Nghịch Lý Tốc Độ

Chương 32: Không cẩn thận khiến người khác tức giận



Edit: onecolour

“Thẩm Khê, cậu đã kết hôn chưa?” Lý Điềm hỏi.

Thẩm Khê lắc đầu: “Chưa.”

“Vậy… người yêu thì sao?”

“Cũng chưa có.” Thẩm Khê trả lời.

Giang Mạn nhìn Ngô An Tú và Lý Điềm, lộ vẻ như đã hiểu rõ mọi thứ.

“Thẩm Khê này, cậu cũng không còn trẻ nữa rồi, dù cậu tốt nghiệp trường đại học có danh tiếng, dù công việc của cậu có tốt đến đâu thì đối với một người phụ nữ, lấy chồng vẫn là việc quan trọng nhất, đừng trì hoãn việc chung thân đại sự của mình nữa. May mà trông cậu trẻ hơn tuổi đấy, nếu đợi thêm mấy năm nữa cũng chỉ có thể tìm người đã có một đời vợ.”

“Vì sao?” Thẩm Khê phát hiện mình không thể nào bắt kịp được logic của những cô gái này.

“Bởi vì đàn ông đều thích những cô gái ít tuổi hơn mình, hơn nữa còn phải dễ thương để được cảm nhận thế nào là chim nhỏ nép vào người. Cậu nhìn lại cậu đi, học vị tiến sĩ cao như vậy khiến cho người đàn ông nào nhìn vào cũng nản lòng. Đợi thêm mấy năm nữa, người khác sẽ nghĩ cậu có vấn đề về tâm lý, càng không muốn tiếp xúc với cậu.” Lý Điềm nói đầy sâu xa.

Ngô An Tú hâm mộ nói: “Cho nên nhìn Mạn Mạn này, gia đình hoàn mỹ, đợi sang năm có con là hoàn toàn viên mãn.”

Thẩm Khê tò mò hỏi: “Vậy bây giờ Mạn Mạn đang làm việc ở đâu vậy?”

“Mạn Mạn sao có thể giống tộc làm công ăn lương như chúng ta chứ? Chồng của cô ấy hoàn toàn có thể kiếm được nhiều tiền nên cô ấy chỉ cần làm một người vợ toàn thời gian. Ngày ngày chăm chút bản thân, tập yoga, không cần lo lắng về bất cứ điều gì cả.”

“Ồ, vậy thì cậu phải mặc thế nào khiến mình đáng yêu một chút, giống như chim nhỏ nép vào người vậy, nếu không chồng cậu sẽ khó chịu, sẽ không cho cậu tiền để chăm sóc cho bản thân và tập yoga nữa.” Thẩm Khê đầy một vẻ “Tôi hiểu rồi” mà gật gật đầu.

“Cậu…” Giang Mạn nghẹn lời, những bạn học khác người thì cúi đầu cười khẽ, người thì đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ Thẩm Khê có thể nói trắng ra như vậy.

Lý Điềm cầm lấy tay Giang Mạn dưới bàn ăn, nói: “Vậy cậu có biết chồng của Mạn Mạn là ai không? Anh ấy là giám đốc bán hàng khu vực phía đông Trung Quốc của trang web mua sắm nổi tiếng Beauty World. Với mức lương một năm của anh ấy nếu Mạn Mạn còn phải đi làm nữa thì sẽ bị chê cười đó!”

“Beauty World ư?” Thẩm Khê nghiêng đầu nghĩ nghĩ “Tôi đã từng nghe về trang web này. Hình như trang web này vốn muốn mở rộng thị trường đến nước Mỹ nhưng sau đó đã bị điều tra vì tiêu thụ hàng giả và kém chất lượng nên kế hoạch này phải ngưng lại có đúng không?”

“Cậu…” Đôi mắt của Giang Mạn trợn trừng trông chẳng khác nào chiếc chuông đồng.

“Vậy thu nhập một năm của Thẩm Khê là bao nhiêu? Tôi thấy cậu không biết ăn mặc và trang điểm, áo len của cậu cũng xù hết rồi. Người đẹp vì lụa, cậu ăn mặc xuề xòa như vậy rất khó có thể gây ấn tượng với đàn ông, sẽ không gả đi được đâu!” Lý Điềm nói.

“Xem ra thu nhập hàng năm của một kỹ sư trong đội đua cũng không cao. Lương một năm của một kỹ sư sơ cấp cũng chỉ khoảng 50.000 Euro.” Bạn trai của Lý Điềm thấy bạn thân của bạn gái mình bị Thẩm Khê chọc giận liền lên tiếng trợ uy.

(50.000 Euro: khoảng 1,4 tỷ VNĐ, 300.000 nhân dân tệ) 

Lý Điềm đắc ý nắm tay bạn trai, thầm nghĩ Thầm Khê đụng phải tấm ván sắt rồi. Những cô gái như cô ta không biết chút gì về F1 còn tưởng rằng kỹ sư F1 trâu bò thế nào nhưng ai cũng biết có một số ngành ở nước ngoài đã sớm phát triển từ rất lâu, một người Trung Quốc sao có thể cạnh tranh được với họ, nếu có thì người đó phải cực kỳ giỏi.

“50.000 Euro? Đổi thành nhân dân tệ, muốn mua một căn phòng ở nội thành cũng chẳng dễ chút nào.” Giang Mạn lộ vẻ đồng tình.

“Đúng vậy, chắc cuộc sống ở nước ngoài của cậu vất vả lắm, trách không được lạnh như vậy cũng không nỡ mua một chiếc áo khoác mới…” Ngô An Tú tỏ vẻ đầy tội lỗi khi khoe khoang chúng tôi mặc áo khoác của Chanel và Burberry.

“Đúng là đãi ngộ của một kỹ sư sơ cấp rất bình thường nhưng tôi là kỹ sư cao cấp. Tuy lương một năm không bằng lương của một kỹ sư đầu ngành vào khoảng 10 triệu Euro nhưng tôi sẽ được chia hoa hồng sau mỗi trận đua, mức lương của tôi cũng vào khoảng 700.000 đô la Mỹ một năm.” Thẩm Khê nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, cô thầm nghĩ rốt cuộc đến khi nào thì mới được ăn đây.

(700.000 đô la Mỹ: khoảng 16 tỷ VNĐ, 4,5 triệu nhân dân tệ)

Giang Mạn đang uống trà thì bị sặc, những người khác cũng ngẩn cả người.

“Bảy trăm nghìn… gì?” Ngô Tú An ngơ ngác nói.

“Bảy trăm nghìn đô la.” Thẩm Khê nhịn không được, gắp một miếng rau trộn nhét vào miệng.

“Là đô la… không phải nhân dân tệ?” Lý Điềm nhỏ giọng hỏi bạn trai.

“Nếu là kỹ sư cao cấp thì đúng là có thế… nhưng bên Âu Mỹ đánh thuế rất cao, nếu thu nhập một năm là 700.000 đô la Mỹ thì sau khi khấu trừ tiền thuế đi cũng chẳng còn lại bao nhiêu… ha ha…” Bạn trai của Lý Điềm nói.

“Nhưng đó là thu nhập sau thuế của tôi.” Thẩm Khê trả lời.

“A… thật ư…”

“Tôi không để ý chuyện thuế lắm vì đã có công ty kế toán chuyên nghiệp lo việc đó rồi.” Thẩm Khê thành thật trả lời.

“Ồ… quá giỏi. Tài sản của Thẩm Khê đều giao cho kế toán viên chuyên nghiệp, không như chúng ta, liếc mắt một cái đã có thể nhìn đến tận cùng, không rắc rối đến vậy!” Một bạn học nhanh chóng đứng ra hòa giải.

Mặt Ngô An Tú tối sầm lại, cô ta bỗng nhớ rằng Lâm Na đã từng nói Thẩm Khê được tập đoàn Duệ Phong mời từ Mỹ về để cố vấn về mặt kỹ thuật. Nếu Thẩm Khê chỉ là một kỹ sư sơ cấp thì Duệ Phong không cần phải… mời cô.

“Mọi người… mọi người ăn đi… ha ha… vừa ăn vừa nói chuyện…” Giang Mạn nhanh chóng chạy ra đón tiếp. 

Mọi người nhấc đũa, bắt đầu nói chuyện của mình, ví dụ như cách nuôi dạy con cái, lại ví dụ như cấp trên mới chưa nắm rõ tình hình đã vội vàng bắt bẻ các nhân viên cấp dưới. Giang Mạn và các bạn của mình lại bắt đầu bàn tán về việc bạn học nữ nào đó đã kết hôn với một người đàn ông giàu có nhưng sau đó đã ly hôn, rồi lại bắt đầu cảm thán về việc chồng của Giang Mạn tốt với cô ta thế nào. Đề tài lại chuyển đến việc một bạn học nữ đã kết hôn 5 năm rồi nhưng vẫn chưa có con, nguyên nhân hẳn là do có quá nhiều bạn trai hồi còn học đại học. Thẩm Khê nghĩ tại sao lại có những người có thể lấy nỗi đau của người khác làm câu chuyện mua vui cho mình như vậy?

Ngồi đó có một số bạn học nam không thích những chủ đề này mà ngược lại họ còn thảo luận với Thẩm Khê về mùa giải F1 sắp tới, bầu không khí xung quanh họ bắt đầu trở nên thoải mái hơn.

Bụng của Thẩm Khê sớm đã no mặc dù đồ ăn của nơi này không hợp khẩu vị của cô lắm. Cô thực sự rất muốn rời đi, ở đây không có ai có thể nói chuyện với Thẩm Khê, cô thầm nghĩ khi nào thì có thể gửi tin nhắn cho Trần Mặc Bạch đây nhỉ? Nhưng mà… lúc nào muốn gọi anh thì sẽ gọi được sao? Có khi cô lấy cớ muốn về sớm để đọc luận văn còn nhanh hơn là gọi cho anh.

Lúc này Lý Điềm như vừa phát hiện ra một châu lục mới, cô ta hỏi: “Ồ, lúc nãy tôi không để ý, Thẩm Khê đang đeo nhẫn sao? Cậu chưa bao giờ đeo mấy thứ như thế, kiếm đâu ra vậy?”

Thẩm Khê nâng bàn tay lên nhìn chiếc nhẫn, nhớ lại lời dặn dò của Trần Mặc Bạch, nói không sót một chữ: “Là Trần Mặc Bạch đưa cho tôi.”

“Trần Mặc Bạch… là ai vậy? Người yêu của cậu ư?” Giang Mạn cười nói “Lúc nãy cậu nói mình vẫn chưa có người yêu đâu, sao bây giờ đã đeo nhẫn rồi. Nhưng mà… bạn trai của cậu chẳng để tâm chút nào cả, sao lại đưa cho cậu chiếc nhẫn… pha lê hay gì vậy? Thạch anh xanh ư?” Giang Mạn híp mắt nhìn chiếc nhẫn một cách đầy kỹ lưỡng.

Thẩm Khê cũng không biết chiếc nhẫn làm từ chất liệu gì nhưng ngồi cách đó không xa bỗng nhiên có một bạn nam nói: “Đây không phải là pha lê đâu, hình như là phỉ thúy, trông khá giống loại Lục Hoàng Đế, chất ngọc rất đẹp, muốn làm một chiếc có khi phải lên đến mấy trăm vạn.”

(Lục Hoàng Đế: loại phỉ thúy có màu sắc xanh biếc, đặc màu, khá giống ngọc lục bảo, khi nhìn có cảm giác trong lục có lam nhưng không nhiều. Đây là loại ngọc có màu sắc đẹp nhất và có giá trị cao nhất trong tất cả các loại ngọc. Nguồn: baidu)

Giang Mạn có chút khó chịu, nên biết rằng chiếc nhẫn kim cương 2 carat trên tay cô ta mới chỉ có mấy chục vạn mà thôi, vậy mà Thẩm Khê lại đeo chiếc nhẫn lên đến mấy trăm vạn ư? Hơn nữa mình vậy mà lại nhận nhầm khối ngọc trị giá trăm vạn thành mấy miếng thạch anh bình thường, nhìn vào thật không có phẩm vị.

Lý Điềm nói: “Này, không biết thì đừng có nói lung tung, lên đến trăm vạn không phải là quá đắt sao, cậu nói như vậy sẽ khiến Thẩm Khê thấy xấu hổ đó.”

Thẩm Khê cũng giật mình, cô nhìn lại chiếc nhẫn trên tay, thầm nghĩ cái tên thần kinh Trần Mặc Bạch kia sẽ không thật sự đeo cho cô chiếc nhẫn trị giá trăm vạn lên tay chứ?

“Hay là Thẩm Khê tháo ra cho tôi xem một chút được không?” Bạn học nam kia là một người rất yêu thích phỉ thúy, nhìn thấy một chiếc nhẫn có chất lượng tốt đến vậy liền muốn xem rõ hơn một chút.

Thẩm Khê lắc đầu, nói đầy áy náy: “Trần Mặc Bạch nói không được tháo xuống, nếu tôi mà tháo xuống thì sẽ tuyệt giao với tôi.”

“Tuyệt giao ư? Bình thường không phải nói chia tay sao? Hai người buồn cười thật.” Giang Mạn cười một tiếng, cố ý lầu bầu trong miệng nhưng vẫn đủ để những người khác nghe thấy “Bạn trai của cậu không cho cậu tháo xuống cho người khác xem biết đâu vì chiếc nhẫn này là hàng giả đó.” 

Thẩm Khê gật gật đầu: “Hàng giả thì không đến mức ấy nhưng chắc không phải loại xịn kia đâu.”

Từ khi nghe Thẩm Khê nói “Trần Mặc Bạch”, Ngô An Tú vẫn luôn ngẩn người, một lúc sau cô ta mới mở miệng hỏi: “Thẩm Khê… người mà cậu nói đến có phải là Trần Mặc Bạch- giám đốc tiêu thụ phía đông của Duệ Phong không?”

“Ừ.” Thẩm Khê gật đầu.

“Trần Mặc Bạch là ai?” Giang Mạn hỏi.

“Em trai của Trần Mặc Phỉ- chủ tịch của tập đoàn Duệ Phong, cũng là thành viên trong ban giám đốc của Duệ Phong.”

Duệ Phong là một công ty sản xuất ô tô nội địa, ở Trung Quốc không ai mà không biết đến nó. Một giám đốc bán hàng trong khu vực của một trang thương mại điện tử sao có thể so sánh với một người trong ban giám đốc của Duệ Phong cơ chứ.

“Không… không có khả năng…” Giang Mạn nhỏ giọng nói với Ngô An Tú.

Lúc này có phục vụ bước tới, nói với Giang Mạn: “Cô Giang, ở bên ngoài có anh Trần nói muốn tìm cô Thẩm.”

Thẩm Khê vốn vẫn chưa biết lấy lý do gì để trốn về nhà sớm bỗng nhiên mở to hai mắt. Không thể nào, Trần Mặc Bạch trực tiếp đến tìm cô ư? Không phải là đợi cô gọi điện hay nhắn tin thì mới tới sao?

“Anh Trần?” Ngô An Tú nhìn về phía Thẩm Khê, thầm nghĩ, không phải là Trần Mặc Bạch chứ?

“Vậy mời anh ấy vào đi.” Giang Mạn cũng muốn biết Trần Mặc Bạch là người thế nào. Trong suy nghĩ của cô ta, người có thể thích được Thẩm Khê chắc chắn là một người vừa quê mùa lại vừa nhàm chán.

Phục vụ mở cửa ra, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao gầy mặc bộ vest với đôi chân dài miên man bước vào. Đường nét trên khuôn mặt của anh không tinh xảo nhưng lại rất trưởng thành và tao nhã, nụ cười trên môi anh đầy giáo dưỡng và có học thức.

Tác giả có lời muốn nói:

Mầm đậu: Tôi… tôi thực sự không cố ý nói Giang Mạn là chim nhỏ nép vào người và chồng sẽ không cho cô ấy tiền để làm đẹp, để tập yoga…

Trần Mặc Bạch: Em chưa hề nói sai.

Mầm đậu: Tôi… tôi cũng không cố ý nói chồng của Giang Mạn bán hàng giả nên phải ngừng kế hoạch ra mắt thị trường mới…

Trần Mặc Bạch: Đó không phải là sự thật ư?

Mầm đậu: Tôi cũng không cố ý khoe lương…

Trần Mặc Bạch: Em đã rất khiêm tốn rồi, không phải những đội đua khác còn muốn trả mức lương cao hơn cho em sao?

Mầm đậu: Vậy nên tôi chưa nói gì sai ư?

Trần Mặc Bạch: Đúng vậy, em nói cái gì cũng đúng, phần còn lại hãy giao cho tôi.