Ngày Đầu Tiên Làm Quý Phi Ta Vào Lãnh Cung

Chương 2



05

Ta?

Ta hướng về phía cẩu hoàng đế trợn trắng mắt.

"Hoàng thượng mắc chứng dễ quên à?" Ta hỏi với ngữ khí không thân thiện.

Cẩu hoàng đế: "?"

"Ngươi chẳng lẽ đã quên nguyên nhân ta vào lãnh cung rồi? Ta chính là không đảm đương nổi Hậu vị, hoàng thượng nói ta nghĩ như thế nào?" Ta nói được đúng lý hợp tình.

Cẩu hoàng đế trầm mặc.

Hắn đại khái không nghĩ tới, ta còn có thể "bốn lạng địch ngàn cân"* mà trả lời như vậy. *"Tứ lạng bát thiên cân" (bốn lạng địch ngàn cân) dùng một lực nhỏ để đánh bại một lực lớn bằng cách mượn trợ lực.

Mà trên thực tế, lời ta nói cũng là lời nói thật.

Nhưng còn không phải là ta muốn làm Hoàng Hậu, cẩu hoàng đế không đồng ý, ta mới vào lãnh cung sao?

Nhớ tới đều này, ta liền thở dài: "Ai, tình cảm giữa người với người, chính là thứ không thể kiểm chứng được."

Cẩu hoàng đế: "......"

"Cút đi." Cẩu hoàng đế nói.

Đúng như ta đã tính.

"Được, ta lập tức đi." Nói xong ta liền đi ra ngoài.

Nhưng đi được nửa đường, ta lại dừng bước.

Ta nhìn về phía cẩu hoàng đế, nói: "Hoàng thượng nói với Vương Thúy Hoa lần sau đổi canh hầm khách đi, canh thập toàn đại bổ, ta uống nhiều quá cũng không thích hợp, "tốt quá hoá lốp"."*

*"Tốt quá hoá lốp": Muốn làm cho thật tốt lại hoá xấu.

Cẩu hoàng đế gật đầu đồng ý: "Vậy ta kêu nàng ấy hầm canh khác."

Vương Thúy Hoa như thế nào cũng không nghĩ tới, vốn là mình muốn hầm canh bổ để lấy lòng cẩu hoàng đế, kết quả......

Tự biến mình thành nữ đầu bếp.

Đúng vậy.

Canh kia là Vương Thúy Hoa tự mình hầm.

Ngày thứ hai, Vương Thúy Hoa bưng một bát canh táo đỏ mộc nhĩ tới.

Nàng sai cung nữ đem canh tới trước mặt ta, hừ lạnh một tiếng: "Tiết Niệm Niệm, có bản lĩnh thì ngươi uống thử xem, có chết cũng đừng trách ta không nhắc nhở."

Ném xuống những lời này, Vương Thúy Hoa liền thở phì phì mà rời đi.

Ta vui vẻ.

Nếu là Vương Thúy Hoa ngày nào đó thật sự dám hạ độc vào canh, ta đây cũng phải bội phục dũng khí của nàng.

Huống chi, tuy rằng ta bị biếm vào lãnh cung, nhưng ta còn là quý phi, cho nên bên người vẫn có người hầu hạ.Bọn họ sẽ thử độc cho ta.

Vương Thúy Hoa muốn xem ta bị độc chết, việc này thật sự khó có khả năng xảy ra.

Ta uống canh táo đỏ mộc nhĩ nóng hầm hập, lại lần nữa cảm thán tay nghề của Vương Thúy Hoa.

Thủ nghệ của nàng thật tốt, ta uống liên tiếp 10 ngày.

Mỗi ngày nàng ta đều thở phì phì mà tới, thở phì phì mà đi.

Nhưng hôm nay lại không giống.

Nàng đem một bát canh đặt ở ta trước mặt, cười: "Tiết Niệm Niệm, lãnh cung đã được sửa xong rồi, ngày lành của ngươi đến rồi."

Ánh mắt ta sáng lên, liên tục gật đầu.

"Đúng vậy, đúng vậy, ngày lành của ta đến rồi."

Vương Thúy Hoa nhìn bộ dáng vui vẻ ra mặt của ta, sửng sốt thật lâu.

Đại khái thật sự không thể lý giải được ta cao hứng vì cái gì.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể coi như ta tự làm mình vui, cười nhạo một tiếng: "Ta xem xem ngươi còn có thể vui vẻ được bao lâu."

Ta đây vẫn có thể vui vẻ được rất lâu.

Cẩu hoàng đế tu sửa lãnh cung không tồi.

Hoàn toàn dựa theo yêu cầu của ta, hơn nữa còn hơn cả ta mong đợi.

Cẩu hoàng đế đại khái sợ ta nhàm chán, còn cố ý mời từ lãnh cung đến ba vị thái phi, ở cách vách ta, trò chuyện cùng ta.

Ba vị?

Không phải rất khéo sao.

"Vị đó là Tiết quý phi à?"

"Đã lâu rồi không gặp quý phi nào xinh đẹp như vậy."

"Chúng ta tuy đã là thái phi, nhưng cũng đã ở lãnh cung được một thời gian, xem như có chút kinh nghiệm, quý phi sau này nếu có yêu cầu gì, cứ việc nói thẳng."

Ta nhìn này ba vị thái phi, mở miệng chính là một câu: "Các vị đánh mã điếu không?"

06

Cẩu hoàng đế đến thăm ta sau khi đã giải quyết xong chính vụ, lúc hắn tới lãnh cung, ta đang cùng ba vị thái phi đánh mã điếu.Đánh đến hô mưa gọi gió, vô cùng náo nhiệt.

"Phình!"

"Hồ! Thập tam yêu!"

Cẩu hoàng đế vừa đến, liền thấy ta ngẩng cao đầu, giọng kích động, trầm mặc thật lâu. Cuối cùng thật sự không nhịn nỗi, đi đến gần ta:

"Tiết Niệm Niệm, ta thì bận muốn chết, ngươi ở chỗ này đánh mã điếu?"

Ba vị thái phi thấy cẩu hoàng đế thì sửng sốt sau đó luốn cuốn muốn đứng dậy hành lễ.

Nhưng động tác của ta cũng mau, hướng về phía các nàng xua tay.

"Đứng lên, các vị mới là trưởng bối, gặp vãn bối thì hành lễ cái gì? được rồi được rồi, chúng ta tiếp tục."

Nói xong, ta liền tiếp tục xoa bài, đầu không ngoảnh lại, thuận tiện hỏi cẩu hoàng đế một câu: "Hậu cung không được tham gia vào chính sự biết không? Hơn nữa, ta còn là bị vào lãnh cung thì có việc gì để làm chứ?"

Không cần nhìn ta cũng biết cẩu hoàng đế phỏng chừng lại bị chọc tức đến thổi râu trừng mắt.

Ba vị thái phi cũng không nghĩ tới ta có thể nói chuyện với cẩu hoàng như vậy.

Các nàng liếc mắt nhìn nhau sau đó quyết đoán tiếp tục xoa mã điếu.

Cẩu hoàng đế cũng không thèm để ý.

Một lúc sau, hắn cho người đem đến một cái ghế dựa, ngồi bên cạnh ta.

"Tiết Niệm Niệm, vận may của ngươi thật tốt nha, bài tốt như vậy."

Ta nhìn bài trước mắt, trầm mặc một chút, vẫn là không nhịn được, dỗi hắn một câu. "Không có Hoàng thượng, bài của ta đặc biệt tốt, ta nói, nếu không chàng đổi chổ khác ngồi xem? Chàng đem vận đen đến cho ta."

Cẩu hoàng đế: "?"

"Trẫm là chân long thiên tử, ngươi dám nói trẫm đem vận đen tới?" Cẩu hoàng đế vẻ mặt không dám tin.

"Vậy hoàng thượng dịch ra chổ khác thử xem?"

"Dịch thì dịch!" Cẩu hoàng đế cũng rất có chí khí.

Hắn trực tiếp đem ghế dựa đến một bên, trực tiếp rời xa ta.

Sau đó, không bao lâu ——

"Hồ."

Ta đem bài đẩy ra, nhìn cẩu hoàng đế: "Xem đi, đúng là vận đen của chàng quá lớn, chàng vừa đi, ta liền hồ."

Cẩu hoàng đế trực tiếp trợn tròn mắt.

Ta nhịn không được cong khóe môi.

Ta hôm nay đích xác là vận may không tốt.

Có lẽ vì ba vị thái phi lâu rồi không có đánh mã điếu, ta là nhờ dùng kỹ thủ mà thắng, vừa vặn có thể lừa được cẩu hoàng đế.

Có lẽ cẩu hoàng đế lại bị đả kích rồi.

Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn liền cười.

"Thật tốt, vậy mốc chết ngươi đi." Cẩu hoàng đế nói.

Sau đó, hắn trực tiếp đem ghế dựa dịch tới bên cạnh ta.

Ta: "?"

Cũng không biết có phải cẩu hoàng đế thật sự tự mang vận đen hay không, hắn ngồi phía sau ta non nửa canh giờ, ta đều không hồ được một lần.

Ta liền rất khó chịu.

"Hoàng thượng rốt cuộc tới làm gì?" Ta hỏi hắn, ta thật sự nhịn không nổi.

Đánh mã điếu không hồ, giống như là xem thoại bản không có kết cục, không thể nhẫn nhịn được.

Cẩu hoàng đế vẫn còn rất cao hứng, nghe được lời này, bỗng nhiên dừng một chút.

"Có chuyện mau nói, có rắm mau đánh." Ta nhịn không nổi tính tình này của hắn.

Cẩu hoàng đế thở dài, nói: "Nương ngươi muốn gặp ngươi."

Phản ứng của ta đối với việc này là lấy kiếm ra.

Trực tiếp đập kiếm lên bàn một cái: "Chàng nói cái gì?"

Cẩu hoàng đế: "......"

"Đã hiểu! Trẫm lập tức liền đi từ chối!" Nói xong, cẩu hoàng đế liền đứng lên, chạy thật nhanh một chút cũng không dám lưu lại.

Nhìn bóng dáng hắn chạy trối chết, ta không nhịn được cười một tiếng.

Nhưng lại tưởng tượng đến cảnh hắng sốt ruột chạy đến, ta lại cười không đứng dậy được. Làm sao bây giờ?

Ta muốn giết người rồi.

07

Ta muốn giết người kia, đó là Niên Doanh. Là mẹ ruột ta.

Đáng tiếc, ta đã đáp ứng phụ thân ta, không thể giết bà ta.

Tội giết mẫu thân thật sự quá nặng.

Nhưng Niên Doanh không vào cung được.

Sau khi bị cẩu hoàng đế cự tuyệt, bà ta không cam lòng nên đã trộm giả thành cung nữ vào cung.

Lúc Niên Doanh tiến vào lãnh cung, ta đang ở trong viện, uống rượu thơm, ăn đồ ngon, xem ánh trăng.

Đáng tiếc là ta không học hành đủ, nếu không đã ngâm mấy câu thơ cho đầy đủ khí vị.

Ta bên này vừa mới cảm khái, vừa xoay đầu, liền thấy được Niên Doanh bên kia hai mắt rưng rưng.

"Niệm niệm, con chịu khổ rồi!" Niên Doanh thấy ta, liền trực tiếp vọt đến.

May là ta phản ứng nhanh, trực tiếp lấy kiếm ra chỉ vào bà ta, vì thế mới bức lui được bà.

Nhưng chỉ như vậy làm sao đủ ảnh hưởng ảnh hưởng đến màn kịch của bà ta được.

Bà hai mắt đỏ bừng, sắc mặt bi thương, đau lòng đến tim đau thắt, bộ dáng như có ai qua đời: "Niệm niệm, con như thế nào lại gầy thành như vậy?"

Ta: "?"

Nghiêm túc sao?

Ta tiến cung đã béo một vòng!

Đương nhiên, ta cũng không có khả năng thừa nhận là mình ăn nhiều, đúng, chính là bởi vì mang thai.

Niên Doanh cũng không để bụng.

Bà ta còn đang nói bà đã sớm chuẩn bị tốt từ trước: "Con tâm tâm niệm niệm, không tiếc quyết liệt cùng nương cũng muốn đi theo hắn, vậy kết quả thì sao? Hắn ngay cả hậu vị cũng

không cho con, cư nhiên để con làm thiếp! Quý phi tuy dễ nghe, nhưng cũng chỉ là thiếp, Niệm Niệm của ta làm sao có thể chịu loại ủy khuất này?"

Câu chuyện vừa chuyển, Niên Doanh liền phấn chấn lên: "Niệm niệm, con yên tâm đi, nương đã liên hệ với bộ hạ cũ của phụ thân con, hậu vị chỉ có thể là của con!"

Ta trợn trắng mắt hỏi: "Bằng cách nào?"

"Vương thúc của con có một ít nhân mạch."

Niên Doanh uyển chuyển mà nói.

Ta lại hỏi: "Chỉ có mỗi chuyện này?"

Niên Doanh "Ừ" một tiếng, nói: "Nương cũng chỉ là cùng con nói nói mấy câu, lập tức phải rời đi ngay."

Ta gật gật đầu.

Vậy thì đơn giản.

Ta trực tiếp tiến lên, Niên Doanh không kịp phản ứng lại, ta đã một chiêu chế phục được bà ta.

"Niệm niệm?" Niên Doanh không dám tin.

Ta không để ý đến phản ứng của bà ta, túm người đi ra ngoài.

Niên Doanh có chút luống cuống: "Niệm niệm, con muốn mang nương đi đâu?"

Đi đâu?

Ta cười.

"Nương tự tiện xông vào hoàng cung, nương nói, con mang nương đi đâu?"

"Niệm niệm?" Ngữ khí Niên Doanh liền trở nên bén nhọn lên, "Con thật sự phải làm đến như vậy? Ta là nương của con, con muốn hại chết ta sao?"

Ta ngại nàng ồn ào, đưa tay chém gáy nàng.

Niên Doanh hôn mê bất tỉnh.

Thực tốt, an tĩnh.

Ta một tay mang theo Niên Doanh, trực tiếp đi Càn Thanh cung.

Ta vốn tưởng cứ trực tiếp đi đến tẩm điện của cẩu hoàng đế là được, trước giờ vẫn luôn như thế.

Nhưng lúc này đây, khi ta đi tới cửa, lại bị Lý công công ngăn cản.

"Nương nương, vẫn là để nô tài đi thông báo một tiếng."

Ta sửng sốt, một hồi lâu mới há mồm hỏi: "Hắn đã tỉnh?"

Lý công công gật gật đầu, sau đó thở dài đi vào điện.

Ta bỗng nhiên không có tâm tình.

Nhẹ buông tay, trực tiếp đem Niên Doanh ném xuống đất.

Thanh âm rơi xuống đất làm ta theo bản năng dời tầm mắt dừng ở trên người bà ta.

Một khắc kia, ta nổi lên sát tâm càng đậm.

Nhưng Lý công công đã nhanh chóng đi ra, thật ra đã đánh gãy ý niệm này của ta.

"Nương nương, Hoàng Thượng thỉnh ngài đi vào."

Ta "À" một tiếng, theo sau vào trong điện.

Cẩu hoàng đế đang ngồi xếp bằng ở trên giường La Hán xem tấu chương.

Nghe được tiếng bước chân, liền liền ngẩng đầu lên nhìn.

Hắn không còn là bộ dáng cà lơ phất phơ ngày xưa, cùng ta vui cười đùa giỡn nữa, giờ phút này hắn sắc mặt nghiêm túc, giữa mày cất giấu sắc nhọn, lạnh lẽo.

Thấy ta tới, hắn cười nói.

"Niệm niệm, lại đây."

Ta ngược lại dừng bước.

Hắn thấy vậy, cũng không giận: "Ta mới vừa biết, nàng mang thai." Ta có dự cảm không lành.

Quả nhiên, ngay sau đó ——

"Hài tử này, không thể giữ."

—————

Nói 1 chút về cách xư hô của cẩu hoàng đế và Niệm Niệm để các bạn không có thắc mắc vì xưng hô không thống nhất nhé!

Lúc 2 người xưng "ta" và "ngươi" là lúc cẩu hoàng đế đang bị mất trí nhớ và lúc 2 người chưa "ấy ấy". Sau này mình sẽ đổi thành "ta", "trẫm"-"nàng" hoặc "hoàng thượng"-"ta" để cho thân mật hơn!