Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 722: Nếu ngươi coi trọng ta, thì hãy giết ta




Bay về bốn phương tám hướng!
Những băng tuyết đài cao do chín đại gia tộc tạo ra, nếu không phải được bọn họ dùng tu vi bảo vệ vững vàng, thì lực đánh sâu vào lúc này, có thể xô sụp đổ chúng!
Trong lòng của những người thuộc chín đại gia tộc vốn khinh thường trận chiến này, đồng thời lộ ra thần sắc ngưng trọng, hết sức chuyên chú nhìn trận chiến này!
Đây là một trường, chiến đấu chân chính của nam nhân!
"Tốt!" Đổng Vô Thương mặt lên trời thét dài, chí lớn mãnh liệt, tóc đen đầy đầu phịch một tiếng bức đứt dây cột tóc, nhảy nhót ở trong gió tuyết! Chân hắn vững vàng trên mặt đất, giống như cột đình, không nhúc nhích!
"Thống khoái!" Lệ Hùng Đồ rống dữ dội, khàn cả giọng, cả người đầy cơ bắp, trong mắt bắn ra chiến ý càng mạnh càng kịch liệt hơn trước!
Kẻ địch càng mạnh! Ta càng hưng phấn!
Đổng Vô Thương cùng Lệ Hùng Đồ, đều thuộc về loại người như thế!
Hai người cũng không cho đối phương nghỉ ngơi, cũng không cho bản thân nghỉ ngơi, Mặc Đao, kiếm bảng to đồng thời giơ lên, lại hung hăng đập chung một chỗ!
Những vết lửa nhỏ tóe ra, gần như bốc cháy lên.
Nhưng ngay sau đó, tiếng vang rầm rầm liên tục vang lên!
Mỗi một lần va chạm, lại có tuyết trụ kịch liệt phóng lên cao!
Đầu tiên là Đổng Vô Thương đánh ra liên tục mười đao giống như mưa rền gió dữ, Lệ Hùng Đồ lui một bước đỡ một đao, vòng chiến nhanh chóng dời về phía Lệ Hùng Đồ.
Sau đó Lệ Hùng Đồ hét lớn một tiếng, kiếm bảng to mạnh mẽ chém lại mười kiếm, Đổng Vô Thương đón một kiếm, lui một bước, cũng lui lại mười bước!
Tiếng va chạm kịch liệt tới cực điểm, gần như làm lỗ tai của mọi người đang xem cuộc chiến đều bị điếc!
Đột nhiên, hai người đồng thời dừng tay.
Sau đó, một kẻ chống đao, một người chống kiếm, hai người đứng cách xa nhau năm trượng, kịch liệt thở hào hển, đột nhiên đồng thời cười ha ha!
Rất thống khoái!
Chiến đấu như vậy, làm cho tất cả máu của hai người, đều thiêu đốt lên!
Mặc dù cánh tay đã đau nhức, hổ khẩu đã bạo liệt, vết máu bên trong thất khiếu vẫn đanh chảy, nhưng chiến ý của hai người, lại không giảm sút chút nào, ngược lại càng ngày càng nóng bỏng!
Sở Dương cau mày, nhìn trận chiến này, cảm thụ được máu tươi trong huyết mạch của bản thân đang sôi trào, hai tay không tự chủ được nắm lại thật chặt!
Một làn gió thơm từ bên cạnh đột nhiên truyền đến, quay đầu, chỉ thấy trên mặt Mặc Lệ Nhi tràn đầy khẩn trương, nhìn Đổng Vô Thương ở trong sân, trong mắt tràn đầy thương tiếc cùng lo lắng.
"Không cần phải lo lắng! Vô Thương chắc chắn sẽ thắng!" Sở Dương khẳng định nói: "Ta có lòng tin đối với hắn, ngươi càng phải có tin tưởng!"
Mặc Lệ Nhi dùng sức gật đầu. Nhưng cũng cắn nát môi.
"Lại tới!" Đổng Vô Thương lớn tiếng rống to.
"Lại tới!" Lệ Hùng Đồ điên cuồng cười to!
"Đao Lai Vô Tình Thiên!" Đổng Vô Thương cười như điên, thân thể mang theo Mặc Đao đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất, mạnh mẽ phóng lên bảy trượng trời cao, sau đó giống như một ngôi sao màu đen, đột nhiên rơi xuống!
Trở thành một đạo gió lốc!
"Kiếm Hóa Phù Đồ!" Lệ Hùng Đồ rống to, thân thể xoay tròn, nhất thời xuất hiện một ngọn kiếm quang bảo tháp so vô số thanh kiếm ghép lại mà thành, từng tầng phóng lên trên, nhanh chóng vọt tới tầng bảy, sau đó xoáy mạnh lên, bay lên khỏi mặt đất, đón nhận Đao Lai Vô Tình Thiên đang mạnh mẽ giáng xuống.
Một mảng dài đao quang kiếm quang bắn vào nhau, thanh âm đao kiếm tấn công không ngừng vang lên, một đạo hắc ảnh mang theo một tiếng hét dài cuồng bạo, bắn ra giữa không trung!
Một đạo thân ảnh khôi ngô khác lảo đảo trên mặt đất, lui về phía sau.
Bắn ra giữa không trung chính là Đổng Vô Thương; lần này bắn ngược đi ra ngoài, cao chừng mười ba bốn trượng! Vào giờ khắc này thân ảnh khôi ngô hùng tráng này thậm chí đem toàn bộ bầu trời che kín!
"Đao đoạn Vô Tình Thiên!" Đổng Vô Thương đảo lộn ngay giữa không trung, một đạo đao mang to như trụ đồng từ Mặc Đao bay ra, mà Đổng Vô Thương sẽ theo một đao này, lần nữa lao xuống xuống!
"Nha!" Lệ Hùng Đồ lên tiếng gào thét, kiếm quang bảo tháp lại một lần nữa tầng tầng hiện lên!
Oanh một tiếng nổ!
Lệ Hùng Đồ té ngã, văng ra ngoài bảy trượng, tóc tai bù xù, thất khiếu chảy máu, nhưng đôi chân nhưng vững vàng đứng trên mặt đất, hai bàn tay cầm kiếm một cách ổn định như hai khối đá.
Đổng Vô Thương lại bay vút lên lần nữa, lại thét dài một tiếng, nhả ra trọc khí trong lồng ngực, trong hai mắt chảy ra tơ máu, đó là do liên tục chấn động, tạo thành là phụ hà mà cơ thể không chịu nổi!
Nhưng trong mắt của hắn, lại vẫn cuồng nhiệt như cũ. Lần nữa đáp xuống!
"Đao Đoạn Vô Tình Thiên!" Đổng Vô Thương rõ ràng đã tiến vào một loại trạng thái phấn khởi, trường đao sôi trào ở trên không trung giống như vật còn sống, bảy ánh đao to như trụ đồng đồng thời bắn ra!
"Kiếm Đoạn Thương Hải!" Trong mắt Lệ Hùng Đồ lóe ra vẻ mừng rỡ mà người khác không thể hiểu được, hét lớn một tiếng: "Ta Lệ Hùng Đồ, từ lúc sinh ra chỉ cầu lần này đánh một trận! Thống khoái quá thống khoái!"
Thân hình hai người lần lượt thay đổi mà qua, đều tự đi vội bốn mươi trượng ở trên tuyết, rồi mới đứng lại!
Khoảng cách giữ hai người, đến gần trăm trượng!
"Một đao quyết thắng bại đi! Lệ Hùng Đồ!" Đổng Vô Thương bễ nghễ mà cười, cầm đao thét dài, khi hắn nói chuyện, tóc dài trên đầu giống như có tánh mạng bay thẳng trên không trung, giống như Thiên Thần, hào hùng cái thế!
"Một kiếm quyết sống chết! Đổng Vô Thương!" Trong mắt Lệ Hùng Đồ lóe ra vẻ tôn kính không thể che dấu: " Nếu Ta giết ngươi, sẽ đem Mặc Đao của ngươi cất giữ, trở thành bảo bối mà cả đời ta không rời xa chút nào! Uống rượu cùng với đao, xuân thu không ngừng ôm đao mà say; tuy rằng Hoàng Tuyền Cửu U xa, nhưng mỗi ngày cùng ngươi uống một chén!"
Đổng Vô Thương cười ha ha, trầm giọng nói: "Nhưng mà chắc chắn ngươi phải thất vọng rồi!"
"Ngươi sai rồi! Ngươi luyện chính là Vô Tình Đao Đạo! Nhưng Vô Tình Đao, giết không được Lệ Hùng Đồ ta!" Lệ Hùng Đồ thành khẩn nói: "Cho nên hôm nay, tất nhiên ngươi sẽ chết ở dưới đao của ta!"
Ba chiêu của Đổng Vô Thương là 'Đao Lai Vô Tình Thiên' 'Đao Phá Vô Tình Thiên' 'Đao Đoạn Vô Tình Thiên', đã làm cho Lệ Hùng Đồ kết luận, Đổng Vô Thương tu luyện, chính là Vô Tình Đao pháp.
Nhưng hắn luyện Thương Hải kiếm quyết, chính là khắc tinh của Vô Tình Đao pháp!
Đổng Vô Thương cười một tiếng: "Xem đao!"
Đột nhiên bắt đầu phóng đến!
Lệ Hùng Đồ cười một tiếng ha ha, nắm trường kiếm trong tay, bắt đầu xung phong hướng về phía đối diện.
Một chiêu này, phân Sinh Tử!
Đây là hai người ăn ý!
Cũng là đối với đối phương tôn kính!
"Đao Xuất Vô Tình Thiên!" Đổng Vô Thương chợt quát một tiếng, đột nhiên tâm thần tiến vào bên trong một mảnh không minh, cười nói: "Vô Tình Đao pháp? Lệ Hùng Đồ, nhìn đạo trong một chiêu này của ta là vô tình nhưng lại có tình!"
Một đao kia, đi ra khỏi Vô Tình Thiên!
Cho nên Đổng Vô Thương đặt tên là 'Đao Xuất Vô Tình Thiên'!
Lệ Hùng Đồ không hề rung động, cười nói: "Đến đây đi!"
Hai đạo nhân ảnh, mang theo đao quang như núi, kiếm quang như biển, như hai trận gió xoáy đụng vào nhau! Nổ vang một tiếng ầm ầm!
Băng tuyết trong sân bay lên, che tầm mắt của mọi người! Thật lâu không rơi!
"Kết thúc!" Ở trên đài cao, Lăng Hàn Tuyết cực kỳ đáng tiếc thở dài một tiếng.
"Kết thúc." Vị chấp pháp giả râu bạc trắng than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Đáng tiếc một vị thiên tài!"
Lệ Bạt Thiên khẩn trương nhìn phía dưới, bộ mặt mong ngóng. Lệ Hùng Đồ... Có thể ngàn vạn không cần chết!
"Kết thúc!" Sở Dương nhẹ nhàng nói.
"Thế nào?" Mặc Lệ Nhi khẩn trương hỏi: "Đổng Vô Thương thế nào?"
Sở Dương mỉm cười nói: "Thật ra ngươi nên hỏi, chồng của ta thế nào? Mới đúng."
Mặc Lệ Nhi hứ một tiếng, trên mặt đỏ bừng, nhưng ngay sau đó yên lòng. Nàng biết, nếu Đổng Vô Thương bị thua bỏ mình, Sở Dương tuyệt đối sẽ không dễ dàng như thế!
Nếu Sở Dương vui đùa cùng mình, thì Đổng Vô Thương đã chiến thắng!
Nếu là nữ nhân khác, ở thời điểm nam nhân của mình đang liều mạng chém giết, có khi còn hô to cố lên, khích lệ lớn tiếng. Nhưng Mặc Lệ Nhi lại không như vậy.
Nàng cũng muốn, nhưng nàng phải cố khắc chế chính mình!
Nàng biết, chính mình vừa mở miệng, chính là sự sỉ nhục thật lớn đối với hai nam nhân đang ở trong sân!
Nam nhân chân chính quyết chiến, không cần sự ủng hộ! Cũng không cần bất cứ sự cổ vũ nào!
Dù chỉ là ủng hộ tinh thần, cũng đủ để người thắng có cảm giác thắng nhưng không vinh!
Mặc Lệ Nhi chỉ có thể lo lắng ở trong lòng, nhưng cũng không chịu nói một tiếng nào.
Vì sự kêu ngạo của nam nhân mình!
Ngoài miệng thì Sở Dương nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không có nắm chắc!
Chiến đấu kịch liệt như vậy, ngay cả tu vi của chấp pháp giả, cũng không có thấy rõ ràng ai thắng ai thua, thì sao mà Sở Dương có thể nhìn thấy được?
Nhưng Sở Dương lại có lòng tin vô cùng đối với Đổng Vô Thương!
Hắn, tuyệt đối sẽ thắng!
Không cần lý do!
Sở Dương cũng không phủ nhận Lệ Hùng Đồ là một vị anh hùng, nhưng hắn vẫn nhận định, Đổng Vô Thương sẽ thắng!
Ngay cả bọn người Cố Độc Hành, La Khắc, Địch Kỷ Mặc, trên mặt cũng cho thấy sự chắc chắn!
Thắng!
Mặc dù nhìn không thấy!
Nhưng mà thắng! Đây là nhất định!
"A ~~~" bụi khói chưa tan hết, đột nhiên giữa sân vang lên một tiếng kêu thảm thiết! Một tiếng kêu thảm thiết để bất luận kẻ nào nghe được, cũng sẽ cảm giác được không đành lòng!
Một tiếng kêu to này, có thể nói là cực kỳ bi thảm!
Thân thể mềm mại của Mặc Lệ Nhi run lên, lảo đảo muốn ngã, nước mắt nhanh chóng chảy ra, trên mặt một lộ ra một vẻ tuyệt vọng!
Đây là tiếng của Lệ Hùng Đồ!
Vừa rồi là Sinh Tử quyết chiến!
Lệ Hùng Đồ có thể phát ra âm thanh, hắn không có chết!
Như vậy... Người chết chẳng phải là Đổng Vô Thương?
"Tại sao? Tại sao? Lệ Hùng Đồ hô lên một cách điên cuồng, thanh âm vô cùng thê thảm, làm cho lòng người chấn động.
Băng tuyết sương khói rốt cục tản đi.
Giữa sân, hai người cách xa nhau mười trượng, hai người một kẻ đứng, một người ngồi.
Đứng chính là Đổng Vô Thương, ngồi chính là Lệ Hùng Đồ!
Hai người chưa có ai chết.
Kiếm bảng to trong tay Lệ Hùng Đồ đã biến thành những mảnh sắt vụn, hóa thành hư ảo. Mặc Đao trong tay Đổng Vô Thương, cũng đã không thể xưng là 'Đao' nữa, mà nên gọi thành 'Cưa'!
Kêu thảm thiết chính là Lệ Hùng Đồ, trên người của hắn, gần bảy tám nơi đang có máu tươi chảy ra, nhưng không có chết.
Đổng Vô Thương cũng không chết.
"Tại sao? Tại sao?" Hai chân Lệ Hùng Đồ đã bị Đổng Vô Thương đập gãy, ngồi dưới đất rống to, có vẻ thê lương: "Ta thua! Nhưng tại sao ngươi không giết ta! Tại sao không giết ta? Đổng Vô Thương! Đây là cuộc chiến sinh tử, ngươi vì sao không giết ta?"
Trên mặt Đổng Vô Thương không tỏ vẻ gì, chậm rãi đem Mặc Đao đút vào vỏ, nói: "Lệ huynh, một đao cuối cùng ta đã nói, là phân ra thắng bại, mà không phải là phân ra sinh tử! Quyết sinh tử, là ngươi nói!"
"Ngươi xem thường ta?" Lệ Hùng Đồ tức giận nhìn hắn: "Ngươi xem thường ta có phải không?"
Đổng Vô Thương cau mày nhăn mặt. Có chút khó xử: "Lệ huynh, đánh một trận này xong, chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ? Giữa chúng ta, làm gì có không coi ra gì hay là xem thường? Chúng ta cùng một loại người!"
"Nếu coi trọng ta! Vậy phải giết ta!" Lệ Hùng Đồ nghe những lời này, trên mặt lộ ra vẻ vinh quang, quát lên: "Nhanh! Giết ta!"
Đổng Vô Thương thở dài một tiếng, cũng không trả lời, xoay người rời đi.
Trên lưng, trước ngực của hắn, cũng có bảy tám nơi máu tươi chảy xuôi. Nhưng hắn cũng chưa phát hiện ra.
"Ngao ~~~" Lệ Hùng Đồ rống to một tiếng, lấy tay đạp xuống đất, dùng hết chút lực lượng cuối cùng, phóng người nhảy lên, nhanh chóng đuổi theo Đổng Vô Thương, rớt trước người của Đổng Vô Thương, rồi rống to: "Đổng Vô Thương! Nếu ngươi coi trọng ta! Coi ta là đối thủ của ngươi, vậy thì rút đao ra, giết ta! Giết ta!"
Hắn ngửa mặt lên trời thét dài: "Lệ Hùng Đồ ta là đàn ông, sao có thể sống một cách uất ức như vậy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.