Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 47: Bức tranh



Trong lòng cô siết chặt lại, bác sĩ Trình nói ra câu này cùng đến Bắc Nhã làm việc với anh, những chuyện đó của cô căn bản anh ta đều rõ ràng, bình thường ở trước mặt cô không hề có điểm gì khác thường, nhưng ở sau lưng lại mang ra trêu đùa sao?

“Có cái gì không giống?” Bác sĩ Ngô thích thú, truy hỏi đến cùng.

Bên trong im lặng vài giây, bác sĩ Trình cười haha: “Họ đã từng học cùng một trường, bạn học.”

Câu nói này không thể lừa được bác sĩ Ngô, anh ta hừ một tiếng, “Phần lớn bác sĩ ở bệnh viện chúng ta đều học cùng một trường không phải sao?”

Cuối cùng anh cũng nói chuyện, rõ ràng êm dịu, “Kỹ thuật không phân biệt bệnh viện, không phải của cá nhân hoặc là bệnh viện nào sở hữu, kỹ thuật là của mọi người.”

“Ôi chao!” bác sĩ Ngô kêu lên một tiếng kỳ quái, “Bác sĩ Ninh, hai người chúng ta cũng là bạn học đó! Khi nào thì cậu chiếu cố đến tôi?”

“Thôi đi, cậu đừng có kêu gào!” Bác sĩ Trình đánh một cái cười haha nói.

Cô đứng ở bên ngoài một lúc, cảm thấy bây giờ đi vào không thích hợp, hay là đi vòng vòng rồi lại vào.

Đi một vòng lại gặp Đinh Ý Viên, ca phẫu thuật của hôm nay Đinh Ý Viên khéo tay, luôn không vui vẻ, do sự hiện diện của Ninh Chí Khiêm nên không dám phát tác, hiện tại chỉ có hai người nên khó có thể buông tha, Đinh Ý Viên ngay lập tức hừ một tiếng.

Cô cảm thấy không đáng phải giải thích cái gì với Đinh Ý Viên, coi như không nghe thấy, dự định lúc đó sẽ đi lướt qua người cô ta, lại bị Đinh Ý Viên gọi giật lại.

“Tôi nói này có phải cô sử dụng thủ đoạn gì sau lưng không?” Đinh Ý Viên hùng hổ hăm dọa chất vấn.

Cô không nói, chỉ im lặng nhìn Đinh Ý Viên, trong lòng biết Đinh Ý Viên sẽ nói cái gì.

“Dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì mà có thể làm bác sĩ mổ chính?” Ánh mắt của Đinh Ý Viên hận không thể nuốt chửng cô, “Cô chẳng qua chỉ là một nghiên cứu sinh mà thôi! Còn lớn tuổi nữa! Thế mà lại mổ chính ở trước mặt tôi! Cô cho thầy Ninh lợi ích gì đúng không hả?”

<!-- pc_1 -->

“Mổ chính?” Cô không hiểu Đinh Ý Viên đang nói cái gì.

“Đừng làm ra vẻ! Phẫu thuật tuần sau!

Phẫu thuật mở hộp sọ phải cắt bỏ khối u màng não cô mổ chính! Cô dựa vào cái gì? Không phải là hối lộ thầy Ninh thì anh ta sẽ cho cô thử nghiệm sao?” Trong ngữ điệu của Đinh Ý Viên mang theo sự ghen ghét nồng đậm.

Dựa vào cái gì để cô mổ chính? Cô suy nghĩ, loại phẫu thuật này cô đã từng làm trợ lý một số lần, đối với quy trình kỹ thuật khi mổ vô cùng quen thuộc, cô được mổ chính, mà còn có anh ở một bên theo dõi, cô chắc chắn đảm nhiệm được!

Còn việc nghi ngờ có phải anh thực sự chiếu cố cô hay không, cô không rõ, nhưng mà, chuyện này không quan trọng, quan trọng là cô có năng lực này! Năng lực lâm sàng ở bệnh viện của bác sĩ với trình độ học vấn không phải là một quan hệ tỷ lệ thuận tuyệt đối, trình độ học vấn cao tất nhiên là tốt, nhưng kinh nghiệm cũng rất quan trọng!

Cô không giải thích nhiều với Đinh Ý Viên, chỉ nói một câu, “Cô nói như vậy là bôi nhọ nhân cách đạo đức của thầy Ninh, anh ấy là người chính trực như vậy cô cho rằng tôi có thể hối lộ không?”

Đinh Ý Viên nghe xong câu này của cô sắc mặt hơi lờ mờ.

Trong nháy mắt nhân lúc cô ta đang mơ màng, Nguyễn Lưu Tranh quay người trở về.

Trên đường đi gặp bác sĩ Ngô của ca đêm, cô nhàn nhạt cười, đoán là “cuộc thảo luận nhỏ” liên quan đến cô ở văn phòng khoa đã kết thúc rồi, cô mới quay về.

Đi vào văn phòng, quả nhiên bên trong một người cũng không có.

Cô đi thẳng về phía bàn làm việc của anh, phát hiện trên bàn đặt một bức tranh, trong tranh là một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang dắt một đứa trẻ.

Spoil: “Bởi vì cô là mẹ con đúng không?”