Ngày Phượng Hoàng Hoa Nở, Là Ngày Em Nhận Ra Anh!

Chương 5: Nuôi ong tay áo



Thái độ kiên quyết của Liễu An Như không khỏi khiến Liễu An Lâm phiền lòng. Ông không biết sắp tới cô sẽ làm ra những chuyện gì.

Đương nhiên Liễu An Như sẽ không chịu ngồi yên chờ cho hôn lễ của Thiên Hàn và An Nghi hoàn thành êm đẹp.

Cô cũng không ngu ngốc tới mức dùng hạ sách chuốc thuốc gài anh lên giường gạo nấu thành cơm để bắt anh chịu trách nhiệm với cô. Cô biết làm như vậy Thẩm Thiên Hàn chỉ có chán ghét cô thêm.

Nhưng hạ sách đó còn không tàn độc bằng cái kế hoạch cô sắp bày ra.

Vì có được Thẩm Thiên Hàn cô đã quyết không từ mọi thủ đoạn. Người phụ ta thì ta phụ người. Cô sẵn sàng dọn dẹp hết thảy những chướng ngại trên con đường cô đến với anh.

Cô liên lạc với Thẩm Thiên Thành muốn gặp ông. Gia chủ Thẩm gia tất nhiên không tùy tiện gặp mặt nhưng cô tỏ rõ thành ý mình có thể giúp ông vươn lên vị trí độc tôn trên thương trường nước X. Điều này khiến Thẩm Thiên Thành có phần nghi hoặc nhưng vẫn đồng ý gặp cô.

Sáng hôm sau Liễu An Như ăn mặc thật đẹp đến Thẩm thị. Dù gì trong lòng cô ông ấy sẽ là ba chồng tương lai nên phải để lại ấn tượng thật tốt.

Đến trước quầy lễ tân cô nhờ nhân viên thông báo có đại tiểu thư Liễu gia muốn đến gặp chủ tịch. Nhân viên lễ tân nghe tới Liễu gia liền cho cô vào vì nghĩ đó là thiếu phu nhân tương lai.

Việc nhầm lẫn thế này cũng dễ hiểu vì Liễu An Nghi chưa từng đến công ty nhà Thẩm Thiên Hàn còn Liễu An Như thì ở nước ngoài mấy năm trời nên không ai biết cô ấy.

Lên phòng chủ tịch cô gõ cửa, trợ lý mở cửa cho cô:

- Mời Liễu tiểu thư! Chủ tịch đang đợi cô.

Gặp lại chủ tịch Liễu An Như cố gắng tươi cười tạo thiện cảm, hỏi thăm ông ấy:

- Bác trai, bác vẫn khỏe chứ ạ?

- Ta vẫn khỏe. Năm năm không gặp con xinh đẹp hơn nhiều rồi.

Nói cười một lúc, Thẩm Thiên Thành không vòng vo bắt vào trọng tâm:

- Con đến đây không chỉ để hỏi thăm ta thôi đấy chứ?

Lúc này cô ta không còn kiên nhẫn nữa không ngần ngại bày tỏ mục đích của mình:

- Con về đây là vì hôn lễ của anh Hàn.

- Vậy sao? Có con chúc phúc cho hai đứa nó tương nhiên là tốt.

Thẩm Thiên Thành thản nhiên nói. Thế nhưng qua thái độ của Liễu An Như trong lòng ông cũng dự đoán được chuyện gì chỉ là bình tĩnh xem cô ta giở trò gì.

Liễu An Như oán trách:

- Bác! Ngay cả bác cũng biết con yêu anh Hàn từ lâu. Tại sao ba mẹ con và bác lại gả An Nghi cho cho anh mà không phải là con? Con có điểm nào không bằng con bé?

- Hai đứa nó yêu nhau thật lòng.

Câu trả lời này chính là điều cô không muốn nghe nhất.

Đúng. Ngoại trừ lần đưa đồ chơi cho cô lúc nhỏ, Thẩm Thiên Hàn chưa từng để ý đến cô, chưa từng.

Điều đáng hận là em gái cô không cần phải làm gì tuyệt nhiên nhận được mọi sự yêu thương từ anh còn cô cho dù đã cố gắng rất nhiều anh cũng không để mắt.

Điều này khiến cô đau lòng mà sinh hận.

Cô nghĩ rằng Liễu An Nghi là chướng ngại lớn nhất của cô. Nêu không có người em gái trên danh nghĩa này thì Thẩm Thiên Hàn đã yêu cô rồi.

Trên đời này có Liễu An Như thì không nên có thêm một Liễu An Nghi.

- Con không tin sau này anh ấy vẫn không thích con.

Liễu An Như cương quyết.

Thẩm Thiên Thành không muốn chấp nhặt với cô. Mối hôn sự tốt này không thể để ai phá hoại. Nhưng dù sao Liễu An Như cũng là người Liễu gia nên ông ấy chỉ nhắc nhớ:

- Hôm lễ đã được công bố rồi. Con nên ngoan ngoãn chúc phúc cho hai em đi. Sau này Thiên Hàn sẽ là em rể của con. Bác bận việc không tiếp con lâu được.

Thẩm Thiên Thành nói rồi quay lưng toang bỏ đi nhưng đã bị câu nói của Liễu An Như ngăn lại:

- Nếu con giúp Bác có được Liễu thị thì sao?

Thẩm Thiên Thành dừng bước:

- Con nói gì?

- Con nói nếu như con giúp bác có được Liễu thị thì con có xứng đáng làm vợ anh Hàn rồi chứ?

Thẩm Thiên Thành cười:

- Con muốn ta bán đứng lão Liễu ư?

Liễu An Như cười mỉa mai:

- Không phải bác vẫn luôn ngấn ngại Liễu thị sao. Nếu Liễu thị không còn thì ai có thể tranh vị trí độc tôn ở nước X này với Thẩm thị của bác nữa?

Liễu An Như dường như nói trúng tim đen của Thẩm Thiên Thành. Người trong giới không ai không khao khát chiếm giữ được vị trí độc tôn thống trị kinh tế cả một quốc gia và Thẩm Thiên Thành cũng không ngoại lệ. Ông ta chớp mắt nghĩ trong giây lát rồi quay lại hỏi:

- Con muốn làm thế nào?

- Dự án ma.

Thẩm Thiên Thành suy tư. Liễu An Như nói tiếp:

- Không phải Thẩm thị đang chuẩn bị đầu tư một trong hai khu đất Đông - Tây sao?

- Không cần con nói bác cũng biết phải làm gì rồi. Chuyện đầu tư chỉ cần bác ngỏ lời, với giao tình của hai người ba con sẽ không nghi ngờ gì. Chỉ cần ông ấy đồng ý phần còn lại cứ để con lo.

- Con thực sự muốn làm vậy sao?

Điều này khiến Thẩm Thiên Thành kinh ngạc.

- Vì anh Hàn chuyện gì con cũng có thể làm.

- Nhưng Liễu gia là nhà của con đấy.

Liễu An Như cười khổ:

- Nhà ư? Đó chỉ là nhà của ba người bọn họ. Nếu họ coi tôi là con gái đã không đẩy tôi ra nước ngoài năm năm nay.

- Nếu không phải Liễu An Lâm ông ta không chịu giúp Trình gia thì ba mẹ tôi đâu có phải tự tử. Tất cả là do ông ta. Giờ tôi có làm vậy cũng là quả báu của họ.

Thẩm Thiên Thành trong lòng biết rõ tình hình năm ấy của Trình thị như nào nhưng ông cũng không định phân trần. Cảm thấy cô ta đang hiểu lầm Liễu An Lâm nhưng ông có thể dùng điều đó để lợi dụng cô. Kế hoạch này đối với người như Liễu An Như có thể dám nói dám làm thật.

Ông thầm cười mỉa mai đáng thương cho một Liễu An Lâm bao năm chinh chiến trên thương trường chưa từng vấp ngã vậy mà lại nuôi ong tay áo. Thật đúng là cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán. Đam Mỹ Trọng Sinh

Ngắt dòng suy nghĩ, Thẩm Thiên Thành ung dung trả lời:

- Nếu chuyện này thành công chuyện của con với a Hàn bác đây không cấm cản.

- Sẽ như bác muốn.

Liễu An Như rất tự tin vào kế hoạch của mình.

Cô rất vui mừng ra về.

Thẩm Thiên Thành cười khỉnh bỉ:

- Thẩm gia sao thể chấp nhận một người phụ nữ độc ác như cô làm con dâu được. Còn phải xem Thiên Hàn nó có để mắt tới cô không đã?

Kế hoạch hãm hại Liễu thị đã được bọn họ tiến hành.