Nghệ Thuật Của Don Juan

Chương 38: Người đẹp hơn cả núi sông (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì Trương Đại Thiên*, vì hang Mạc Cao*, vì những bức bích họa phi thiên* mà vị họa sĩ tài ba đã quyết định tới Đôn Hoàng hành hương theo mách nước của thầy mình.

*Trương Đại Thiên là một trong những nghệ sĩ Trung Quốc nổi tiếng và phi thường nhất trong thế kỷ XX. 

*Hang Mạc Cao hay còn gọi là Hang động Ngàn Phật là một hệ thống 492 ngôi đền nằm cách 25km về phía đông nam trung tâm Đôn Hoàng, một ốc đảo nằm ở ngã ba đường tôn giáo và văn hóa trên Con đường tơ lụa, ngày nay thuộc tỉnh Cam Túc, Trung Quốc.

Đàm Soái tỏ ra khó chịu, anh không nhắc đến Kitamura thì chết hay gì.

Ngồi xe cả đêm hướng về phương xa, đến khi tới nơi thì trời đã sáng. Suốt dọc đường hai người chẳng nói chẳng rằng, từ ngủ nghỉ, đi lại tới ăn uống, Đàm Soái vẫn cứ làu bàu oán hận. Lúc đi Đôn Hoàng còn đỡ, chứ tới hồ Thanh Hải là hoàn toàn quá sức với Khâu Sầm Ca. Huyết áp thấp từ nhỏ lại vừa trải qua một ca phẫu thuật mở sọ khiến cơn sốc độ cao của vị họa sĩ đại tài nghiêm trọng lạ thường. Vừa mới vào Thanh Hải anh đã hụt hơi và không đi nổi rồi chứ đừng nói tới việc leo núi Nhật Nguyệt.

*Hồ Thanh Hải hay hồ Koko Nor là hồ lớn nhất Trung Quốc, đồng thời là hồ nước mặn lớn thứ hai thế giới. Núi Nhật Nguyệt, được biết đến trong tiếng Tây Tạng là Nyima Dawa La, là một con đèo nằm ở huyện Hoàng Nguyên, Tây Ninh, tỉnh Thanh Hải. Núi có độ cao 3.399 m so với mực nước biển và ngăn cách lưu vực nội sinh Hồ Thanh Hải với lưu vực sông Hoàng Thủy, một phụ lưu của sông Hoàng Hà.

“Nếu đã tới đây rồi thì có khiêng cũng phải đưa được anh lên.” Quay sang nhìn những lữ khách bừng bừng hứng thú đi chơi quanh mình, gã cắn răng nói, “Tôi cõng anh.”

Chênh lệch quá cao so với mực nước biển, Đàm Soái có tập luyện cơ bụng cơ ngực săn chắc vững chãi tới đâu thì suy cho cùng gã đã chẳng còn là thanh niên trai tráng đôi mươi nữa, dần dà cũng cảm thấy bất lực. Con đường lên tới đỉnh dài đến lạ thường, bầu trời mênh mông vô tận chao nghiêng trên đỉnh đầu, đôi lúc lại có làn gió mềm mại thoảng qua tai. Nơi đây có rất ít dấu vết của con người, mùi hương xanh ngát của cỏ cây nồng nàn khắp núi.

Đàm đẹp trai tự nhận mình cực kỳ xấu xa đột nhiên cảm thấy như được gột rửa từ trong ra ngoài.

Đàm Soái đặt Khâu Sầm Ca xuống đất mới phát hiện ra vậy mà anh đã ngất rồi. Gã vừa hít sâu vừa nghĩ, mẹ nhà anh chứ, tôi cõng người leo núi còn chưa ngất, anh được cõng lại dám xỉu à?

Nhưng dáng vẻ nhắm mắt của người đàn ông này thật sự rất đẹp. Cùng dạng thể chất yêu nghiệt như Thẩm Thố, hoàn toàn chẳng khác gì so với năm ấy.

Tuy vẫn có câu núi non mây trời, sắc hồ rực rỡ, nhưng sao có thể bì kịp được một phần vạn của anh.

Gã quỳ bên trên Khâu Sầm Ca, đưa tay nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt anh. Gã nhận ra mình đã muốn làm việc này hơn mười năm rồi.

Sau đó người nằm trên đất tỉnh lại, một ở trên một ở dưới nhìn chằm chằm vào nhau.

Đàm Soái lẳng lặng nhìn anh một lát, sau đó gã chôn mặt vào cổ anh mà khóc.

Cuối cùng gã cũng đủ can đảm để nói ra, Sầm Ca, cái nhìn này khiến tôi yêu anh lần nữa.

Chúng ta bắt đầu lại được không.

Đêm đó hai người ở trọ trong nhà của dân bản địa. Cảm giác trở về tự nhiên, đặc biệt là đạt tới cảnh giới cao nhất* làm Đàm Soái lập tức tìm lại ánh hào quang ngài trước.

“Không cởi được.” Nhưng hai hàng cúc bằng kim loại tạo hình phức tạp trên quần của Khâu Sầm Ca khiến gã lâm vào thế khó. “Hay anh tự cởi đi?” Gã nghĩ một lát rồi lại lắc đầu phủ định, “Không được, làm thế thì không có khoái cảm chinh phục.”

“Đồ đần, xé ra.”

“Ha, anh ơi sao giờ anh hùng hổ vậy. Thế mà lúc leo núi vờ vịt cái nỗi gì.”

Người đàn ông mẫu mực bỗng lộ ra nụ cười như đứa trẻ hư mới thực hiện được âm mưu nào đó, kế đến y ghé lại hôn người kia.

Hai người trao nhau một nụ hôn dài và triền miên, tựa như những con người khô héo tuyệt vọng hấp thụ mùa xuân trong trẻo, có mấy lần Khâu Sầm Ca muốn lùi lại tách ra nhưng Đàm Soái lại rướn tới đuổi theo không chịu buông tha như muốn hôn cho người kia ngạt thở.

So với vóc dáng khỏe khoắn của Đàm Soái thì Khâu Sầm Ca trông gầy gò mong manh hơn hẳn. Anh bị người đàn ông đè dưới thân, bị gã ôm chặt không lối thoát.

Theo ngôn ngữ hội họa thì trình độ trên giường của Đàm Soái thuộc vào trường phái dã thú. Thể lực nổi trội, sức mạnh hơn người, tư thế nào cũng thông thạo quen đường quen nẻo. Cậu con lai Bồ Đào Nha xinh đẹp kia cũng thường xuyên đê mê như chìm trong mây, rên rỉ không thể kiểm soát trong những cái hôn ngập tràn cuồng nhiệt và xâm lược.

Gia đình đôi vợ chồng già mà họ xin tá túc rất chất phác thật thà, họ nghe thấy âm thanh kỳ lạ thì đẩy cửa tiến vào, vẫn hoàn toàn không biết hai tên đàn ông toàn thân trần trụi một trên một dưới đang làm gì.

Người đàn ông nhã nhặn xinh đẹp mặt đỏ ửng đầy gợi cảm quyến rũ nhưng vẫn giữ được chút đứng đắn, anh từ từ điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn rồi mới nói: “Bị đau vai ạ. Cậu ấy đang xoa bóp giúp cháu.”

Đàm Soái nhịn cười, gã nằm trên người anh mà suýt nữa xuất tinh sớm.

Khi tình ái chạm đỉnh, Đàm Đẹp Trai thở hổn hển bỗng sôi trào nhiệt huyết, gã rút điện thoại ra gửi một tin nhắn ngập tràn ý đồ khoe mẽ cho Thẩm Thố, sau khi trúng một khuỷu tay của người nọ, khó tránh lại nghĩ tới chủ đề ngày hôm đó.

Gã nghiến răng, quyết định chơi xấu: “Anh, anh dạy tôi cách ăn nói đi. Tôi không nói nổi.”

Khâu Sầm Ca nở nụ cười: “Khi đó cậu làm gì thì nói đó thôi, ‘Thẩm Thố, tôi chịch vợ anh rồi. Tôi lưu manh, tôi khốn nạn, tôi vô liêm sỉ!’, cứ thế mà nói thôi.”

“Nhưng mà anh ta… chắc anh ta biết rồi.”

“Cậu ấy có biết hay không là một chuyện, cậu có nói ra hay không lại là chuyện khác.”

“Anh chắc chứ?”

Khâu Sầm Ca ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Đúng, tôi chắc chắn.”

“Anh toàn thích tự hành hạ bản thân thôi.” Đàm Soái hục hặc không vui, hẳn là vẫn canh cánh chuyện năm đó người này bỏ rơi gã chạy tới Nhật chẳng nói một lời.

Khâu Sầm Ca chôn mặt nơi lồng ngực rắn chắc vạm vỡ giờ đã nửa tỉnh nửa mê, anh mơ hồ lên tiếng: “Vì ngoài tôi ra, không một ai trong số mấy người từng đến thăm Bạch Vĩ.”

Bạch Vĩ gầy tới mức không ra người ra ngợm, chàng trai hướng nội ngại ngùng sao có thể chịu được những ngày trong tù. Mới mấy tháng trước cậu ta còn là La Kinh tương lai trong mắt người đời, giờ lại sa vào cảnh gông cùm tù tội. Sự nghiệp nghệ thuật của cậu ta về cơ bản đã đi tới hồi kết, trong khi đó khoản tiền đền bù vụ tai nạn giao thông lớn tới mức người trong nhà không gánh nổi. Bạn bè anh em ngày xưa thì một mực né tránh không thấy ma nào, cậu ta chỉ gặp được mỗi Khâu Sầm Ca. Chàng trai mới tuổi đôi mươi qua một đêm đã già như thể một ngày bằng cả một năm, cậu ta ngân ngấn nước mắt nói với bạn mình rằng: “Không phải tôi đâm vào người ta đâu… Là Nam Âm.”

Cậu ta thầm mến cô gái ấy, nhưng người ta lại là công chúa quý giá cao sang. Bên cạnh cô có Thẩm Thố như hoàng tử, có Đàm Soái như kỵ sĩ, còn có Khâu Sầm Ca tỏa ra khí chất quý tộc. Chàng trai gia cảnh và ngoại hình đều tầm thường chưa bao giờ dám ngấp nghé những gì không thuộc về mình.

“Khi ấy cậu và Thẩm Thố đã ngất rồi, Nam Âm nói cô ấy muốn lái thử xe thể thao Đàm Soái mới mua nên tôi mới đổi chỗ cho cô ấy. Sau khi sự cố xảy ra, cô ấy khóc lóc nói với tôi rằng ba cô ấy và gia đình cô ấy không thể khoan dung cho sai lầm như vậy, cô ấy nói say rượu lái xe chỉ bị phán mấy năm thôi, cô ấy có thể đợi tôi ra tù, cô ấy còn nói nếu tôi chứng minh được mình yêu cô ấy hơn cả Thẩm Thố thì cô ấy sẽ từ bỏ Thẩm Thố mà cưới tôi…”

“Cậu… Sao cậu lại ngu như thế được?” Khâu Sầm Ca thật sự sững sờ trước sự thật này, anh nghẹn hồi lâu rồi mới nói tiếp bằng giọng bi thương cùng cực, “Lâm Nam Âm và Thẩm Thố… đã đăng ký kết hôn rồi.”

Bạch Vĩ ngây người tại chỗ.

Tình trạng im lặng duy trì rất lâu, sau đó chàng trai thanh tú ngượng ngùng ấy bỗng nở nụ cười, hai mắt đã đỏ hoe: “Sầm Ca, cậu có thể giúp tôi một việc không, tôi muốn gặp Lâm Bắc Thanh.”

Đó là một khung cảnh làm người ta đau xót tiếc thương, đứa bé trai nhỏ thó gầy gò nhìn chằm chằm chàng sinh viên trước mặt, cảm giác như nếu nhắm mắt thì sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa.

Y không hiểu, tại sao lại hi sinh anh trai của y chứ.

Bạch Vĩ gầy yếu hơn hẳn so với lần gặp trước, sắc mặt vàng như nến, hốc mắt lõm sâu, xương gò má nhô ra. Cậu ta đưa ra lời thỉnh cầu cuối cùng với bạn mình: “Sầm Ca, chăm sóc Bắc Thanh giúp tôi.”

“Được.” Nước mắt dâng lên nơi đáy mắt, anh gật đầu liên tục như cái máy, ngoài việc đồng ý với lời yêu cầu của bạn thì chẳng thể làm được gì khác, “Từ nay về sau cậu bé sẽ là em trai ruột của tôi, tôi sẽ chăm sóc nó.”

Ngoại trừ Thẩm Thố say bí tỉ hoàn toàn không biết rốt cuộc ai là người lái xe vào hôm xảy ra tai nạn thì những người còn lại đều biết rõ.

Khâu Sầm Ca là người biết vụ việc từ đầu tới cuối, có một lần anh muốn công khai sự thật này, anh tin với hoàn cảnh nhà họ Lâm thì sẽ không để án phạt quá nghiêm trọng, trong khi giai cấp làm công như Bạch Vĩ thì vốn không thể gánh nổi kết quả này.

Cô gái xinh đẹp quỳ trước mặt chàng trai anh tuấn, cầu xin gã nói dối giúp mình.

“Tôi sẽ không nói.” Đàm Soái nheo mắt rồi thở hắt ra, “Ngày đó khi cảnh sát thẩm vấn, tôi đã không nói gì khi Bạch Vĩ thừa nhận mình lái xe.”

“Nhưng tôi vẫn lo. Khâu Sầm Ca sẽ nói, sau đó cậu cũng nói ra.” Lâm Nam Âm chậm rãi cởi quần áo trên người, thân thể trắng nõn mỏng manh lộ ra trước mặt chàng sinh viên. Đàm Soái ngửa đầu ra sau, lưng và tứ chi dính sát vào tường, lòng bàn tay siết chặt đã bắt đầu run rẩy, cô nàng này đẹp nhường vậy, đẹp tới mức không thể rời mắt. Cơ thể mong manh quyến rũ tựa như một tờ giấy viết thư chạm trổ hoa văn đang chờ người ta ra sức viết vào. Cô nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt mơ màng vô tội như trẻ con, “Dù sao thì Bạch Vĩ cũng vào tù rồi, mấy người cứ khăng khăng kéo tôi và Thẩm Thố vào mới cam lòng hay sao? Trừ phi cậu lên giường với tôi, chúng ta mỗi người nắm nhược điểm của người kia trong tay thì tôi mới yên tâm được.”

Sau đó, cô quỳ xuống đất cởi thắt lưng của chàng trai.

Cô cũng đã làm hành động y hệt với Khâu Sầm Ca.

Khi ấy Khâu Sầm Ca đã đẩy cô ra và lớn tiếng: “Lâm Nam Âm, sao cô có thể vô liêm sỉ như thế!”

“Cậu nói tôi vô liêm sỉ sao?” Cô gái ngồi sụp dưới đất, mái tóc đen dài ôm lấy gương mặt xinh đẹp thuần khiết tựa thiên thần, cô không cầm lòng được mà bật cười khanh khách, “Người vô liêm sỉ thật sự chính là Đàm Soái nhà cậu mới đúng đấy.”

Khâu Sầm Ca hít một hơi thật sâu, từng chữ Lâm Nam Âm buột miệng nói ra như lưỡi dao sắc lẻm xuyên vào trong tim phổi anh. Trên thực tế, ý nghĩ muốn phanh phui sự thật chỉ xuất hiện trong giây lát rồi tan biến như bong bóng xà phòng bay lên không trung. Bạch Vĩ là bạn, Lâm Nam Âm và Thẩm Thố cũng thế, thậm chí hai người họ còn thân thiết với anh hơn.

Nhưng chàng trai trong tù kia quá hướng nội cũng quá hiền lành, đả kích liên tiếp khiến cậu ta không thể chịu được. Không ăn không ngủ, cậu ta muốn kết thúc tính mạng của mình bằng cách thức gần như tự sát.

Day dứt khó xử trong lòng Khâu Sầm Ca ngày một lớn dần, anh không ngừng chất vấn bản thân, tại sao lại cứ phải nói sự thật với Bạch Vĩ? Tại sao không để cậu ấy ôm lời hứa của Lâm Nam Âm cho đến ngày ra tù.

Ngày đó anh lang thang trong hiệu sách thì bỗng nhìn thấy “Người tình của Michael” của Ryo Kitamura trong tạp chí, cặp tình nhân trong bức tranh đó bị ngăn cách nhau bởi đất trời và chịu giày vò bởi ngọn lửa thiêu đốt.

Cảm giác như linh hồn được cảm hóa, anh quyết định chạy tới Nhật Bản.

***

Sau khi Đàm Soái thẳng thắn nói hết thì lại thấy Thẩm Thố nằm trên giường bệnh rất bình thản cười với mình: “Về cơ bản thì tôi biết gần hết những gì cậu mới nói rồi.”

“Sao thế được?” Đàm Soái kinh ngạc, “Ai nói cho anh?”

“Ngoài chính Nam Âm thì còn ai vào đây nữa.” Thẩm Thố ngẩng đầu lên rồi chậm rãi đáp, “Tôi không muốn trở thành một người cha như ông già nhà tôi. Tôi rất hối hận.”

Sự thật bản thân đã cướp đi mạng sống của ba người khiến Lâm Nam Âm không ngủ nổi, phản ứng mang thai ngày càng trầm trọng khiến cô lo được lo mất, việc bị theo dõi và dòm ngó trong thời gian dài khiến thần kinh nhạy cảm của cô gái yếu đuối mong manh này gần như sụp đổ.

“Mẹ nói đúng, anh vốn không yêu em! Anh chỉ yêu chính bản thân anh thôi.” Lâm Nam Âm thảm thiết gào lên, cô ôm lấy chồng mình từ sau lưng, “Anh có yêu em không? Chỉ cần anh thành thật nói cho em biết anh có yêu em hay không thôi, vậy là được rồi.” Như bị ma nhập, cô lặp đi lặp lại câu hỏi ấy với vẻ mặt đờ đẫn, “Anh có yêu em không, anh có yêu em không?”

“Đáp án của câu hỏi này quan trọng lắm sao?” Vẻ mặt Thẩm Thố nhạt thếch, thực ra việc tranh cãi ầm ĩ về một chủ đề chẳng đáng nói suốt cả buổi tối khiến hắn mệt mỏi vô cùng. Hắn khẽ thở hắt một hơi rồi nói, “Tôi sẽ cho em và đứa bé một cuộc sống tốt đẹp nhất.”

Đàm Soái là một tên giàu đời hai ngoại hình nổi trội, Bạch Vĩ thì hoàn toàn khuất phục dưới váy của mình, ngoài ra còn có vô số những kẻ ngưỡng mộ và thầm yêu nhiều không đếm được.

Nhưng đến tận bây giờ, đóa hồng ngậm sương kiều diễm này chỉ nở rộ vì một người duy nhất.

Tại sao cứ phải là người này?

Gia đình này, và cả cuộc hôn nhân này giống như một mảnh đất sỏi đá khô cằn. Nóng bức như sa mạc và rét lạnh tựa hầm băng thay đổi chỉ trong khoảnh khắc, không ai có thể chịu được việc lưu lại nơi đây trong một thời gian ngắn, lại càng không có một kẻ ngu xuẩn nào bằng lòng ở lại lâu dài. Không gì làm người ta thất vọng hơn cả nước muối, đất kiềm và khí hậu khắc nghiệt ngoài thái độ thờ ơ, ngay cả công chúa Trung Hí xinh đẹp tùy hứng cũng không thu được kết quả gì.

“Đứa bé?” Lâm Nam Âm cười lạnh, quyết định trả thù triệt để đối với thằng khốn độc đoán này, “Sao anh biết đứa bé này là của anh chứ?”

Người đàn ông nghe câu này xong thì biểu cảm vẫn bình tĩnh không kinh ngạc, thậm chí còn chẳng có bất cứ dấu vết gợn sóng nào. Hắn vẫn giữ vẻ mặt như bình thường, đôi mày hơi nhíu đôi mắt hơi nheo, mí mắt sâu và dài khiến ánh nhìn của hắn thờ ơ đến tột đỉnh.

Nước mắt không ngừng tuôn trên gương mặt cô gái xinh đẹp, tuyến lệ của cô giờ chẳng khác nào hai dòng sông khi đê vỡ. Hoàn toàn choáng váng vì nỗi oán hận không thể giải thích được, cô bắt đầu nguyền rủa chồng và bản thân một cách hằn học: “Tôi có thể ngủ với toàn bộ bạn bè của anh, và tôi đã thực sự làm thế đấy. Đàm Soái mạnh hơn anh nhiều, điểm nào cũng vượt trội hơn anh. Đẹp trai hơn anh, giàu có hơn anh, dịu dàng hơn anh, thậm chí kỹ thuật giường chiếu cũng tốt hơn anh nhiều lắm. Khi anh nằm viện, cậu ấy điên cuồng đòi hỏi tôi, hôn khắp toàn thân tôi, trút vào trong cơ thể tôi hết lần này tới lần khác. Tôi có thể khống chế cậu ta một cách dễ dàng, ngay đến Khâu Sầm Ca tôi cũng làm được. Anh tưởng mình là Don Juan có thể chơi đùa tất cả phụ nữ trong lòng bàn tay hay sao? Nhưng tất cả bạn học đều cười nhạo sau lưng anh, rằng vợ anh cắm sừng anh rồi, vậy mà anh lại chẳng hề hay biết như một thằng ngu xuẩn.”

Lúc lảm nhảm cô vẫn còn ảo tưởng, nếu Thẩm Thố tát mình một phát vì giận dữ và ghen tuông thì cô sẽ lập tức nhào vào trong ngực hắn, tha thứ tất thảy tàn khốc và lạnh nhạt của hắn suốt bấy lâu nay.

“Tôi mệt rồi.” Nhưng cô nhận ra một điều làm lòng mình tan nát, phản ứng của chồng cô hoàn toàn không tốt đẹp gì, hắn xoay người đi thẳng vào phòng ngủ. “Em lên cơn điên như thế là vì phản ứng khi mang thai, tôi sẽ coi như mình chưa nghe thấy những gì em vừa nói. Ngày mai không ai được phép nhắc lại nữa.”

“Không phải chỉ là đâm chết vài người thôi sao, không phải chỉ kéo thêm Bạch Vĩ vào hay sao, vì anh em còn có thể cố ý giết người…” Lâm Nam Âm quỳ xuống, cọ khuôn mặt mỹ lệ vào bên chân Thẩm Thố, mái tóc đen dài xõa tung dưới sàn, cô nghẹn từng tiếng khóc thảm thiết bi ai. Tóc đen môi đỏ, gò má thanh tú hoàn hảo không tỳ vết, mỗi khi soi gương cô cũng không nhịn được mà chắp tay cầu nguyện sẽ mãi mãi giữ được sắc đẹp này. Ấy vậy nhưng tại sao tất cả mọi người đều si mê nghiêng ngả vì một cái nhíu mày hay một nụ cười của mình, còn người yêu của cô lại thờ ơ hờ hững… “Em chỉ cần một đáp án thôi, anh có yêu em không? Anh thành thật nói cho em biết, anh có yêu em không?”

“Thôi đủ rồi.” Thẩm Thố cúi xuống nhìn người vợ quỳ bên chân, cảm xúc của hắn vẫn như mặt hồ phẳng lặng, giọng nói cũng chẳng mang theo chút tình cảm nào, “Nếu em cứ khăng khăng phải có được đáp án thì mới bằng lòng từ bỏ thì được, tôi yêu em.”

Lâm Nam Âm sững sờ, cô ngẩn ra nhìn lên mặt người yêu. Gương mặt hắn đẹp như tác phẩm điêu khắc khéo léo của một nghệ sĩ bậc thầy làm lòng người mê say, nhưng ánh mắt hắn thật sự lạnh lẽo như băng, như thể sẽ mãi mãi không bao giờ tan chảy vì hơi ấm của chính mình.

“Tôi yêu em.” Vẻ mặt bình tĩnh âm giọng cũng không dao động, chẳng khác nào đang phát sóng tin tức, Thẩm Thố lặp lại lần nữa, “Tôi yêu em, được chưa?” Sau đó hắn quay người về phòng và đóng cửa lại.

Lâm Nam Âm rời khỏi nhà trong tiếng khóc xé lòng tuyệt vọng, kể từ đó không còn tin tức nữa.
Hết chương 38.

*Phi thiên là nữ thần mây nước và thường ngao du dưới cây bồ đề, lấy nước trong hồ, ao, đầm làm nhà. Phi thiên thường được gọi là thần thiên nhạc, họ biết ca biết hát, nhan sắc rất đẹp, khích động lòng người, đem lại hạnh phúc và những điều may mắn cho nhân gian. Vì thế cho nên các họa sĩ đời xưa đã vẽ vô số những hình tượng phi thiên trên các bức bích họa ở Đôn Hoàng với ước vọng Phi thiên có thể che chở cho các thương nhân và lữ khách khi đi qua vùng sa mạc hoang vu đầy trắc trở và hiểm nguy này.

bbef70467677510e55264f4dc4d9d9c8

00-1280x720

Dù người đời chửi là thằng khốn nạn hay bản thân Thẩm Thố cũng là kẻ không thật sự có tình yêu với những người từng đi qua đời hắn thì ít nhất, hắn vẫn là một thằng khốn nạn có trách nhiệm và sẵn sàng chịu thiệt để bù đắp lại tổn thương của những người không có được tình yêu từ mình.