Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 14



Được coi là một trong những hoạt động trọng đại của phái Thương khung, vậy nên tất cả các đệ tử của môn phái đều có mặt tại trận so tài võ thuật hôm nay, nhưng mà, tất cả mọi người đều không nghĩ tới đại sư tỷ sẽ thua Hoa Dạ Ngữ, thậm chí còn bị đánh chật vật đến nỗi rơi xuống võ đài. Trong nháy mắt, toàn trường yên tĩnh không một tiếng động, Phó Bạch Chỉ cau mày ngồi dưới đất, nhìn mọi người nhìn mình với ánh mắt hoài nghi và không thể tin được, rồi lại nhìn tới Hoa Dạ Ngữ vẻ mặt lo lắng nhìn mình, cứng ngắc đứng lên.

"Sư phụ, đệ tử thân thể không khỏe. Võ công của Tiểu sư muội tiến bộ rất nhiều, ta thua tâm phục khẩu phục." Bỏ xuống những lời này, Phó Bạch Chỉ liền cúi đầu rời khỏi. Thấy bước chân nàng vội vả, Hoa Dạ Ngữ bất chấp Lục Uyên muốn nói gì, vội vàng xuống võ đài đuổi theo, một mạch sợ hãi đi theo sau lưng Phó Bạch Chỉ.

"Sư tỷ... Xin lỗi, ta không nghĩ tới ngươi bỗng nhiên lại đạp hụt, cho nên thu hồi chưởng cuối cùng, ngươi ngã có đau không..."

"Ngươi muốn đi theo tới khi nào? Thắng ta cảm thấy rất hài lòng, cho nên muốn diễu võ dương oai trước mặt ta? Hoa Dạ Ngữ, ta cho ngươi biết, nếu mục đích của ngươi là khiến ta ghét ngươi, như vậy ngươi làm rất tốt."

Nghe Hoa Dạ Ngữ ở phía sau cấp bách giải thích, Phó Bạch Chỉ đột nhiên dừng lại, cũng không quay đầu nói. Dù cho không nhìn tới, nàng cũng có thể đoán được biểu cảm của người sau lưng ra sao. Thật ra Phó Bạch Chỉ rất rõ ràng, tự mình cũng biết sở dĩ thất bại thảm hại như vậy, cùng Hoa Dạ Ngữ không liên quan. Nếu không phải là mình đạp phải kiếm gỗ, sẽ không phát sinh chuyện thê lương này. Nhưng càng là như vậy, Phó Bạch Chỉ càng phát ra sợ hãi.

Nàng vốn dĩ cho rằng mình không chủ động đề xuất tham gia cũng sẽ không cần phải đối đầu với Hoa Dạ Ngữ, trăm triệu không nghĩ tới Lục Uyên lại đưa ra yêu cầu này. Sau đó Hoa Dạ Ngữ ở khắp nơi nhường nhịn để cho nàng buông xuống cảnh giác, nhưng dù cho mình dùng bao nhiêu sức lực đi chỉnh sửa, vận mệnh chính là vận mệnh. Nàng vẫn bị Hoa Dạ Ngữ đánh xuống võ đài, mất hết mặt mũi của một đại sư tỷ.

Nghĩ tới đây, Phó Bạch Chỉ toàn thân không khỏi nổi lên mồ hôi lạnh. Nội dung ban đầu của vở kịch vẫn còn tiếp tục, cũng không có bởi vì bản thân đoạt được bí tịch mà có bất kỳ sự thay đổi nào. Nói đúng ra, vai phụ như nàng qua không bao lâu sẽ bị trục xuất sư môn, trong nhà cũng bởi vì sự kiện bản thân bị bẽ mặt mà không nhận thức nàng, tùy ý một mình nàng tự sinh tự diệt.

Nghĩ đến kết cục bi thảm trong nguyên bản, Phó Bạch Chỉ ngoảnh lại nhìn Hoa Dạ Ngữ vẫn như cũ nhìn mình chằm chằm, siết chặc nắm đấm. Cũng bởi vì người này, mình mới phải bất an giống như là quả bom đếm ngược, vốn tưởng rằng mình thay đổi những chi tiết nhỏ thì tất cả sẽ phá vỡ, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ bản thân quá ngây thơ rồi.

Thế giới này không còn là thế giới mà mình biết, nơi này là giang hồ, là cái thế giới muốn giết người liền rút kiếm. Không có pháp luật, không có cảnh sát, càng không có người có khả năng giúp mình vào lúc này. Nghĩ tới đây, Phó Bạch Chỉ nhìn Hoa Dạ Ngữ đi tới, lui về phía sau mấy bước, hốt hoảng trở về phòng, khóa cửa.

Nàng không thể mặc cho bản thân mềm lòng thêm nữa, không thể có cái vọng tưởng gọi là sống chung hòa bình thì không có việc gì thêm nữa. Nếu muốn sống, mình nhất định phải loại bỏ sự đe doạ của Hoa Dạ Ngữ đối với mình. Nếu không, người chết chính là Phó Bạch Chỉ nàng.

"Sư tỷ, xin lỗi." Nhìn thấy Phó Bạch Chỉ bài xích mình, Hoa Dạ Ngữ khẽ nói, nàng không có ý định rời đi, mà là mất mát ngồi ở cửa. Từ lúc nghe được Lục Uyên đề nghị mình và Phó Bạch Chỉ so chiêu, nàng đã không có ý nghĩ sẽ thắng. Đáng tiếc ý trời trêu ngươi, việc này lại do mình làm hỏng.

Nghĩ đến dáng vẻ phát cáu vừa rồi của Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ chôn đầu trong cánh tay, chỉ cảm thấy lòng mình cũng chua xót khó chịu. Một nửa là bởi vì mình đánh thắng Phó Bạch Chỉ, nửa kia là vì thái độ ác liệt của Phó Bạch Chỉ mà tủi thân. Nàng khát khao có thể chung sống thật tốt với Phó Bạch Chỉ, càng thích đối phương đối đãi dịu dàng với mình.

Mỗi lần ở chung với Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ luôn cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái. Không thấy được thời điểm sẽ ngày nhớ đêm mong, giống như căn bệnh tương tư nhị sư tỷ từng nói với mình. Bất kể Phó Bạch Chỉ hỉ nộ vô thường ra sao, Hoa Dạ Ngữ trước sau yêu thích ở cùng nàng. Nhìn nụ cười dịu dàng của nàng, thấy nàng thỉnh thoảng nhìn mình suy nghĩ cái gì đó, vốn là một ngày buồn chán cứ thế lặng lẽ mà qua.

Bản thân hẳn là rất thích đại sư tỷ, thích đến không cần lý do gì, chỉ cần có thể đứng ở bên người nàng cùng nàng trải qua mỗi ngày, đã cảm thấy rất vui vẻ.

"Sư muội sao lại ngồi ở chỗ này?" Trong lúc Hoa Dạ Ngữ rầu rĩ, sắc trời dần dần tối lại. Nàng nghe được âm thanh, ngẩng đầu liền thấy Tiêu Y đang đứng ở một bên, nghiền ngẫm nhìn mình.

"Nhị sư tỷ, ngươi tìm ta? " Hoa Dạ Ngữ bị vây trong nỗi khó chịu, liền quên suy nghĩ. Nghe nàng nói như vậy, Tiêu Y đi lên trước vài bước, lôi nàng từ dưới đất đứng lên kéo sang một bên.

"Sư muội cần phải thấy rõ, nơi này là trạch viện của đại sư tỷ, sao ta lại tới nơi này tìm ngươi? Chẳng qua sư phụ gọi ta tìm hai người các ngươi đi qua đại sảnh ăn cơm, đúng lúc ta đỡ phải lại đi tìm ngươi." Thấy Tiêu Y nói xong liền muốn đi gõ cửa phòng Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ vội vàng kéo nàng lại. "Nhị sư tỷ, đại sư tỷ tối nay sợ là sẽ không đi ăn cơm, ta cũng không có khẩu vị, nếu như đại sư tỷ buổi tối đói bụng, ta nhất định làm chút thức ăn cho nàng, ngươi cứ nhanh đi ăn đi."

"Thế nào? Cái người tự cao tự đại kia lại khó chịu với ngươi?" Tiêu Y hôm nay cũng đi thi đấu so tài, tự nhiên cũng nhìn rõ sự tình mà ai ai cũng biết. Nghĩ đến vị đại sư tỷ thường ngày tự đánh giá mình rất cao bị tiểu sư muội đánh xuống võ đài, khỏi phải nói trong lòng nàng cao hứng biết bao nhiêu. Sở dĩ nàng chủ động qua đây gọi các nàng đi ăn, đương nhiên là cũng muốn mượn cơ hội quở trách một chút cái gọi là đại sư tỷ.

"Nhị sư tỷ, ngươi nói nhỏ chút, đừng để đại sư tỷ nghe được." Gặp Tiêu Y không e dè lớn tiếng nói ra, Hoa Dạ Ngữ gấp đến nỗi thiếu chút nữa dùng tay che miệng Tiêu Y. Thực sự là không nên nói cái gì nghiêng tới đến cái gì, nghĩ đến Phó Bạch Chỉ có thể sẽ nghe thấy những lời nói kia, Hoa Dạ Ngữ thật không biết tới khi nào bản thân mới được tha thứ.

"Ngươi cứ như vậy sợ nàng? Ta nói cho ngươi nghe, nàng chẳng qua chỉ là một con cọp giấy mà thôi, ngươi xem nàng ngày hôm nay đều bị ngươi đánh rơi xuống, đã nói lên võ công của nàng chẳng hề bằng ngươi. Ngay cả sư phụ cũng nói ngươi có thiên phú dị bẩm, hiện tại ngươi thắng, nên vui vẻ một chút."

"Nhị sư tỷ, ngươi tốt hơn đừng nói nữa. Kỳ thực cuộc luận võ hôm nay chẳng qua là vì thân thể đại sư tỷ không khỏe nên ta mới có thể may mắn giành thắng lợi, nếu biết sẽ có kết quả như vậy, ta..." Hoa Dạ Ngữ vốn muốn nói nếu ngay từ đầu nàng biết được kết quả sẽ cố tình bại bởi Phó Bạch Chỉ, nhưng nghĩ tới Tiêu Y là một người miệng rộng, vội vàng thu lời lại.

"Gần đây hình như ngươi rất thích đi theo nàng, ngươi nói tại sao ngươi lại kỳ lạ như vậy a, tính ra trong toàn môn phái nàng đối xử với ngươi kém nhất, ngươi vẫn thích nàng như thế?"

"Không có." Nghe được lời nói của Tiêu Y, Hoa Dạ Ngữ theo bản năng mở miệng phản bác, giọng nói cũng cao lên vài phần. Đem tầm mắt rơi vào tay áo bị nàng siết chặc, Tiêu Y suy nghĩ một chút, khe khẽ nâng lên khóe miệng.

"Tiểu sư muội, ngươi có biết nếu một nữ nhân tức giận, nên làm thế nào để dỗ dành không?"

"Cũng không biết, nhưng ta cho rằng, nếu ta ở nơi này chờ thêm chút, sư tỷ đói bụng sẽ gọi ta đi làm thức ăn, như thế cũng sẽ không giận ta nữa." Hoa Dạ Ngữ lời thề son sắt nói, con ngươi đen lóe ra một chút sáng ngời. Mấy tháng nay ở chung, nàng không chỉ đắm chìm trong niềm vui sướng nho nhỏ của mình, cũng biết rõ một số sở thích của Phó Bạch Chỉ.

Ví dụ như đại sư tỷ đã không còn yêu thích ăn đồ ngọt nữa, ngược lại khẩu vị nghiêng về một số thứ kích thích. Nghĩ đến ngày đó đại sư tỷ làm cho mình một chén mì tràn đầy tràn đầy rau xanh nhưng lại cay vô cùng, Hoa Dạ Ngữ chỉ ăn một miếng liền cay đến đỏ mắt, trái lại Phó Bạch Chỉ giống như không có gì ăn hết một chén. Từ đó về sau, Hoa Dạ Ngữ liền học xong cách làm loại mì đó, thỉnh thoảng dùng một ít canh gà hoặc canh thịt làm nước, thường thường làm cho Phó Bạch Chỉ ăn.

"Ôi chao, chỉ biết tính toán của ngươi chẳng qua là dùng để dỗ tiểu hài tử. Tiểu sư muội, ngươi nếu như thích đại sư tỷ, nhị sư tỷ khuyên ngươi hay là thu hồi ý nghĩ khi còn chưa muộn. Nếu như ngươi không thu lại, ta chỉ có thể nói với ngươi, làm thức ăn cũng vô dụng, đó đều là chút phương pháp lừa tiểu hài tử. Nếu ngươi muốn tên tự đại kia nhanh tha thứ cho ngươi, liền vọt vào trong căn phòng đấy, đè nàng vào tường, trực tiếp hôn lên môi."

"Cái này tuyệt đối không thể." Nghe tới đề nghị của Tiêu Y, Hoa Dạ Ngữ vội vàng lắc đầu. Trước không nói tự tiện xông vào phòng đại sư tỷ đã là không trên không dưới, hôn môi rõ ràng là việc người yêu mới có thể làm, nếu mình làm như vậy với đại sư tỷ, tất nhiên sẽ có điều vô lễ. Hơn nữa, ngộ nhỡ thân thể của mình lúc đang đến gần đại sư tỷ lại nóng lên, phải nhịn không nói, loại cảm giác đó rất khó chịu.

"Vậy coi như ta chưa nói, nếu ngươi hy vọng đại sư tỷ suốt đời cũng không tha thứ ngươi, thì ngươi cứ chờ ở chỗ này là được, ta phải đi ăn cơm." Tiêu Y liếc nhìn thấy trong mắt Hoa Dạ Ngữ không cẩn thận bại lộ vẻ nóng lòng muốn thử, cười nói từ biệt. Thực ra nàng rất muốn ở lại, xem đại sư tỷ luôn luôn tự cho mình thanh cao sẽ đối xử với Hoa Dạ Ngữ thế nào, nhưng cuối cùng vẫn sợ bị liên lụy, sớm ly khai tự bảo vệ mình.

Lúc gần đi, Tiêu Y liếc nhìn Hoa Dạ Ngữ chần chừ đứng ở cửa rất lâu đắn đo hay là đẩy cửa xông vào, trong lòng hồi hộp. Tiểu sư muội a tiểu sư muội, thật đúng là xin lỗi, dùng ngươi đi làm người nọ tức giận, hy vọng ngươi tự cầu nhiều phúc đi.

"Ngươi vào đây làm gì?" Phó Bạch Chỉ nằm ở trên giường, đang lật xem bí tịch trong tay, lại không nghĩ rằng ngoài cửa chợt truyền đến một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó cánh cửa chính tay mình khóa lại bị người ở bên ngoài đẩy ra. Phản ứng đầu tiên của Phó Bạch Chỉ chính là đem bí tịch giấu kỹ, mắt lạnh nhìn không mời mà tự vào Hoa Dạ Ngữ, ngực khó chịu tới cực điểm.

"Đại sư tỷ, thực xin lỗi, sau này ta sẽ sửa cửa lại cho ngươi. Nhưng mà... Ta hiện giờ phải thất lễ, làm chút việc mạo phạm với ngươi."

"Ngươi làm cái gì, mau..." Nghe Hoa Dạ Ngữ nói một chuỗi dài, Phó Bạch Chỉ đứng lên chuẩn bị đuổi nàng ra ngoài, ai ngờ mới vừa xuống giường, thân thể liền bị Hoa Dạ Ngữ chợt đi tới ấn vào tường, không thể động đậy.

"Sư tỷ, đừng giận ta nữa, chuyện hôm nay tuyệt không phải ta mong muốn. Ngươi có thể đánh chửi xử phạt ta, chỉ mong ngươi đừng đem ta chận ngoài cửa như vậy."

"Ngươi có thể hiểu bây giờ mình đang làm gì sao?" Thân thể bị Hoa Dạ Ngữ trói buộc vào trong ngực, lúc này bên mũi tràn đầy mùi thơm nhè nhẹ trên người nàng, mà đối phương vẫn đang từ từ tới gần. Cảm giác như vậy làm Phó Bạch Chỉ cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, nàng là người hiện đại, đương nhiên biết tư thế hai người giờ phút này có bao nhiêu thích hợp tiến tới một cái cưỡng hôn. Bất quá, nữ và nữ hôn nhau, là chuyện gì a?

"Ta muốn sư tỷ có thể nhanh nhanh tha thứ ta, nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có cái biện pháp này là khả thi. Ta vốn định thuận lợi hôn sư tỷ một chút, nhưng bây giờ dán ngươi thế này, người ta nóng lợi hại, nghĩ đến lập tức muốn hôn sư tỷ, ngực và đan điền đều căng đến cực kỳ khó chịu."

"Thật ra thì ngươi không cần nói ra..."

Nghe Hoa Dạ Ngữ nói xong đoạn kia, trên mặt Phó Bạch Chỉ không có bất kỳ khác thường gì, nhưng thật ra lỗ mũi và hai má đều đỏ. Thấy Hoa Dạ Ngữ khép hờ hai mắt nhìn mình, đôi mắt đen kịt trong suốt mang theo vài phần rụt rè cùng sáng rỡ. Nàng đang mơ hồ nhìn mình, đầu nhẹ nhàng tiến lại đây, còn nhắm hai mắt lại. Đem một màn này bắt trong mắt, Phó Bạch Chỉ nghĩ nhịp tim của mình cũng tăng nhanh tốc độ, giờ phút này Hoa Dạ Ngữ vẫn cứ đem thân thể nóng hổi sáp đến, bánh bao nhỏ đầy đặn vô tư chen ở trước ngực mình.

Phó Bạch Chỉ nhìn cái ngoài dự tính này phát triển, đến bây giờ còn chưa nghĩ ra cưỡng hôn mình và để cho mình tha thứ Hoa Dạ Ngữ có gì liên quan với nhau. Hơn nữa, mình mới là bên bị cưỡng hôn, thế nào dáng vẻ của Hoa Dạ Ngữ giờ phút này ngược lại càng giống như là người bị cưỡng hôn? Mắt thấy cánh môi mọng nước sắp lại gần, Phó Bạch Chỉ cũng không phản kháng, mà trong nháy mắt lúc hai người sắp gần kề, trước một bước hôn lên gò má của Hoa Dạ Ngữ. Lần này, người trước mắt đã không còn ở mức độ đỏ chóp mũi, mà là cả khuôn mặt đều phồng đến đỏ bừng.

"Sư tỷ, ngươi không giận ta sao?" Vuốt gò má được Phó Bạch Chỉ hôn, Hoa Dạ Ngữ xoa xoa nhiều lần, nhỏ giọng hỏi.

"Ngươi đều làm như vậy, nếu ta còn giận ngươi nữa, chỉ sợ căn phòng này cũng sẽ bị ngươi phá hủy. Bây giờ ngươi chỉ cần nói cho ta biết, vừa rồi ngươi gặp người nào, là ai cho chỉ cách cho ngươi." Thông minh như Phó Bạch Chỉ, đương nhiên biết Hoa Dạ Ngữ khác thường như vậy chắc chắn là có người bày mưu tính kế, dù trong đầu đã biết người nào, nhưng vẫn là muốn nghe Hoa Dạ Ngữ chính miệng tự nói với mình.

"Là nhị sư tỷ." Nghe được Hoa Dạ Ngữ không chút do dự liền bán đứng Tiêu Y, Phó Bạch Chỉ tâm tình tốt hơn nhiều, nàng một lần nữa nhìn Hoa Dạ Ngữ đang cười rộ lên, đưa tay bóp bóp mũi của nàng, cũng câu khởi khóe miệng theo, tâm chậm rãi tỉnh táo lại.

Trải qua một ngày suy nghĩ, nàng biết rõ mình không thể mềm yếu thêm nữa, mặc dù Hoa Dạ Ngữ hoàn toàn không biết chuyện, nhưng nếu mình đã đâm lao phải theo lao, chỉ sợ sẽ liên lụy đến tính mệnh. Gặp Hoa Dạ Ngữ xem mình không tức giận sau đó đi nhà bếp nấu cơm cho mình, Phó Bạch Chỉ cười, theo thói quen đẩy mắt kiếng, lại phát hiện mình đã không còn cận thị.

Nếu như cuối cùng có một ngày nàng trở thành vật cản của mình, vậy hãy để cho nàng tự tay đem người này bóp chết trước khi sự việc nảy sinh.

Được Phó Bạch Chỉ tha lỗi, Hoa Dạ Ngữ tâm tình thật tốt, nàng đi ra sau núi dự định tìm chút nguyên liệu làm chút ít thức ăn, lại phát hiện Lục Uyên ở bên kia sườn núi không biết đang làm gì, nghe được tiếng chân của mình, hắn vội vã thu công, rất nhanh vận khởi khinh công đến trước người mình, vẻ mặt mang theo vài phần ngưng trọng. Lục Uyên không nghĩ tới Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên lại xuất hiện, nhớ tới hôm nay nàng chưa hề đi ra dùng cơm, nhìn lại nàng cầm trong tay một chút gì đó, cũng biết được.

"Không nghĩ tới sẽ làm phiền người luyện công, đệ tử chỉ là muốn tìm chút thực vật trở về làm thức ăn cho đại sư tỷ."

"Hóa ra là như vậy, hai người các ngươi cũng thật là, buổi sáng còn đang giận dỗi, buổi tối lại tụ chung một chỗ." Lục Uyên liếc nhìn Hoa Dạ Ngữ, cúi đầu suy nghĩ một chút, vừa cười vừa nói.

"Chuyện hôm nay là ta không tốt, sư tỷ thân thể không khỏe, mà ta lại mạo phạm nàng, may mà đã giải quyết rồi, mong rằng sư phụ không nên bởi vì phần thi của đại sư tỷ hôm nay mà có bất kỳ hiểu lầm nào."

"Ngươi và sư tỷ của ngươi đều là đệ tử của ta, ta đều xem trọng và thương yêu. Nhưng thật ra ngươi, tính tình từ trước đến nay yếu đuối, vi sư là sợ ngươi ăn đau mà không dám kêu. Bây giờ ngươi và sư tỷ của ngươi ở chung rất tốt, ta yên tâm rất nhiều. Sau này nếu ta mất, các ngươi cũng phải sống chung với nhau thật tốt. "

"Dạ, đồ nhi tất nhiên sẽ chung sống với đại sư tỷ thật tốt." Lời của Lục Uyên để cho Hoa Dạ Ngữ nhớ tới tình cảnh Phó Bạch Chỉ hôn lên hai má của mình, chóp mũi mơ hồ lại đỏ lên. Nàng tìm cái cớ rời đi, thân thể nóng hổi lại không có biện pháp yên tĩnh trở lại. Vốn là trở về gian phòng của mình, đem những quần áo có mồ hôi trên người cởi ra, lúc khom lưng lại cảm thấy bên trong nội y ẩm ướt. Hoa Dạ Ngữ mờ mịt liếc nhìn chất lỏng có phần trong suốt ở giữa mảnh vải, liền thay.

Nói đến gần đây cũng thật kỳ quái, mỗi khi tiếp xúc với đại sư tỷ, trên nội y sẽ luôn có mồ hôi như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: nếu ngày hôm qua không có canh tân, vậy hôm nay tất nhiên là rất lớn rất phong phú chương một, Vì vậy, ta có dự cảm, này chương ngày mai khả năng lại sẽ khóa, tâm thật mệt. Vì để cho mọi người xem càng thêm khoái trá, được rồi, nhưng thật ra là thỏa mãn của chính ta ác thú vị, lại làm mới đồng thời thông quan tiểu kịch trường. Bởi vì nửa phần dưới rất không hài hòa, ở đây chỉ để lên bộ, về phần hạ bộ ta liền trực tiếp thả vây trên cổ, vây cổ tên không thể nói, nói cũng sẽ bị khóa tất cả mọi người hiểu, không biết vây cổ đi văn án đến tìm đi, có trực tiếp xuyên qua truyền tống cửa. so... Hôm nay hai cái này đồ văn tiểu kịch trường phối hợp chính văn dùng ăn cao hơn nga.