Nghệ Thuật Của Don Juan

Chương 30: Tưởng khúc của thú nhận và thứ tha (2)



Các công ty thiết kế ở nước ngoài sợ nhất là bị nghi ngờ tham khảo và sao chép. Môi trường trong nước khá khoan dung, chúng ta đều đã biết tỏng, nhìn mãi thành quen cái “chủ nghĩa mang về” chỉ có ở Trung Quốc rồi. Từ khi “Thị Giác” được thành lập tới nay đã từng bị sao chép rất nhiều lần. So với các công ty cùng ngành, bình thường nếu gặp chuyện tương tự thì sẽ phẫn nộ kiện cáo ra tòa, thì trước giờ Thẩm Thố chỉ luôn cười trừ, rằng “Có thể bị ‘tham khảo’ thì cũng coi như là một dạng được thừa nhận, thân là công ty thiết kế, không bị sao chép thì chẳng phải đáng buồn lắm hay sao?”.

Nhưng mà bị người khác sao chép thì được, chứ sao chép người khác thì tuyệt đối không được.

“Sao mấy người trong nhóm Keyro lại đang dọn đồ vậy?” Vanessa xin nghỉ hai ngày trở lại văn phòng mà không hiểu ra làm sao.

“Thằng khốn Keyro này đâm ông chủ một vố chứ sao! Thiết kế tên đó làm cho mấy gã người Đức kia bị người ta phát hiện rất giống với triển lãm MAISON ở Paris năm ngoái.” Một em gái xinh trong công ty trả lời câu hỏi của cô ta, “Chị cũng biết đám người Đức đó vừa nghiêm túc vừa ngang ngược, toàn bộ bán thành phẩm đưa vào sản xuất đều bị tiêu hủy, tất cả dây chuyền sản xuất ngừng hoạt động, chúng ta sẽ phải gánh chịu mọi tổn thất. Nếu không phải ông chủ đích thân bay một chuyến tới Frankfurt thì chỉ e Thị Giác đã bị kiện rồi!”

“Vãi?!” Vanessa kinh hãi, tiền bồi thường kiểu gì cũng lên tới con số khổng lồ.

“Tất cả tiền bồi thường đổi lấy yên ổn, bên Đức cũng không truy cứu nữa rồi. Nhưng ông chủ lại vẫn kiên trì, khăng khăng thiết kế cho bên đó thêm lần nữa hoàn toàn miễn phí.”

“Thế mà còn sa thải hết đám Keyro à? Chẳng phải bộ phận thiết kế đang thiếu người hay sao?” Harry nói chen vào, “Cũng có thể để đám Keyro lập công chuộc tội mà.”

“Cậu vào đây làm cũng lâu rồi mà sao vẫn chẳng hiểu tính ông chủ thế?” Gái xinh kia liếc mắt lườm cậu chàng đẹp trai, “Đừng nhìn bình thường ông chủ dễ tính thân thiện mà lầm, những sai phạm mang tính nguyên tắc như thế này tuyệt đối sẽ không được khoan dung. Nhưng mà xét đến hiệu quả công việc trong quá khứ của Keyro, anh ấy vẫn nể tình bảo tên đó tự đệ đơn xin từ chức.”

“Đám Keyro mất ăn mất ngủ bận suốt hai tháng trời, giờ lại lật thuyền trong mương.” Harry quay sang nói với Vanessa với vẻ rất cảm thông, “Chị là trụ cột vững chãi không thể thiếu, xem ra kỳ nghỉ lần này lại đi tong rồi.”

Khi tới công ty này, Vanessa vẫn chỉ là một cô gái trẻ tốt nghiệp chưa được hai năm, “Thị Giác” những ngày chập chững khởi đầu khó khăn như đi trên băng mỏng. Vào thời điểm đó, Vanessa mới vừa kết hôn không dám xin nghỉ phép ngày nào, bận rộn tới nỗi ngay đến tuần trăng mật cũng không thể tận hưởng, đi từng bước cùng Thẩm Thố và “Thị Giác” tới tận ngày hôm nay. Chứng kiến “Thị Giác” nuốt trọn được cả khu công viên nghệ thuật, hoạt động của công ty bước vào giai đoạn hoàn toàn mới như một cột mốc quan trọng, Vanessa vốn định xin một kỳ nghỉ dài ngày để bù lại tuần trăng mật thiếu hụt ngày trước cùng chồng mình.

“Chúng ta không né được làm thêm giờ rồi.” Gái xinh nói tiếp, “Nhưng nhìn một cách lạc quan thì lần này ông chủ đích thân đứng ra thực hiện đó.”

Buổi sáng quay lại công ty là vì số phận nô lệ cho tư bản nhất thời không kìm nén được mà tới bàn giao lại vài việc, chứ vé máy bay tới Bali đã được chốt và khởi hành vào buổi chiều.

Gõ cửa nhưng ông chủ trong văn phòng hoàn toàn không phản ứng.

Vanessa đi vào trong văn phòng thì thấy Thẩm Thố đang chống khuỷu tay trên bàn làm việc, mười ngón giao nhau tì lên trán, cô ta biết ngay bệnh dạ dày của hắn lại tái phát. Dạ dày tên đàn ông này trời sinh ẩm ương không thích nhiều dầu mỡ, lần nào ra nước ngoài mà ăn nhiều đồ ăn nhanh phương Tây cũng sẽ biểu tình.

“Ông chủ, anh về nghỉ đi, tôi ở lại.” Đôi mắt Vanessa lấp lánh, cô ta cười nói, “Nợ nghỉ Đông thì tính sau cũng được.”

Thẩm Thố ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.

“Ở lại là tôi đuổi việc cô đấy.” Giọng nói độc đoán không cho thương lượng, nhưng với nụ cười tươi rói, hắn đã tự đánh thức chính mình khỏi tình trạng kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, hắn nói, “Happy honeymoon.”

***

Tần Tảo sắp tiến vào lâu đài hôn nhân lần thứ hai đang bận túi bụi vì chuẩn bị tổ chức lễ cưới. Kể từ sau vụ Tần Nhĩ Phi bỏ nhà mất tích, người phụ nữ không còn tin tưởng mẹ mình lại không còn thời gian chăm sóc con gái, vậy nên cô đã quyết định ném con bé cho chồng cũ.

Cuối cùng Đàm Soái và Khâu Sầm Ca vẫn tới Đôn Hoàng. Thẩm Thố buộc phải làm thêm giờ, hắn nhìn đồng hồ cân nhắc một hồi thì quyết định gọi cho Lâm Bắc Thanh, nhắc y tới lớp học thêm đón con gái hộ mình.

Người kia đồng ý không hề do dự.

Lúc hắn về tới nhà đã hơn mười giờ.

Vốn tưởng chắc hẳn con gái ở nhà một mình đã ngủ rồi, nhưng Thẩm Thố lại nhận ra không phải. Ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra trong phòng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng đối thoại giữa người đàn ông và cô nhóc, xem ra Lâm Bắc Thanh vẫn chưa về.

Dường như hai người hoàn toàn không để ý là hắn đã trở về.

Người đàn ông trẻ tuổi và cô bé con nằm song song trên giường, đầu hai người tựa vào nhau, mỗi người cầm một góc của cuốn sách thiếu nhi bằng tiếng Anh. Trên sống mũi của Lâm Bắc Thanh là chiếc kính không độ mà Thẩm Thố thường dùng để “trừ tà”, mái tóc vàng mềm mại rũ xuống vầng trán, đường nét gương mặt tinh xảo không sao sánh bằng, nằm cùng cô bé Tần Nhĩ Phi mặt mũi tròn trịa trắng nõn trông y như hai anh em.

Thẩm Thố nghiêng người tựa vào tường, mỉm cười nhìn chằm chằm người đàn ông trẻ tuổi và cô bé con đang nằm trên giường.

Tiếng Anh của Lâm Bắc Thanh là giọng Anh-Anh rất chuẩn. Y đọc một câu thì con bé cũng rung đùi lặp lại câu đó.

“My name is Qinerfei.”

“My name (mai nêm) is Qinerfei (Tần Nhĩ Phi).

“My mother is a beautiful woman.”

“My mother (ma dờ) is a beautiful (biu ti phun) woman.”

“My father is a handsome man.”

“My father (pha dờ) is a…” Khi tiếng “handsome (han đờ săm) man” bập bẹ non nớt phát ra từ miệng cô nhóc, Lâm Bắc Thanh hơi ngước mắt lên thì nhìn thấy Thẩm Thố đang đứng nghiêng người gần đó.

Rèm cửa không hề lay động, nhưng lại có một làn gió đưa hương thoang thoảng trong phòng.

Màn đêm lặng lẽ sinh ra ánh sáng, tựa như tia nắng đầu tiên khi ban mai gõ cửa.

Hai người nhìn nhau một hồi, sau đó cùng nở nụ cười.

Đời này Thẩm Thố đã nói ra vô số lời đường mật dù là thật lòng hay giả dối, nhưng tất cả những lời tình tứ kia đều phải cúi đầu lép vế trước Lâm Bắc Thanh.

Không câu nói nào có thể êm tai bằng lời y đang dạy cô bé học theo.

Con bé thấy ba mình thì hô lên một tiếng ngọt lịm: “Ba!” Cảm giác cô đơn và tự ti không thể giải thích được ngày thường đã bay biến hết, Tần Nhĩ Phi ở cùng Lâm Bắc Thanh cực kỳ vui vẻ, đôi mắt to tròn đen láy khi cười trông y hệt như hai mảnh trăng khuyết. Đứa bé sinh ra đã thích gần gũi anh trai trông còn đẹp hơn cả nhân vật anime này, không có ti-vi bầu bạn cũng chẳng hề ảnh hưởng tới tâm trạng của con bé. Nó nói với Thẩm Thố, “Ba ơi, con thích anh Bắc Thanh nhất!”

“Nhĩ Phi,” Nụ cười dịu dàng hé nở, “Tại sao con gọi ba là ‘ba’ mà lại gọi cậu ta là ‘anh’?”

“Vì ba vốn là ba mà.”

“Ý ba là sao không gọi cậu ta là ‘chú’?”

Con bé đút tay vào túi, mân mê thanh sô-cô-la mà “anh” lén đưa cho mình, sau đó gương mặt nhỏ nhắn nghiêm trang trả lời, “Vì thoạt nhìn anh trẻ hơn ba nhiều nhiều.”

Lâm Bắc Thanh nhìn Thẩm Thố với vẻ mặt cực kỳ vô tội, sau đó y xòe tay ra, lời nói đến là đoan chính: “Nhiều tuổi rồi thì nên nhận mình già đi.”

Thẩm Thố cười đáp: “Cậu ăn gian.”

Mãi cho đến khi con bé bám dính lấy mình nãy giờ được dỗ uống sữa và nằm xuống ngủ, Lâm Bắc Thanh mới được tự do. Y khẽ cởi quần áo, xả nước nóng đầy bồn để tắm rửa. Bồn tắm vừa sâu vừa rộng, hẳn là cô bé dễ thương kia có thể học bơi trong này.

Nghe thấy tiếng động sau lưng, y quay đầu lại thì nhìn thấy ông chủ của căn nhà này tiến vào.

“Tôi nhớ lần trước tới đây không có bồn tắm.”

“Sau khi cậu đi thì tôi cho người lắp.” Thẩm Thố luôn cảm thấy việc tắm bồn và xem ti-vi thật sự phí phạm thời gian và cuộc đời, không cần thiết phải “sang chảnh” như vậy ở một nơi vốn chẳng bao giờ có ý định cho phụ nữ đặt chân đến.

“Lần sau nhớ lắp cả ti-vi nữa.” Lâm Bắc Thanh ngửa đầu dựa vào thành bồn và nhắm mắt lại, “Ngày nào tôi cũng phải xem thời sự.”

Thẩm Thố gật đầu cười, sau đó cũng cởi quần áo trèo vào trong bồn.

“Không sợ bị con gái nhìn thấy à?” Y dịch lên phía trước chừa chỗ cho một người, để người kia vòng ra phía sau mình.

“Nhĩ Phi bị hen nhẹ, tôi có cho ít xi-rô ho vào sữa của con bé.” Người đàn ông khẽ cười bên tai y, “Hẳn là giờ nó đã ngủ rất sâu rồi.”

“Anh đúng là đồ cặn bã.” Y trợn trắng mắt, nói hắn không thèm nể nang.

“Một chút thôi, không có gì đáng ngại cả.”

Nước rất nóng, dù là vì đau dạ dày hay trắc trở trong sự nghiệp, người đàn ông không được ngủ tử tế mấy đêm liền đã mệt mỏi tới mức gần như thiếp đi.

Lâm Bắc Thanh ngồi giữa hai chân Thẩm Thố, chỉ cần nhẹ nhàng dựa vào phía sau là có thể chạm tới bộ phận nhạy cảm của người đàn ông. Nhưng toàn bộ hành động cố tình khiêu khích của y đều không có tác dụng, dương v*t của người kia vẫn ủ rũ chẳng chút phấn chấn.

Thẩm Thố nhận ra chuyện này lại nở nụ cười không hề xấu hổ, hắn chẳng có vẻ gì là ngượng ngùng, trái lại còn thấy rất thú vị, giọng điệu cũng pha lẫn chút vô lại: “Xem ra tôi vẫn thẳng tắp, sức hấp dẫn của cậu không đủ để bẻ cong tôi.”

Đ*t mẹ. Lâm Bắc Thanh thầm chửi trong lòng, người này không nhận bản thân vô dụng, lại còn nói y không có sức hấp dẫn.

Mãi lâu sau cũng không nghe thấy người kia đáp lại.

“Vẫn để bụng à?” Thẩm Thố nhoẻn miệng cười, “Vậy tôi thu lại lời mới nói, cậu rất quyến rũ.” Nghiêng mắt ngắm nhìn sườn mặt mờ ảo trong làn hơi nước của người đàn ông trẻ tuổi, bản thân hắn thật sự không hề nghĩ một đằng nói một nẻo. Y thật sự rất xinh đẹp, vừa giống một người đàn ông cũng lại giống một chàng sinh viên trẻ, một sự pha trộn hoàn hảo những đặc điểm của người phụ nữ đẹp nhất và người đàn ông anh tuấn nhất.

“Cảm ơn.”

“Ở nhà một mình chán lắm nhỉ, nếu Mạnh Y Phóng vẫn còn bị nhốt trong viện, cậu có cân nhắc tới đây ở cùng tôi không?”

“Anh đang mời tôi ‘sống chung’ đấy à?” Lâm Bắc Thanh quay ngược người lại, nhìn vào đôi mắt hút hồn kia.

“Nếu tôi ăn ngay nói thật, rằng mình đang tìm một bảo mẫu mà con gái chấp nhận thì chỉ e cậu sẽ không vui.” Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp, “Đương nhiên đây chỉ là một đề nghị từ phía tôi. Dù cậu có từ chối hay không thì cũng không ảnh hưởng tới quan hệ bạn giường của chúng ta. Chỉ là Nhĩ Phi vừa nhát vừa sợ người lạ, mà cậu cũng thấy con bé thích cậu thế nào rồi đấy.” Thẩm Thố lại ngừng lời, sau đó bật cười trêu chọc, “Chưa kể bí thư Lâm cũng không phải làm miễn phí, sau khi dọn tới cậu có thể hưởng thụ ‘tình yêu’ mà tôi dành cả ‘thân lẫn tâm’ vào mỗi đêm mà.”

Lâm Bắc Thanh hơi nhếch cằm, y nheo mắt lại như đang thật sự cân nhắc.

Hơi nước bốc lên khiến không gian cũng tối đi.

Nhưng vết sẹo trên cổ tay trắng trẻo vẫn cực kỳ bắt mắt, Thẩm Thố nhìn chằm chằm nó một lúc thật lâu, sau đó hắn ngửa đầu ra sau và nhắm hai mắt lại.

“Tôi không giết chị của cậu. Tuy tôi không thể thoát khỏi liên đới trách nhiệm cho sự mất tích của cô ấy, nhưng vẫn hoàn toàn khác biệt với giết người.” Hắn ho nhẹ rồi nói bằng giọng vô cùng mỏi mệt, “Những lời tương tự tôi đã giải thích vô số lần vào năm ấy rồi, giờ tôi không muốn giải thích thêm nữa. Tin hay không tùy cậu.”
Hết chương 30.

Năm đó đã giải thích, về sau không bao giờ nhắc lại vì Thẩm Thố nghĩ rằng chẳng ai đáng để hắn phải mở lời giải thích, giải oan cho chính mình, cho tới hôm nay.