Nghệ Thuật Của Don Juan

Chương 4: Sao có thể không kề dao lên cổ (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thẩm Thố bị tâm thần chắc luôn.” Đây là lời đánh giá của người vợ cũ Tần Tảo dành cho hắn.

Tần Tảo không phải người vợ đầu tiên của Thẩm Thố, và đương nhiên cũng chẳng phải là người cuối cùng.

Người đàn ông này anh tuấn lại giàu có. Đối với dạng đàn bà nông cạn, hám lợi, tục tằng như cô, dù là Bạch Vị Quả hay Trần Cơ Bối, dù Thẩm Thố có bao nhiêu phụ nữ bên ngoài, cô cũng chỉ có thể vờ vịt khuất mắt trông coi. Khi kẻ thứ ba xuất hiện trong cuộc sống hôn nhân của cô qua những lời mập mờ ỡm ờ của bạn bè thì ý muốn ban đầu của cô là tới căn hộ mà Thẩm Thố thuê cho Bạch Vị Quả xem thế nào, người làm vợ đều có tính tò mò, gấp gáp muốn biết xem người phụ nữ có thể chia sẻ cùng một người đàn ông với mình nom mặt mũi ra sao.

Cửa còn chưa khóa, người vợ bước vào phòng ngủ thì nhìn thấy khung cảnh thế này.

Cô gái mặc áo ngủ màu trắng như búp bê sứ, banh chân nằm ngửa trên giường, quần lót ren hồng lúc ẩn lúc hiện giữa hai đùi. Một chân của cô nàng đặt trên vai Thẩm Thố, chân còn lại thì co quắp, nhắm mắt hưởng thụ đãi ngộ như nữ vương.

Thẩm Thố treo nụ cười trên miệng, ánh mắt dịu dàng, lông mi nhìn từ góc nghiêng dài như quạt.

Hắn đang cầm chân cô nàng, kiên nhẫn đánh sơn lên móng chân của cô ta.

Hai người kém nhau gần hai chục tuổi thoạt nhìn như một cặp anh trai em gái đẹp đẽ.

Tần Tảo giận không kiềm chế nổi, xông lên tát một phát vào mặt Bạch Vị Quả. Khi cô muốn tát cái thứ hai thì bị Thẩm Thố giữ tay lại, hắn hờ hững nói: “Một vừa hai phải thôi.”

“Suốt sáu năm qua… ngày nào tôi cũng phải tỉnh dậy trang điểm khi anh còn chưa mở mắt, ngày nào cũng phải chờ đến khi anh ngủ tôi mới dám rời giường tẩy trang… Khi ăn cơm thì không dám nhai thành tiếng, khi anh không vui tôi thậm chí không dám hó hé nửa lời… vậy mà anh…” Tựa như quay ngược về thời thơ ấu tham ăn ai cũng từng trải qua, Tần Tảo bưng tay ôm mặt, khóc ré lên như một đứa nhỏ tổn thương khi mất đi que kẹo, “vậy mà anh… lại có thể sơn móng chân cho nó… sao có thể…”

Thẩm Thố hơi nhíu mày, hai hàng mi tuyệt đẹp trông lại càng dày rậm. Hắn lên tiếng đầy vô tội, vẻ mặt thờ ơ lại cũng mịt mờ khó hiểu: “Em chưa từng yêu cầu tôi sơn móng cho em mà.”

Khoảnh khắc đó Tần Tảo ngây người.

Thẩm Thố không hề giẫm đạp lên tình yêu mà cô toàn tâm trả giá và giữ gìn từng li từng tí suốt sáu năm qua, đơn giản là hắn vốn chưa bao giờ thèm liếc nhìn lấy một lần.

Vậy nên cô chủ động đề nghị ly hôn.

Nhưng vừa nói ra thì đã lập tức hối hận.

Vì người kia gật đầu nói được, cũng dứt khoát y như thời điểm kết hôn với mình.

Tần Tảo rất xinh đẹp, mắt hạnh to tròn mặt lại thon, là vẻ đẹp quyến rũ hại nước hại dân. Từ bé đã chìm trong những lời ca ngợi khen tặng muôn hình muôn vẻ, thế nên mới ảo tưởng bản thân không có đối thủ, mà một người phụ nữ xinh đẹp như thế lại chẳng có học vấn gì. Năm hai mươi mốt tuổi, cô bỏ học đi làm người mẫu, lần đầu lên sàn diễn đã được một ông chủ Ôn Châu nhắm trúng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Về sau việc làm ăn buôn bán của ông chủ Ôn Châu đó gặp vấn đề, thế là chẳng nói chẳng rằng bỏ mặc cô chạy mất hút. Tần Tảo đang thử áo cưới hết đường xoay sở, chỉ mấy tháng nữa thôi là đứa con trong bụng cất tiếng khóc chào đời. Khi người phụ nữ đứng bên mép sân thượng đang đắn đo không biết có nên nhảy xuống hay không, cô đột nhiên nhớ đến Thẩm Thố từng nhất thời ham vui với mình, thế là bèn ôm tâm lý thử xem thế nào, cô hẹn hắn ra rồi bảo, em có con với anh rồi.

Thể hiện ra phong độ gần như có thể khiến toàn bộ đám đàn bà gục ngã ngay tại trận, Thẩm Thố nở nụ cười chẳng cần suy nghĩ rồi nói, được, chúng ta kết hôn.

Tục ngữ luôn luôn ngập tràn trí tuệ, nó trấn an những người vừa chạm tới bậc thềm tình yêu, cũng cổ vũ bọn họ biết quay về khi lạc lối – Có ai chưa từng yêu phải một kẻ xấu xa thời trẻ.

Nhưng có vài tên khốn, ngay cả khi bạn đã lọc lõi thế gian, lại vẫn chạy trời không khỏi nắng.

Người bà tám mươi tuổi bị liệt nửa người của Tần Tảo và mười mấy người hàng xóm cao tuổi lải nhải quanh Thẩm Thố, ngay đến cô bé mũi tẹt mặt to tròn, tàn nhang đầy mặt cũng chạy tới gian phòng của cô. Cô bé con chẳng biết đã sáu tuổi chưa đứng trước mặt người đàn ông anh tuấn này, nó kiễng chân lên, cố duỗi cánh tay quơ qua quơ lại nơi đầu vai hắn rồi nói: “Đợi đến khi em cao như vậy thì sẽ cưới được anh đúng không?”

Thẩm Thố cười lớn, để lộ hàm răng chỉnh tề trắng bóng: “Đương nhiên là được rồi,” Hắn nói, “nếu lúc đó em chưa chê anh già.”

Quả thực y như ngôi sao điện ảnh.

Vẻ đẹp của hắn được muôn người ngắm nhìn, khiến đáy lòng chẳng thoát được xuyến xao.

Mùi dầu mỡ dính dớp bẩn thỉu trong thạch khố môn* khiến Tần Tảo sinh ra thái độ phản cảm và xa lánh bản năng, nhưng lần này theo Thẩm Thố áo gấm về làng, lại thỏa mãn triệt để lòng hư vinh đàn bà của cô. Lúc ấy Tần Tảo đã sinh ra thứ cảm giác như đã từng quen biết từ lâu, giống như khi còn là một đứa bé con ngồi trong khoảng sân thể dục đơn sơ của trường học để xem phim ngoài trời, vỗ tay nhiệt liệt cho người đàn ông anh tuấn mà mình yêu tha thiết nhưng sẽ vĩnh viễn không bao giờ ngoái đầu nhìn lại.

Vỗ tay mãi. Vỗ tay mãi. Đến mức lòng bàn tay cũng đỏ ửng.

Hai tháng sau Tần Tảo rạng rỡ trong chiếc váy cưới, bước lên thảm đỏ trong tiếng xì xào bàn tán cùng những ánh mắt thiết tha hâm mộ của đám bạn bè. Tầng tầng lớp lớp nếp gấp bèo rúm bồng bềnh cùng làn váy kéo dài ba mét khéo léo giấu đi sự thật đầy xấu hổ của cái thai sáu tháng trên người. Chú rể đẹp trai lai láng vẫn luôn mỉm cười, đón lấy cô dâu xinh đẹp từ tay bố của cô. Trước nụ hôn lãng mạn, Thẩm Thố bất ngờ đi tới chỗ chiếc micro của người dẫn chương trình, đó là một màn ngẫu hứng hoàn toàn chưa từng được tập dượt trước: “Có người nói tôi chẳng có tài cán gì ngoài việc cưa gái…” Tiếng cười đầy thiện ý nhẹ nhàng vang lên bên dưới. “Có câu này tôi rất thích.” Sau đó hắn bắt đầu đọc một đoạn thoại kinh điển trong “Những cây cầu ở quận Madison” bằng tiếng Anh với chất giọng chuẩn và lưu loát, “Giờ thì tôi đã hiểu. Tôi vẫn luôn ngã từ rìa của một nơi cao và tuyệt diệu, ở đâu đó ngược dòng thời gian, nhiều hơn cả số năm sinh mệnh tôi đã sống. Và qua ngần ấy năm tháng, tôi vẫn luôn ngã về phía em.” Cuối cùng hắn nâng ly rượu, có giọt lệ dâng lên nơi đáy mắt, hắn nói với cô bằng chất giọng đầy thâm tình, For the best woman in the world.

Tần Tảo xem đi xem lại đoạn video ghi lại cảnh tượng ấy không dưới trăm lần.

Lần nào xem cũng không kìm được mà khóc nức nở.

Hoàng tử và công chúa sẽ hạnh phúc bên nhau từ nay đến về sau, thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn.

Dù rằng sau khi kết hôn, Thẩm Thố nói cho cô biết rằng đoạn lời này được nói ra từ miệng một người đàn ông tên là Robert Kincaid sau lần đầu tiên gạ tình thành công. Khoái cảm cao trào khiến lý trí không còn sót lại chút gì, ấy vậy mà người đàn bà ngu ngốc đó lại tin những lời vô nghĩa lộn xộn này là thật.

Tần Tảo lục tung toàn bộ album trong nhà mà vẫn không tìm được bóng dáng của người phụ nữ kia, việc đó làm cô không vui nổi. Đàn ông sẽ luôn hoài niệm những gì xưa cũ nhiều hơn họ nghĩ, càng là đàn ông phong lưu ong bướm lại càng không dám nói bản thân vẫn còn canh cánh trong lòng mối tình đầu ngây ngô chết yểu giữa chừng của mình. Cái tên Lâm Nam Âm mãi mãi là cái dằm trong lòng Tần Tảo, cô đã suy đoán và tưởng tượng câu chuyện ngày xưa của bọn họ không chỉ một lần, tình cảm mãnh liệt ngập tràn thô bạo và vui sướng, nước mắt ôn tồn và những lời hứa sắt son, kẻ thứ ba xấu xí khó lường và những lời đàm tiếu. Phỏng đoán của cô là hợp lý, bằng chứng chính là cái gương bỗng nhiên vỡ tan tành trong phòng tắm.

Trên nền gạch trắng bong, những chấm máu rơi loang ra như quỹ đạo của những cánh hoa hồng.

Men theo những vết máu kỳ quái ấy, Tần Tảo nhìn thấy Thẩm Thố ngồi dưới vòi hoa sen, dòng nước nóng xối ào ào lên mái tóc và bộ Âu phục đắt tiền của hắn, trên tay toàn máu là máu, hắn không hề nhúc nhích, trằn trọc giày vò. Một người đàn ông, ngồi yên không nói một lời trong màn đêm tịch mịch, ánh mắt trống rỗng, cảm giác như hồn đã lìa khỏi xác. Không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì, thậm chí gọi tên liên tục cũng không thể khiến hắn trở về từ trạng thái thất thần không còn nơi trần thế ấy.

Ngay lúc Tần Tảo quay đầu định rời đi, kẻ ngồi dưới đất bỗng nhiên vươn tay giữ lấy tay cô.

Cô sợ đến mức hét lên.

Thẩm Thố chậm rãi ngửa đầu lên, khóe môi rõ ràng góc cạnh nhoẻn một nụ cười đầy quyến rũ lại khiến người ta sinh ra sợ hãi. Một bàn tay nắm chặt Tần Tảo đang giãy giụa liều mạng định chạy trốn, tay kia thì bắt đầu cởi quần áo của mình: “Tắm chung đi.”

“Vừa rồi anh đang nghĩ đến chuyện gì thế? Lâm Nam Âm à?” Cô nơm nớp hỏi một câu chẳng cam tâm, “Tại sao trong nhà không có ảnh của cô ta? Em muốn biết trông cô ta như thế nào.”

“Từ giờ trở đi đời tôi chỉ có một người phụ nữ duy nhất là em, không tốt hay sao?” Hắn ép cô lên bức tường gạch trơn ướt lạnh như băng trong phòng tắm, cúi đầu hôn lên bầu ngực của cô, đưa tay nhấc bắp đùi thon dài của cô lên ngang hông mình.

dương v*t của gã đàn ông tiến vào trong cơ thể người đàn bà, Thẩm Thố dùng thứ ái tình mãnh liệt đến mức gần như là xâm phạm để nhắc nhở Tần Tảo, giữ im lặng đi.

Đ*t mẹ thiên trường địa cửu. Đ*t mẹ cả sông cạn đá mòn luôn.

Đối với Tần Tảo, sáu năm hôn nhân cùng Thẩm Thố dạy cho cô một câu thành ngữ, chiều quá thì sinh hư.

Cô Tần phải không?

Vâng là tôi. Cho hỏi ai thế?

Lâm Bắc Thanh.

Vậy nên khi nhận được điện thoại từ Lâm Bắc Thanh, cô không hề do dự mà quyết định tới gặp y, cố gắng suy từ gương mặt người em trai ra dung mạo của người chị gái.

Tần Tảo ngắm nghía cách ăn mặc trước gương chừng ba tiếng đồng hồ, sau đó cô vênh váo ưỡn ngực trong quán cà phê ngồi chờ Lâm Bắc Thanh đại giá quang lâm. Phàm là đàn bà có sắc đẹp thì đều thích trang điểm cho bản thân trở thành một con công lộng lẫy, biệt danh hồi đại học của Tần Tảo cũng là chim công. Nhưng kết quả của cuộc gặp này là Tần Tảo chạy trối chết như một con gà rừng bị thương, cô nấp ở góc rẽ đầu đường hút hết một điếu thuốc lá nữ vị bạc hà, sau đó ném đầu lọc xuống đất rồi nghiền nát bằng giày cao gót, mở miệng chửi một câu: Đ*t mẹ nó! Đẹp quá thể!

Nhưng có một điểm cô đã đoán lầm. Lâm Bắc Thanh là con nuôi của nhà họ Lâm, hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với Lâm Nam Âm.
Hết chương 4.

Thạch Khố Môn

Khác với các kiểu nhà như Tứ Hợp Viện, Thạch Lâu và Diêu Động vốn đã tồn tại trong hàng thiên niên kỷ, các dãy Thạch Khố Môn ở Thượng Hải là di sản của những năm đầu thế kỷ 20, khi những nguồn cảm hứng phương Tây được người Pháp mang đến đã bắt đầu len lỏi và định hình phong cách kiến trúc đô thị. Những dãy nhà lô bằng gỗ và gạch không quá ba tầng cao được xây dựng liền kề nhau bên trong chiếc cổng đá, tạo thành một con ngõ tách biệt. Những khoảnh sân ngõ ấy chính là nơi diễn ra phần lớn các các sinh hoạt thường ngày như làm mì sợi, giặt quần áo, chơi bài, uống café,v.v…, góp phần không nhỏ trong việc hình thành văn hóa sống người Thượng Hải. Có thể dễ nhận ra các khu Thạch Khố Môn ở những chiếc vòng cửa lớn, những hoa văn và motif hình học mang hơi hướng Art Deco, gợi lại những ký ức về kỷ nguyên nhạc Jazz vàng son của Thượng Hải.

403_1040319

Mặc dù từng là nơi cư trú của khoảng 60% người Thượng Hải, nhưng gần đây rất nhiều những khu Thạch Khố Môn đã bị chính quyền cho giải tỏa để lấy mặt bằng xây dựng chung cư cao tầng, đổi lại người dân sẽ được nhận tiền đền bù hoặc một căn hộ mới trong các tòa chung cư đó. Luôn là vậy, những toan tính về kinh tế thường ít đoái hoài đến lối sống của người dân, mà ở đây là văn hóa ngõ hẻm của người Thượng Hải. Dù cho gần như vô vọng với người dân trong việc kêu gọi chính quyền bảo vệ những khu Thạch Khố Môn khỏi sự biến mất, thì một số dự án cá nhân như ‘Chuyện phố Thượng Hải’ của Sue Anne Tay hay ‘Thạch Khố Môn carton’ của Richard Liwei Huang vẫn tiếp tục tồn tại và không ngừng nỗ lực trong việc lưu giữ lại những ký ức và hình ảnh dựa trên các tư liệu và câu chuyện kể lại.

OLYMPUS DIGITAL CAMERA