Ngày Tàn

Chương 23: Phóng túng và kiềm chế



Một tiếng rưỡi sau khi rời nhiệm vụ, đã xác nhận một nghiên cứu viên chủ quản tử vong.

Trình Kiến cởi bỏ quần áo bảo hộ, mồ hôi lạnh đẫm mình, trước khi đi Charles còn mang theo ba lô hành lí của cô, cô lấy lại sức đôi chốc rồi nhanh chóng soạn lại đồ đạc của mình, phần lớn máy móc đều đã hỏng, có điều số còn sử dụng được cũng không ít.

Cô bỏ chất lỏng mình lấy từ trong miệng zombie và cả lớp màng trong suốt kia vào dụng cụ cất chứa mật độ cao, ngón tay bấu chặt vách ngoài, hồi lâu không sao bình tĩnh được.

"Anh ổn chứ?" Cô nghe thấy tiếng hít hơi của Charles, nhỏ giọng hỏi thăm anh ta.

"Tôi không sao, thiếu úy, đừng lo lắng." Charles xử lí tạm thời vài vết thương, xem chừng sức lực vẫn ổn, Trình Kiến vô cùng cảm động với hành động sống chết bảo vệ dụng cụ thí nghiệm của mình, nhưng vào lúc này, mềm yếu hiển nhiên là đầu hàng kẻ địch, cô cố nén cảm xúc của mình, lí trí nhìn anh ta.

"Cảm ơn anh, anh thật sự là một quân nhân ưu tú." Đó là lời thật tâm của Trình Kiến, Charles nghe vậy thản nhiên mỉm cười, trên gương mặt trước sau không đổi rốt cuộc cũng có một biểu cảm rất người, "Đó là nghĩa vụ của tôi mà."

Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao người Dahl lại tới sớm như vậy? Không phải nói là có ba tiếng để nghiên cứu à?

Trình Kiến nghĩ, khác thường như vậy hẳn phải có lí do, hoặc là bên Dahl đã chuẩn bị đồ đạc quay lại trước dự tính, hoặc là có thứ gì đó thúc giục chúng cấp tốc đi qua.

Qua việc chúng vừa đến đã có ý định hủy diệt zombie khổng lồ, có thể thấy cái khiến chúng chạy tới nhanh như vậy không phải là một vài đặc tính trên người con zombie, dám quyết định hủy diệt nó thì chắc chắn là nguyên liệu bên chúng đã đầy đủ.

Chúng vội vàng muốn phá hoại cuộc nghiên cứu này đến thế chẳng lẽ là có nguyên nhân bất đắc dĩ nào khác?

Suy nghĩ một hồi chẳng có được kết quả gì song cảm giác nôn nóng ban nãy lại lắng xuống không ít, cô nhìn những chất lỏng mình mang ra ngoài, rất muốn lập tức tiến hành nghiên cứu chúng, tiếc là điều kiện hiện giờ không cho phép.

Đây là "nang độc" của zombie khổng lồ, trước khi hoàn toàn mất đi hoạt tính, con zombie khổng lồ này còn tiến hóa ra bộ phận thiên về động vật. Trình Kiến phát hiện cơ thể nó nó tỏa ra chất khí có độc trước rồi sau đó lại thấy trong khoang miệng con zombie này tựa hồ mọc răng nọc. Cô chỉ căn cứ vào nguyên tắc bạo dạn đặt giả thiết và cẩn thận kiểm chứng, định nhổ một cái răng của nó về nghiên cứu, không ngờ lại lấy được cả tuyến độc của nó.

Trong vòng một tháng ngắn ngủi, bất kể là đối với giới sinh vật học hay virus học, những gì xảy ra với zombie khổng lồ đều là những biến đổi cực kì khó tin. Xem ra ảnh hưởng của tia F đối với zombie vượt xa khả năng khiến zombie mất đi hoạt tính hay đơn thuần là biến to mà Trình Kiến phân tích ban đầu. Nó còn có thể tìm tòi và phát triển ở rất nhiều lĩnh vực thần kì khác... Mà những tiến hóa thần kì này, hoặc giả là biến dị gien, nói không chừng có thể đem lại rất nhiều lợi ích.

Trình Kiến suy tư thật lâu, cuối cùng ôm thu hoạch duy nhất trong tay và tâm trạng sa sút sau khi một đồng nghiệp hi sinh, nặng nề về phòng.

Charles đi chữa thương, trước khi đi nhắc nhở cô đừng suy nghĩ nhiều, tối nay nghỉ ngơi sớm chút, Trình Kiến nghe chẳng lọt tai nằm xuống, nhìn chất lỏng màu vàng trong đựng trong hộp, ngây người cả đêm.

"Tiến sĩ Khang Cổ, tuy anh từng hơi khốn kiếp nhưng tôi vẫn sẽ cố vén màn bí mật đằng sau tia F và zombie tiến hóa."

Nếu không thì thật có lỗi với những nghiên cứu viên từng mất mạng vì hạng mục nghiên cứu này.

Trình Kiến đoán tối nay sau khi trận chiến với Dahl kết thúc, hẳn là mình có thể trở về, bên ngoài vẫn còn quá nguy hiểm, mất đi zombie khổng lồ, họ chẳng còn lí do gì để ở lại đây nữa, nhìn từ bất kì góc độ nào, trở về cũng đều có lợi hơn cho nghiên cứu.

Tinh thần cô quá sục sôi, không thể nào ngủ yên giấc cho được, lại hơi lo lắng cho đội của Hứa Úy nên cuối cùng dứt khoát rời phòng, ra sảnh nhỏ bên ngoài ngồi.

Kể lại tình hình với quân nhân trực đêm, Trình Kiến tìm được trên giá sách tàn tạ một quyển tạp chí phát hành trước khi Ngày Tàn buông xuống, nghiêm túc lật xem một lúc thì bên ngoài chợt vọng vào động tĩnh lớn.

Trình Kiến chuyển tầm mắt qua, đợi hồi lâu mới thấy có quân nhân thi hành nhiệm vụ xong trở về, cô vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó, tìm kiếm qua hết người này sang người khác trong số họ.

Thình lình, mắt cô như bị cái gì đâm phải, vội chớp mắt dời đi, hai giây sau lại lén lút nhìn sang, người đàn ông liếc mắt đã nhận ra là Hứa Úy đó đang cõng một đồng đội bị thương nặng đi vào.

Thấy được anh rồi, Trình Kiến vội vàng đứng dậy rời đi, sau khi trở lại phòng, cô nhất thời cảm giác mệt mỏi ụp xuống mình, vừa dính giường đã thiếp đi.

...

Tầm bốn giờ mười phút, Trình Kiến bị đánh thức tập hợp, cô vội vơ tóc buộc đại sau đầu, rửa ráy qua quýt rồi theo người tới gọi cô cùng rời khỏi đây.

Qua cuộc họp tập hợp ngắn, Trình Kiến biết chuyến nhiệm vụ bên ngoài lần này đã kết thúc, tiếp sau họ sẽ trở về khu an toàn, mọi người đều báo cáo sơ lược chút thu hoạch của mình lần này, không có bao nhiêu báo cáo của lính đặc chủng, đa phần là báo cáo miệng về nghiên cứu kĩ thuật.

Hai vị tiến sĩ nán lại sửa sang lại tư liệu và tâm huyết của nhân viên nghiên cứu bên ngoài trước đó, kết hợp với tình hình thực tế của hiện trường, họ đã có cho mình phương hướng nghiên cứu đại khái, mà sau khi Trình Kiến đưa ra ý tưởng về tia F có khả năng làm virus hoặc gien sản sinh biến dị tổng hợp siêu cấp, chung quanh tựa hồ đều lắng xuống.

Trình Kiến không biết sự im lặng này tượng trưng cho cái gì, có điều sau khi tan họp, lúc cô nộp tuyến độc mình leo vào lấy từ trong miệng zombie ra cho lính đặc chủng bảo hộ chuyên biệt, Hứa Úy đứng bên cạnh bỗng nói:

"Suy đoán cô vừa nói mới rồi có lẽ sẽ được người bên Viện Nghiên cứu Trung ương lấy làm đề tài mở hạng mục nghiên cứu riêng, cô có muốn tham gia vào hạng mục đó không?"

Có chứ! Tất nhiên rồi! Phản ứng đầu tiên của Trình Kiến là gào thét trong lòng như vậy, nhưng trực giác nói với cô, nếu tham gia vào hạng mục nghiên cứu này, trong một khoảng thời gian ngắn cô sẽ không thể bứt mình ra được.

Có lẽ thượng tá Hứa Úy đang cho cô cơ hội, nếu cô muốn trở về Viện Nghiên cứu Trung ương, anh sẽ dùng cơ hội này đưa cô trở về. Như vậy, sau này cô sẽ không cần mạo hiểm tính mạng ra ngoài dầm mưa dãi nắng nữa, không chỉ được ở trong khu an toàn cùng người nhà của mình mà còn có thể làm việc mình thích.

Nhất thời có quá nhiều suy nghĩ, đến mức tự dưng Trình Kiến không biết nên trả lời câu hỏi đơn giản này của Hứa Úy thế nào.

Trình Kiến không đáp, Hứa Úy cũng chẳng tiếp tục đề tài này nữa. Anh xoay người rời đi, trong mắt Trình Kiến chỉ còn lại bóng lưng cao ngạo và hai chân thẳng tắp rắn rỏi của anh.

Họ lại trở về thế giới riêng của mình, yên ổn, im ắng, bị phân tới hai vị trí hoàn toàn khác nhau.

Đường trở về đáng ra phải nguy hiểm hơn lúc tới vì phần tử khủng bố Dahl có đầy đủ thời gian để võ trang, song dọc đường đi chẳng hề phát sinh bất kì bất trắc nào, đủ để thấy thực lực của thượng tá Hứa Úy.

Trình Kiến đó là bởi họ nằm trong phạm vi bảo vệ, nhóm đầu tiên trở về dò đường, nhóm cuối cùng chặn hậu phòng ngừa có phần tử khủng bố đuổi theo, họ là những người đi chính giữa an toàn nhất, tất cả đều để bảo vệ bộ óc thông tuệ của các học giả trong Ngày Tàn.

Ngày Tàn càng ngày càng kéo dài, việc kiến thiết lại quê nhà trong hoàn cảnh phần tử khủng bố và virus hoành hành cực đoan khiến yêu cầu của con người đối với khoa học kĩ thuật càng ngày càng cao. Phần lớn mọi người đều cầm vũ khí lên sống còn, đó cũng là hành động bất đắc dĩ để bảo đảm chiến lực đầy đủ, chỉ có một số rất ít người đầu óc thông minh có thiên phú và vui lòng làm nghiên cứu mới có thể ở lại lĩnh vực khoa học.

Mà những nhân viên nghiên cứu hoạt động ở tuyến đầu có cống hiến lớn nhất thì đã sớm lấy được quân công chói lọi, trở thành cấp trên quân đội, rất nhiều lúc, trả giá trí tuệ thậm chí còn dễ được thăng chức hơn cả tắm máu bên ngoài.

Do chi phí bồi dưỡng mà giá trị của họ cao hơn những quân nhân bình thường.

Trình Kiến suy nghĩ lung tung vài chuyện, lúc phi cơ hạ xuống, cô cởi dây an toàn, cách lớp kính dày trông thấy thượng tá Hứa Úy mặc đồng phục tác chiến trên bãi đậu máy bay. Cô vội vàng chống hai tay lên kính muốn nhìn nhiều hơn, song Hứa Úy chẳng hề chú ý tới cô, anh đang nói chuyện cùng người cô không quen biết nhưng có vẻ có cấp bậc chức vụ rất cao.

Trình Kiến chợt ý thức được câu Hứa Úy hỏi cô trước khi lên đường đại diện cho điều gì, tuy cô luôn muốn từ bỏ vì sợ hãi, cảm thấy anh dùng sức hấp dẫn cá nhân dẫn dụ cô vào bẫy rập nguy hiểm này, nhưng từ đầu tới cuối, anh đều để không gian lựa chọn cho cô.

Đi tới đây, đi lên con đường này, tất cả đều là ý muốn của chính cô. Những lựa chọn cô đưa ra trong khoảng thời gian này có mục đích rõ ràng hơn bất cứ lúc nào. Dù cho những lựa chọn này quả thật rất nguy hiểm với một nữ nghiên cứu viên beta trói gà không chặt như cô.

Mắt thấy Hứa Úy sắp rời khỏi tầm mắt của mình, Trình Kiến vội vàng xách ba lô lên chen ra cửa, cửa vừa mở đã rảo chân nhảy xuống.

Trong heo may buổi sớm, cô guồng chân băng băng, cách mục tiêu trong lòng mình mỗi lúc một gần, cho đến khi rốt cuộc cô cũng chạy tới bên người ấy.

Hứa Úy nhìn cô có phần ngạc nhiên, nhưng đó chỉ là do anh bất ngờ khi thấy mặt Trình Kiến đỏ bừng vì chạy, từ phi cơ tới đây rõ ràng còn chẳng đến ba trăm mét.

"Cô sao thế?"

Anh tạm dừng trò chuyện với người trước mặt, quay lại hỏi cô.

"Thượng, thượng tá, tôi nghĩ rồi, tôi vẫn muốn theo anh, trước đó anh hỏi tôi có muốn tham gia hạng mục nghiên cứu đó không, câu trả lời của tôi là, nếu vì nó mà phải rời khỏi phạm vi của anh thì tôi không đi đâu."

Trình Kiến hoàn toàn không ý thức được lời mình nói nghe lụy đến mức nào, sự sùng bái và ỷ lại đối với Hứa Úy sắp tràn hết cả ra ngoài rồi. Thiếu tướng Weir uy nghiêm vốn đang duy trì vẻ thần bí khó lường của cấp trên trước mặt Trình Kiến lúc này cũng phải lộ ra biểu cảm "Ơ".

Bị Trình Kiến đột ngột tỏ tình trước mặt mọi người, Hứa Úy rơi vào cảnh ngộ lúng túng, anh bình tĩnh một giây rồi bưng vẻ mặt còn nghiêm túc hơn mới nãy ra quở trách: "Trong rất nhiều tình huống, nguyện vọng của cô chẳng chứng tỏ được cái gì hết, tuân theo sắp xếp, rõ chưa?"

Trình Kiến ngớ ra, lơ ngơ giơ tay lên gãi mặt, gật đầu.

"Rõ, vậy, thượng tá, tôi đi trước."

Hứa Úy phất tay, xoay đi không nhìn cô nữa. Trình Kiến nhớ Dụ Vũ Trạch từng giải thích cho cô về động tác tay này của thượng tá, ý là bảo cô mau biến đi.

Cô cũng lờ mờ cảm nhận được mùi vị gì đó không ổn lắm, không dám nói nhảm thêm nữa, xoay người biến vội.

Thiếu tướng Weir nhìn bóng lưng Trình Kiến đi xa, lại nhìn cậu học trò mình một tay bảo ban dẫn dắt, nói rất sâu xa: "Hứa Úy, ban nãy pheromone của cậu suýt mất không chế đấy, muốn đến thế sao còn chịu đựng làm gì?"

Hứa Úy ngước mắt nhìn chằm chằm thiếu tướng Weir, tính công kích trong mắt gần như chẳng giấu được, không biết là anh đang kháng cự hay nổi nóng.

"Việc gì phải lúc nào cũng nghiêm khắc với mình vậy chứ, thỉnh thoảng phóng túng một phen, cảm giác nhất định sẽ khó quên lắm."

Thiếu tướng không dùng giọng điệu cấp trên cấp dưới mà nghiêng về tán gẫu với bạn tốt nhiều năm hơn. Hứa Úy rất nhanh đã chỉnh đốn xong cảm xúc của mình, ham muốn bị phẫn nộ che giấu trong mắt đã hoàn toàn biến mất, giờ phút này, ánh mắt và khí chất anh đều tựa băng sương kết đọng khi nhiệt độ hạ xuống dưới không.

"Cô ấy không phải đối tượng để phóng túng, chuyện phóng túng vốn không nên xảy ra dù chỉ một lần."

Cậu học sinh chưa bao giờ phóng túng trong trí nhớ của ông nói xong câu đó rồi tức giận rời đi.

Thiếu tướng Weir đứng tại chỗ trầm ngâm, trong đầu suy tư chẳng lẽ mình từng có đối tượng phóng túng lần nào rồi?

Có điều, không ngờ thằng bé lạnh nhạt này cũng có lúc không khống chế được muốn hung hãn đánh dấu người khác... Weir cười, trên cơ thể người đàn ông kiềm chế bản thân gắt gao từ thưở thiếu thời tới giờ vừa bất ngờ xuất hiện loại pheromone phản bội lòng tin của anh.

Kì thú thật đấy.