Ngạo Phong

Chương 30



“Nhưng bố à, phấn hoa Siti dụ linh thú tới, đến lúc đó ở trên chiến trường chúng ta cũng không thể thu được kết quả tốt.” Balbo lo lắng nói.

"Con cứ yên tâm, lúc mua phấn hoa Siti, chúng ta cũng tiện thể mua một ít phân cự long. Cự long cấp thấp cũng là thần thú, chỉ cần đặt thứ này ở phía sau đoàn lính đánh thuê của chúng ta thì bất kỳ linh thú nào cũng không dám tới. Còn người khác sống hay chết đâu liên quan gì đến chúng ta." Rõ ràng Batuk đã suy nghĩ xong đối sách, nở nụ cười nham hiểm định liệu từ trước: “Tiếc cho Truy Vân kia, một nhân vật lớn trong tương lai, cậu ta cứ khăng khăng đối đầu với chúng ta, ban đầu bố còn muốn ném ra chút lợi ích để lôi kéo cậu ta, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa."

Hai bố con bí mật bàn bạc mưu kế, sau khi bàn bạc xong đối sách thì nhanh chóng cử người đi mua phấn hoa Siti và phân cự long. Cả hai người đều không phát hiện ra, trên áo choàng dài sau lưng Balbo, có một con chuột băng ẩn hình nhỏ đã nghe hết âm mưu của bọn họ.

Ngạo Phong ghi lại địa điểm mà bọn họ nói sẽ đặt phân cự long và phấn hoa Siti, mãi đến khi hai người Balbo đi ra phía sau, cô mới chuyển động ý niệm, thu hồi chuột băng nhỏ ẩn hình đó.

Cô đi tới vườn hoa phía sau phủ thành chủ, căn nhà đơn nhỏ ở bên trong là nơi mà thành chủ chuyên dùng để tiếp đãi các chức nghiệp giả thất tinh từ bậc hai trở lên vào hôm nay. Ngạo Phong vừa mới tranh thủ ở sảnh trước được một lúc. Lư Phong luôn muốn mời Ngạo Phong trở thành khách khanh, nên dẫn Cừu Nhiêm đi loanh quanh tìm cô rất lâu, vừa nhìn thấy Ngạo Phong đã vội vã chạy tới.

“Người anh em Truy Vân, cậu bận đi tán gái à? Tại sao không đợi lão phu với?” Lư Phong mỉm cười, gương mặt râu ria tươi cười hỏi.

“Ngài đoàn trưởng Lư Phong.” Ngạo Phong lễ phép gật đầu, nghe lời giới thiệu của Dung Lạc, cô đã biết đoàn trưởng Lư Phong này là thánh kiếm sĩ cửu tinh nổi tiếng, mặc dù cô không thích con gái của ông ta, nhưng cô rất tôn kính người đàn ông râu ria có tính cách sảng khoái và thực lực mạnh mẽ này.

"Ôi chao, ngài gì chứ? Nghe thật xa lạ. Cậu đánh ngang hàng với Dung thiếu chủ, chắc chắn thực lực cũng không thấp hơn lão phu. Lão phu chỉ cậy già lên mặt mà thôi, người anh em Truy Vân cứ gọi tôi là anh Lư Phong là được. Đứa con gái điêu ngoa kia của tôi đã gây rắc rối cho cậu, khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ." Lư Phong đã lăn lộn trong giới lính đánh thuê nhiều năm, nên ý chí kiên cường và khí phách đó giống y như người trẻ tuổi, khiến người khác cảm thấy rất hảo cảm, mặc dù Ngạo Phong không định bấu víu kết bạn, nhưng cô cũng cảm thấy ông ta hợp mắt hơn rất nhiều so với mấy người khác.

Con người không thể không có tâm cơ, nhưng phải nhìn vào nơi và cách thức sử dụng, Ngạo Phong không thể chán ghét phương thức kết bạn của Lư Phong.

"Được anh Lư Phong, nếu tôi còn từ chối chẳng phải sẽ làm bộ hay sao?"

Ngạo Phong khẽ cười, giọng điệu bình thản, nhưng trong lòng Lư Phong lại cực kỳ hài lòng về tính cách của cô, được người trẻ tuổi kiêu căng tự mãn này thừa nhận, cho dù chỉ là một xưng hô, nhưng cũng có nghĩa là cô đã buông bỏ những khúc mắc với Lữ Lan và Đàn Sói.

Bây giờ ông ta mới yên tâm, trịnh trọng lấy ra một lệnh bài màu xanh từ trong nhẫn không gian, rồi đưa cho Ngạo Phong.

“Người anh em Truy Vân, tôi biết cậu không thích gia nhập vào bất kỳ thế lực nào, nhưng cậu cứ yên tâm, tôi không ép cậu gia nhập vào đoàn lính đánh thuê của chúng tôi.” Lư Phong lắc lệnh bài trong tay, mỉm cười nhìn Ngạo Phong nói: "Đây là lệnh bài khách khanh của đoàn lính đánh thuê Đàn Sói chúng tôi. Trở thành khách khanh sẽ không hạn chế quyền tự do của cậu, cũng không ngăn cản cậu gia nhập vào các thế lực khác, hơn nữa còn được hưởng sự giúp đỡ nhân lực của các đoàn lính đánh thuê lớn nhất. Chỉ khi đoàn lính đánh thuê đối mặt với nguy hiểm hệ trọng, mới nhờ đến sự giúp đỡ của cậu. Tôi tin rằng nó sẽ giúp đỡ đôi chút cho hành trình của cậu ở trên đại lục. Nếu người anh em không chê thì cứ nhận lấy."

“Khách khanh ư?” Ngạo Phong bị sốc trước quyền lực của khách khanh theo lời Lư Phong miêu tả, tự do hành động, còn có thể nhận được sự giúp đỡ của đoàn lính đánh thuê khổng lồ ở đại lục. Đây chính là lời cám dỗ cực kỳ lớn đối với tất cả mọi người.

Ngạo Phong liếc nhìn lệnh bài với màu sắc cổ điển, bên trên có khắc logo hình đầu sói, trong lòng cô dao động, chợt nhớ đến Xích Viêm Lệnh mà Dung Lạc tặng cho cô, trong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ lúc đó anh Dung tặng cho mình cũng là lệnh khách khanh?

Dung Lạc đứng bên cạnh Ngạo Phong vui mừng, nhắc nhở cô: "Truy Vân, cậu mau nhận lấy đi, đây là chuyện tốt mấy trăm năm mới có đấy!"

Nghe thấy câu khẳng định của anh ta, Ngạo Phong mới nhận lấy lệnh bài màu xanh nặng trịch, tò mò vuốt ve hai lần mới cất vào nhẫn không gian, mỉm cười gật đầu với Lư Phong, coi như lời cảm ơn.

Cừu Nhiêm cười ha hả nói: "Chúc mừng cậu Truy Vân đã trở thành khách khanh của bản đoàn, nhưng cậu phải giữ lệnh bài cho kỹ, bởi vì khách khanh của bản đoàn chỉ nhận lệnh bài chứ không nhận người. Nếu cậu làm mất thì không được cấp lại đâu." Ông ta chỉ đang nói đùa mà thôi, bởi vì đa số khách khanh đều sở hữu nhẫn không gian riêng của mình, làm sao có thể dễ dàng làm mất như vậy?

“Đi thôi người anh em Truy Vân, chúng ta vào trong bàn bạc về việc ma thú tấn công thành vào ngày mai đi, chắc thành chủ đã sốt ruột chờ đợi rồi.” Tâm trạng của Lư Phong rất tốt, cực kỳ khí phách vỗ lưng Ngạo Phong, rồi bốn người xuyên qua vườn hoa phía sau đi tới căn nhà nhỏ mà Dung Lạc ở kia.

Trên đường đi, Ngạo Phong vẫn tò mò hỏi: "Khách khanh là người như thế nào? Ai cũng rất mạnh mẽ à?"

“Tất nhiên rồi.” Dung Lạc khẳng định đáp: “Trong ba đoàn lính đánh thuê lớn của chúng ta, mỗi đoàn chỉ có năm ghế khách khanh, mỗi người đều là cao thủ thiên cấp mạnh mẽ, chỉ có cậu và một người nữa được xem là ngoại lệ."

"Một người nữa ư?"

"Đúng vậy, là Thất Thiếu Gia ở Tần Thành. Nhắc đến mới nhớ, tính cách của cậu ấy cũng lãnh khốc kiêu ngạo giống y như Truy Vân cậu. Tôi luôn bất giác xem cậu là Ngạo Phong rồi." Dung Lạc nói đến đây thì lắc đầu cười nói: "Nhưng chuyện này sao có thể, Ngạo Phong không thể trở thành huyễn sư được, không biết gần đây cậu ấy thế nào. Lúc trước đưa Xích Viêm lệnh cho cậu ấy, tôi đã không nói chuyện khách khanh cho cậu ấy biết, vì sợ cậu ấy sẽ cảm thấy mắc nợ tôi mà không nhận lấy."

“Là vị Thất Thiếu Gia Tần Ngạo Phong kia ư?” Cừu Nhiêm cũng có ấn tượng rất sâu đậm, vừa nghe thấy Dung Lạc nói như thế cũng gật đầu nói: “Đúng đó, thiếu chủ vừa nhắc tới tôi cũng chợt nhớ ra, vị Thất Thiếu Gia này cũng là người trẻ tuổi lợi hại, nhưng thực lực lại yếu hơn một chút. Dung thiếu chủ, hình như cậu chỉ có quyền cho một Xích Viêm Lệnh thôi đúng không? Lần này thì hay rồi, chúng ta không mời được Truy Vân, chắc cậu hối hận rồi chứ?"

"Không đâu. Tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối khi không thể mời Truy Vân, nhưng tôi cũng tán thưởng Ngạo Phong, cho dù tôi biết hôm nay sẽ gặp Truy Vân thì tôi vẫn không thay đổi sự lựa chọn của mình." Dung Lạc ôm chặt vai Ngạo Phong, nở nụ cười tin tưởng nói: "Hơn nữa, tôi và Truy Vân là anh em tốt của nhau, chẳng lẽ vì không có Xích Viêm Lệnh mà ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi ư?"

Ngạo Phong sửng sốt, hiếm khi trong lòng nóng rực như lửa, vô cùng cảm động, một hồi lâu vẫn không thể tan biến, không chỉ bởi vì Dung Lạc tin tưởng "Truy Vân", mà còn là vì anh ta có nghĩa khí với "Ngạo Phong".

“Anh Dung, anh đừng quá lo lắng, Ngạo Phong sẽ không sao đâu.” Vì bị vướng Cừu Nhiêm ở bên cạnh, nên Ngạo Phong không tiện nói thẳng thân phận của mình ra, mà chỉ có thể ám chỉ xem như lời an ủi mập mờ như vậy.

Dung Lạc nhướng mày kiếm nghi ngờ, cảm giác quen thuộc này lại ập tới, nhất thời thiếu niên mặc áo bào đen ở trước mặt chồng chéo lên người ở trong trí nhớ kia, anh ta còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng về nguồn gốc của cảm giác này, thì một tiếng hét thất thanh bỗng phát ra từ miệng của người canh gác bên ngoài.

"Huyễn điện Ánh Sáng! Là ngài sứ giả của Huyễn điện Ánh Sáng!"

Mọi người đều sửng sốt, trong lòng kinh ngạc, người đến từ Huyễn điện Ánh Sáng ư?

Phải biết rằng mặc dù ba đoàn lính đánh thuê lớn có sức ảnh hưởng không hề nhỏ ở trên đại lục, nhưng rõ ràng nếu so với thực lực khổng lồ của Huyễn điện Ánh Sáng và tứ đại gia tộc huyễn sư có thể so bì với núi cao, thì bình thường hơn rất nhiều. Huyễn điện Ánh Sáng là gia tộc cổ đại có lai lịch nghìn năm, thống trị tín ngưỡng của con người, là sự tồn tại đỉnh phong của Ánh Sáng trên đại lục.

Nhất là Huyễn điện Ánh Sáng, hầu như mỗi quốc gia đều có dấu chân của bọn họ, trong thời kỳ chiến tranh nổ ra giữa các quốc gia, mặc kệ bọn họ đánh đến mức long trời lở đất đến đâu, cũng không có ai dám gây gổ khiêu khích xung quanh tòa nhà của Huyễn điện Ánh Sáng.

Nhắc đến Huyễn điện Ánh Sáng, Ngạo Phong không khỏi nhớ đến Quân Lạc Vũ đã xa cách nhiều ngày, nhưng vì mấy trọng tài đó nên cô không có ấn tượng quá tốt đối với Huyễn điện Ánh Sáng.

Mấy người Ngạo Phong đã đi tới cửa, đồng loạt nhìn về phía con đường nhỏ đó, chỉ thấy dưới ánh trăng, một thanh niên sắc mặt trắng bệch, mặc trường bào màu trắng đang từ tốn đi tới đây. Toàn thân nam thanh niên đó tràn đầy hơi thở kiêu ngạo, nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ.

“Tránh ra, đừng cản đường!” Thanh niên đi tới gần, nhíu mày kiêu ngạo, va vào phía trước, trên người tỏa ra sức mạnh sắc bén như dao, chém thẳng lên người Ngạo Phong đang đứng bên cạnh cánh cửa.

Không ngờ rằng người này đột ngột nói ra tay là ra tay, mọi người ở trong nhà đều không khỏi khiếp sợ, Ngạo Phong chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh mạnh mẽ đè xuống từ bên cạnh, khiến cô suýt không thở nổi.

Linh huyễn sư, hơn nữa còn ở cấp kiếm không hề thấp.

“Truy Vân, cẩn thận!” Giọng nói hơi giận dữ của Dung Lạc vang lên bên tai, Ngạo Phong được anh ta vươn tay kéo vào lòng, huyễn lực màu xanh sẫm tràn ngập ở trước mắt hình thành một tầng phòng ngự. Trong lúc nguy cấp, bản thân Dung Lạc mạnh hơn Ngạo Phong một chút, tạm thời ngăn cản đòn công kích của thanh niên này giúp cô, nhưng vì quá vội vàng, cánh tay vẫn bị dư âm của luồng cương phong kia cứa rách một đường, máu tươi nhất thời thấm ướt lớp áo xung quanh.

Biến cố đột ngột này khiến mọi người sợ hết hồn, đoàn lính đánh thuê Xích Luyện và Đàn Sói đều đồng loạt nổi giận.

"Mẹ kiếp! Người này là ai vậy? Huyễn điện Ánh Sáng hống hách đến thế ư?"

"Không ngờ anh ta dám đánh lén cậu Truy Vân, còn làm thiếu chủ của chúng ta bị thương nữa, chết tiệt!"

“Cậu có ý gì?” Dung Lạc giận dữ trừng mắt nhìn người đó, không phải vì vết thương trên cánh tay mình, mà là vì lúc nãy tim của anh ta suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, nếu sai một ly, Ngạo Phong đã gặp nguy hiểm rồi.

"Quả nhiên Dung Lạc thiếu chủ lợi hại, chỉ là linh huyễn sư được xưng là người trẻ tuổi nhất đại lục, cũng cần người khác bảo vệ, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, tôi còn tưởng anh có thực lực đối chiến với linh huyễn sư thất kiếm, nhưng bây giờ xem ra, Dung Lạc thiếu chủ vẫn chưa đạt tới trình độ đó.” Nam thanh niên đó nở nụ cười chế giễu, huy hiệu linh huyễn sư thất kiếm ở trước ngực lấp lánh.

Ra oai phủ đầu!