thiếu đồ tốt. Mỗi lần lấy được chút đồ ngon cũng đều sẽ chia cho hai người bạn cách vách, hai người này mặc dù không dám chính diện đối nghịch với thế lực khổng lồ của Tần Ngạo Lạc, nhưng cũng rất thật lòng xem Ngạo Phong là bạn.

Cũng chính vì thân phận “Thất thiếu gia” đó của cô, cái tên dòng thứ xem như có thiên phú không tồi Tần Khuê đó mỗi tháng đều đến đây đòi thu “phí bảo vệ”. Hai ngày hôm trước mới thu xong, hôm nay lại tìm đến cửa, hiển nhiên đã biết cô vừa bị Tần Ngạo Lạc đánh cho một trận, thừa lúc này đến để diễu võ dương oai.

“Anh ta tới à? Vừa hay, tôi đang muốn tìm anh ta đây, lần này có thể tiết kiệm công sức rồi.” Môi cong lên một nụ cười chế giễu, Ngạo Phong đi tới trước người thiếu niên ở cửa, nhẹ nhàng hỏi: “Anh ta đâu?”

“A, anh ta mới vừa đến sân huấn luyện bên ngoài, tôi nhìn thấy anh ta ở trong hẻm, Ngạo Phong, hay là cậu mau trốn đi, một lát nữa anh ta không tìm được cậu cũng sẽ rời đi thôi. Này, Ngạo Phong, cậu làm gì thế?” Tần Phi vội vàng nói một tràng, nhưng ngay sau đó lại thấy Ngạo Phong phất phơ áo choàng, uyển chuyển đi đến cửa.

“Đi ra ngoài.” Ngạo Phong trả lời đơn giản dứt khoát, cũng không hề quay đầu.

“Này, cậu đừng có làm loạn, bên kia là hướng tới chỗ bọn Tần Khuê đó! Đi bên này này, nhanh lên chút, ở đây mới là cửa sau này!” Tần Phi lo lắng đuổi theo cô vừa lôi kéo vừa nói, trong lòng thầm than, hai ngày trước bị đánh một trận, có khi nào bị đánh đến mức não xảy ra chuyện luôn rồi không? Sao mà ngay cả cửa trước cửa sau cũng không phân biệt được thế, hơn nữa sao tính cách lại đột nhiên trở nên tàn khốc vậy?

Ngạo Phong dừng bước, đôi con ngươi đen nhánh nhìn Tần Phi thật sâu, môi nở nụ cười cực kỳ ngông cuồng: “Tại sao phải đi cửa sau? Cửa trước mở ra không phải là để đi đón người hả? Bắt đầu từ hôm nay, Tần Ngạo Phong tôi, sẽ không giống chó nhà có tang mà trốn chạy cửa sau nữa.”

Sau khi nói xong, Ngạo Phong cũng không để tâm Tần Phi vẫn còn đang sững sờ đứng đó, mà tiếp tục cao đầu ưỡn ngực đi về phía trước.

Tần Phi ngây ngốc tại chỗ, cậu ta không thể phân biệt đây là thực hay mơ nữa rồi.

Ánh mắt người thiếu niên vừa nãy nhìn cậu, dường như ngay cả linh hồn cũng bị rung động theo.

Cậu chưa từng thấy Tần Ngạo Phong dùng ánh mắt như thế.

Đó giống như một quý tộc chân chính vậy, cao cao tại thượng, khinh thường thiên hạ, dường như mọi thứ ở trước mắt người đó cũng chỉ có thể hèn mọn mà cúi đầu. Một gương mặt tuấn mỹ bỗng dưng toát lên một sức hút kỳ lạ, cùng với chiếc áo choàng đen trên người càng tỏa ra vẻ đẹp trai hơn vạn phần! Bóng người chàng thiếu niên dường như bỗng nhiên cao lớn hẳn.

Người đó có thật là phế vật Tần Thành Thất thiếu gia không?

Tần Phi khó tin mở to hai mắt, cậu chỉ cảm thấy, lần này Tần Ngạo Phong bị đánh xong hình như đã có chuyện gì đó thay đổi, hơn nữa chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ.

“Ngạo Phong! Cậu… Cậu đừng có làm loạn! Cậu cho rằng Tần Khuê là người nào chứ, anh ta là huyễn sư tứ kiếm đấy! Một người ngay cả huyễn lực cũng tụ không được như cậu thì sao đánh lại anh ta được?” Nể tình bạn bè, Tần Phi không thể không nhắc nhở Ngạo Phong lần nữa, cậu thật sự không muốn tận mắt chứng kiến Ngạo Phong phải chết đâu.

“Huyễn sư thất kiếm trở xuống không thể điều khiển huyễn thú đúng không?” Ngạo Phong nghiêng đầu, lục soát ký ức về thông tin thế giới này.

“A… mặc dù là như vậy, nhưng bản thân huyễn sư đã có sức mạnh của chiến sĩ…”

“Vậy thì dễ rồi.” Ngạo Phong cười lạnh: “Huyễn sư không thể điều khiển huyễn thú, chỉ dựa vào chút xíu nội công như huyễn lực kia cũng xứng làm đối thủ của tôi ư? Hừ!”

Dù gì cũng được xem như lá bài chủ chốt của lính đám thuê hắc ám, kiếp trước, dạng đối thủ gì mà cô chưa gặp chứ? Võ đạo Trung Hoa, thuật đánh cận chiến, công phu quyền cước, những thứ này đều là sở trường giỏi nhất của cô, hơn nữa cô còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, ở thế giới này, cô chính là chiến sĩ trời sinh!

Cho dù ở thế giới này coi trọng huyễn lực, cả hôm nay cô cũng đã thử nghiệm rồi, cảm giác không khác nội lực là bao. Thân thể này có thể tụ được huyễn lực ít đến đáng thương, bởi vì vậy Tần Ngạo Phong mới bị gọi là phế vật.

Tần Phi khó hiểu, nội lực là gì? Cái gì không xứng làm đối thủ của cô? Ý cô là huyễn sư tứ kiếm không phải đối thủ của cô ư? Đùa gì vậy! Điên hả! Người này điên thật rồi.

“Haizzzz, tôi mặc kệ cậu! Cậu muốn đi tìm cái chết thì đi ngay đi!” Tần Phi giậm chân.

Ngạo Phong không để tâm đến âm thanh phiền não phía sau, cô từng bước đi đến cửa, cách một cánh cửa, cô đã có thể nghe thấy bên ngoài là một đám người ồn ào bàn tán.

Cô thuận tay mở cửa ra liền thấy mười tên thiếu niên tạo thành một nhóm ở trước cửa, vốn mỗi người đang cười đùa, thấy cô đi ra thì không khỏi sững sờ.

Ánh mắt Ngạo Phong bình tĩnh quét qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên người đứng ở trung tâm mặc áo khoác da ngựa, dáng người cao lớn, có lẽ đây chính là Tần Khuê.

“Ui trời, hôm nay không chạy trốn nữa hả? Vừa nãy không phải thấy tên nhóc Tần Phi đó chạy vào báo tin cho anh mà? Hại bọn tôi còn phái hai đứa đi chặn cửa sau, cuối cùng cũng biết đối nghịch với bọn tôi thì không có kết quả tốt rồi chứ gì? Thất thiếu gia à, anh em mười mấy người chúng tôi đang muốn ra ngoài ăn uống một bửa này, ấy vậy mà hiện giờ trong tay tôi có hơi thiếu thốn, hay là anh cho chúng tôi mười đồng tiền vàng đi.” Tần Khuê toát ra một khí thế rất ngông cuồng, như một lẽ đương nhiên mà chìa tay ra, vẫy vẫy trước mặt Ngạo Phong, khinh miệt nhìn cô, hệt như đang đợi một kẻ đầy tớ đưa đồ cho mình vậy.

Tròng mắt đen nhánh của Ngạo Phong di chuyển xuống, ngay sau đó một tia sắc bén hiện lên.

Thân là một lính đánh thuê hắc ám, cô tự có nguyên tắc của bản thân, ân trả gấp mười, thù đòi gấp ngàn!

Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ thay thế Tần Ngạo Phong của thế giới này mà sống, chuyện đầu tiên chính là khiến những kẻ bức chết “cô” phải trả ra máu! Vậy thì bắt đầu từ tên Tần Khuê này đi!

Bị một đám dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chằm chằm, Ngạo Phong vẫn ngạo nghễ đứng thẳng như cũ, gần như ngay cả lông mày cũng không thèm nhướng, chẳng qua là đôi con ngươi đen thâm thúy kia lại khóa chặt Tần Khuê, cũng không ai biết rốt cục “thiếu niên” này đang suy nghĩ gì.

Tay Tần Khuê đưa ra bỗng trở nên lúng túng để ở đó, nhưng không hề có bất kỳ sự đáp trả nào.

Không khí xung quanh gần như đọng lại, chẳng biết từ khi nào, xung quanh đã hoàn toàn yên lặng, một sự kỳ lạ chiếm lấy thâm tâm mỗi một người đang có mặt tại đây.

Chẳng lẽ là ảo giác ư? Sao trên người cô lại toát ra mùi nguy hiểm đến thế?

Đám người giật mí mắt, trong lòng lập tức bác bỏ sự hoang đường này.

Đùa gì vậy! Rõ ràng là phế vật! Là sỉ nhục lớn nhất của Tần Thành này, phế vật Thất thiếu gia! Một tên phế vật cũng khiến người khác cảm thấy nguy hiểm được sao? Đây quả là chuyện cười hài hước nhất trên thế giời.

“Này, tên nhóc thối, anh đang suy nghĩ lằng nhằng gì đấy? Bị đánh xong tinh thần có vấn đề hả? Còn không mau lấy tiền ra? Đừng tưởng rằng không nói tiếng nào thì có thể lấp liếm cho qua. Anh em chúng tôi còn đang chờ ra ngoài ăn uống, lỡ mất thời gian thì tìm anh tính sổ đó.” Tần Khuê thấy Ngạo Phong chậm chạp khong làm theo lời mình, chuyện này đối với danh vọng của anh ta trước mặt đám thủ hạ có ảnh hưởng cực kỳ lớn, thế nên anh ta thẹn quá hóa giận mà hung bạo dọa nạt.

Có lẽ bởi vì giọng anh ta to như gấu chó, Ngạo Phong vốn đang nhàn nhạt đánh giá anh ta cuối cùng cũng có phản ứng, chỉ thấy trên gương mặt thiếu niên mặc áo choàng đen nở ra một nụ cười mỉm, không nóng không lạnh nói: “Trên người tôi không có tiền, hôm trước đám thủ hạ Tần Ngạo Lạc đó đã cầm hết những món có thể cầm đi rồi, cậu có thể đi tìm bọn họ mà đòi.”

Ngạo Phong cũng không nói dối, đám sói đói kia của Tần Ngạo Lạc đã lừa hết sạch toàn bộ tiền vàng trên người “Ngạo Phong” rồi, bao gồm cả tiền ăn uống và tiền tiêu xài tháng này luôn, bây giờ tìm cô đòi tiền vàng, một đồng cũng không có.