Ngày Tàn

Chương 11: Là đàn anh của tôi



Trong khoảng thời gian chung đụng còn lại, mỗi một giây Trình Kiến đều cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi, có lẽ cô đã chết cả đống lần trong ảo tưởng của mình, cho đến khi cơn sốt cuối cùng cũng đốt cạn sức lực khiến cô chẳng thể sai khiến bất kì một tế bào nào trên người nữa.

Đội cứu viện đến vào lúc cô đã hoàn toàn chìm trong hôn mê, lúc tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt Trình Kiến là trần nhà trắng như tuyết, bịch truyền nước biển xuất hiện trong tầm nhìn nơi khóe mắt giúp cô đoán ra được chắc là mình đang nằm trong phòng bệnh.

Cô sốt mụ mị hết cả người, nhất thời thậm chí còn không nhớ nổi mình đã gặp phải chuyện gì, kí ức gần nhất là cô ra khỏi trường học sang tiệm burger ở phố bên cạnh ăn một miếng pizza vị rất chán.

Sao đầu đau vậy nhỉ, chẳng lẽ ăn miếng pizza kia xong bị ngộ độc thực phẩm rồi?

Trình Kiến ngơ ngác chuyển động con ngươi nhìn xung quanh, cô nằm trên giường một lúc, chừng mười phút sau, một y tá tiến vào. Thấy Trình Kiến đã tỉnh, y tá gọi bác sĩ đến làm kiểm tra toàn diện cho cô, ngay sau đó là vài alpha mặc đồng phục trông có vẻ rất nghiêm túc bước vào.

"Một tháng tới cô sẽ dưỡng thương ở đây, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ đến tiến hành vấn đáp với cô, khoảng thời gian này không cho phép bất kì người thân bạn bè nào tới thăm hay hỏi chuyện, hơn nữa kết quả phán định sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển sau này của cô, hi vọng cô nghiêm túc trả lời."

Trình Kiến càng ngơ ngác hơn, cô chậm rãi chớp mắt mấy cái, tuy không hiểu ra sao nhưng vẫn gật đầu đồng ý với những người này.

Trong khoảng thời gian dưỡng thương, những người đó quả thật thường xuyên đến tìm cô hỏi vài chuyện ù ù cạc cạc, mà câu trả lời của cô thì một mực câu trước không khớp câu sau, kí ức không sao móc xích chính xác được.

Mãi đến một đêm nọ, Trình Kiến bừng tỉnh khỏi ác mộng, cô mới chợt nhớ ra những gì xảy ra trong ba ngày kia.

Lúc tỉnh lại cô kêu la rất thảm, mồ hôi toàn thân thấm ướt cả trang phục bệnh nhân. Nội dung giấc mộng đó là cô tận mắt trông thấy một người đàn ông dung mạo anh tuấn song đem lại cho người ta cảm giác rất đáng sợ dữ tợn thọc một con dao găm vào thân dưới của cô, sau đó khuấy khe kín của cô be bét máu thịt một cách rất không thương tiếc.

Người đàn ông ấy không chỉ đáng sợ ngoài ý thức của cô mà thậm chí còn trở thành cơn ác mộng kinh hoàng nhất trong tiềm thức cô.

Trình Kiến ngồi trên giường lẩy bẩy ôm chân, hôm sau khi những người kia tới, cô một mạch trả lời tất cả câu hỏi của họ.

Lặp đi lặp lại như vậy suốt hai tuần, cuối cùng đám người đó cho ra một kết quả tương đối hài lòng, họ tỏ ý Trình Kiến đã có thể xuất viện, cô đã nhập quân tịch từ khi còn ở trường nên tiếp theo chỉ cần đợi bên trên phân công là được.

Đối với Trình Kiến, đây xem như một kì nghỉ hiếm có, ngày tay không xuất viện, cả người cô nhẹ nhõm hưởng thụ ánh nắng ấm áp buổi chiều, chỉ cảm thấy đầu óc cũng thả lỏng thư giãn theo kinh mạch toàn thân.

"Chanh, lâu rồi không gặp, nghe nói hôm nay em xuất viện nên anh tới đón em."

Đúng lúc Trình Kiến quay mặt về phía cây đại thụ giơ tay nhấc chân xoay cổ tập thể dục theo đài thì sau lưng vọng lại một giọng nói dịu dàng quen thuộc. Hơi thở Trình Kiến thoáng khựng lại, vội thu động tác sửa sang lại bộ quần áo chẳng ra phong cách gì mình mượn được, ngước mắt nhìn chàng trai sau lưng.

"Đàn anh ạ, không ngờ anh lại tới..."

Trình Kiến hơi ngượng ngùng dùng ngón trỏ gãi mặt, khoảnh khắc trông thấy đàn anh, cô lập tức nhoẻn cười.

Đây là nam thần cô từng ao ước hồi ở trường học, tên là Quý Thanh Hòa, cao hơn mét tám, ngoại hình khí chất hơn đa số trai đẹp, cặp mắt hoa đào lúc nào cũng hàm chứa nụ cười dịu dàng mà chỉ nhìn thôi cũng đủ động lòng vì anh.

Giống như Trình Kiến, anh cũng đi sâu vào nghiên cứu lĩnh vực virus học, trước mười tuổi đã được mệnh danh là thiên tài, thời thiếu niên trong trường lại càng lợi hại hơn, đến giáo viên cũng chẳng bắt kịp quỹ đạo tư duy của anh.

Nhưng điều khiến Trình Kiến ấn tượng với chàng trai này lại không phải chuyện đó, lúc mới nhập học, cô không tìm được đường đi kí túc xá, chàng alpha đàn anh này đã vô cùng dịu dàng chỉ đường cho cô, chẳng những đích thân dẫn cô qua mà còn giúp cô xách hành lí chỉ toàn là sách vở tài liệu nặng nề.

Anh không mảy may kì thị beta và omega, cư xử với mọi người đều lễ độ và bình đẳng như nhau. Có thể nói nhờ Quý Thanh Hòa mà Trình Kiến đã chữa được chứng sợ alpha đeo bám cô từ bé đến lớn.

Lại nói, nhiều năm nay qua lại bình thường với anh, cô luôn mơ hồ cảm nhận được dường như anh đối xử với mình khác với những người khác một chút xíu.

Tuy rằng đó có thể chỉ là ảo giác của mình cô! Dẫu sao, đàn anh nào mà chẳng chiếu cố nhiều hơn cho những đàn em tương đối thú vị, hơn nữa còn cùng lĩnh vực với mình, có lẽ đó chính là cảm giác dắt dìu em gái, vả lại trước giờ anh vẫn luôn có đủ kiểu đối tượng giao du hẹn hò.

Nhưng bất kể thế nào, anh cũng là người rất dịu dàng, là alpha dịu dàng nhất Trình Kiến từng gặp.

Trong tay Trình Kiến gần như chẳng có hành lí gì, thế nên Quý Thanh Hòa chỉ nhìn cô cười rồi vươn tay trỏ sang bên kia đường: "Đi thôi, để anh mời em ăn gì trước đã, chúc mừng em xuất viện."

"Cảm ơn đàn anh!" Mấy ngày nay Trình Kiến ở bệnh viện thật tình có thể nói là nhai rơm nhai rạ, từ giờ đến hết năm cô cũng không muốn động vào mấy món giàu dinh dưỡng nghèo hương vị kia nữa, "Em muốn ăn bánh mousse."

"Đã biết, vị chanh đúng không?"

Trình Kiến lập tức gật đầu, vẻ mặt mừng rỡ khi được đoán trúng, không khí tốt lành yên bình chung quanh thật khiến tâm trạng cô sung sướng đến nở gan nở ruột, đàn anh tuyệt vời, mousse chanh tuyệt vời, kì nghỉ ăn không ngồi rồi tuyệt vời nhất nhất nhất.

"À mà, đàn anh, dự án trong tay anh tiến hành thế nào rồi ạ? Có phát hiện đặc biệt gì không?" Trình Kiến băng qua con đường xe chạy, vừa đi cùng anh vừa tò mò hỏi.

Đàn anh lợi hại ở chỗ vừa tốt nghiệp được hai tháng, cấp trên đã cho anh ấy khởi động một dự án độc lập, đồng nghĩa với việc anh chính là tự mình làm chủ quản nghiên cứu.

Sau khi tốt nghiệp, những hạt giống nghiên cứu khoa học có quân tịch như họ mang cấp bậc thiếu úy, đàn anh tốt nghiệp được hai năm, hiện giờ đã là thiếu tá rồi. Chức vị cấp bậc này đại diện cho vô số thành quả nghiên cứu khoa học đáng kinh ngạc sản sinh từ tay anh, củng cố địa vị thiên tài của anh trong viện nghiên cứu.

"Đương nhiên rồi, em muốn đi xem không?" Khóe miệng Quý Thanh Hòa nhoẻn một nụ cười mỉm hàm chứa sự tự tin và thần bí anh thường có. Trình Kiến cười mấy tiếng, rất tự mình biết mình mà lắc đầu, xấu hổ cúi đầu nói: "Không được đâu, hiện giờ em chưa vào biên chế, không có quyền tiếp xúc với nội dung nòng cốt của thí nghiệm, đàn anh có bằng lòng phạm luật vì em, em cũng sẽ không vì những thứ này mà làm liên lụy tới anh."

Quý Thanh Hòa nghe vậy, nụ cười càng sâu hơn, anh giơ tay vỗ đầu Trình Kiến, ngón cái cọ cọ sợi tóc mềm mại của cô, đổi sang giọng vui vẻ hơi xen lẫn ngả ngớn, nói tiếp: "Vậy hay là dẫn em đi gặp tiến sĩ Lý Sâm nhé, chúng ta cùng uống trà, thế nào?"

"Hả? Tiến sĩ Lý Sâm?" Trình Kiến nhất thời bị cái tên trong nghề như sấm đánh bên tai làm ngớ ra, cô bóp cánh tay ngẫm nghĩ, híp mắt hỏi có phần lưỡng lự: "Dạo này anh thân với ông ấy à?"

"Ừ... Bây giờ anh là bạn trai anh ấy."

"Trời ạ." Trình Kiến hít sâu một hơi, giơ tay bưng trán chừng như nhức đầu, bất đắc dĩ nói: "Đàn anh, lần này tốt nhất là anh đảm bảo được rằng mình nghiêm túc đấy nhé, nếu làm tiến sĩ Lý Sâm cũng thất tình sầu thảm vì anh, để xem cấp trên có dạy cho anh một bài thừa sống thiếu chết không."

"Sao có thể, đương nhiên là anh nghiêm túc rồi, lần nào anh cũng nghiêm túc hết."

"Nhưng lần nào đến cuối anh cũng hết nghiêm túc."

"Đó là bởi vì sức tập trung của con người có hạn, anh không thể chia mình ra làm hai chuyên tâm ứng đối với mọi chuyện quan trọng được."

"Được rồi đàn anh, anh đừng nói nữa, chuyện này em nói không lại anh, tóm lại anh đừng làm hỏng là được." Trình Kiến vỗ vỗ cánh tay anh, vô cùng bất đắc dĩ hít một hơi thật sâu rồi thở dài, lẩm bẩm càm ràm: "Anh thật đúng là hết thuốc chữa, tiến sĩ Lý Sâm năm nay cũng hơn bốn chục tuổi rồi, hơn nữa quan trọng nhất là ông ấy cũng là alpha mà, sao anh có thể cái gì cũng xơi như thế chứ, cạn lời thật sự..."

Quý Thanh Hòa đi đằng sau không nhịn được lấy tay bưng miệng nhìn bóng lưng Trình Kiến phì cười. Anh dấn lên trước mấy bước, nhanh chóng bắt kịp bước chân nhỏ nhắn của cô gái.

"Hay là lần này em tới phòng thí nghiệm của anh giám sát anh đi?"

Anh khoác vai Trình Kiến, không có bất kì một ý mập mờ nào, tuy thân mật nhưng vẫn rất có chừng mực.

"Cái gì?" Trình Kiến khựng lại, nhìn anh hơi không dám tin, "Anh nói thật à?"

"Tất nhiên." Quý Thanh Hòa nhìn cây cối bên đường, thản nhiên nói: "Dù sao sau khi phòng thí nghiệm của tiến sĩ Hawkins bị phá em cũng chưa được sắp xếp gì, anh đi tìm họ xin người không thành vấn đề."

"Cảm ơn đàn anh! Nhất định phải giúp em vào được đấy nhé!" Trình Kiến chắp hai tay, dáng vẻ hết sức cảm kích. Miễn là đừng bắt cô đi làm mấy nhiệm vụ biến thái tỉ lệ tử vong siêu cao như bữa trước, dẫu bảo cô làm nhân viên quản lí mốc meo chết dí trong phòng tài liệu cô cũng vui lòng!

"Sao tự dưng hăng hái thế? Hồi mới tốt nghiệp anh đã hỏi em có muốn tới chỗ anh không, lúc ấy em còn vừa gặm đùi gà vừa mặt mày vô tình nói nghe họ phân công là được cơ mà, sao bây giờ lại không chịu nữa?

"Thời buổi khác rồi anh." Trình Kiến thoáng rùng mình, cô sợ mình lại có dính dáng gì đến thượng tá Hứa Úy, nếu thật sự là vậy, có khi cô trực tiếp sụp đổ lập tức thành một bệnh nhân tâm thần không chừng.

Tuy cảm thấy suy đoán kiểu đó chắc chắn là mình nghĩ nhiều nhưng xuất phát từ nỗi sợ hãi và kính nể người đàn ông ấy, cô cảm thấy trước mắt vẫn nên cẩn thận thì hơn, việc cấp bách nhất bây giờ là phải giữ được cái mạng chó này đã, tuyệt đối không thể để mình rơi vào tay anh ta.

... Có điều, cô đã trở lại lâu vậy rồi mà thượng tá vừa không đến tìm cô gây sự vừa không lấy tội danh dâm loạn bắt cô vào trại giam, có phải anh ta cũng không lạnh lùng vô tình như mình tưởng không?

Có nên đi tìm anh ta xin lỗi thành khẩn chút không? Dù sao cô cũng làm chuyện ngu xuẩn đó với một sĩ quan yêu cầu bản thân nghiêm khắc hơn nữa còn mắc bệnh sạch sẽ...

Trời ạ, không được nghĩ nữa, nếu trên mặt đất mà có kẽ hở, cô sẽ lập tức điên cuồng nhét cả người mình vào! Khó xử quá đi, đã xấu hổ đến mức muốn phát nổ ngay tại chỗ rồi a a a!!!

Tiết tháo rụng rời sạch bách trong một đêm, cô chỉ muốn chết đi cho rồi!

"Có phải là cảm thấy đi theo anh vẫn có cảm giác an toàn hơn không? Hử?" Bàn tay ấm áp của Quý Thanh Hòa không chút thương tiếc xoa nắn gáy cô. Trình Kiến hất đầu trừng anh, tuy cô không có quan niệm gáy là cấm địa tuyệt đối chỉ có thể cho chồng chạm vào như của omega nhưng bị thông thạo sờ mó một trận như vậy cô vẫn buồn muốn chết.

"Đàn anh, anh lợi hại thật đó nhưng miễn là không phải ra khỏi khu an toàn thì em cũng chẳng đến cái nỗi nhát cáy thế đâu! Với lại lần trước anh yêu đương thất bại với nữ omega đó cũng là bởi anh cứ thích xoa gáy em đó, em thì không sao nhưng sau này anh đừng như vậy nữa! Đã nói với anh bao lần rồi, như vậy sẽ gây ảnh hưởng rất không tốt."

"Em nhìn ra cô ấy là omega à? Cô ấy chưa từng dừng sử dụng thuốc ức chế một ngày nào đâu."

"Đương nhiên rồi, nhìn là biết." Ngay từ lần đầu gặp mặt, Trình Kiến đã có cảm giác cô ấy không phải là beta rồi, chân tướng đặt ngay trước mắt, khác biệt rõ ràng như là hoa đứng bên lá vậy.

"Về mặt này em nhạy cảm thật đó." Anh bỏ tay ra khỏi gáy Trình Kiến, đưa lên dưới mũi hít nhẹ, ngửi kĩ vẫn có loáng thoáng mùi ngọt khiến tinh thần sảng khoái, nhưng mùi này không hề gợi dục mà thanh đạm dễ chịu, pha lẫn mùi sữa tự nhiên trên người trẻ con.

"... Em không phải omega, anh có ép bẹp da thịt trên gáy em, em cũng chẳng tỏa ra được thứ pheromone ngọt ngấy đó đâu."

"Thật đáng tiếc quá, không phải sao?" Quý Thanh Hòa mỉm cười không rõ ý nghĩa, anh buông ngón tay xuống, trong mắt lấp lánh đốm sáng nắng rót vào.

"Chẳng có gì đáng tiếc hết... Đàn anh, anh đừng nói nữa đi."

Anh chẳng biết suy nghĩ gì cả! Ai rửng mỡ lại đi muốn làm omega cả người ngọt ngào run chân một cái cũng có thể thu hút một làn sóng zombie trong khủng hoảng sinh hóa cơ chứ? Làm omega khổ chết mẹ chẳng lẽ không phải là thường thức sinh tồn cơ bản nhất trong Ngày Tàn sao?

Còn đáng tiếc nữa chứ, Trình Kiến cảm thấy cô không mang ơn đội nghĩa đã là giỏi lắm rồi!