Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 890: Không cho ngươi thiếu!




Thỏ nướng rốt cuộc từ trên giá lửa rút xuống một con, ánh mắt người nọ cùng Sở Nhạc Nhi cùng nhau trở nên tham nước miếng muốn nhỏ, hai người một lớn một nhỏ đồng thời bắt đầu chà xát tay, bốn con mắt thẳng tắp đồng thời nhìn chăm chú vào thỏ nướng đang xoạt xoạt rung động.
Đây là một khối ăn ngon nhất.
Hơn nữa xem ra, Sở Dương cũng là nơi hạ công phu nướng nhất.
Không đợi Sở Dương phân phó, người nọ đã rất tự giác thu dọn một tảng đá làm bàn ăn: Lấy tay vót một cái, nửa bộ phận trên của cả tảng đá không cánh mà bay, trở nên trơ nhẵn như gương, sau đó liền dung ống tay áo ở mặt trên lau một cái – ghê thật, trực tiếp có thể dùng làm gương, sạch sẽ cho dù là ruồi bọ đứng lên cũng phải giạng thẳng chân: Quá bóng loáng rồi.
Sở Dương đem thỏ nướng đặt ở trên bàn đá nói: “Đừng động”.
Sau đó liền chậm rãi đứng lên, đi đến bên trong xe, chầm chậm lấy ra một vò rượu.
Đang muốn xoay người, đột nhiên nghe thấy sau lưng ồn ào lên.
“Đừng động!” Sở Nhạc Nhi kêu bén nhọn: “Ta!”
Sở Dương vừa quay đầu lại, liền thấy Sở Nhạc Nhi đang giang hai tay che ở phía trước thỏ nướng, một đôi mắt to trợn đến tròn tròn, tức giận nhìn người áo đen đối diện, ánh mắt vậy mà có chút hung hăng.
Có thể nhìn thấy một cánh tay phải của người áo đen đang có chút xấu hổ rụt về, nhìn ra được có chút không chần chờ, nuốt hai ngụm nước miếng nói: “Hai chân sau…”
Ý tứ đó là: Hai ta mỗi người một cái.
“Không được!” Sở Nhạc Nhi lớn tiếng nói: “Một cái khác chính là đại ca của ta”.
Người áo đen nhất thời một gương mặt liền suy sụp xuống, ánh mắt nhìn Sở Nhạc Nhi vậy mà có chút cầu xin.
Sở Nhạc Nhi hiên ngang lẫm liệt nói: “ Ngươi giả bộ đáng thương như vậy cũng vô dụng! Đáng thương nữa nhìn ta cũng vô dụng! Con thỏ liền hai cái chân sau, chúng ta có ba người!”
Sở Dương cười ha ha, xoay người đi trở về.
Người áo đen tức giận rụt tay về nói: “Muội muội này của ngươi, thật dữ…”
Sở Nhạc Nhi hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.
“Muội muội này của ta…ngươi chỉ cần đừng cùng nàng đoạt ăn, nàng có thể so với ai đều tốt tính hơn” Sở Dương cười nói.
Những lời này bày rõ kéo lệch tay, người áo đen rất bất mãn, thầm nghĩ: Lúc ăn cơm không giành ăn, giành cái gì? Nhưng đảo mắt bất mãn liền biến mất, mắt sáng lên: “Có rượu?”
“Rượu ngon” Sở Dương tự đắc cười, một chưởng vỗ ra nắp bùn, nhất thời một cỗ mùi rượu nồng đậm truyền ra.
Người áo đen nheo mắt lại, say mê hít một ngụm thật sâu, há miệng hô ra: “Rượu ngon…” Rất giống là đã uống một ngụm.
Sở Dương cười trong lòng, rượu này, lại là ra từ tay Kiếm Linh, bên trong còn bỏ thêm chút ít Sinh Cơ Tuyền Thủy, sao có thể không tốt?
Đặt cái vò xuống, lấy ra ba cái chén, Sở Dương rót ba chén.
Người áo đen ngăn hắn lại: “Muội muội này của ngươi rõ ràng trên người có bệnh, ngươi còn làm cho nàng uống rượu?”
Sở Dương có chút kinh ngạc: Người này tầm mắt tốt, vậy mà nhìn ra trên người Nhạc Nhi có bệnh? Chẳng qua vẫn là kém chút, nhìn không ra lực lượng trong rượu bổ dưỡng với thân thể Nhạc Nhi…
Lạnh nhạt nói: “Rượu khác có lẽ không được, nhưng rượu này, chỉ một chén, lại không thành vấn đền, hơn nữa còn có ích” Thầm nghĩ, tâm địa người này ngược lại không xấu.
Dùng rượu rửa rửa tay, nước rượu ào ào chảy xuống, mùi thơm nhất thời nồng đậm đến tình trạng gần nhu ngưng kết. Người áo đen đau lòng thẳng toát nha hoa, diện mạo gần như có chút dữ tợn, như rên rỉ nói: “Rượu ngon như vậy…ngươi dùng để rửa tay?”
Sở Dương trợn mắt nói: “Không rửa tay, ta xé thịt thỏ cho ngươi như vậy, ngươi dám ăn?”
Người áo đen nói: “Nhưng cũng không thể dùng rượu ngon như vậy…”
Sở Dương không để ý tới hắn, cầm qua thỏ nướng, trực tiếp xuống tay, xuy một tiếng, liền đem một cái chân sau vặt xuống, ở trong ánh mắt tham nước miếng muốn nhỏ của người áo đen, đưa cho Sở Nhạc Nhi.
Trong cổ họng người áo đen ọc một tiếng vang lên, ánh mắt lưu luyến nhìn một cái, lại nhin về phía một cái chân khác.
Xuy một tiếng, Sở Dương lại đem một cái chân khác xé xuống – lại đặt ở trước mặt Sở Nhạc Nhi: “Ăn từ từ, đừng nghẹn.” Sở Nhạc Nhi khoái hoạt thỏa mãn gật đầu, bẹp bẹp cắn miệng đầy mỡ chảy.
Một đôi mắt của người áo đen liền phát thẳng, giận dữ nói: “Ngươi mời ta ăn cơm, hai cái chân sau lại đều cho muội muội ngươi!”. Nói xong lại nuốt một ngụm nước miếng.
Sở Dương nói: “Trên lửa kia không phải còn có một con thỏ hoang sao? Hơn nữa…Một con thỏ này cũng không nhỏ, bỏ đi nội tạng còn có ba bốn cân, béo như vậy… Hai cái chân sau không có,chỗ khác ăn ngon giống nhau!”
Người áo đen trợn mắt nói, bưng lên chén rượu uống một ngụm rượu, nhất thời vẻ mặt bất mãn nháy mắt biến mất, đang muốn vươn tay lấy thịt thỏ, lại thấy Sở Dương đã đem con thỏ hoang kia tới.
Nhìn con thỏ thiếu mất hai cái chân, người áo đen do dự một lát, tràn đầy không cam lòng nhận lấy. Tựa như muốn phát tiết, oa ô một ngụm liền cắn xuống.
Chẳng qua trong một lát, rượu ít đi nửa vò, một con thỏ hoang cũng vào bụng người áo đen.
Sở Dương còn chưa động.
“Ngươi làm sao không ăn?” Người áo đen ăn thẳng đánh cái ợ no, hỏi.
“Ta chờ con tiếp theo” Sở Dương vươn tay chỉ chỉ, mìm cười nói: “Đó có chân sau”.
Người áo đen nhất thời nghẹn, buông xuống con thỏ chỉ còn lại có một bộ khung xương,cúi đầu nhìn nhìn bụng của mình, nhìn nhìn chỉ còn nửa vò rượu, vẻ mặt buồn bực.
Chiếu cố ăn, ngay từ đầu còn muốn tiếp một con, về sau càng ăn càng ngon, vậy mà đã ăn no rồi…
“Ngươi ác!” Người áo đen vươn một ngón tay đầy mỡ, dựng thẳng ở trước mặt Sở Dương. Trong lòng buồn bực nói không nên lời.
Sở Nhạc Nhi sức ăn nhỏ, uống một chén rượu, hai cái chân thỏ cũng ăn không hết, liền đã no rồi.
Con thỏ hoang thứ hai rốt cuộc nướng xong, Sở Dương ân cần kéo xuống một cái chân thỏ đưa qua: Ngụy huynh, ăn chân thỏ hay không?”
Người áo đen oán hận nhìn nhìn, hừ một tiếng, bưng lên chén rượu bất đắc dĩ uống rượu, càng uống càng cảm thấy nghẹn khuất.
Sở Dương một ngụm rượu một miếng thịt, ăn rất chậm,
Người áo đen uống rượu bồi, từng tiếng từng tiếng thở dài; Đột nhiên cười ha ha, nói: “Không nghĩ đến không nghĩ đến, được ngươi mời một bữa cơm, vậy mà có thể ăn đến ta buồn bực… Rất nhiều năm không có loại cảm giác này, hai đứa nhóc các ngươi ngược lại thật sự là to gan lớn mật”.
“Ta cũng không nghĩ tới, có người có thể một bên ăn cơm của ta, một bên uống rượu của ta, một bên vậy mà còn bất mãn” Sở Dương rốt cuộc ăn no.
Hai người nhìn nhau, đều là cười ha ha.
Giờ khắc này, đều là cảm thấy đối phương có chút trở nên thuận mắt.
Chỗ người áo đen cả đời đến, mọi người đều cung kính, chưa từng chịu qua ép? Hôm nay đối phương dùng một phương pháp đơn giản làm cho hắn không có biện pháp, ngược lại cảm thấy mới lại.
“Hai người các ngươi đây là muốn đi đâu?” Người áo đen hỏi.
“Chúng ta muốn tới Trung Đô” Sở Dương cười.
“Trung Đô?” Người áo đen mặt nhăn mày nhíu: “Chỉ hai người các ngươi?”
Sở Dương nói: “Làm sao vậy?”
Người áo đen lắc đầu: “Hai người các ngươi…thuần là đưa đồ ăn. Trên đường không biết liền bị người nào ăn luôn, ta khuyên các ngươi, vẫn là từ đâu tới, chạy về đó đi”.
Sở Nhạc Nhi không phục nói: “Đại ca của ta cũng là cao thủ!”
Người áo đen bị một câu của nàng chọc cười, nhìn nhìn Sở Dương nói: “Tuy tu vi không kém, nhưng là bằng tu vi hoàng tọa bốn năm phẩm của ngươi, liền muốn dẫn muội muội từ nơi này một đường vạn dặm xa xôi đi Trung Đô… Xa ra không đủ”.
Sở Dương nhàn nhạt nói: “Có đủ hay không… cũng chỉ có đi một bước tính một bước”.
Người áo đen trầm ngâm một lát nói: “Bỏ đi, ta dù sao cũng phải qua Hắc Tùng Lâm, đã ăn một bữa cơm của các ngươi, vậy các ngươi liền theo ta qua Hắc Tùng Lâm đi. Chẳng qua, sau khi qua đường Hắc Tùng Lâm, cũng liền phải các ngươi tự mình đi rồi”.
Sở Dương cười ha ha: “Không cần, chúng ta tự mình đi là được, Ngụy huynh đã có chuyện trong người, nếu là cũng chúng ta cùng nhau đi, không khỏi sẽ chậm trễ”.
Hắn tuy mơ hồ đoán được người này là ai, nhưng hắn cũng sẽ không bởi vì thân phận đối phương mà nịnh bợ như thế nào.
Sở Dương tâm cao khí ngạo, tự có kiên trì của mình!
Hơn nữa hắn kiên trì, cũng sẽ không vì bất luận kẻ nào mà dao động.
Người áo đen nhìn hắn thật sâu một cái nói: “Nếu là chúng ta cùng nhau đi, một đường này, ta liền ăn cơm của các ngươi được rồi”.
Hắn cũng nhìn ra được tính cách của Sở Dương, nhưng cảm giác người thanh này thật là hợp ý, liền muốn điều hòa hỗ trợ. Ta ăn cơm của các ngươi làm trả thù lao, hộ tống các ngươi đi qua Hắc Tùng Lâm.
Những lời này tuy chưa nói rõ, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. Trong lòng cười khổ: Nếu là có người biết ta vậy mà từng làm loại nhiệm vụ này, đó thật đúng là phải ngay cả răng hàm đều phải kinh ngạc đến rơi xuống.
“Không cần!” Sở Dương một miệng từ chối: “Chúng ta mang đồ ăn cũng không nhiều, hơn nữa, rất nhiều còn phải chữa bệnh cho tiểu muội. Nếu là nhiều người, chỉ sợ không đủ”.
Người áo đen nhìu nhíu đầu mày, có chút bất đắc dĩ. Cả đời hắn độc lại độc vãng, chưa bao giờ thiếu tình cảm bất luận kẻ nào, giờ phút này ăn một bữa cơm của người khác, vốn muốn thuận tay giúp cái việc liền qua đi, dù sao như thế nào, đều sẽ cảm thấy mời hắn ăn cái bữa cơm này siêu giá trị.
Không nghĩ tới đối phương vậy mà dứt khoát trực tiếp cự tuyệt như thế, điều này làm cho trong lòng hắn trở nên có chút tư vị không phải.
Cười ha ha nói: “Tiểu huynh đệ một khi đã kiên trì như vậy, như ta liền cáo từ. Hôm nay ăn một bữa cơm của ngươi, ngày sau tất có hồi báo”.
Thân mình lười biếng đứng lên, lóe cái, liền đã không còn bóng dáng.
Sở Nhạc Nhi nhìn người áo đen rời đi, có chút kì quái hỏi: “Đại ca, vì sao?”
Sở Dương nói: “Cái gì vì sao”?
Sở Nhạc Nhi buồn bực nói: “Người áo đen này là một cao thủ, hơn nưa tâm tư ngay từ đầu của đại ca, cũng có chút ý tứ cùng hắn kết giao, nhưng cuối cùng lúc người khác đưa ra muốn giúp đỡ, đại ca lại cố ý đem chuyện này lại làm hỏng rồi”.
Sở Dương vuốt vuốt tóc Sở Nhạc Nhi: “Tiểu nha đầu quan sát ngược lại là rất cẩn thận”.
Hắn trầm ngâm một chút nói: “Người này là một cao thủ, điểm này không sai. Nhưng ta không muốn nợ người, Nhạc Nhi, phàm việc, chúng ta đều phải dựa vào chính mình. Chúng ta không thể cả đời đều phải dựa vào người khác bảo hộ”
Sở Nhạc Nhi gật gật đầu, con mắt đảo loạn, không biết suy nghĩ cái gì.
Ngoài miệng Sở Dương tuy nói như vậy, nhưng hắn biết, lấy trí tuệ của Sở Nhạc Nhi, tất nhiên có thể hiểu ý tứ của mình. Hắn sở dĩ không nói rõ, chính là bởi vì, người áo cũng chưa đi xa.
Ta không muốn nợ người, nhưng ta muốn làm cho người khác nợ ta.
Hắn đoán được người áo đen này là ai, tự nhiên cũng liền biết tính cách trong truyền thuyết của người áo đen này: Mọi việc không cầu người! Mọi việc không nợ người!
Ngươi ăn một bữa cơm của ta, liền muốn dùng hộ tống ta qua Hắc Tùng Lâm chuyện đơn giản như vậy trả lại. Từ nay về sau ai cũng không nợ ai? Nào có chuyện tiện nghi như vậy…
Ngươi không muốn nợ, ta không phải để ngươi nợ! Cho dù chỉ là nhân tình một bữa cơm.
Nhân tình của thiên hạ đệ nhất Huyết Thù cao thủ Ngụy Vô Nhan… Cũng không phải dễ là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.