Ngạo Phong

Chương 42



Đội ngũ chưa tới năm mươi người, toàn bộ là huyễn sư, những thanh niên này đều mặc đồng phục dài tinh xảo, trên người là khí chất quý phái, kiêu ngạo, hoàn toàn khác biệt với khí chất chém giết của những nhà thám hiểm xung quanh.

Bốn bề im lặng như tờ, bởi vì không ai đoán ra thân phận của họ, ở đại lục Ánh Sáng, một tiểu đội rèn luyện có rất nhiều huyễn sư, ngoài bốn gia tộc đại huyễn sư làm mưa làm gió thiên hạ ra thì không còn ai khác.

Tiểu đội mà năm nay bốn gia tộc phái đi cuối cùng cũng đến nơi! Mà người thầy hướng dẫn đi đầu đó chắc chắn phải là một huyễn sư thiên không cực kỳ mạnh.

Một thanh niên đi gần người đàn ông ấy nhìn sang con cự mãng trên đất, kinh ngạc nói: “Ơ, thầy Tần Thiển, uổng công chúng ta nghe thấy tiếng động thì vội chạy tới, con thánh thú này sao lại chết rồi? Mấy đứa linh huyễn sư tụi con còn tính bao vậy nó, luyện tay nghề một chút đây!”

Linh huyễn sư tóc ngắn khác cũng hừ hừ nói: “Đúng vậy, tên khốn nào không biết điều dám giành công với nhà họ Tần chúng ta, muốn chết à!”

Hoá ra là gia tộc họ Tần đứng thứ hai trong bảng bốn gia tộc! Thảo nào ngữ điệu kiêu căng tới vậy.

Ngạo Phong nghe đến họ Tần này thì khẽ rùng mình, nhìn quanh khắp trong đám người, chắc chắn không có bóng dáng anh mình, vẫn trong suy tính của mình nhưng vẫn có hơi thất vọng.

“Được rồi, Tần Dương, Tần Liễu, không phải thầy đã dặn không được xem thường bất kỳ thánh thú nào trong rừng Nhật Bất Lạc rồi sao? Các con nên cảm ơn người bạn đó, nếu không phải anh ấy ra tay thì các con bây giờ bị thương nặng rồi đấy, ở sơn lĩnh này cấm kị việc khinh địch, bất cứ lúc nào cũng sẽ có thánh thú cao tinh xuất hiện, quên rồi sao?” Tần Thiển dùng ngữ khí trách mắng mà nói chuyện với hai người, nhìn hai người với vẻ không vui.

“Thánh thú thất tinh?” Hai người nghe xong thì “Chậc!” một tiếng, rụt cổ lại, mặc dù thực lực của họ không yếu nhưng vẫn hơi run người, thánh thú bình thường họ còn vây lại ứng phó được, nhưng thánh thú cao tinh thì họ không tài nào đủ sức.

“Đúng vậy, nhớ cho kĩ dáng vẻ của con cự mãng này, thánh thú thất tinh cự mãng Darma, không hề hiếm thấy trong rừng sâu nước độc, toàn thân màu xanh lục, răng có kịch độc, cho dù là một linh huyễn sư bị cắn phải cũng chết trong chớp mắt, sức mạnh của thân trăn là vô tận, nếu bị nó quấn phải thì thánh thú cao tinh khác cũng dễ dàng bị siết chết. Da nó rất dẻo dai, binh khí bình thường không tài nào phá được lớp phòng ngự, muốn giết nó chỉ phải ra đòn ngay điểm yếu của nó.” Là thầy hướng dẫn, tri thức về huyễn thú của Tần Thiển vô cùng uyên bác, ông ta giảng giải về cự mãng Darma với học trò sau lưng, nhưng cũng làm mọi người nghe ngơ ngác hết, ai nấy đều ngưỡng mộ.

Huyễn sư bình thường làm gì được học hành chính thống thế này? Họ không hiểu nhiều về đa số huyễn thú, càng không có cơ hội được đi theo cao thủ để nghe chỉ điểm, có thầy hướng dẫn phụ đạo, thảo nào huyễn sư của tứ đại gia tộc toàn là tinh anh.

Ngạo Phong cũng sờ cằm nghĩ, anh cả trước đây cũng được phụ đạo thế này ư, trông cũng ra hồn, nếu anh cả là cao thủ được khen là siêu cấp thiên tài ở nhà họ Tần, thì mình bây giờ chắc cũng không thua kém nhỉ.

“Thầy Tần Thiển ơi, tinh hoa của con cự mãng này ở đâu trên người nó vậy? Sao con lại không thấy ma tinh của nó?” Một linh huyễn sư nữ duy nhất hỏi.

“Haha, thánh thú trở lên, ma tinh của huyễn thú hình rắn rất đặc biệt, không ở trên trán mà giữa gan, hoặc có thể nói gan rắn chính là ma tinh.” Tần Thiển rất vừa lòng với sự hiếu kỳ của cô gái, ôn hoà nói: “Ma tinh của con vật này vô cùng quý giá, luyện khí sư dùng để làm huyễn khí tránh độc, có tác dụng tránh được bách độc, đương nhiên, nếu là độc của thần thú thì vẫn không có tác dụng.”

“Ôi, trị bách độc… đó không phải là thứ hiếm có khó tìm sao?” Thiếu nữ che miệng kêu lên, đôi mắt cũng tràn ngập nhiệt huyết: “Hơn nữa, đại trưởng lão đứng đầu không phải là luyện khí sư sao?”

Tần Thiển nghe xong thì gật đầu, cười nói: “Đúng là như vậy, vậy nên con cự mãng này chúng ta mua lại, răng độc và da đều là nguyên liệu tốt để chế tạo huyễn khí, ông bạn già của tôi sẽ rất vui khi có được món quà thế này, ồ, nó vẫn chưa tắt thở kìa.”

Tần Thiển còn tưởng vị huyễn sư kia không đủ thực lực nên chưa giết triệt để con huyễn thú, vội lắc đầu, giơ tay lên tập trung vu lực màu xanh lam, hướng về phía con cự mãng.

“Đợi chút!”

Ngạo Phong vừa định mở miệng ngăn lại, một giọng nói vội vàng từ xa vọng lại trước, là một thanh niên lạnh lùng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đang bay lại, huy chương màu bạc chói mắt trước ngực anh ta và khả năng bay của anh ta làm mọi người kinh ngạc, là dấu ngũ thiên tinh! Là một huyễn sư thiên không trẻ tuổi!

“Chúng tôi cần con Darma này, mời Tần Thiển các hạ nương tay!” Người thanh niên bay nhanh tới trước mặt mọi người, nói với đám người họ Tần, thái độ kiêu ngạo khiến người khác khó chịu, ngữ điệu như thể không chừa đường thương lượng, khiến người nhà họ Tần ai nấy đều cau mày lại.

“Thái độ gì vậy, sao lại muốn chúng tôi nhường anh?”

“Anh là Lam Trừng của nhà họ Lam đúng không? Không ngờ lần này do anh dẫn đoàn nhà họ Lam, đây không phải là đang ghen tỵ với thiên tài Tần Ngạo Thiên nhà chúng tôi mạnh hơn anh sao, anh có đố kỵ thì cũng đừng hòng lấy công trả thù tư!”

Hết người này tới người kia nói, làm lộ thân phận thật của nam thanh niên kia, Ngạo Phong nghĩ hoá ra anh ta chính là Lam Trừng, người có danh xưng thiên tài lẫy lừng của tứ đại gia tộc, giống như anh trai cô, anh trai cô là thiên tài của nhà họ Tần, anh ta là thiên tài nhà họ Lam, hai gia tộc khác là nhà họ Tiêu với nhà họ Lương vẫn chưa có nhân vật máu mặt như họ ở lớp trẻ.

Lam Trừng dù là tuổi tác hay năng lực đều thua Tần Ngạo Thiên, có địch ý với người nhà họ Tần cũng là chuyện bình thường.

“Lam Trừng các hạ, rất xin lỗi, nếu ma thú là do gia tộc cậu giết thì chúng tôi sẽ không nhúng tay vào, nhưng tiếc là không phải như vậy, chuyện gì cũng có thứ tự trước sau, các cậu tới muộn một bước rồi.” Tần Thiển bình tĩnh nói với Lam Trừng, ngữ khí có hơi tức giận, bởi vì có cạnh tranh giữa bốn gia tộc, nhưng ông ta không ngờ Lam Trừng lại dám không nể mặt nhà họ Tần trước đám đông như vậy.

Lam Trừng này quả thật không hiểu cách đối nhân xử thế mà!

“Tần Thiển các hạ, ông nói quá lời rồi đó.” Lam Trừng hừ một tiếng, cũng lạnh nhạt nói: “Một con ma thú phải phát huy được hết giá trị của nó, ông giết nó rồi đúng là có thể kiếm về chiến lợi phẩm, nhưng có một con ma thú còn sống không phải có giá trị cao hơn à? Vừa hay lần này huyễn thú của một linh huyễn sư của chúng tôi hy sinh rồi, đang tính tìm bổ sung huyễn thú đây, Tần Thiển các hạ chẳng lẽ để cho một con thánh thú thất tinh cứ như vậy mà chết ư, không thấy tiếc ư?”

Bổ sung huyễn thú?

Sắc mặt Tần Thiển rất khó coi, như thể nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Lam Tuân các hạ cùng đến với các người lần này?”

“Tần Thiển các hạ nói đúng rồi, lão phu đúng là có đi theo gia tộc họ Lam lần này.” Một giọng nói mang theo hơi thở thời gian vang lên, ngay cửa doanh trại, một đội ngũ không thua kém gì đội ngũ nhà họ Tần đang chạy vào với một màu xanh lam đặc trưng, vội vàng chạy nhanh tới, chắc chắn đây là đội ngũ đến rèn luyện của nhà họ Lam, họ cũng là vừa nghe thấy tiếng gầm của thánh thú thất tinh mà vội chạy tới.

Người ngựa của bên này vừa tới, hai bên lập tức ra thế đối đầu, nhà họ Lam và nhà họ Tần trước giờ luôn đối đầu kịch liệt, không ai nhường ai, chiến lợi phẩm lần này mang ý nghĩa khác hẳn.

Nhìn thấy trưởng bối lớn tuổi với ánh mắt sắc lẹm nhà họ Lam, Tần Thiển tỏ vẻ không vui.

“Lam Tuân! Ôi, là tông sư thuần thú của nhà họ Lam, Lam Tuân các hạ!”

Nghe thấy cái tên này, người có hiểu biết đều kinh ngạc hô lên, tông sư thuần thú đấy! Nhà họ Lam vốn có thể mãi giữ phong độ ngang hàng nhà họ Tần, một nguyên nhân lớn nhất đó chính là họ có vị tông sư thuần thú Lam Tuân này.

Người đàn ông này dùng cả đời để cống nạp thánh thú cao tinh, thậm chí là thần thú cho nhà họ Lam, ông ta không khác gì một trong những trụ cột của gia tộc, huống hồ xuất thân ông ta vốn là một huyễn sư thiên không, có hai thần thú đã thành niên, phải khiến người khác cảm thán.

“Lam Tuân các hạ, ma thú cao cấp trong sơn lĩnh này không hề hiếm có, sao ông nhất thiết phải giành con thánh thú thất tinh này với chúng tôi?” Tần Thiên hỏi, trong lòng không hề thoải mái, một mình ông ta không phải đối thủ của hai huyễn sư thiên không nhà đối phương, huống hồ Lam Tuân còn có thần thú trấn áp. Ông già này cũng thật là, sắp chết rồi mà còn chạy ra lởn vởn, tốt nhất là dẫn dụ con siêu thần thú trong sơn lĩnh kia ra quật chết lão già này đi cho rồi!

Lam Tuân vuốt râu, giở thói ỷ mình già mà lên mặt: “Trước khi vào Sơn Lĩnh Chết Chóc, nâng cấp sức mạnh của cả đội ngũ rất quan trọng, có con thánh thú thất tinh này nữa, lực chiến đấu sẽ tăng thêm nhiều, áp lực của mấy đứa nhỏ cũng sẽ giảm bớt đi, Tần Thiển các hạ cũng nên hiểu rằng, một con thánh thú còn sống tuyệt đối sẽ mạnh hơn chiến lợi phẩm khi nó chết đúng không? Thế thì tốt rồi, lão phu đồng ý với các người rằng, sau khi ra khỏi Sơn Lĩnh Chết Chóc sẽ huấn luyện một con thánh thú thành niên cho các người, các hạ thấy thế nào?”

Thánh thú thành niên? Tần Thiển hơi động đậy chân mày, một con thánh thú thành niên giá trị cũng cao hơn chiến lợi phẩm nhiều, tuy rằng mặt mũi nhà họ Tần có bị tổn thất, nhưng nếu mình không đồng ý thì đối phương chắc chắn sẽ giành với mình, có được một lợi ích khác thế này, Tần Thiển cũng nên biết đủ: “Nếu Lam Tuân các hạ đã hứa như thế thì được thôi…”

Còn chưa nói xong, một giọng nói lạnh lùng khác đã chen vào, ngắt lời Tần Thiển ngay: “Được gì mà được! Không được!”

Nhà họ Lam và nhà họ Tần ai nấy cũng đều giật mình, kinh ngạc mà nhìn sang – đứa nào to gan thế? Dám không nể nang mặt mũi hai gia tộc lớn thế này cơ à? Chán sống rồi sao?

Nhìn sang bên đó, chỉ thấy một thiếu niên vô cùng trẻ tuổi lạnh lùng bước lên trước, nhìn quanh mọi người, nói: “Các người lấy quyền gì tự chia nhau chiến lợi phẩm vậy? Hỏi qua chủ nhân đã hạ gục con cự mãng này chưa? Chúng tôi nói sẽ bán con cự mãng này khi nào, bớt làm trò hề ở đây đi!”

Mọi người bị cô làm giật mình, thiếu niên này điên rồi hay sao? Dám nói những lời này với ba huyễn sư thiên không ở đây, trong đó còn có một tông sư thuần thú!

Tần Thiển, Lam Tuân, Lam Trừng hoàn toàn không ngờ đến tình huống này, sáu con mắt suýt thì lọt hết ra ngoài! Với họ mà nói, huyễn sư của tứ đại gia tộc tung hoành thiên hạ, cho dù là huyễn sư thiên không cũng phải nể mặt họ, thậm chí còn có người cầu xin để tặng chiến lợi phẩm cho họ ấy chứ, sao mà ngờ được có người to gan dám làm mất mặt họ như thế!

Ba người kinh ngạc trước, sau đó mới tỏ vẻ nghiêm trọng.

“Nhóc con, cậu nghĩ cậu là ai? Dám nói chuyện thế này với chúng tôi?” Lam Tuân là kẻ tức giận nhất, tuổi tác ông ta lớn nhất, địa vị và danh vọng cao nhất, đến cả gia chủ gặp ông ta cũng phải cung kính, làm gì có ai dám nói chuyện với giọng điệu này?

“Không cần biết tôi là ai, nhưng ông giành chiến lợi phẩm của tôi, tôi bắt buộc phải lên tiếng!” Ngạo Phong liếc ông ta một cái, ngữ điệu cứng rắn không thay đổi.

Lam Tuân tức muốn nổ nung, hai con mắt lồi lõm nhìn chằm chằm cô: “Tự cậu tìm cái chết, đừng trách lão phu ỷ lớn hiếp nhỏ!”

“Tứ đại gia tộc huyễn sư chỉ biết ỷ lớn hiếp nhỏ trộm cắp đốt giết thôi hả? Nhiều người nhìn thế này đây, nếu bị đồn ra ngoài thì ai xui xẻo, tự các hạ biết.” Cười nhạo một tiếng, Ngạo Phong thảnh thơi nhún vai, tự trong lòng cô biết rõ tứ đại gia tộc không phải phường trộm cướp, người khác cướp được nhưng họ vì thanh danh nên không thể, chỉ là sẽ làm những chuyện xấu sau lưng thôi, trước mặt sẽ không làm tổn thương tới thanh danh của gia tộc!

Quả nhiên, Ngạo Phong vừa nói xong, sắc mặt ba người kia tối sầm đi, không khỏi phải nhịn tức với cô.

“Cậu nói cậu đánh bại con cự mãng này, nhưng tôi nhìn cậu cũng chỉ ở tuổi mới mười sáu, sao có sức lực đó được? Cậu đừng có vênh váo!” Tần Thiển tính ra là người hiền lành nhất cũng nhịn không nổi nữa, có thể thấy ông ta tức đến mức nào.

“Là tôi đánh bại đó, tôi là người đồng hành cùng Ngạo Phong, của tôi chính là của cậu ấy, cậu ấy có quyền xử trí.” Lúc này, Lôi Ngự Phong cũng không do dự mà đứng cạnh Ngạo Phong, lớn tiếng nói.

Những người bên cạnh cũng góp lời: “Đúng đúng! Là Lôi Ngự Phong các hạ đánh bại con huyễn thú này cứu chúng tôi, chúng tôi thấy hết!”

Mọi người tuy không dám đối kháng với gia tộc huyễn sư lừng lẫy, nhưng họ vẫn cảm kích Lôi Ngự Phong rất nhiều, hơn nữa nhà họ Tần và nhà họ Lam quá kiêu căng, thái độ ngạo mạn, khiến các nhà thám hiểm ở đó đều cảm thấy khó chịu, một khi có cơ hội sẽ giúp Lôi Ngự Phong một phen.

Bốn bề hùa theo, tất nhiên không thể là giả được.

Mà Tần Thiển và Lam Tuân vừa nghe tên Lôi Ngự Phong thì lập tức nghiêm túc lại, sắc mặt thay đổi đi nhiều.

“Lôi Ngự Phong, sao lại là cậu!” Đến cả sắc mặt Lam Tuân cũng không tốt lắm, bối cảnh của Lôi Ngự Phong đúng là khó mà đụng vào, đó cháu trai được nâng niu nhất của người đó, nếu bị anh ta ghim rồi lại mách lẻo với người đó, ngày tháng của họ sau này khó mà yên ổn.

Đa số mọi người đều kinh ngạc với tên Lôi Ngự Phong, lúc này trong hàng ngũ của nhà họ Tần, người đeo huy chương linh huyễn sư tam kiếm đứng hàng đầu, mạnh nhất trong tiểu đội đó bỗng ngẩng đầu, trợn to đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngạo Phong, hô lớn: “Ngạo Phong? Là anh?”

Tiếng hô nào làm mọi người chú ý tới Ngạo Phong, Tần Thiển nghe cái tên này thì chẳng để tâm mấy, giờ nhẩm lại một lần thì kinh ngạc nhìn sang, như nhớ ra gì đó.

Hả? Ngạo Phong khó hiểu nhìn qua, cũng dò xét thiếu niên ưu tú kia.

Chưa tới hai mươi tuổi, thực lực không mạnh mấy, có lẽ không phải anh cả! Vậy người đó là…

“Là anh thật à! Là anh thật, Ngạo Phong!” Thanh niên ưu tú kia vui mừng cười tươi lên, chạy qua ôm chặt vai Ngạo Phong, cười lớn: “Ngạo Phong, anh quên rồi hả? Tôi là Ngạo Hải đây! Trước kia chúng ta thường đắp người tuyết chung với nhau, ném tuyết nữa! Mười mấy năm chưa gặp, không nghe tên anh, tôi còn không nhớ ra ấy chứ!”

Ngạo Phong cố gắng lục tìm trong kí ức, bỗng nhớ ra, vỗ tay một cái: “Ngạo Hải? À! Là con trai của chú út, Tần Ngạo Hải?”

“Đúng đúng đúng! Chính là tôi, haha!” Tần Ngạo Hải nghe cô nói vậy, khẳng định thêm lần nữa thân phận của cô, càng mừng rỡ hơn: “Lúc nhỏ trong đám anh em, tôi thích anh nhất đấy! Lúc anh rời đi tôi có lén đi tiễn, khóc quá trời, không ngờ anh lớn nhanh vậy, còn là một thiếu niên cực phẩm thế này, anh Ngạo Thiên mà thấy cậu sẽ vui phát điên mất, ngày nào ở đế đô anh ấy cũng nhắc cậu hết.”

“Anh cả? Anh cả có khoẻ không?” Nhắc tới Tần Ngạo Thiên, Ngạo Phong có hơi kích động, cũng hỏi lại.

“Đương nhiên là khoẻ rồi. Anh cả là thiên tài đệ nhất của gia tộc chúng ta mà, ông nội xem trọng anh ấy lắm.” Tần Ngạo Hải mỉm cười, ngập ngừng rồi lại khó hiểu nói: “Đúng rồi, Ngạo Phong, không phải anh ở Tần Thành sao? Sao lại chạy tới rừng Nhật Bất Lạc này?”

Tần Thành? Tần Ngạo Phong?

Nói tới đây, mọi người nhà họ Tần và nhà họ Lam đều ra vẻ bừng tỉnh, trong mắt họ lại toát ra vẻ chế nhạo, người bình thường có lẽ chưa nghe qua cái tên này, nhưng người nhà họ Tần và nhà họ Lam lại nhạy cảm với nó lắm.

Vì thiên tài có một không hai Tần Ngạo Thiên mà tên Ngạo Phong cũng vang dội theo, trong tứ đại gia tộc không ai không biết cái tên này, nói đến niềm tự hào của nhà họ Tần chắc chắn là Tần Ngạo Thiên, còn nói tới nỗi nhục thì chắc chắn là Tần Ngạo Phong, “phế vật Thất Thiếu Gia” này rồi.

Thân là con trai trực hệ của gia tộc huyễn sư, kế thừa huyết thống tốt đẹp của gia tộc mà lại không thành huyễn sư được, còn có trò đùa nào hơn nữa?

Nhưng những người này cũng chỉ biết cái tên Tần Ngạo Phong này có thể lấy ra cười đùa, họ không biết tình hình gần đây của Ngạo Phong, Tần Thành ở phía nam tương đối xa xôi, tin tức không linh thông với phía bắc, dưới sự ngăn cách như vậy, Ngạo Phong trong mắt mọi người vẫn là một thiếu niên phế vật như xưa.

“Cậu chính là Tần Ngạo Phong vô dụng đó à? Hừ, thiên tài như Tần Ngạo Thiên có em trai ruột như cậu đúng là buồn cười mà!” Lam Trừng chế giễu, cười khẩy, trước giờ anh ta không vừa mắt Tần Ngạo Thiên, đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội công kích đối thủ.

Ngạo Phong lạnh lùng liếc anh ta một cái, hoàn toàn không để ý tên điên tự nói chuyện này, chỉ xem anh ta như không khí, tiếp tục nói với Tần Ngạo Hải: “Thật ra, lần này tôi nhớ anh cả với chú quá nên mới tự đến đế đô tìm mọi người.”

“Cái gì? Anh… anh tự đi xuyên qua khu rừng Nhật Bất Lạc ư?” Tần Ngạo Hải bất ngờ, suýt thì bay luôn cả hồn, cả người toát mồ hôi lạnh, trách Ngạo Phong: “Bậy bạ! Quá là bậy bạ! Sao anh lại dám chạy tới đây chứ, chưa xảy ra chuyện gì đúng là mạng lớn, may mà gặp phải bọn tôi, sư phụ tôi và Tần Thiển các hạ là bạn nhau, chúng tôi đưa anh về đế đô.”

“Đúng rồi, Thất Thiếu Gia.” Tần Thiển vừa nghe thấy tên Ngạo Phong, cũng không khinh thường nhiều quá, sắc mặt dịu đi, cười nói: “Bạn cũ mà tôi nói ban nãy chính là đại trưởng lão đứng đầu, Tần Nhuận, những ngày tháng ông ấy về đế đô, ngày nào cũng nhớ cậu, nếu đã đến đây rồi thì đừng sợ nữa, nói gì thì nói tôi cũng sẽ đưa cậu về gặp ông ấy.”

Tần Thiển thấy Ngạo Phong là “người thân”, cũng không nghĩ tới vấn đề thể diện nữa, dù gì Ngạo Phong và Lôi Ngự Phong xuất hiện cũng đồng nghĩa với việc đàn áp được nhà họ Lam, khiến cho tâm trạng uất ức của ông ta phút chốc trở nên thông thoáng.

Có Lôi Ngự Phong ở đây, cho Lam Tuân thêm một lá gan nữa ông ta cũng không dám uy hiếp họ.

Tần Thiển này là bạn của chú út ư? Ngạo Phong hơi bất ngờ, vốn dĩ không có ấn tượng tốt gì với nhà họ Tần, nghe tới đây bỗng tâm trạng có chút thay đổi.

Mặc dù Tần Thiển đã tính toán với cô, nhưng ông ta cũng bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của gia tộc một thời gian dài, là một người hướng dẫn, ông ta rất dịu dàng, không phân biệt đối xử với mình, ông ta không khó chịu như tưởng tượng, nên cô cũng gật đầu nể mặt: “Hoá ra là thầy Tần, tôi vốn dĩ định tặng con cự mãng này cho chú tôi, nên mới không cho ai khác đụng vào, không ngờ thầy cũng nghĩ vậy, đúng là ý tưởng lớn gặp nhau.”

"Thì ra là vậy, không sao đâu, ông ấy sẽ vui hơn nếu đích thân cậu tặng nó cho ông ấy, cậu nhóc, tôi có một chiếc nhẫn không gian đây, là huyễn khí gần đây của chú Tần Nhuận cậu tạo ra. Không gian bên trong rất lớn, nó có thêm tác dụng của huyễn khí, có thể giấu đi tất cả phụ kiện trên tay, đeo vào rồi sẽ không để người khác nghĩ dòm ngó tài sản của cậu, tôi nghĩ bạn cũ của tôi cũng muốn tặng cho cậu.” Tần Thiển mỉm cười, đưa ra một chiếc nhẫn kim cương màu tím trong tay, thầm nghĩ, vị thiếu gia này tuy rằng không có sức lực, nhưng cũng rất biết tính toán, chẳng trách Tần Nhuận rất nhớ cô.

Ngạo Phong đương nhiên sẽ không từ chối những thứ từ chú út, đôi mắt hơi nheo lại, cô đưa tay ra rồi đeo nhẫn dưới áo choàng của mình, khẽ xoay nhẫn, hai tay lại giơ ra, tay còn lại đeo ba chiếc nhẫn, cùng với chiếc nhẫn kim cương màu tím và chiếc nhẫn cổ để che giấu giới tính.

Ngạo Phong vô cùng kinh ngạc, tinh thần của cô đã khởi động nhẫn Vô Tận Sinh Mệnh, đưa con trăn khổng lồ vẫn còn hơi thở vào trong nhẫn, những chiếc nhẫn không gian thông thường không thể đưa sinh vật còn sống vào, khi mọi người nhìn thấy con trăn khổng lồ đã bị cô thu vào, họ cho rằng nó đã chết hoàn toàn, chỉ là chưa cứng xác mà thôi, nhà họ Lam cũng không có lý do giành giật nữa.

Mặc dù hai vị huyễn sư thiên không nhà họ Lam đều tràn đầy lửa giận, nhưng nhìn thấy cảnh này, bọn họ cũng không thể làm gì được.

"Ngạo Phong, không phải cậu đã nói rằng mình không phải người nhà họ Tần sao? Sao bây giờ lại là trực hệ của nhà họ Tần?” Lôi Ngự Phong có hơi tức giận hỏi, anh ta không để ý chuyện chiến lợi phẩm, mà giận Ngạo Phong lừa mình!

Bây giờ anh ta đã có ấn tượng tốt về Ngạo Phong, càng cảm thấy chua xót và khó chịu.

“Gớm, cậu ta mà xứng là huyết thống trực hệ của nhà họ Tần ư? Cậu ta không gọi mình là người của nhà họ Tần, đó là điều bình thường!” Lam Trừng cuối cùng lại tìm được cơ hội xen vào, chế nhạo.

"Lôi Ngự Phong các hạ không phải là người của tứ đại gia tộc. Có thể anh không biết vị thất thiếu gia phế vật này có huyết thống trực hệ với nhà Tần, nhưng không thể ngưng tụ một chút huyễn lực nào, không thể trở thành huyễn sư, vậy nên cậu ta bị ông cụ nhà họ Tần đuổi ra khỏi nhà họ Tần ở đế đô Carroll, đồng thời cũng khiến Tần Ngạo Thiên bị giáng chức, về sau Tần Ngạo Thiên bị gọi về, một người bị gia chủ đuổi đi, chẳng lẽ tự xưng là người nhà họ?"

Lan Tuân cũng khẽ khịt mũi: "Đúng vậy, mọi người trong tứ đại gia tộc đều biết chuyện này. Nghe nói thất thiếu gia phế vật này bao năm qua vẫn sống như một con sâu bọ ở Tần Thành, nhưng lần này, cậu ta đã trở nên can đảm hơn. Còn dám một mình đi vào khu rừng Nhật Bất Lạc, tôi sợ rằng ngay cả Tần Thành cậu ta cũng không thể ở được nữa đấy."

Một già một trẻ kẻ bè người hát, khiến cho Tần Thiển và đám người đi theo đỏ mặt tía tai, tuy rằng phẫn nộ nhưng không thể phản bác.