Ngày Xem Mắt, Tôi Và Đại Gia Trăm Tỷ Kết Hôn Chớp Nhoáng

Chương 13: Cô xấu hổ không dám đối mặt với anh



🌷: Tặng một chương như đã hứa nha.

...

Anh kìm nén cơn tức giận, thái độ đúng mực khiến anh không thể buông lời chửi thề, chỉ có thể trầm mặt gọi điện thoại cho Giang Mạn.

Người phụ nữ đó cũng không biết đang làm gì, điện thoại chậm chạp không liên lạc được.

Cố Đình Hách đi xa dừng bước, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, mở wechat phát voice gửi cho Giang Mạn.

"Cho cô thêm mười phút nữa, lập tức tới đây!"

"Cô có thể xử lý tốt chuyện riêng tư của mình hay không?! Mẹ cô chạy tới náo loạn một trận như vậy, cô bảo sau này tôi còn làm việc như thế nào! "

"Nhận được tin nhắn lập tức gọi lại cho tôi!"

Cố Đình Hách cứng rắn, ngón tay cầm điện thoại siết chặt đến nổi gân xanh.

Cùng lúc đó, Giang Mạn tìm được công ty, sau khi lên lầu lại được thông báo gặp giám đốc phải hẹn trước.

Giang Mạn tìm người đó cũng không phải vì việc công, mà việc riêng quầy lễ tân cũng không để ý tới.

Bất đắc dĩ, Giang Mạn chỉ có thể lang thang ở cửa cầu thang, chuẩn bị kéo dài chiến tuyến, đợi đến giờ tan tầm thử vận khí.

Nếu như không thấy, cô lại nghĩ cách khác, bằng không trực tiếp gọi điện thoại tới, người ta còn tưởng rằng cô là kẻ lừa đảo.

Giang Mạn dựa vào cửa sổ, lấy điện thoại di động ra khỏi túi xách.

Mở màn hình khóa, liên tiếp các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc hiện lên, tất cả đều đến từ Cố Đình Hách.

Giang Mạn sửng sốt trong chớp mắt, mới phát hiện điện thoại di động không biết từ lúc nào đã tắt tiếng.

Có lẽ trên đường cô cúp điện thoại của Cố Đình Hách, mặt trời chói, màn hình lại ngược sáng, không cẩn thận chạm nhầm.

Giang Mạn đang muốn gọi lại, tên của bà Giang liền hiện lên.

Giang Mạn bất ngờ không kịp ấn nút nghe máy, tay run lên, điện thoại kết nối.

Giọng nói cuồng loạn của bà Giang trộn lẫn tiếng tạp âm của máy móc cỡ lớn truyền tới: "Cố Đình Hách có thái độ gì đây! Đây là người đàn ông tốt mà con tìm sao! Có ai như cậu ta không? Đem mẹ vợ mặc kệ để một bên, còn mình thì chạy đi! Người bên cạnh hắn cũng không phải thứ tốt gì, lừa mẹ đến phòng nghỉ, vậy thì là cái gì a! Cái gì cũng không có! Để mẹ ngồi đây 15 phút rồi! "

Giang Mạn cau này, nhất thời hiểu được vì sao Cố Đình Hách đột nhiên liên lạc với cô. "Mẹ, mẹ đi tìm anh ấy để làm gì?"

Sao anh không nói với con?"

Bà Giang cười lạnh, "Con xem nói với con có hữu dụng không! Con có thể lấy tiền sao? Giang Mạn, từ thái độ của nó đối với mẹ vợ là có thể nhìn ra, nó căn bản không yêu con! Khôbg quan tâm đến con! Con kết hôn nhầm người rồi!"

Giang Mạn trong lòng trợn trắng mắt, mẹ cô nói một chút cũng không sai, Cố Đình Hách chính là không yêu cô, tám phần hiện tại đang ở đâu đó mắng cô!

Tất cả nhờ vào phúc của mẹ cô đấy!

"Chuyện của con không cần mẹ quản!" Giang Mạn giận dữ nói, "Mẹ mau rời khỏi công trường, đừng ảnh hưởng đến công việc của người ta!"

Giọng nói cay nghiệt của bà Giang truyền đến: "Mẹ con quan trọng hay là người đàn ông của con quan trọng? A, cái chỗ nghèo nàn của nó mẹ còn chưa muốn ở! Phì phì, làm cho mẹ một miệng hạt cát!"

Bà Giang rời khỏi công trường, tìm một nơi tránh gió, "Không được cúp điện thoại, tôi còn có chính sự nói với con."

Kiên nhẫn của Giang Mạn sắp cạn kiệt, bà Giang tìm cô, nhất định không có chuyện tốt.

"Tối hôm sau, con ăn mặc một chút, bảy giờ tối đến quán lẩu dưới lầu nhà chúng ta, cùng bọn Tiểu Tống ăn một bữa cơm, thương lượng chút chuyện sau này."

Giang Mạn bị mẹ cô làm tức giận đến thượng cấp, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng, theo bản năng hỏi: "Tiểu Tống nào?"

Bà Giang bất mãn, "Còn có thể là ai? Là Tống Cường coi trọng con! Tống Cường từng xem mắt với con, nguyện ý cho ba mươi vạn sính lễ!"

Trong đầu Giang Mạn hiện lên một gương mặt béo ú, tim cô như ngừng đập.

"Con đã kết hôn, còn gì để nói nữa? Con không đi!"

"Này! Con nhóc này! Chờ qua tháng 10, con và Cố Đình Hách ly hôn, người ta còn muốn cưới con! Người ta cũng không ghét bỏ con đã gả qua một lần, còn chịu thêm tiền, con còn ở đây làm tư thái? Tốt nhất là đi ra ngoài ăn một bữa cơm, sớm gặp ba mẹ, ba tháng đến rất nhanh, hiện tại có thể bắt đầu chuẩn bị hôn lễ..."

Giang Mạn không thể nhịn được nữa, cúp điện thoại.

Thanh âm bà Giang biến mất, thế giới nhất thời yên tĩnh.

Điện thoại của bà Giang rất nhanh gọi đến, ánh mắt Giang Mạn không chớp cúp máy, lặp lại vài lần, đối phương tạm thời an phận.

Giang Mạn tìm được số điện thoại của Cố Đình Hách, gọi mấy cuộc không liên lạc được, mở wechat ra, mới thấy voive chat của anh gửi nửa tiếng trước.

Giọng nam nhân rất không tốt, Giang Mạn thậm chí có thể nghe ra cơn giận ẩn nhẫn của anh.

"Thật ngại quá, tôi mới đọc được tin nhắn, bất quá mẹ tôi bây giờ hẳn là đã đi rồi, nếu không anh nói bảo vệ công trường nói một tiếng, sau này đề phòng bà ấy một chút, ngăn cản không cho bà ấy vào." Giang Mạn gửi voice chat, phiền muộn không thôi.

Bà Giang náo loạn như vậy, làm sao cô đối mặt với Cố Đình Hách đây!

Cố Đình Hách cũng không trả lời tin nhắn, đại khái là đang bận, không nhìn thấy, cũng có thể là còn đang giận cô, căn bản không muốn phản ứng với cô.

Tin nhắn wechat của mẹ Giang lần hiện lên, Giang Mạn bấm vào, đều là giọng điệu mệnh lệnh, cho cô thời gian địa điểm, ra lệnh cho cô tối hôm sau phải có mặt.

Có ngu mới đi!

Giang Mạn tức giận hít sâu vài lần mới bình tĩnh lại, cô tắt chuông điện thoại, đứng ở đầu cầu thang yên tĩnh trong chốc lát, cũng không có tâm tư tiếp tục chờ mục tiêu, mặt không chút thay đổi tiến vào thang máy, mua đồ ăn về nhà.

Mặc dù buổi sáng cô và Cố Đình Hách nói, để anh muốn ăn gì thì nói trước cho cô biết, Cố Đình Hách có lẽ cảm thấy cô đang khách khí, hoặc là không coi trọng, tóm lại cái gì cũng không nói.

Giang Mạn vẫn mua mọi thứ, về đến nhà sớm, đoán thời gian Cố Đình Hách trở về ngày hôm qua làm một bàn thức ăn lớn, coi như bồi thường tinh thần cho anh một chút.

Giang Mạn đợi rất lâu, Cố Đình Hách cũng không về, điện thoại cũng không liên lạc được.

Mắt thấy đồ ăn trên bàn muốn nguội, Giang Mạn để lại phần của Cố Đình Hách, một mình ăn trước.

Cố Đình Hách và tổ dự án họp xong, lúc trở về tiểu khu thì trời đã tối.

Anh đi tới cửa nhà, nghĩ đến Giang Mạn, không thể ức chế nhớ tới bà Giang ở công trường đại náo một phen.

Lúc ấy người ở đó không ít, có tin đồn gì truyền rất nhanh.

Lúc họp, mọi người ngoài miệng không nói, nhưng Cố Đình Hách có thể cảm nhận được, một đám người lảng tránh ánh mắt của anh, lén mắt đi mày lại, tất cả đều là biểu tình nghẹn sự tình.

Ba mươi năm rồi, anh chưa từng mất mặt trước mặt người khác như vậy!

Cố Đình Hách đen mặt đi vào cửa, nhìn thấy Giang Mạn tức giận cọ cọ.

Việc này suy cho cùng, vẫn là bởi vì cô mà có!

Nếu Giang Mạn có thể trấn an bà Giang bên kia, chuyện hôm nay sẽ không phát sinh!

"Anh về rồi à?" Giang Mạn đón nhận ánh mắt của anh.