Nghịch Lý Tốc Độ

Chương 30: Gặp lại bạn học cũ



Edit: onecolour

Nhân viên cửa hàng mang đĩa sandwich lên đặt trước mặt họ, Triệu Dĩnh Nịnh một chút cũng không muốn ăn.

“Tôi không thích ăn sandwich.”

“Nhưng tôi và Trần Mặc Bạch đều thích nó.” Hách Dương coi như không quan trọng mà nhún vai “Trong lòng cô, nhất định Trần Mặc Bạch là một người rất biết cách tận hưởng cuộc sống, thường ngày sẽ ăn những món ăn được chế biến một cách thật tỉ mỉ tại các nhà hàng nổi tiếng đúng không? Nhưng Trần Mặc Bạch đã từng nói với tôi rằng món ăn ngon nhất mà cậu ấy từng ăn chính là một chiếc sandwich sau khi đã giải quyết được những vấn đề khó.”

Triệu Dĩnh Nịnh nhìn chiếc sandwich trên đĩa, cầm lên, cắn một miếng to. Hách Dương thở dài một hơi, trong lòng lại đang khóc thầm: Đại tiểu thư, cô bỏ cuộc đi! Cô không theo kịp được cái tên đại ma đầu kia đâu! Nếu như cô không muốn bỏ cuộc thì cũng đừng có kéo tôi xuống nước, tôi là người vô tội đó!

Đại hội thể thao của Duệ Phong kết thúc một cách đầy viên mãn. Tuy là quán quân của cuộc thi marathon nhưng Trần Mặc Bạch chẳng nhận được một xu tiền thưởng nào, còn chưa đến tay đã bị Trần Mặc Phỉ dùng danh nghĩa của anh mà quyên góp cho các kế hoạch mới. Thực tế, có lẽ là do Trần Mặc Phỉ cảm thấy cực kỳ không vừa lòng với thái độ lạnh lùng của em trai với Triệu Dĩnh Nịnh. Trần Mặc Bạch chẳng quan tâm chút nào, hơn nữa đã nhiều ngày trôi qua rồi mà Triệu Dĩnh Nịnh vẫn chưa gọi điện khiến cho anh cảm thấy rất vui vẻ.

Trần Mặc Bạch đút tay vào túi quần đi vào phòng dành cho khách thì thấy Thẩm Khê đang gọi video với Marcus- giám đốc đội đua. Ngài Marcus lệ rơi đầy mặt cầu xin Thẩm Khê hãy mau chóng kết thúc kỳ nghỉ để sớm quay trở về đội đua. Nghe nói đội đua Porsche và Ferrari đã đạt được những thành quả nhất định trong việc cải tiến xe đua trong khi đội đua của họ vẫn không có thêm đột phá nào, ngay cả việc sự chú ý của truyền thông với họ giảm đi rất nhiều cũng bị ông lôi ra để nói,…

“Ừ.” Thẩm Khê gật đầu “Mặc dù ý tưởng của họ hay đấy nhưng mà nếu muốn biến nó trở thành sự thật thì ít nhất cũng phải đến năm 2030. Thời điểm ấy ngài không còn là giám đốc đội đua nữa nên không cần phải lo lắng đâu.”

Vẻ mặt của ngài Marcus như thể bị nghẹn một quả trứng trong cổ họng.

Khi hai người kết thúc cuộc gọi, Trần Mặc Bạch dựa vào người Thẩm Khê, cúi đầu nhìn chiếc tai nhỏ nhắn của cô: “Tiểu Khê.”

Thẩm Khê lập tức che tai mình lại, tựa như bị kinh sợ, cô ngẩng đầu nhìn Trần Mặc Bạch, trái tim của Thẩm Khê như bị khều nhẹ bởi ngón tay anh, không hiểu sao mà rung động.

“Sao… sao thế?’

“Muốn nhìn xem cô sẽ có phản ứng thế nào.” Trần Mặc Bạch lấy một chiếc bánh quy trên bàn của Thẩm Khê rồi cắn một miếng, nghe thấy tiếng cắn nho nhỏ ấy khiến cho Thẩm Khê không khỏi nuốt miếng.

“Tiểu Khê, sao tai cô đỏ vậy?” Trần Mặc Bạch cười hỏi, anh cảm thấy điều khiến mình thấy hứng thú nhất trong ngày hẳn là đến phòng dành cho khách để xem Thẩm Khê đang làm gì.

Lâm Na bước tới, nói với Trần Mặc Bạch: “Trần tổng, đại diện của thương nghiệp Hoa Thiên đã tới, tôi đã mời họ đến phòng họp của anh.”

“Ừ, được.” 

Ngoài đại diện công ty thì còn có một vài nhân viên đi cùng, trên chiếc bàn dài đã có sẵn trà bánh được thư ký chuẩn bị. Thẩm Khê rất giỏi trong việc tạo nên một tấm khiên để che lại những thứ không liên quan đến thế giới của mình, cho dù có người đi vào thì đầu cô cũng chẳng nâng. Có mùi nước hoa phảng phất trong không khí, Thẩm Khê nhăn mũi, hắt xì một tiếng.

“Tiểu Khê, cô ốm sao?” Từ khi nghe Trần Mặc Bạch gọi Thẩm Khê là “Tiểu Khê” thì Lâm Na cũng gọi Thẩm Khê như vậy.

Thẩm Khê rất vui khi Lâm Na không còn gọi cô là “tiến sĩ Thẩm” nữa nhưng bên ngoài cô thể hiện như mình chẳng quan tâm.

“Không.” Thẩm Khê ngẩng đầu lên xoa xoa cái mũi.

Nhân viên tài vụ của Hoa Thiên đang ngồi phía đối diện tự nhiên bật dậy.

“A… cậu là Thẩm Khê đúng không?”

Thẩm Khê nhìn người đó một cách đầy cẩn thận, giống như đã biết đối phương là ai nhưng lại không chắc chắn.

“Tôi là Ngô An Tú đây! Chúng ta đã học cùng lớp cấp 2 đó, cậu không nhớ tôi sao?”

“Nhớ, nhưng bây giờ cậu không giống với hồi ấy.” Thẩm Khê nói.

“Nào có… nào có.”

“Không phải, cậu thật sự không giống hồi còn học cấp 2. Hồi đó cậu nặng tới 60kg, bây giờ nhìn cậu chắc vào khoảng 48kg thôi.”

“Do tôi giảm cân đó.” Ngô An Tú lộ vẻ đắc ý.

“Hồi học cấp 2 mắt cậu là mắt một mí, hơn nữa cằm của cậu không dài như vậy…”

Những người khác ngồi cạnh Ngô An Tú đều nhìn lại khiến cho cô ta không khỏi có chút xấu hổ: “Cậu nhớ nhầm rồi, mắt tôi là mắt hai mí, là do hồi trước béo quá nên nhìn không rõ thôi, hơn nữa giảm cân xong cằm của tôi liền trông rõ hơn!”

“À, ra là thế, nhưng mà…” Thẩm Khê còn muốn nói gì đó thì đã bị Lâm Na nhét một chiếc bánh quy vào miệng.

“Tiểu Khê, ăn bánh quy mới ra lò nè.” Lâm Na chớp chớp mắt.

Thẩm Khê tuy không hiểu vì sao nhưng cô hiểu Lâm Na đang ám chỉ mình không nên tiếp tục đề tài này. Cuối cùng không khí cũng không còn xấu hổ như lúc nãy nữa, Ngô An Tú bắt đầu kể về những trải nghiệm của mình, chẳng hạn như đã cố gắng đến đâu để đỗ vào trường đại học hàng đầu Trung Quốc hay làm thế nào để trở thành nhân viên tài vụ của thương nghiệp Hoa Thiên.

“Thẩm Khê, cậu làm việc ở Duệ Phong sao? Làm chức vụ gì vậy?” Ngô An Tú thoáng nhìn Lâm Na, thầm nghĩ Thẩm Khê không có văn phòng riêng mà chỉ ở trong phòng dành cho khách, chẳng lẽ cô là thư ký sao? Nhưng nhìn thế nào cũng chẳng thấy Thẩm Khê có chút liên quan nào đến chức vụ thư ký.

“Tôi không làm việc ở Duệ Phong.” Bây giờ ngẫm lại Thẩm Khê mới thấy có chút không thích hợp, nếu cô không phải nhân viên của Duệ Phong vậy thì mỗi lần chiếm dụng phòng dành cho khách của Trần Mặc Bạch, dùng mạng của người ta, ăn bánh uống trà của người ta chẳng hay một chút nào.

“Tiến sĩ Thẩm là chuyên gia chúng tôi mời về từ Mỹ để trao đổi kỹ thuật.” Lâm Na trả lời.

“Chuyên gia… cậu không ở cùng đội R&D à?” Ngô An Tú ngần ngừ hỏi.

(R&D: là từ viết tắt của research & development – nghiên cứu và phát triển. Nguồn: wiki)

“Bởi vì nơi này có đồ ăn ngon, tốc độ mạng cũng nhanh.” Thẩm Khê trả lời.

Ngô An Tú dừng một chút rồi cười: “Nhưng mà thật khó để có thể gặp được cậu, sau khi tốt nghiệp cấp 3, mọi người đều bắt đầu cuộc sống đường ai nấy đi. Cuối tuần này có buổi họp lớp, cậu nhất định phải tới đó!”

Nhất thời Thẩm Khê không biết nên trả lời như thế nào, hồi trước cô chỉ biết học, không ấn tượng mấy về các bạn học khác, nếu tham gia buổi họp lớp, Thẩm Khê sẽ chẳng biết phải nói chuyện gì với họ.

“Bỗng dưng nhớ ra hồi cấp 3 cậu thường hay làm bài tập cùng Lâm Thiếu Khiêm, hai người lúc nào cũng coi những bạn học khác như không khí. Cậu có biết sau khi Lâm Thiếu Khiêm tốt nghiệp đại học thì làm gì không?”

(Mình kiểm tra bản raw và search baidu thì Thẩm Khê quen Lâm Thiếu Khiêm vào cao trung tức là cấp 3 của Việt Nam, đoạn trên quen Ngô An Tú search ra là sơ trung tức cấp 2, có thể tạm hiểu là Thẩm Khê học cùng Ngô An Tú từ cấp 2 lên cấp 3, đến cấp 3 Thẩm Khê mới quen Lâm Thiếu Khiêm)

Nhắc tới Lâm Thiếu Khiêm, ký ức về thời đi học của Thẩm Khê như rõ nét hơn. Lâm Thiếu Khiêm là người bạn duy nhất mà Thẩm Khê có thể nói chuyện. Những bạn học nam không thảo luận sách cấm thì cũng là những thứ tương tự, các bạn học nữ thì thường chỉ nói về các bộ phim truyền hình hay là minh tinh nào đó, Thẩm Khê rất khó mà có thể nói chuyện với bọn họ. Nhưng Lâm Thiếu Khiêm không giống với bọn họ, cậu ta tinh thông toán, lý, hóa, Thẩm Khê không hề tốn nhiều sức khi thảo luận bài tập với cậu ta.

“Không biết, cậu ấy làm gì?”

“Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở trong nước thì cậu ấy liền học lên tiến sĩ ở Harvard. Cậu ấy chính là niềm kiêu hãnh của trường chúng ta đó! Lâm Thiếu Khiêm đã tham dự những buổi họp lớp trước đó, nếu không có điều gì ngoài ý muốn thì hẳn là lần này cậu ấy cũng tham dự. Cậu có chắc mình sẽ không tham gia không?” 

Ngô An Tú nói như thế khiến cho Thẩm Khê có chút động lòng. Nếu có Lâm Thiếu Khiêm ở đó thì bọn họ hẳn sẽ có rất nhiều đề tài để nói chuyện. Chỉ là nếu như Lâm Thiếu Khiêm học ở Harvard thì tại sao cô lại chưa từng nghe qua? Có lẽ là do ngành học của họ khác nhau.

“Nếu buổi họp lớp được tổ chức vào cuối tuần này thì khả năng cao là Tiểu Khê sẽ không đi được.” Lâm Na nói với vẻ áy náy.

“Hả? Tại sao?” Thẩm Khê ngạc nhiên hỏi.

“Cô không nhớ cuối tuần này sẽ có một buổi hội nghị về việc tăng áp suất của tuabin ư?”

“Nhưng mà… tôi không định đi…” Buổi hội nghị của Duệ Phong sao có thể hấp dẫn cô bằng Lâm Thiếu Khiêm.

“Chúng ta họp lớp vào tối thứ bảy, nó không trùng với buổi hội thảo đâu. Có một vài bạn học khác cũng từ những nơi khác và nước ngoài về nên cậu không phải lo. Thế nhé, cho tôi số điện thoại của cậu, tôi sẽ gửi địa chỉ đến cậu.”

“Được.”

Kết thúc buổi họp, đại diện của Hoa Thiên bước ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa nói chuyện với Trần Mặc Bạch, Ngô An Tú và các nhân viên khác cũng đứng dậy, đi vào thang máy.

Tiễn họ xong, Trần Mặc Bạch đến bên cạnh Lâm Na, hỏi: “Lúc nãy hình như Thẩm Khê đã nói chuyện rất lâu với một nhân viên tài vụ của Hoa Thiên, có chuyện gì sao?”

Lâm Na liếc Thẩm Khê một cái, đi đến phòng dành cho khách, nói khẽ với Trần Mặc Bạch: “Họ là bạn học cùng cấp 2, cô ta mời Tiểu Khê tham dự buổi họp lớp vào cuối tuần.”

“Đây không phải là chuyện tốt sao? Tiến sĩ Thẩm của chúng ta cuối cùng cũng có những hoạt động xã giao bình thường rồi.” Trần Mặc Bạch cười nói.

“Hoạt động xã giao bình thường ư? Tôi thấy tham dự hội nghị còn bình thường hơn tham gia cái này. Trần tổng, anh có biết phụ nữ đến tuổi này rồi đi họp lớp thì sẽ làm điều gì không?”

Trần Mặc Bạch quay đầu thoáng nhìn Thẩm Khê: “Làm gì?”

“Đương nhiên là để khoe khoang.” Lâm Na thở dài “Tôi rất rõ chuyện này, những bạn học nữ trước kia học không được giỏi lắm giờ hoàn toàn có thể phát cơm chó cho những cẩu độc thân như chúng tôi bằng cách kể về cuộc sống hạnh phúc bên chồng con của họ.”

“Nhưng cô là thư ký cấp cao của Duệ Phong mà, lương một năm của cô có khi còn cao hơn lương của cả vợ và chồng bạn học cô cộng lại.” 

“Vậy thì sao? Trong mắt của bọn họ, một người phụ nữ dù có tài giỏi đến đâu nhưng không có người đàn ông nào yêu mình thì sẽ rất vất vả và đáng thương. Họ không thể hiểu được niềm vui khi tận hưởng cuộc sống độc lập, tự do của tôi. Anh đừng xem Tiểu Khê điều gì cũng không để ý, thực ra cô ấy rất mẫn cảm.”

“Cô ấy không mẫn cảm mà là nhạy bén, tất nhiên chỉ khi nào để tâm thì cô ấy mới nhận ra thôi.” Trần Mặc Bạch cúi đầu xoa mũi.

“Nhưng tôi có cảm giác Ngô An Tú kia rất kỳ lạ… đó không đơn thuần là niềm vui khi gặp lại bạn học cũ. Anh có để ý chiếc túi xách kia của cô ta không?”

“Là phiên bản mùa đông mới nhất của Hermes.”

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Mặc Bạch: Nếu Lâm Thiếu Khiêm là ánh trăng sáng, là mối tình đầu thì tôi là gì của em?


Mầm đậu: Anh là Trần Mặc Bạch đó.

Trần Mặc Bạch: Em không thể dùng phép so sánh sao? Lãng mạn một chút, nội hàm một chút.

Mầm đậu: Anh là… anh là… là…

Trần Mặc Bạch: Em sẽ suy nghĩ trong bao lâu?

Mầm đậu: Không biết nữa…

Trần Mặc Bạch: Cả đời có đủ hay không?

Mầm đậu: Nếu chuyện này không giải quyết được bằng logic thì cả đời tôi cũng không trả lời được.

Trần Mặc Bạch: Vậy dành thêm vài kiếp nữa để suy nghĩ đi. 

Đôi lời muốn nói: Không biết có bạn nào đọc những dòng này của mình không nhưng vẫn muốn lảm nhảm một chút. Thời gian sắp tới mình sẽ ngập trong các thể loại deadline nên sẽ rất khó mà có thể edit thêm chương mới, mong các bạn thông cảm cho mình nha, giờ mình đi ngủ để mai có tinh thần chạy một series deadline đây, bái bai và khóc.