Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 41: Đưa đi chơi



Kiều Mộng nghe giọng nói của người đàn ông liền giật mình, cô đưa mắt nhìn về phía anh, cười gượng gạo.

"Ặc... tôi từng đi ngang nơi này rồi, nhưng chưa từng vào đó chơi."

Nói xong cô lại đưa mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, đột nhiên nhớ tới vấn đề gì đó, Kiều Mộng ngoảnh mặt lại, do dự lên tiếng hỏi người đàn ông.

"Đừng nói... anh định đưa tôi vào trong đó chơi thật sao?"

"Ừ, xuống xe đi!"

Kiều Mộng nở một nụ cười rất tươi, gật đầu nghe theo lời anh.

Mở cửa xe bước ra bên ngoài, Duy Nam lúc này cũng đã đi qua chỗ của cô, cả hai cùng nhau bước vào bên trong khu vui chơi.

Kiều Mộng như bị choáng ngợp, bởi xung quanh quá đẹp và siêu đáng yêu, có rất nhiều trò chơi cảm giác mạnh, cô thấy mấy bạn trẻ chơi cái đó nên cũng khá tò mò.

Duy Nam nói cúi xuống, ghé sát lại gần tai cô, giọng nói trầm thấp đủ để hai người nghe rõ: "Thử cái đó không?"

Kiều Mộng vốn nhút nhát, nghe người đàn ông nói muốn cùng cô thử sức với loại trò chơi mạnh mẽ này, cô có chút sợ hãi, đôi chân run rẩy, đưa mắt nhìn về phía tàu lượn siêu tốc.

Cô chưa từng được chơi trò đó bao giờ nhưng Kiều Mộng rất muốn thử cảm giác mạnh này một lần.

Duy Nam đi đến mua hai vé dành cho người lớn, sau vài phút đợi đến lượt, một nam một nữ cùng bước lên ngồi vào ghế để bắt đầu chinh phục trò chơi cảm giác mạnh này.

Hơn mười lăm phút trôi qua, mặt mày của cô tái mét không còn chút máu vì quá sợ, bình thường Kiều Mộng rất gan lì vậy mà vì cái trò chơi cỏn con này mà cô lại sợ hãi và hét toáng lên như thế.

Suốt mười lăm phút đó, Duy Nam đã luôn nắm chặt tay của cô, do quá sợ nên Kiều Mộng không có chú ý đến hình tượng, cũng nắm chặt lại lấy tay người đàm ông.

Duy Nam thấy cô có cảm xúc sợ hãi như thế thì cười khoái chí, hỏi Kiều Mộng có muốn chơi tiếp không, cô đã vội lắc đầu vì quá sợ, cô muốn đi chơi những trò nhẹ nhàng hơn.

Anh đưa cô đi gắp thú bông, cô chơi mười lần thì đủ mười lần gắp thục.

Kiều Mộng thấy bản thân mình thật tệ khi không thể chơi được một trò chơi đơn giản như thế, anh lúc này thấy cô đã nản chí rồi thì mới tiến đến máy gắp thú. Cô cũng nhìn theo anh, chưa đầy một phút người đàn ông đã gắp được một con gấu bông màu trắng rất đáng yêu ra bên ngoài.

Cúi xuống lấy con gấu rồi đưa cho cô, anh nở một nụ cười đầy đắc thắng, hiên ngang nói: "Có thế cũng không làm được!"

Kiều Mộng cười ngượng ngùng, vươn tay đón nhận con gấu bông từ tay của anh:

"Giám đốc, anh thật đỉnh! Tôi không ngờ anh có thể gắp thú nhồi bông nhanh đến như vậy!"

"Sao, ngưỡng mộ tôi rồi chăng?"

"Anh đa tài như vậy, người khác còn ngưỡng mộ huống chi là tôi!"

Người đàn ông khẽ mỉm cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp mỗi khi cười của Kiều Mộng, anh không nhịn được bèn vươn tay ra khẽ chạm vào tóc của cô.

Kiều Mộng chớp mắt đầy khó hiểu, đối với động tác khác lạ của người đàn ông, cô không hề né tránh hay là ghét bỏ, ngược lại để cho anh vuốt ve mái tóc của mình.

"Giám đốc... anh sao vậy?"

Nhìn vào ánh mắt phức tạm của người đàn ông, Kiều Mộng chẳng thể nào đoán được tâm tư ẩn sâu trong con mắt đó.

Cô ôm chặt thú nhồi bông vào trong lồng ngực, nghiêng đầu đưa mắt nhìn về gương mặt sắc lạnh của anh, tò mò hỏi.

"Tôi có vấn đề gì sao? Sao anh lại nhìn tôi chằm chằm đến như vậy?"

Duy Nam giật mình, tâm trí dường như đang lưu lạc trên áng mây trôi bồng bềnh, nghe được giọng nói mềm mại của người phụ nữ, anh chợt hoàn hồn lại.

"Không có gì... chỉ là... tóc cô có chút rối..."

"Ầu!" Kiều Mộng đưa tay lên, dùng móng tay chải phần tóc rối: "Là do lúc đó chơi trò mạo hiểm đó nên tóc tai mới bị rối như vậy!"

Khẽ hít một ngụm không khí lạnh, người đàn ông khôi phục dáng vẻ ban đầu, hai tay đút trong túi quần.

"Còn muốn chơi trò gì nữa không?"

Kiều Mộng trầm tư suy nghĩ vài giây, sau đó dứt khoát lựa chọn: "Hay chúng ta vào nhà mà đi!"

Người đàn ông thở dài ngao ngán: "Ấu trĩ!"

"Không được sao?" Kiều Mộng trề môi, đổi hướng sang một trò chơi khác.

"Cô đã ăn gì chưa? Có đói không? Gần đây có chỗ bán vịt nướng rất ngon đấy, có muốn ăn thử không?"

Chỉ cần nghe đến đồ ăn, hai mắt của Kiều Mộng đã sáng rực lên.

Cô vội gật đầu đồng ý, trong đầu cô hiện tại không ngừng liên tưởng ra một con vịt nướng mập mạp béo ngậy. Nghĩ đến thôi đã khiến Kiều Mộng đã tươm nước bọt rồi, ngoài thích nấu ăn cô còn một sở thích nữa chính là thích ăn, mà được ăn những món ăn ngon không tốn kém bất kỳ chi phí nào thì lại càng thích hơn.

Kiều Mộng vội trả lời anh: "Tôi muốn ạ, miễn anh bao là được!"

"Thấy công viên bên đó không? Mau qua đó ngồi đi, đến chỗ cái cây bán nước ấy, chỗ đó sáng ngồi không sợ muỗi, chỗ bán vịt nướng gần đây thôi, tôi đi mua rồi sẽ quay lại ngay."

"Được, vậy tôi qua đó chờ anh nhé!"

Kiều Mộng nói vội vàng xoay người bước đi qua bên chỗ công viên mà Duy Nam đã chỉ.

Ở đây ngay cây nước nữa nên Kiều Mộng đã tự bỏ tiền túi của mình ra mua hai lon nước ngọt có gas.

Cô nghĩ thầm, cảm thấy mình không mua bất cứ một món đồ gì cứ kỳ kỳ làm sao. Chẳng lẽ tất tần tật cứ để một mình anh ta mua hết thì đâu có được, ngồi đợi cũng hơn mười phút thì người đàn ông cũng đã mua vịt nướng xong.