Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 69: Tên Vô Sỉ



Đúng là đàn ông dù có nguông cuồng đến mấy cũng phải chịu khuất dưới cái nhìn sắc bén của nóc nhà.

Kiều Mộng hừ lạnh, liếc xéo người đàn ông dường như đang cảnh cáo ông không được làm càn.

Duy Nam đành gật đầu xin lỗi, bên cạnh đó anh còn dùng những câu nói sến súa mà trước giờ mình vẫn chưa từng nghĩ đến để cho cô được hạ cơn tức giận xuống.

Sau khi thấy Kiều Mộng đã lấy lại bình tĩnh, lúc này anh mới tiến đến bấm thang máy lên tầng năm trên phòng làm việc của anh.

Nhìn sắc mặt cau có của Kiều Mộng, anh nhắc kéo cô nên giữ hình tượng cho anh một chút. Dù sao người mà bà nội anh muốn gặp là cô, nếu như nhìn ra biểu cảm gì khác thường trên khuôn mặt xinh xắn của cô, ắt hẳn bà anh sẽ sinh nghi về mối quan hệ mập mờ của hai người.

Dù sao bà nội anh luôn tin tưởng Kiều Mộng đang mang trong người dòng máu của họ Trần, chính vì thế mà bà đã nấu món tầm bổ cho thai phụ và đích thân bà mang đến tận tay cho cô. Cho thấy bà anh rất mong chờ và nồng nhiệt chào đón cô.

Kiều Mộng sau khi hạ hoả cơn tức giận trong lòng xuống, bất chợt cô nhớ đến lời nói ban nãy của người đàn ông.

Sau khi náo loạn một phen vào tối ngày hôm qua, Kiều Mộng cứ tưởng cô sẽ không liên qua gì đến gia đình của Duy Nam nữa. Nào ngờ hôm nay bất chợt nghe tin bà nội người đàn ông thấy nhà hàng, đã thế bà còn đích thân đến gặp cô.

Lẽ nào bà đã ngầm chấp nhận Kiều Mộng cô đây sớm tới sẽ trở thành dâu trong nhà họ Trần sao?

Trời đất ơi, cô đâu có muốn như vậy!

Cô vẫn muốn mình sống một cuộc sống tự do, không ràng buộc bất cứ một ai.

Ấy thế nào chỉ vì một bản hợp đồng phiền phức kia đã vô tình đẩy cô vào cái hố sâu vạn trượng, từ đó giam lỏng cô trong biệt thự rộng thênh thang kia.

Kiều Mộng không thể để cho một người lớn tuổi như bà nội người đàn ông biết được cô chỉ vì tiền mà hợp tác cùng anh ta, cũng càng không thể nhận được cú sốc rằng trong bụng cô trống rỗng, hoàn toàn không có đến sự tồn tại nào của sinh linh nhỏ bé mà bà và mọi người nghĩ.

Toi đời thật rồi!

Đáng lẽ cô không nên ích kỷ đến như vậy!

Chỉ vì rơi vào tình thế bí bách cho nên cô mới ngu ngốc đi đồng ý với kế hoạch mà người đàn ông đưa ra, đã thế còn không thèm đọc kỹ Bản Hợp Đồng Mang Thai Giả kia.

Nếu như lúc đó Kiều Mộng đủ để tình táo nhận thức hậu quả của việc này, chắc chắn cô sẽ không bao giờ đồng ý hợp tác cùng với anh ta.

Nếu như bị đẩy đến bước cùng không còn sự lựa chọn nào khác, cùng lắm cô mang sổ hộ khẩu của nhà ra vay tạm mượn ngân hàng.

Nhưng đó chỉ là giả thiết, sự thật hiện tại luôn vả cho ta một cú thật đau đớn!

Càng nghĩ, cả người Kiều Mộng không ngừng run rẩy, tâm trạng sợ hãi vô cùng.

Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cơ mà, sao đột nhiên lại đến bất ngờ như vậy chứ?

Kiều Mộng hít một ngụm khí lạnh vào trong lồng ngực, giọng nói không ngừng lắp bắp.

"Giám đốc, hay... hay là anh giúp tôi thêm lần này nữa đi! Anh vào phòng làm việc nói với bà anh rằng hôm nay tôi bệnh không có đi làm được. Chứ hiện tại tôi vẫn chưa có chuẩn bị tâm lý, làm sao có thể vào gặp bà nội của anh được."

"Đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy, tôi hiểu tính của bà tôi! Nếu bà đã cất công đến đây không gặp được em thì nhất định sẽ bảo tôi đưa đến nơi em sinh sống đấy! Sẵn tiện xem chỗ em đang ở ra sao luôn."

"Nhưng tại sao bà nội của anh lại làm như vậy? Tôi và anh đâu còn liên quan gì đến nhau nữa... À không, hai chúng ta ngoài làm việc ra thì tôi vẫn còn là con nợ của anh, nhưng còn chuyện tôi giúp anh đã xong xuôi hết rồi kia mà. Nên tôi đâu còn nhiệm vụ phải gặp bà nội của anh đâu, tôi... tôi sợ quá, tôi không gặp bà nội đâu."

"Không còn liên quan đến nhau? Em thật là vô lý! Đúng thật là em không thèm đọc kỹ bản hợp đồng chúng ta từng ký kết. Chắc tôi phải bảo trợ lý soạn lại gửi đến cho em đọc lại vậy!"

"A, có cần phải rắc rối như vậy không? Chứ tôi thấy không cần thiết cho lắm!"

Duy Nam nhếch môi, cười nhạt.

"Em nghĩ chuyện này không cần thiết sao?"

Nhìn nụ cười của người đàn ông, Kiều Mộng sợ đến toát mồ hôi hột.

"Đương... đương nhiên là không cần thiết rồi!"

"Ồ, vậy sao? Nhưng tôi nhớ không nhầm thì em đã quên chuyện tối qua rồi!"

Nhắc đến chuyện đêm qua, Kiều Mộng càng thêm đỏ mặt.

"Quên thế nào chứ? Đó là lần đầu của tôi mà! Chỉ, chỉ, chỉ là do tôi say nên mới như vậy thôi! Tôi không cần anh chịu trách nhiệm!"

"Nhưng trong người em vẫn giữ lại mầm giống của tôi đó!"

"A, anh, anh... thật vô sỉ!"

"Em có biết đêm qua tôi đã xuất vào trong người dm bao nhiêu lần không?"

"Gì, gì cơ? Tôi... cái này..."

Cái này cô đâu thể biết được! Dù sao đêm qua cô say bí tỉ không biết trời đất là gì, làm sao có thể đếm được số lần mà người đàn ông phóng thích chứ.

"Không biết phải không? Đương nhiên là em không biết rồi! Có lẽ do lần đầu tiên nên tôi cảm nhận em rất sung sướng khi trải qua chuyện chăn gối này."

Vừa nói, người đàn ông tiến sát vào người cô, cúi thấp đầu xuống nói nhỏ bên tai.

"Em có biết khi em nằm ở dưới thân tôi, em rên rỉ rất nhiệt tình đó! Tôi thậm chí còn lấy điện thoại ra ghi âm lại tiếng rên rỉ của em, em có muốn nghe không?"

"Tên lưu manh nhà anh!"

Kiều Mộng hốt hoảng, tay vung lên định tát người đàn ông nhưng lại bị anh dễ dàng né tránh.

"Đừng tức giận như vậy! Nhưng phải công nhân một điều rằng, mỗi lần em tức giận trông thật đáng yêu!"

"Tên chó má này, anh đừng nói nữa!"

"À cũng phải nói cho em rõ một việc, đêm qua tôi đã bắn bảy lần vào trong người em nữa!"

"Câm miệng, câm miệng! Anh câm miệng lại cho tôi!"

"Với con số này, tôi nghĩ em nhanh chóng dính lắm! Ồ, phải rồi! Tôi nghe nói, lần đầu quan hệ mà xuất trong khả năng mang thai rất cao đó! Với tuần suất của thể lực của tôi, tôi e rằng đám nòng nọc của tôi nó bị xuất vào sâu lắm đó, khả năng cũng chui vào cũng nên!"

"Tên điên này, anh không biết xấu hổ hả?"

"Đúng rồi, Kiều Mộng! Em chưa uống thuốc tránh thai có phải không?"

"Tôi, tôi..."

Cô đương nhiên là chưa uống rồi!

Một người luôn bận bịu công việc như cô, làm sao có thời gian tìm hiểu kiến thức sau khi quan hệ chứ?

Cô cũng quá ngây thơ, không để ý đến điều quan trọng này.

Đã thế chu kỳ kinh nguyệt của cô lại thất thường, cho nên cô không thể nào biết rõ cơ thể cô đang ở trong kỳ an toàn hay là báo động đèn đỏ nữa.

Nhìn sắc mặt của cô, Duy Nam dường như đoán ra đáp án.

"Phải rồi! Nếu như em không uống thuốc tránh thai khẩn cấp thì càng tốt! Dù sao theo kinh nghiệm của tôi, khả năng trúng đích rất cao đó!"

"Anh, anh nói dối! Sau khi tan làm tôi nhất định đi mua thuốc tránh thai!"

"Kiều Mộng, lẽ nào em không biết gì sao?"

"Biết, biết cái gì?"

"Giờ này uống thuốc tránh thai đã quá muộn rồi! Dù là thuốc tránh thai hàng ngày hay là khẩn cấp, đều không kịp nữa đâu!"

"Anh, anh... anh nghĩ tôi tin lời của anh chắc?"

"Nếu em không tin, thì lát nữa tôi đưa em ra hiệu thuốc ở gần đây, em vào hỏi dược sĩ là biết ngay thôi mà!"

"Hừ, tên đê tiện này!"

Lúc này thang máy đã mở ra, Duy Nam không thèm tranh chấp với Kiều Mộng nữa, ngay lập tức nắm tay cô kéo đi đến cửa thoát hiểm để nói chuyện cho dễ dàng.