Ngạo Phong

Chương 32



Thần thú! Nghe thấy tin tức này, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm nghị. Nếu để thần thú dẫn dắt ma thú tấn công thành thì đó không còn là làn sóng ma thú bình thường nữa. Mặc kệ là số lượng ma thú hay tỷ lệ xuất hiện của linh thú thánh thú cũng đều vượt xa trận chiến tấn công thành của ma thú bình thường.

Trong lịch sử của Nhật Bất Lạc Thành đã từng gặp phải ba cuộc tấn công thành do thần thú dẫn dắt, mấy lần đó đều có cường giả thiên cấp trợ uy mới miễn cưỡng đối phó. Mặc dù lần này đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng lại không có một cao thủ thiên cấp nào, khiến mọi người nhất thời cảm thấy trọng trách nặng nề đang đè lên vai mình.

"Nếu đã so tài thì đâu thể thiếu tiền thưởng được, không bằng chúng ta cá cược thử xem ai có thể săn giết con thần thú đó được không?" Batuk mặt mày tươi cười nói tiếp: “Thành chủ và các vị có mặt ở đây sẽ làm nhân chứng, vừa khéo ở trận trước, đoàn lính đánh thuê Phi Thiên của chúng tôi đã có được một thánh thú Tam Vĩ Mị Hồ, tôi vẫn chưa nói với bất kỳ ai. Bây giờ tôi muốn cá cược với cậu Truy Vân, nếu cậu Truy Vân thắng trận so tài này thì Tam Vĩ Mị Hồ sẽ thuộc về cậu Truy Vân, ngược lại nếu cậu Lê Thanh thắng thì cậu Truy Vân phải nhượng bộ một con thánh thú khế ước, sau khi giải trừ khế ước thì bàn giao cho đoàn lính đánh thuê Phi Thiên của tôi, không biết cậu có dám cược một ván hay không?"

Ngạo Phong bị câu hỏi của Batuk làm cho sững sờ, ánh mắt bỗng trở nên cực kỳ lạ lùng, nhưng không ai nhìn thấy tia dao động trong đôi mắt đen sâu thẳm đó.

Ngạo Phong ngẩn người một hồi, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười xinh đẹp: "Ông thật sự muốn cá cược với tôi à?"

“Đúng vậy, cậu Truy Vân đang sợ tôi lừa cậu à?” Batuk nhìn chằm chằm Ngạo Phong bằng ánh mắt nóng rực, đột nhiên mỉm cười vỗ tay. Balbo sa sầm mặt đi vào, phía sau có bốn người đàn ông mặc đồ đen đang một cái lồng khổng lồ được phủ kín bằng vải đen, rồi đặt ở chính giữa đại sảnh.

Balbo nói với Ngạo Phong: "Cậu hãy nhìn cho rõ đi, đây có phải thánh thú hay không?"

Hai bố con liếc nhìn nhau, đồng thời vén tấm vải đen phủ kín lồng lên, chiếc lồng màu vàng ròng nhất thời phản chiếu ánh sáng màu bạc chói mắt từ ngọn nến trong cả căn phòng, một con tiểu hồ ly toàn thân trắng như tuyết, trông giống như một cục thịt nhỏ đang nằm ủ rũ ở bên trong. Ba chiếc đuôi khổng lồ đó đều lớn hơn cơ thể của mình rất nhiều, cặp mắt màu xanh sẫm yêu dị lóe lên tia sáng màu xanh biếc, tinh thần hơi sa sút, chỉ cần bị nó liếc nhìn sẽ không nhịn được muốn đi tới mở khóa dây xích thay cho nó.

"Đây đúng là đòn tấn công tinh thần lợi hại."

"Thánh thú! Nhất định là thánh thú!"

Không ít chức nghiệp giả bậc hai ở xung quanh nhất thời bị mê hoặc, phải mất một lúc mới tỉnh táo lại, kinh ngạc thốt lên, thánh thú con là món đồ tốt mà bình thường không thể nào gặp được.

Mặc dù hồ ly này rất nhỏ, lông chưa mọc khắp người, nhưng cũng đã lớn như người trưởng thành rồi, đuôi có thể để quấn chặt một người đàn ông cường tráng. Bởi vì lúc thánh thú ở giai đoạn con non sẽ không thể nào sử dụng màu sắc tự vệ, do đó hình thể đạt đến trình độ này, chỉ có từ cấp bậc thánh thú trở lên.

Tam Vĩ Mị Hồ không hề hiếm gặp trong thánh thú, nhìn hình thể và đặc điểm của tiểu hồ ly trắng, Lư Phong gật đầu nói: "Khá lắm, quả thật là Tam Vĩ Mị Hồ, lồng vàng ròng chuyên dùng để áp chế thánh thú, nhưng chỉ có thể giam giữ thánh thú con mà thôi. Đội trưởng Batuk chi thật nặng tay, nếu đấu giá một con Tam Vĩ Mị Hồ con ở thành phố ngầm, cũng đủ đấu hơn nghìn vạn Obis, cho dù không bán thì giữ lại cho con trai mình cũng được mà. Không ngờ ông lại lấy ra để cá cược."

Batuk khẽ cười đáp: "Tôi có thể trợ giúp mọi người như vậy, dù phải tiêu tiền hoang phí thì sao chứ? Cậu Truy Vân là linh huyễn sư trẻ tuổi nhất đại lục. Nếu có thể trao huyễn thú này cho cậu ấy, chẳng phải sẽ như hổ mọc thêm cánh hay sao? Nhưng món đồ mà con người quá dễ dàng lấy được sẽ không trân trọng, nếu cậu Truy Vân muốn con thánh thú này thì phải dựa vào bản thân của cậu thôi."

Thật ra con thánh thú này vốn được chuẩn bị cho Balbo, nhưng mắt thấy mâu thuẫn giữa Ngạo Phong và Lê Thanh - sứ giả của Huyễn điện Ánh Sáng ngày càng gay gắt, Batuk liền suy nghĩ đen tối, ngày càng bạo gan hơn. Nếu đã âm mưu hãm hại cô, không bằng ép sạch giá trị thặng dư của cô, nên ông ta mới cố ý đề xuất ra trò cá cược này, dù gì trong mắt ông ta, sau sự sắp xếp tối nay, đám người Ngạo Phong chắc chắn sẽ thua.

Một con thánh thú trưởng thành là thứ mà hàng nghìn hàng vạn huyễn sư có thể đỏ mắt chém người bằng dao phay.

“Hừ, tôi thấy ông đang định thừa cơ chiếm tiện nghi thì có, cẩn thận trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo.” Lư Phong khẽ cười khẩy, ômh ta biết rõ tâm địa gian xảo của Batuk, trong lòng cũng bắt đầu nghi ngờ có phả Batuk đang có âm mưu quỷ kế gì đó, bằng không tại sao ông ta lại định liệu từ trước như vậy? Tặng không cho Ngạo Phong một con thánh thú? Ông ta đâu có tốt bụng như vậy.

Ngạo Phong liếc nhìn tiểu hồ ly ở trong lồng, rồi lại liếc nhìn hai bố con Batuk, cười khẩy: "Lấy thánh thú con để đổi lấy thánh thú trưởng thành ư? Vậy thì tông sư thuần thú trên đại lục này sẽ không còn bao nhiêu giá trị nữa. Muốn nuôi dưỡng một con thánh thú con trưởng thành thì cũng phải mất vài năm. Do đó thứ cho tôi không thể tiếp nhận vụ cá cược của ông, trừ phi..."

Ngạo Phong ngừng một lát, rồi nhìn chằm chằm về phía Lê Thanh bằng ánh mắt khiêu khích, nở nụ cười nói: “Trừ phi cộng thêm thánh thú thất tinh của anh Lê Thanh, như vậy tôi sẽ cá cược hai con thánh thú của tôi, bằng không thì miễn bàn."

Vừa dứt lời, trong nhà nhất thời sôi sục.

Rất nhiều người cảm thấy dường như mình không thể thở được, trái tim đã bị chấn động đến mức bắt đầu run rẩy, hai con thánh thú. Nếu đổi thành tiền, e rằng đây là một con số khủng khiếp?

Đây là vụ cá cược lớn.

“Truy Vân, cậu đừng hành động theo cảm tính.” Vết thương trên cánh tay của Dung Lạc vừa mới được hai người Hi Thản băng bó xong, vừa nghe thấy Ngạo Phong đưa ra điều kiện này thì vội vàng khuyên nhủ cô: “Huyễn thú cực kỳ quan trọng với huyễn sư, cho dù cậu xuất thân từ gia tộc lớn cũng không dễ dàng tìm được hai con thánh thú đâu, ngộ nhỡ chúng ta thua sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ sau này của cậu."

“Anh Dung cứ yên tâm, tôi tự có chừng mực.” Ngạo Phong vỗ nhẹ tay Dung Lạc an ủi: “Hơn nữa, dũng sĩ không biết sợ hãi, nếu ngay cả cửa ải này cũng không vượt qua được, vậy thì sau này khi tôi rời khỏi Nhật Bất Lạc, bước đi trên đại lục sẽ không làm nên trò trống gì."

Ý chí kiên cường và đôi mắt phát ra ánh sáng lấp lánh như vì sao trên bầu trời đêm đó đã thành công làm trái tim của Dung Lạc rung động lần nữa.

Dung Lạc sửng sốt một chút, hiểu ý vỗ ngược bả vai cô cười nói: "Thôi được rồi, nếu cậu đã nói như vậy thì anh Dung chỉ có thể ủng hộ cậu."

So với vẻ lo lắng của Dung Lạc, Răng Nanh và Sấm Sét đã khôi phục về màu sắc tự vệ lại rất nhàn nhã, đang thầm cười trộm nói chuyện với nhau.

“Lão già Ba ngốc nghếch này thật sự cho rằng có thể bẫy được chủ nhân ư? Chủ nhân có thể đâm thủng trò vặt vãnh đó của ông ta bằng một ngón tay.” Răng Nanh nằm dưới đất, khinh bỉ trợn đôi mắt màu vàng kim.

“Tôi chỉ mong rằng ngay cả quần trong của ông ta cũng bị linh thú lột sạch.” Sấm Sét vẫy đuôi, ngồi cạnh Răng Nanh, cười nham hiểm, nhưng hơi lo lắng nói: “Nhưng lỡ xảy ra chuyện gì, liệu chủ nhân có tặng chúng ta đi thật không? Tôi đã thề rằng sẽ mãi mãi đi theo chủ nhân rồi."

“Mày cứ yên tâm, chủ nhân không phải là hạng người như mày nghĩ đâu.” Răng Nanh khẳng định: “Mày chỉ mới đi theo chủ nhân nên vẫn chưa hiểu rõ về cậu ấy, mặc dù tính cách của chủ nhân lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất dịu dàng và tinh tế. Người khác đều sử dụng huyễn thú chúng ta như một công cụ, nhưng chủ nhân lại xem chúng ta như bạn bè, ngoại trừ mệnh lệnh trong lúc chiến đấu, cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện cao cao tại thượng với chúng ta."

Sấm Sét lắc đầu: "Nghe mày nói như vậy, hình như đúng thật, nhưng chủ nhân phải đối phó với lão già Ba đó như thế nào?"

“Tao cũng không biết phải đối phó như thế nào, nhưng tao biết lão Ba và Lê Thanh kia sắp gặp xui xẻo rồi.” Răng Nanh cũng cười nham hiểm: “Tao đã đi theo chủ nhân một thời gian dài, cũng đã quen với một số chuyện. Mỗi lần chủ nhân hiện lên vẻ mặt cười như không cười này, chứng tỏ cậu ấy đang tính kế ai đó, chúng ta cứ đợi mà xem..."

Lúc này trong nhà, tiếng kinh hồ dần lắng xuống, mọi người đều dồn hết sự chú ý lên người Lê Thanh, đợi câu trả lời của anh ta.

Lê Thanh không ngờ Ngạo Phong lại đưa ra điều kiện như vậy, hơi thở của anh ta không khỏi dồn dập hơn, thánh thú thất tinh ư? Đây không phải là thứ mà nói có là có thể có, bởi vì số lượng thánh thú trong Huyễn điện Ánh Sáng cực kỳ ít, vì anh ta chỉ đứng sau Quân Lạc Vũ trong thế hệ trẻ tuổi, nên mới được Thần Quân ban thưởng cho một con thánh thú thất tinh, nếu anh ta thua, nói không chừng ngay cả bố của anh ta cũng không thể lấy lại được.

Nhưng vừa nghĩ đến việc nếu mình thắng, rất có khả năng mình sẽ lấy được một con thánh thú khác, tim của Lê Thanh nhất thời nóng rực, một khi anh ta sở hữu hai con thánh thú, chắc chắn có thể nâng cao sức chiến đấu của mình lên một bậc. Hơn nữa, nếu cược thua cũng không thể oán trách ai được, nên Lê Thanh không thể không chấp nhận.

Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng Lê Thanh cũng ra sức gật đầu: "Được, tôi cược với cậu."

“Nếu anh chỉ nói suông thôi thì không được, anh hãy thề đi!” Ngạo Phong lạnh lùng giơ tay lên nói: “Tôi đứng đầy xin thề với trời, trong trận chiến ngày mai, ai có thể săn được thần thú thì người đó sẽ lấy được thánh thú của đối phương, nếu tôi làm trái lời thề, Truy Vân tôi sẽ biến mất khỏi thế gian này mãi mãi."

Lê Thanh thấy thế cũng khịt mũi, giơ tay lên lập lời thề, Batuk cũng không dám sơ suất, vội vàng lập lời thề theo. Ba người vừa dứt lời, trận khế ước màu bạc bỗng xuất hiện dưới chân mỗi người, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất, coi như lời thề đã được thành lập.

Trong thế giới Ruska quy tắc tối cao này, không được thực hiện thề thốt, bởi vì một khi khế ước được thành lập, nếu làm trái lời thế sẽ bị quy tắc loại trừ, không ai có thể thoát khỏi sự ràng buộc quy tắc trong thiên địa.

Batuk thấy khế ước đã được thành lập thì gương mặt bóng loáng cười đến mức mặt đầy nếp nhăn, vội vàng ho hai tiếng nói với Lạc Ly: "Thành chủ, chúng tôi xin phép về trước để điều động người ngựa cho cuộc tấn công thành vào ngày mai. Cậu Lê Thanh, mời cậu đi theo tôi." Những người tới tham dự bữa tiệc này đều không còn tâm trạng để vui vẻ nữa, bởi vì mọi người đều dồn hết sự chú ý vào cuộc chiến cá cược ngày mai, nên Lạc Ly cũng không miễn cưỡng, mà gật đầu nói: "Mọi người đi thong thả!"

Lê Thanh hừ lạnh, lườm Ngạo Phong: "Tôi sẽ khiến cậu ngoan ngoãn giao nộp thánh thú."

“Nếu anh có bản lĩnh đó thì cứ việc lấy đi.” Ngạo Phong nhún vai, vẫn lạnh lùng đáp.

Cuối cùng đám người Batuk cũng rời đi, không ai chú ý đến, hai thánh thú của Ngạo Phong đã cười đến mức nằm sấp dưới đất, Răng Nanh yếu ớt nằm dưới đất, còn Sấm Sét thì nằm ngửa bụng, bốn chân co quắp chổng lên trời.

"Ha ha ha! Chủ nhân... Chủ nhân... quá nham hiểm!" Sấm Sét thở hổn hển nói ngắt quãng.

“Tao đã sớm nói rồi, chắc chắn chủ nhân không trong sáng như vẻ bề ngoài.” Răng Nanh trợn con ngươi màu vàng, về cơ bản đã cười đến mức sắp co giật rồi. "E rằng lão Ba ngu ngốc kia có nằm mơ cũng không ngờ rằng, chủ nhân hoàn toàn không tên là 'Truy Vân'. Trên đời này làm gì có người tên là Truy Vân, huống chi là có còn sống hay không, ha ha ha..."

Mặc dù quy tắc lời thề rất nghiêm khắc, nhưng cũng không hẳn là không có lỗ hổng, Ngạo Phong đã lợi dụng đặc điểm quy tắc lời thề nhắm vào tên thật của một người, để lừa gạt mọi người kể cả Batuk. Trên đời này hoàn toàn không có ai tên là Truy Vân, nên cô lập ra lời thề này hoàn toàn không có tác dụng gì cả.

Nói cách khác, Ngạo Phong chẳng cần phải chịu bất cứ điều bất ngờ hay biến cố nào, bởi vì bản thân cô đã đứng ở thế bất bại, nếu cô không săn giết được thần thú thì cô cứ phủi mông rời đi đổi sang cái tên khác là được, chẳng có thần tiên nào có thể gây rắc rối cho cô.

Nhưng lời thề của Batuk và Lê Thanh lại có hiệu quả thật, một khi bọn họ thua thì chỉ có thể ngoan ngoãn chắp tay dâng thánh thú ra. Trên thực tế, vụ cá cược này hoàn toàn không công bằng, nhưng lại chẳng có ai biết được?

“Chúng ta cũng quay về thôi.” Ngạo Phong khẽ siết chặt áo bào màu đen, xoay người rời đi cùng đám người Dung Lạc. Tối hôm nay cô vẫn còn nhiều việc phải làm. Batuk, chúng ta cứ đợi mà xem cuối cùng là ai tính kế ai?

Răng Nanh và Sấm Sét cũng vội vã đuổi theo, càng thân thiết với Ngạo Phong hơn. Lúc đó, để tạo ra hiệu quả khế ước hoa văn màu bạc ở dưới chân, trong lòng Ngạo Phong đã thật sự lập lời thề, giọng nói lạnh lùng xuất phát từ trong linh hồn, khiến bọn họ cảm thấy êm tai dễ nghe.

"Ngạo Phong tôi xin thề với trời rằng sẽ không bao giờ vứt bỏ bất kỳ huyễn thú đồng hành nào của mình. Nếu tôi làm trái lời thề sẽ bị sét đánh."

Ba giờ sáng là khoảng thời gian đen tối nhất trước bình minh.

Hai đội ngũ lính đánh thuê quy mô nhỏ trang bị nhẹ nhàng, nhân lúc trời tối chui ra khỏi doanh trại đoàn lính đánh thuê, ai cũng mặc đồ màu đen, mặt cũng bịt kín, chỉ lộ ra đôi mắt, đang liên tục kéo hai chiếc hòm cao tầm nửa tầng ra bên ngoài.

Nhờ sự che chắn của bụi cỏ rậm rạp, đám người này rón rén đi ra phía sau mấy doanh trại của đoàn lính đánh thuê lớn. Dựa theo sự phân chia khu vực, phía tây là doanh trại liên hợp của Xích Luyện và Đàn Sói, phía đông là doanh trại của đoàn lính đánh thuê Phi Thiên, còn các đoàn lính đánh thuê quy mô nhỏ thì được phân bố ở giữa hai đoàn lính đánh thuê lớn.

Tối qua, đoàn lính đánh thuê Xích Luyện, Đàn Sói và Phi Thiên đã bắt đầu tập trung đội ngũ đã phân tán của mình lại, canh gác ở hai bên cổng thành, đến lúc đó khỏi phải hỗn loạn, dù sao cũng là vụ cá cược siêu cấp liên quan đến hai thánh thú.

"Trưởng lão Lâu Tịch, chúng ta hãy chia ra hành động ở đây đi. Chúng tôi sẽ qua bên Xích Luyện, còn ông hãy dẫn người ra sau doanh trại của chúng ta. Lần này, chỉ cần giải quyết sạch sẽ đám người Xích Luyện và Đàn Sói thì sau này ở đoàn lính đánh thuê Phi Thiên, địa vị của ông sẽ càng vững chắc hơn." Một giọng nam trầm thấp vang lên, là Balbo thiếu chủ của đoàn lính đánh thuê Phi Thiên.

Trưởng lão Lâu Tịch mặc áo bào màu vàng, gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Thiếu chủ, bên chúng tôi thì không thành vấn đề, lão phu sẽ đích thân xem xét, tôi tin rằng ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào, nhưng bên của các cậu phải cẩn thận một chút, mùi phân cự long và phấn hoa Siti rất đặc biệt, ngộ nhỡ đánh rắn động cỏ sẽ đổ hết công lao xuống biển, hơn nữa còn gặp phải sự truy sát của Xích Luyện và Đàn Sói. Đợi ngày mai lúc tấn công thành, chúng ta sẽ cử người nhân lúc hỗn loạn lẻn ra phía sau châm lửa đốt hòm, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ cũng có thể khuếch tán toàn bộ mùi hương, đến lúc đó cho dù bọn họ phát hiện ra cũng đã quá muộn.”

Sợ người khác nhìn thấy hành động của mình, Balbo không muốn chậm trễ một giây phút nào, vội nói: "Không thành vấn đề, trưởng lão, chúng ta đi thôi..."

Vừa dứt lời, trong bụi cỏ rậm rạp ở gần đó bỗng truyền tới một tiếng động.

Có người.

Đám người Balbo nhất thời cả kinh, đầu óc nổ tung, lông tơ trên người đều dựng hết lên như bị điện giật, bất kỳ ai cũng sẽ sợ hãi khi bị người khác bắt quả tang.

Trưởng lão Lâu Tịch nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt thâm trầm khẽ quát: "Ai? Mau cút ra đây cho lão phu!" Vừa dứt lời, lão ta liền sải bước đi tới bên này, hình như người kia định chạy trốn, nhưng không đuổi kịp tốc độ của linh huyễn sư. Người ta còn chưa đi được mấy bước, lão ta đã vươn năm ngón tay già mua, túm lấy vạt áo một cách chuẩn xác, rồi ném mạnh một cái, người kia hét lên một tiếng, ngã vào vòng vây của đám người đàn ông mặc đồ đen.

"Ồ, thiếu chủ, là phụ nữ."

Balbo và trưởng lão Lâu Tịch nghe vậy thì sửng sôt, thấy không phải là cao thủ của đám người Dung Lạc bắt quả tang bọn họ, mà chỉ là một người phụ nữ thoạt nhìn rất vô hại, thì thở phào nhẹ nhõm ngay.

“Có lẽ cô ta đã tách ra từ đội thám hiểm nào đó, chậc chậc, quả thật rất xinh đẹp.” Một người đàn ông mặc đồ đen đứng gần đó nhìn qua đây, không khỏi thốt lên.

Balbo nghe vậy cũng nhìn qua đây, hai mắt sáng lên như hai bóng đèn.

Đó là một cô gái xinh đẹp, mặc bộ đồ da bó sát, da trắng như tuyết, trông cực kỳ nổi bật trong màn đêm, đôi mắt đen láy như hai hồ nước trong vắt, cực kỳ lấp lánh, ngũ quan như tác phẩm điêu khắc hoàn hảo của nhà nghệ thuật, không tìm ra chút tì vết. Bộ đồ bó sát đã tôn lên vóc dáng cao ráo bốc lửa của cô gái, váy da ngắn cũn cỡn chỉ che được chút phần mông, lộ ra đôi chân trắng như tuyết, chỉ cần nhìn thôi đã khiến đám người đàn ông ở đây suýt đồng loạt hóa thân thành sói. Nếu không phải bọn họ còn có chuyện quan trọng cần phải làm, e rằng bây giờ đã chen lấn nhào lên rồi.

Đẹp quá đi mất! Không ngờ trên đời này lại có người phụ nữ xinh đẹp như vậy.

Balbo nhất thời nóng trong người, suýt chút nữa thì chảy máu mũi, anh ta đã gặp không ít người đẹp, nhưng bây giờ anh ta lại cảm thấy, lúc trước mình đã sống một cách vô ích. Nếu gộp hết cô gái xinh đẹp mà anh ta đã từng gặp trong cuộc đời cũng không thể so bì với cô, ngay cả Sisley - người đẹp nhất ở Nhất Bất Lạc Thành cũng không xứng xách giày cho cô, kể cả hoàng hậu – người đẹp nhất đế quốc Kaya cũng chưa chắc đã đẹp đến mức chấn động lòng người như cô.

“Tôi… tôi không nghe thấy gì cả, tôi cũng không biết gì hết, mấy người… mấy người đừng giết tôi!” Dường như cô gái xinh đẹp đang vô cùng sợ hãi, dáng vẻ sợ sệt đáng thương ra sức lùi về sau, đến khi lùi tới chính giữa hai chiếc hòm gỗ lớn, mới cảm thấy an toàn hơn một chút, nên ngừng lại.

Nhìn thấy dáng vẻ run lẩy bẩy của cô, ngay cả sói xám lớn cũng không đành lòng dồn ép cô nữa, thế là mỗi người lùi về sau vài bước, tạo thành một vòng tròn lớn, như thể dọa cô sợ hãi là một tội lỗi lớn.

“Cô gái xinh đẹp, cô đừng sợ.” Đối mặt với người đẹp như vậy, giọng nói của Balbo cũng không khỏi dịu dàng hơn, khẽ cười hỏi: “Cô cứ yên tâm, chúng tôi không phải là người xấu, nhưng có mấy chuyện chúng tôi không thể tiết lộ ra bên ngoài, chúng tôi sẽ không làm gì cô, nhưng hôm nay ma thú tấn công thành sẽ khá nguy hiểm, không bằng cô ở lại đoàn lính đánh thuê Phi Thiên của chúng tôi đi, đợi qua hôm nay rồi, chúng tôi sẽ thả cô đi, nói không chừng chúng ta còn có thể đi đâu đó ăn cơm với nhau."

Balbo cũng được xem là chàng trai trẻ điển trai, ra sức bày ra phong độ của một quý ông, nhưng cũng hơi háo sắc, cô gái bất an từ từ bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt như nước mùa thu vẫn lóe lên tia cảnh giác và bất an.

"Cô là ai? Tại sao lại đi lang thang ở đây vào thời gian này?” Trưởng lão Lâu Tịch nhìn xa trông rộng, lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Lai lịch của cô gái này quá kỳ lạ, nhan sắc xinh đẹp như vậy chính là vũ khí lợi hại của bản thân, hơn nữa nửa đêm canh ba không chịu ngủ lại chạy đến nơi hẻo lánh như này, còn đúng lúc bắt quả tang hành động của bọn họ, chuyện này thật sự chỉ là sự trùng hợp thôi ư?

Trưởng lão Lâu Tịch càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề, ánh mắt nhìn cô gái cũng dần trở nên sắc bén.

"Á! Sói! Có sói!" Nhưng cô gái lại không trả lời câu hỏi của trưởng lão Lâu Tịch, mà tiếp tục lộ vẻ mặt sợ hãi, run rẩy chỉ tay lên bầu trời sau lưng mọi người, sợ sệt thốt lên hai tiếng mềm mại.

“Cái gì? Sói ư?” Mọi người kể cả trưởng lão Lâu Tịch đều cả kinh. Vừa nhắc đến sói, bọn họ liền nghĩ đến thánh thú sói bạc bốn cánh của “Truy Vân” ngay. Quả nhiên vừa quay đầu nhìn lại, bọn họ đã nhìn thấy sói bạc bốn cánh đang bay thong thả trên bầu trời ở gần đó, như thể đang đi tuần tra.

"Quả nhiên là sói bạc của tên Truy Vân kia! Mẹ kiếp, tuyệt đối không được bay qua đây!"

Đám người Balbo nhất thời như kiến bò trên chảo nóng, đâu còn tâm trạng để chú ý tới động tĩnh phía sau, mà dồn hết sự chú ý vào sói bạc trên bầu trời, nên chẳng có ai nhìn thấy, sau lưng bọn họ, cô gái mà bọn họ cho rằng "xinh đẹp nhu mì rất vô hại" kia đang giở chút mánh khóe.

Cô gái bỗng di chuyển rất nhanh, hai tay vỗ tay vào hai chiếc hòm lớn ở bên cạnh, nhanh chóng thu hai chiếc hòm vào trong nhẫn không gian trên mỗi bàn tay, rồi bắt chéo tay, thả hai chiếc hòm ra. Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh như chớp, hơn nữa còn không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Vì hai chiếc hòm gỗ lớn được vận chuyển từ một hội thương mại, hơn nữa Balbo lại sợ thu hút sự chú ý của người khác nên hai chiếc hòm gỗ này gần như giống hệt nhau. Một khi tráo đổi thì người khác sẽ không thể nào phân biệt được hòm nào với hòm nào.

Sau khi làm xong mọi chuyện, cô gái rón rén, nhanh chóng rời đi, lẳng lặng biến mất tại chỗ.

Lúc này, sói bạc cũng bay vòng lại, như thể không phát hiện ra điều gì, thân hình to lớn cũng từ từ hòa lẫn vào bầu trời đêm tối đen như mực.

Đám người Balbo kinh hồn bạt vía thở phào nhẹ nhõm lần nữa, đến khi bọn họ quay đầu nhìn lại, cô gái kia đã biến mất rồi.

“Không ngờ người phụ nữ kia lại chạy mất.” Balbo sững sờ, trở nên sốt sắng: “Trưởng lão Lâu Tịch, chúng ta phải mau chóng bắt người phụ nữ kia về, bằng không, ngộ nhỡ cô ta tiết lộ cho đám người Dung Lạc biết thì kế hoạch của chúng ta sẽ đổ xuống sông xuống biển."

“Được rồi thiếu chủ, thời gian không chờ đợi ai, nếu chúng ta còn chậm trễ nữa thì trời sẽ sáng mất, chúng ta hãy lấy đại cục làm trọng, cứ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trước đã.” Trưởng lão Lâu Tịch mất kiên nhẫn trợn mắt, thầm nghĩ, lão phu còn không biết chút suy nghĩ đó của cậu ư? Chẳng qua là anh ta nhìn thấy người phụ nữ đó xinh đẹp, nên muốn nảy sinh ý đồ với cô, đã là lúc nào rồi mà còn đòi nữ sắc nữa.

Trưởng lão Lâu Tịch ngừng một lát rồi nói tiếp: "Người phụ nữ đó không đeo huy hiệu trên người, có lẽ không phải là người của Đàn Sói hay Xích Luyện, hơn nữa thoạt nhìn rất nhát cáy, có lẽ cô ta cũng không dám đối đầu với đoàn lính đánh thuê Phi Thiên của chúng ta. Đợi lần này khi ma thú tấn công thành thành công, thiếu chủ có thể mời cô ta bước ra trước mặt mọi người, đâu có người phụ nữ nào có thể chống lại sự cám dỗ này?"

Balbo nghe vậy thì trên mặt nở nụ cười hài lòng, như thể đã nhìn thấy cô gái kia nhào vào vòng tay của mình, gật đầu nói: "Ông nói cũng đúng, trưởng lão cứ yên tâm. Chúng ta đi thôi!"

Cuối cùng người của hai bên cũng kéo từng chiếc hòm lớn rời đi, nhưng chẳng có ai phát hiện ra hai chiếc hòm hoàn toàn đã bị tráo đổi.

Bọn họ vừa rời đi chưa được bao lâu, trong bãi cỏ rậm rạp ở gần đó, một bóng người nhẹ nhàng đứng lên, lạnh lùng nhìn bóng lưng của hai bên, khóe môi nở nụ cười chế giễu, rồi lại nhìn lại bụi cỏ đang không ngừng lay động kia, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Bọn mày còn muốn cười đến chừng nào?"

Vừa dứt lời, tiếng cười vốn đang đè nén kia bỗng cười ha hả, chẳng hề kiêng kỵ vang vọng trong lòng cô: "Ha ha ha! Chủ nhân, tôi không ổn rồi! Tôi không ổn rồi... Tôi thấy cô không cần phải thu thập Tam Vĩ Mị Hồ kia đâu... Cậu còn là hồ ly hơn cả tổ tiên hồ ly nữa."

Bãi cỏ được vén sang một bên, chỉ thấy Sấm Sét và Tiểu Băng đang lăn lộn dưới đất, cười điên cuồng.

Bọn chúng đã sớm không thể nhịn được nữa, lúc nhìn thấy dáng vẻ "đáng thương sợ hãi tột độ" giống y như thật của Ngạo Phong, bọn họ đã suýt nhịn đến chết, bởi vì Ngạo Phong diễn y như thật, nhưng liên tưởng đến tính cách của bản thân Ngạo Phong, sự tương phản mãnh liệt này giống như sấm sét, có thể đánh người khác cháy đen.

“Hì hì, chủ nhân, tôi cũng diễn rất tốt đúng không? Đã đủ vênh váo chưa?” Răng Nanh đã khôi phục lại màu sắc tự vệ của mình, lao nhanh tới trước mặt từ một nơi ở gần đó.

“Mày vẫn còn kém xa chủ nhân.” Sấm Sét chổng chân lên trời, cười híp mắt nói: “Có lẽ đám người đó có nằm mơ cũng không ngờ rằng chủ nhân lại đánh tráo đồ vật như vậy?"

Quả thật đến bây giờ đám người Balbo vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vụ việc, hoàn toàn không biết mình đang tự đào hố chôn mình.

Mặc dù trưởng lão Lâu Tịch cảm thấy mọi chuyện hơi kỳ quái, nhưng lão ta không thể ngờ rằng Ngạo Phong lại sở hữu hai chiếc nhẫn không gian vô cùng quý giá, có thể hoán đổi hai món đồ này một cách lặng lẽ. Chỉ có nhẫn không gian cỡ lớn có giá trị liên thành mới có thể chứa chiếc hòm lớn như vậy, trong đoàn lính đánh thuê Phi Thiên, chỉ có Batuk là có một chiếc, nhưng Batuk là đoàn trưởng đang ở trong doanh trại, không tiện hành động, nên bọn họ mới dùng phương thức mấy người cùng vận chuyển.

Tất nhiên, lão ta càng không thể đoán được, thật ra cô gái “yếu đuối mỏng manh đáng thương” kia lại chính là thiếu niên “Truy Vân” mà bọn họ mới gặp cách đây không lâu.

Ngạo Phong cũng suy nghĩ rất lâu mới nảy ra kế hoạch đánh tráo đồ này, bởi vì một khi vận chuyển đồ đạc hoàn tất, sẽ luôn có người canh gác, nên khó mà đánh tráo một cách thần không biết quỷ không hay được.

Ngạo Phong đã biết vị trí chiếc hòm được cất giấu từ trước. Sau khi mọi việc đã được xử lý ổn thỏa, Ngạo Phong lặng lẽ quay về doanh trại Xích Luyện, nhắm mắt dưỡng thần trong lều của mình, tiện thể tu luyện chút Huyễn Thần Quyết, điều chỉnh trạng thái cơ thể đến mức tốt nhất.

Mặt trời mọc đằng đông, ánh nắng chói chang vào mùa đông chiếu rọi khắp muôn nơi, hôm nay là một ngày nắng chói.

Ngạo Phong bước ra khỏi lều, nhìn xung quanh, toàn bộ đoàn lính đánh thuê đã được trang bị đầy đủ, mỗi người trong đoàn lính đánh thuê Xích Luyện đều tinh thần phấn chấn.

Binh lính, lính đánh thuê và nhà thám hiểm đã xây một bức tường người dày hơn mười mét bên ngoài Nhật Bất Lạc Thành. Đầu người chi chít, vây kín Nhật Bất Lạc Thành. Đội điểu sư trên bầu trời đang cầm một cây giáo dài nhọn, bay lơ lửng trên bầu trời, chuyên dùng để đối phó với mấy ma thú biết bay.

Vì Nhật Bất Lạc Thành ở gần núi, nên hệ thống phòng ngự khá tập trung, cổng chính ở hướng nam cũng đối diện với khu rừng Nhật Bất Lạc, nơi tập trung ba đoàn lính đánh thuê lớn. Lạc Phi dẫn dắt đội quân tinh nhuệ phòng vệ ở những nơi quan trọng trong Nhật Bất Lạc Thành, hướng xung kích chủ yếu cũng ở bên này, còn những nơi khác thì được bổ sung bởi các đội thám hiểm rải rác.

Ngạo Phong tách khỏi đám đông tiến về phía trước. Đám lính đánh thuê Xích Luyện ở xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt tôn kính. Bởi vì trận chiến với Dung Lạc và vụ cá cược mà Batuk cố tình rêu rao ở khắp nơi vào đêm qua đã khiến danh tiếng của Ngạo Phong tăng vọt ở Nhật Bất Lạc Thành, đi tới đâu cũng có thể nghe thấy hai chữ "Truy Vân".

"Cậu Truy Vân cố lên, tuyệt đối không được để thua tên Lê Thanh kia."

"Cậu Truy Vân, chúng tôi tin cậu và thiếu chủ có thể giành chiến thắng."

Dọc đường đi, Ngạo Phong nghe thấy rất nhiều lời cổ vũ cho cô, nhiệt huyết trong lồng ngực cũng bị sự nhiệt tình của đám lính đánh thuê kích thích.

“Truy Vân, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”

Nhìn thấy Ngạo Phong đi đến, Dung Lạc và Lư Phong đều tươi cười bước tới, Dung Lạc lắc đầu nói: “Hoàng thượng không vội mà thái giám vội, chúng tôi đều đang lo lắng cho vụ cá cược của cậu, vậy mà cậu lại giống như người chẳng liên quan, còn đi dạo nhàn nhã như vậy, cuộc tấn công thành sắp sửa bắt đầu rồi cậu mới tới."

“Sớm như vậy ư?” Ngạo Phong sửng sốt, bởi vì cô không biết về cuộc tấn công của ma thú, cô nghĩ ít nhất cũng phải đợi đến buổi chiều.

"Người anh em Truy Vân chưa từng tham gia vào cuộc ma thú tấn công thành, tất nhiên sẽ không biết rồi. Ma thú tấn công thành ở Nhật Bất Lạc Thành rất nổi tiếng, từng đợt nối tiếp nhau, buổi sáng chỉ là mấy con ma thú bình thường, buổi chiều ma thú thật sự lợi hại mới xuất hiện, muốn nhìn thấy thần thú thì ít nhất cũng phải đợi đến sẩm tối. Ban ngày chúng ta chỉ hâm nóng người mà thôi." Lư Phong sảng khoái rút trọng kiếm sau lưng ra vung hai lần, bỗng nhoẻn miệng cười, chỉ về phía chân trời: "Cậu nhìn xem, đợt đầu tiên tới rồi."