Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 13: Đưa đi



Người đàn ông giật mình, anh đứng bật dậy tiến nhanh ra cửa, mở cửa ra cho Minh Hiếu đi vào, gấp gáp hỏi:

"Cậu nói cái gì vậy? Hôm nay bà nội đưa cô ta đến đây làm gì hả?"

Minh Hiếu nhún vai, lắc đầu biểu cảm mình vô tội:

"Anh Nam, anh quên mình đã hứa với bà nội điều gì sao? Hai tháng mười ngày anh sẽ đồng ý lấy vợ, anh còn nhớ không? Hôm nay là hai tháng hai ngày rồi còn gì?"

"Cái gì? Hai tháng rồi sao? Nhanh thế à, bây giờ... bây giờ làm sao đây?"

Minh Hiếu vò đầu bức tóc không biết phải làm sao, thang máy đã xuống đến sảnh rồi, phòng bên bộ phận giám đốc và trợ lý thì nằm trên tầng năm, nhìn thấy trên thang máy đang hiển thị đi lên thì ngay lập tức, anh ta nói:

"Anh Nam, một là anh đối mặt còn hai là làm cách cũ đi, mau đưa cô ta đi cùng vào lối thoát hiểm, chứ cô ta cũng không nên có mặt lại ở đây đâu."

"Được rồi, mọi chuyện ở đây giao cho cậu đấy, xong việc cứ liên lạc cho tôi."

Vội bước đến chỗ Kiều Mộng, cô lúc này vẫn đang chăm chú nhìn anh ta và Minh Hiếu. Trong lòng thắc mắc, không biết tại sao mỗi lần bà nội của người đàn ông tìm đến nhà hàng thì mỗi lần đó anh đều đi trốn không dám gặp như thế. Nhưng ngay lúc này, anh ta lại một lần nữa kéo cánh tay của cô rồi lôi cô đi. Kiều Mộng cố gắng giật tay lại, cô không muốn đi theo anh ta nữa, cô nói:

"Giám đốc, anh mau bỏ tay của tôi ra đi, tôi đau quá đi mất, giám đốc, anh có nghe tôi nói gì không hả?"

Mở cánh cửa thoát hiểm ra rồi bước đi vào bên trong, đóng mạnh cánh cửa lại, anh ta áp sát cả người của cô vào tấm tường, khoảng cách của cô và người đàn ông bây giờ rất gần. Lồng ngực Kiều Mộng đập thình thịch liên hồi lo sợ, cô hay thấy trên tivi, những cảnh phim hàn quốc lãng mạn, trong tình cảnh như thế này nam chính rất hay cúi thấp đầu xuống rồi trao cho nữ chính một nụ hôn thật ngọt ngào, chợt nhắm nghiền hai mắt lại, cô sợ cái cảnh tượng đó sẽ diễn ra với cô vô cùng. Ngay lúc này trên đỉnh đầu của cô, Duy Nam nói liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, cười lạnh hỏi.

"Này, cô đang suy tưởng cái gì thế?"

Câu nói của người đàn ông làm Kiều Mộng giật mình, mở mắt ra nhìn anh ta rồi lắc đầu lia lịa, cô nói:

"Không... không có, tôi... tôi đâu có suy nghĩ gì bậy bạ đâu!"

"Cái gì? Suy nghĩ bậy bạ sao? Cô đang hoang tưởng đến cái gì à? Hay cô đã chấp nhận cho tôi một cái giá rồi?"

Nghe câu nói của người đàn ông, da mặt của Kiều Mộng càng thêm đỏ ửng. Cô phẫn nộ, hai tay đặt trước ngực của đối phương, dùng lực đẩy anh ta xa nhưng lại bất thành.

"Này, anh đừng quá đáng nha, tôi đã nói tôi không phải là loại người như vậy! Nếu anh còn ăn nói linh tinh như thế nữa, tôi sẽ la lên cho bà nội anh biết tôi và anh đang ở trong đây đấy.

Lời cô vừa nói ra chẳng khác nào như đang thách thức anh ta vậy, ghé sát vào tai của cô, Duy Nam nhẹ giọng thách thức cô.

"Này cô gái, tôi thách cô đấy! Trong này không có camera, ngày thường không ai đi vào trong này hết! Cô có tin tôi lột sạch quần áo của cô không? Tôi nói cho cô biết, Trần Duy Nam này từ trước đến giờ chưa bao giờ nói mà không làm, cô có muốn thử không?"

Kiều Mộng bị động tác của anh làm cho doạ sợ, toàn thân cô run rẩy, kinh hãi nói:

"Tôi... tôi không có ý đó... Tôi... tôi xin lỗi, tôi muốn ra khỏi đây, đường này có thể đi ra khỏi nhà hàng có đúng không?"

"Khôn hồn thì im miệng lại đi theo tôi, còn không cô biết tay tôi đấy."

Anh ta dù gì cũng là đàn ông, với lại cô không muốn dì Tâm bị mất việc, sau khi coi đoạn camera thì cô biết quả thật trong chuyện này cô và dì Tâm đều có lỗi, nên giờ đây cô chỉ biết im lặng mà làm theo những gì anh ta nói.

Người đàn ông kéo cô đi thẳng xuống bên dưới, đi rất nhiều tầng lầu mới xuống được tới hầm giữ xe của nhân viên. Kiều Mộng rất muốn được đi vào bên trong bếp để làm việc nhưng giờ đây cô đã chính thức bị sa thải rồi, vừa định cất lời năn nỉ anh ta thêm một lần nữa thì anh ta đã vội nói trước cô:

"Đi theo tôi qua hầm giữ xe bên kia, xe của tôi không đậu bên này."

Kiều Mộng khó hiểu, nghiêng đầu hỏi lại: "Nhưng tại sao tôi lại phải đi theo anh?"

Vẻ mặt của Duy Nam lúc này vô cùng khó coi, không ngờ được cô lại là người vừa nói nhiều mà còn hay hỏi đến như vậy.

Người đàn ông ngoái đầu lại nhìn cô, buông tay ra khỏi cánh tay của cô, anh ta nói: "Một là cô đi theo tôi, hai là cô và dì Tâm, kể từ giây phút này sẽ bị sa thải, cô chọn đi."

Kiều Mộng mặt mày tái mét, không chậm trễ thêm giây phút nào, cô vội vàng đáp lại: "Đừng đừng... tôi đi theo anh mà, tôi đi theo là được chứ gì, anh đừng sa thải tôi và dì Tâm được không?"

"Nói thế thì mau đi nhanh, biết trước như thế thì đi theo tôi là được rồi! Hỏi tới hỏi lui, mất thời gian, phiền phức chết đi được."

Nói dứt câu người đàn ônh thở mạnh một hơi bực tức, quay lưng cất bước đi, ngó trước ngó sau không thấy ai hết, chỉ có bảo vệ đang đứng trực ở sảnh ở phía xa. Vội vàng đi nhanh qua hầm giữ xe hơi, anh ta quay lại bảo cô hãy mở cửa xe ghế lái phụ rồi lên xe ngồi lên vị trí đó. Kiều Mộng lúc này ngơ ngác nhìn người trước mặt, đưa tay lên gãi đầu tỏ vẻ lúng túng. Từ trước tới giờ cô chưa được ngồi siêu xe bốn bánh trang trọng như thế này nên không biết làm sao để mở được cửa xe, Kiều Mộng cười gượng gạo rồi hỏi:

"Cái này... cái này mở bằng cách nào vậy giám đốc?"

Nhìn bộ dạng của cô lúc này trong rất tức cười, Duy Nam không tin được đến cái cửa xe mà cô cũng không biết mở, anh ta tiến đến vừa mở cửa xe vừa nói:

"Có việc mở cửa xe thôi cũng không biết, cô chỉ giỏi nói nhiều thôi, ngoài ra không biết gì nữa hết."

Nghe anh ta nói như vậy, trong lòng Kiều Mộng cảm thấy có chút buồn, bản thân cô là người ham học hỏi nhưng cô đâu đủ điều kiện nên làm sao có thể biết được hết tất cả mọi thứ như anh ta được.

Duy Nam tiến đến mở cửa xe trong một nốt nhạc nhưng từ trước đến nay anh ta là con nhà giàu luôn đi xe sang, quần áo trên người toàn là đồ hàng hiệu. Còn cô thì lại khác, một ngày nhìn thấy không biết bao nhiêu chiếc xe hơi sang trọng nhưng làm sao cô được lên trên xe ngồi hay tiến gần đến xe của người khác.

Khi đã lên xe ngồi rồi, cô ngồi ngay ngắn không dám động đậy hay nói thêm lời nào nữa, người đàn ông lên ngồi ở ghế lái chính, lúc này bỗng anh ta chồm qua chỗ của cô làm cô giật mình muốn bắn người lên, cô lúng túng hỏi:

"Anh... anh định làm gì tôi vậy?"

"Ngồi im đi, tôi đang giúp cô đấy! Cô hai mươi bốn tuổi rồi đó, không phải con nít lên ba mà không biết thắt dây an toàn là gì. Hay đừng nói, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng đi xe hơi à?"

Cô né tránh ánh mắt của người đàn ông, sao cô cảm thấy bản thân mình thật thấp hèn. Lời nói của anh ta như cao dao đang đâm thẳng vào tim khiến cô cảm thấy tự ti vô cùng. Thoáng thấy cô không trả lời, Duy Nam lúc này dường như đã hiểu ra, anh ta từ từ thắt dây an toàn giúp cô sau đó khởi động động cơ xe, chuyển khiển vô lăng lái xe rời khỏi hầm gửi xe.