Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 20



Sự việc phát sinh tối qua khiến cho Phó Bạch Chỉ mất ngủ cả đêm, nàng ngủ không ngon, Hoa Dạ Ngữ cũng vậy. Nàng không hiểu vì sao sau khi mình ăn ngay nói thật Phó Bạch Chỉ lại dùng ánh mắt kỳ quái như thế nhìn mình, sau đó lại vỗ vỗ lưng mình để cho mình đừng đoán mò nữa. Hai người cứng ngắc nằm một đêm, ngày mới vừa tới Hoa Dạ Ngữ phải đến phòng bếp Liễu Tĩnh Mạt đã an bài dạy nàng nấu ăn, chỉ để một mình Phó Bạch Chỉ ở lại gian phòng đờ ra.

Trên giường bởi vì thiếu đi một người mà trở nên rộng rãi, nhưng lòng của Phó Bạch Chỉ lại càng trở nên ngổn ngang. Nàng từng rất mừng Hoa Dạ Ngữ bộc trực, nhưng những lời nói tối qua quả thực cho nàng sự đả kích không nhỏ. Là một người sống ở hiện đại 28 năm lại thẳng không thể thẳng hơn, Phó Bạch Chỉ đối với tình yêu đồng giới không bài xích, bất quá không nghĩ tới mình sẽ gặp phải.

Hoa Dạ Ngữ hành động càng quái dị, Phó Bạch Chỉ càng nghi hoặc, mà những nghi hoặc đó đã bị một màn "ngoài ý muốn" tối hôm qua đánh tan. 15 tuổi Hoa Dạ Ngữ không biết cách che giấu, thậm chí ngay cả phản ứng tự nhiên của cơ thể cũng không biết. Nghĩ đến đôi mắt đen nháy sáng ngời của nàng ban đêm, còn thường hay đối với mình thân cận và hôn nhẹ, Phó Bạch Chỉ nhíu mày, hiện tại không hiểu tại sao nữ nhân vật chính Hoa Dạ Ngữ lại có khuynh hướng bách hợp, còn thích mình cái tên sư tỷ đối xử với nàng tệ như vậy?

Có lẽ do mơ màng không hiểu chuyện, đem sự ỷ lại lầm tưởng thành yêu mến. Phó Bạch Chỉ đắn đo suy nghĩ, cảm thấy sự tình ắt hẳn là như vậy. Hoa Dạ Ngữ từ bé không có thân nhân nên rất khát vọng thân tình, mà nay cũng chỉ là xem mình như tỷ tỷ mới có thể như vậy. Mình không cần bị áp lực, chỉ cần tiếp tục làm chuyện nên làm thì tốt rồi.

Phó Bạch Chỉ tự nhủ như thế, hoặc là tâm lý thoải mái hoặc là tự lừa gạt mình. Nàng lay động thân thể mệt mỏi, đột nhiên cảm giác có phần đói bụng. Nghĩ đến Hoa Dạ Ngữ bây giờ đang ở phòng bếp dạy Liễu Tĩnh Mạt làm thức ăn, vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài tìm.

Dược tiên cốc mặc dù địa phương không lớn, nhưng mỗi khu vực lại phân rõ ràng, chỗ ở của Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ lệch về phía sau núi, mà phòng bếp sắp đặt ở phía tây. Dọc theo đường đi nhìn những người qua lại đến đây chúc thọ, phần nhiều chính là nhân vật có lai lịch trên giang hồ. Liễu Tĩnh Mạt người này quả nhiên cực kỳ yêu con gái của nàng, nếu không thì cũng sẽ không vì một cái sinh nhật mà điều động cao như vậy.

"Đây là cái gì? Vì sao phải thêm ở phía trên? Món này kiểu dáng quá kỳ lạ, ta chưa từng thấy qua." Mới vừa đi tới cửa phòng bếp, Phó Bạch Chỉ chợt nghe thấy thanh âm của Liễu Tĩnh Mạt bên trong, nàng chậm rãi đi vào, thấy Hoa Dạ Ngữ đang làm nhưng chiếc bánh ngọt kiểu dáng đẹp đẽ, ngoại hình giống như trước đây mình từng miêu tả cho nàng, không nghĩ tới nàng lại có thể nhanh chóng học được.

Nhìn lại một chút Liễu Tĩnh Mạt lúc này, điệu bộ ưu nhã hoa lệ như mọi ngày đâu rồi? Nàng xoăn tay áo, vốn nên chỉnh tề tóc đen bù xù chịu không nổi, trên mặt còn có vài vết dầu mỡ, Phó Bạch Chỉ nhịn không được cười to ở trong lòng. Nàng không nghĩ tới Liễu Tĩnh Mạt nhìn qua hoàn mỹ như vậy ngay cả việc làm bánh ngọt cũng không biết, thảo nào nàng để cho Hoa Dạ Ngữ dạy nàng, dù sao trẻ con đúng là thích ăn bánh ngọt nhất.

"Sư tỷ, ngươi đã tỉnh." Phó Bạch Chỉ vừa vào cửa, Hoa Dạ Ngữ liền nhận ra sự hiện diện của nàng. Nghĩ đến sự lúng túng của hai người tối qua, Hoa Dạ Ngữ ít nhiều có chút ngập ngừng. Thấy nàng rõ ràng muốn đến gần mình nhưng còn có chút sợ hãi, Phó Bạch Chỉ ngược lại chưa phát hiện xấu hổ, dưới ánh mắt tràn ngập uy hiếp của Liễu Tĩnh Mạt cầm một khối bánh ngọt đã làm xong nhét vào trong miệng. Bánh ngọt tan trong miệng, mang theo hương thơm ngọt ngào của quả hạch đào.

"Tối qua ngủ không ngon, hôm nay còn dậy sớm như vậy, ngươi chưa ăn cái gì đúng không? Mở miệng." Phó Bạch Chỉ vừa nói vừa cầm một khối bánh ngọt, nhẹ nhàng nhét vào miệng Hoa Dạ Ngữ. Tối hôm qua sau khi phát sinh chuyện đó, Phó Bạch Chỉ vốn không muốn để ý Hoa Dạ Ngữ, may mà sáng nay nàng đã nghĩ thông suốt mối quan hệ giữa hai người, lúc này mới có thể ung dung bình thản như vậy.

Hoa Dạ Ngữ là nhân vật nàng tạo ra, nàng hiểu quá rõ, người mang theo chính nghĩa, khiêm tốn lễ độ, sau đó gặp phải nam chính liền động lòng yêu đương. Như vậy Hoa Dạ Ngữ làm sao sẽ thích vai phụ là mình? Chưa nói đến tên Lục Quý Ly trước kia ở khắp nơi muốn hại chết nàng, coi như hiện tại là mình chiếm giữ thân thể Lục Quý Ly, cũng không phải đem Hoa Dạ Ngữ thành trở ngại lớn nhất sao? Đã như vậy, thì đừng nói tới vấn đề có tình cảm hay không có tình cảm.

"Mùi vị thế nào?" Phó Bạch Chỉ gặp Hoa Dạ Ngữ mở ra cái miệng nhỏ nhắn ăn cái bánh ngọt mình đút, cười hỏi. Ngay cả chính nàng cũng hiểu được đây là lời thừa, dẫu sao bánh ngọt này là Hoa Dạ Ngữ tự làm.

"Bánh ngọt vốn dĩ ăn ngon, hơn nữa là sư tỷ đút cho ta, liền càng ngọt."

Với Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ chưa bao giờ muốn che giấu tâm ý của mình, nhưng lời này người bên cạnh nghe đến lại hết sức mập mờ. Nhìn hai người hỗ động, Liễu Tĩnh Mạt hơi cau mày, liếc nhìn trên khay đã ít đi hai cái bánh ngọt, vội vàng đem cả mâm bưng lên ôm lấy, rất sợ các nàng mỗi người một cái ăn hết toàn bộ, Tử Linh không ăn được nên làm cái gì bây giờ?

"Liễu cốc chủ, bất quá là một bàn bánh ngọt mà thôi, ngươi làm gì che chở như báu vật vậy?" Phó Bạch Chỉ vốn định thuận tiện lấy thêm mấy cái, quay lại liền phát hiện Liễu Tĩnh Mạt vẻ mặt đề phòng nhìn mình, giống như mình là kẻ xấu muốn cướp đồ của nàng. Phó Bạch Chỉ nhịn không được mở miệng trêu chọc, trải qua vài ngày tiếp xúc, nàng phát hiện Liễu Tĩnh Mạt căn bản là một nữ nhi khống, hễ là những thứ có liên quan tới Liễu Tử Linh đều làm nàng khẩn trương.

"Cái này Hoa cô nương làm cho ta, liền là của ta, ngươi vừa rồi cầm hai cái chút nữa phải bổ sung lại cho ta. "

"Mẫu thân."

"Tử Linh, sao ngươi lại tới đây." Liễu Tĩnh Mạt mới vừa nói xong, cửa lại xuất hiện thêm một đạo thân ảnh, thấy Liễu Tử Linh cười đi tới, Liễu Tĩnh Mạt vội vàng đem bánh ngọt bỏ lên trên bàn, đi tới ôm nàng.

"Tử Linh tỉnh ngủ không tìm được mẫu thân liền nghĩ đến mẫu thân có thể là tới nhà bếp, đêm qua mẫu thân lăn qua lăn lại lâu như vậy, không mệt sao?" Liễu Tử Linh nhìn Liễu Tĩnh Mạt, hơi đau lòng nói. Tối hôm qua mình không cách nào yên giấc, mẫu thân kể chuyện xưa cho mình hơn nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ. Vốn tưởng rằng sáng nay hai người có thể dậy trễ chút, nhưng nàng mới thức dậy thì biết được, mẫu thân đã sớm rời giường vì mình chuẩn bị sinh nhật.

"Chẳng qua là dậy sớm một tý, nơi nào sẽ bị mệt. Ngươi mau ra ngoài, nơi này khói dầu nhiều như vậy, thương tổn thân thể sẽ không tốt."

"Tử Linh muốn cùng mẫu thân, mẫu thân vì làm thức ăn cho Tử Linh mặt đều bị dơ, ta tới giúp ngươi lau khô." Liễu Tử Linh nói, cầm lấy cái khăn trong ngực thấm ướt dịu dàng thay Liễu Tĩnh Mạt lau mặt, sau cùng còn không quên thay nàng sửa sang lại tóc rối, tỉ mỉ, như là tri kỷ.

"Vậy ngươi ngồi yên ở chỗ này đừng nhúc nhích." Đem Liễu Tử Linh an bài xong, Liễu Tĩnh Mạt lại cùng Hoa Dạ Ngữ học cách làm bánh ngọt. Có điều bây giờ trong phòng bếp tăng thêm hai người, thật sự là làm thế nào cũng không thể an tâm. Hoa Dạ Ngữ thỉnh thoảng sẽ thất thần nhìn Phó Bạch Chỉ, nhiều lần đều là Liễu Tĩnh Mạt gọi nàng nàng mới hoàn hồn. Mà Liễu Tử Linh ở đây Liễu Tĩnh Mạt tâm trí càng không yên, được một lúc thì quay đầu lại xem cô nhóc kia, thấy đối phương nhìn mình cười liền nhịn không được đi hôn nàng. Cứ vậy, qua cả buổi trưa Liễu Tĩnh Mạt mới nắm được đại khái, cũng đến thời điểm chuẩn bị thọ yến tối nay.

Bởi vì thọ yến long trọng, Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ tất nhiên cần phải chỉnh đốn trang phục một phen. Hai người rời khỏi phòng bếp thay quần áo, chỉ nghỉ ngơi một hồi liền đến thọ yến thật sớm chờ đợi. Dược tiên cốc là một trong những thế lực tồn tại lâu đời nhất trên giang hồ, nó là chính cũng là tà, nhưng có thể vô cùng an định trộn lẫn giữa chính và tà, đã là cực kỳ lợi hại.

Lúc này, ngày mừng thọ con gái duy nhất của Liễu Tĩnh Mạt, lại long trọng như thế, sợ là người được mời và không được mời đều đến không ít. Ngồi cách vị trí chủ vị không xa, Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ im lặng đánh giá những người lui tới. Trong đó, nhân sĩ chính phái chiếm đa số, cũng không thiếu một ít tà môn ma đạo môn phái. Mà nổi bật nhất, cùng lắm cũng chỉ là đang tiến vào cửa, Minh tuyệt cung.

Phó Bạch Chỉ không nghĩ tới ở chỗ này đụng tới người của Minh tuyệt cung, nghĩ đến mình và Hoa Dạ Ngữ ở núi Tầm Long thiếu chút nữa bị bọn họ giết chết, thái độ và thần sắc tất nhiên là không khá hơn chút nào, các chính phái nhân sĩ khác thì đã đặt ly rượu xuống cầm vũ khí lên. Bây giờ Phó Bạch Chỉ mới hiểu được, Lục Uyên sở dĩ không đến không đơn thuần là bởi vì không muốn tham gia sinh nhật của một đứa bé, nguyên nhân chủ yếu nhất là không muốn cùng Minh tuyệt cung đánh chính diện.

Mắt thấy bốn người mặc trường bào màu đen cầm một cái rương đen kịt để dưới đất mở ra, bên trong rõ ràng là một con vật hình thù quái dị. Đầu nó dài như rắn, lại có 4 chân và sừng thú, mùi trên người làm người ta sinh ra ác cảm, da có mụn mủ cùng cặp mắt đỏ thắm khiến người khác liếc mắt nhìn đã cảm thấy khó chịu.

"Chẳng biết Minh tuyệt cung tứ sử là có ý gì? Tại thọ yến cầm loại vật này đi ra, rõ ràng là không đem những người chúng ta ở đây để vào mắt!" Cũng không biết là người nào mở miệng trước, ngay sau đó, toàn bộ người thuộc chính phái đều rút kiếm đứng dậy, mũi nhọn nhắm thẳng vào Minh tuyệt cung. Tuy là nhìn không thấy mặt mũi của bọn họ, nhưng Phó Bạch Chỉ lại cho rằng, bọn họ hoàn toàn không hốt hoảng.

"Thì ra Dược tiên cốc tiếp khách như thế này? Đây là xích giao đương nhiệm cung chủ Minh tuyệt cung luyện ra, ăn khó cứu, máu có thể chiết xuất chế thuốc, giết người cứu người chẳng qua một ý niệm, chính là vật báu người trong giang hồ đều tha thiết ước mơ, nếu như Dược tiên cốc chê, vậy chúng ta đem đi là được."

"Chờ một chút."

Nghe qua lời của Minh tuyệt cung, một mực không xuất hiện Liễu Tĩnh Mạt rốt cục đi ra. Giờ phút này nàng đã thay y phục màu trắng, đổi thành một bộ váy dài hồng vàng giao nhau, thành thực xuất hiện. Nàng dắt theo vẻ mặt trấn định Liễu Tử Linh bên người, dù là thấy được vật đáng sợ trong rương, trên mặt của nàng cũng không có lộ ra bất luận biểu cảm hốt hoảng sợ hãi gì, ngược lại vô cùng lễ phép hướng về phía tất cả mọi người ở chỗ này mỉm cười cúi đầu.

"Liễu cốc chủ, chính phái nhận lời mời của Dược tiên cốc, cũng nể mặt lão Cốc chủ tới tham gia chúc thọ. Nhưng mà trước đó, chúng ta không nghĩ tới ngươi còn mời loại sâu bọ này đến đây, thật đúng mất hết nhã hứng." Thấy Liễu Tĩnh Mạt xuất hiện, chính phái nhân sĩ liền bắt đầu làm khó dễ, lời nói của bọn họ từng câu từng chữ khó nghe, nhưng ngồi ở chủ vị Liễu Tĩnh Mạt thủy chung mỉm cười nhìn Liễu Tử Linh, đến lúc có người nói câu tiểu mao hài tử sinh nhật tiệc rượu, nàng mới chợt từ vị trí đứng lên.

"Ta là chủ nhân của lần yến hội này, người nào lọt vào mắt của ta, ta liền mời người đó đến. Nếu có người nào cảm thấy Liễu Tĩnh Mạt ta quét mất mặt mũi chính phái của các ngươi, có thể rời đi, về sau nếu như xảy ra chuyện gì cũng không cần đến Dược tiên cốc xin giúp đỡ. Ngày hôm nay là sinh nhật của tiểu nữ tử linh, ta vốn không muốn làm khó dễ, nhưng nếu có ai muốn tiếp tục dây dưa, Dược tiên cốc nhất định phụng bồi."

Liễu Tĩnh Mạt thanh âm không lớn, nhưng dùng nội công phát tán, làm cho tất cả mọi người nghe rõ ràng. Gặp những chính phái nhân sĩ kia do dự mấy phần, rồi lần nữa ngồi trở lại. Phó Bạch Chỉ phải khen ngợi khí thế của Liễu Tĩnh Mạt và địa vị của Dược tiên cốc, trên giang hồ mỗi ngày đều có người bị thương, mà Dược tiên cốc và Liễu Tĩnh Mạt chính là người bọn hắn đắc tội không nổi.

Cuộc nháo kịch này kết thúc, người của Minh tuyệt cung cũng không lưu lại, mà là đem lễ vật bỏ xuống liền đi. Liễu Tĩnh Mạt rất cưng chìu Liễu Tử Linh, loại trường hợp này, cũng rất tri kỷ chiếu cố nàng cẩn thận. Nhìn hai người bọn họ thân thiết hỗ động Phó Bạch Chỉ đem rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch. Đây là lần đầu tiên nàng uống rượu sau khi tới thế giới này, mùi vị có thể nói là tinh khiết và thơm hơn hiện đại rất nhiều.

Đang lúc nàng thưởng thức dư vị của rượu, một giọng nam xuất hiện phá vỡ giây phút nhàn hạ này. Phó Bạch Chỉ ngẩng đầu, liền thấy nam tử mặc một bộ trường bào xanh đen xông tới trước mặt, tóc hắn bó buộc trên đỉnh đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ, hai mắt lễ độ mà khiêm tốn nhìn các nàng. Nói chính xác, là đang nhìn người bên cạnh mình, Hoa Dạ Ngữ. Thấy nam tử càng ngày càng gần, Phó Bạch Chỉ trong lòng thở dài, nên tới rốt cuộc sắp tới. Nam tử này hẳn là nam chính trong nguyên bản, Hách Liên Thịnh.

"Hai vị cô nương, ta là Hách Liên Thịnh của Trăn Đồng sơn trang, vừa rồi ta thấy các ngươi vẫn ngồi ở chỗ này, không biết các ngươi thuộc môn phái nào?"

"Thương khung môn." Nghe được nam tử chủ động tự giới thiệu, Phó Bạch Chỉ lạnh lùng trả lời. Nàng nghĩ Hách Liên Thịnh người này sang đây cũng không chỉ đơn giản là hỏi nàng môn phái nào.

"Không nghĩ tới lại là đệ tử Thương khung môn, nhắc tới, phụ thân cùng Lục chưởng môn quen biết đã lâu, không biết hai vị cô nương tôn tính đại danh là gì?"

"Chúng ta gọi thế nào, có liên quan gì tới ngươi?" Nghe vị nam chính này được một tấc lại muốn tiến một thước muốn biết tên, Phó Bạch Chỉ khó chịu liếc mắt trừng hắn, sau đó mới nghĩ đến mình cứ như vậy cự tuyệt, căn bản không biết Hoa Dạ Ngữ nhận định Hách Liên Thịnh thế nào. Nếu nàng đã động tâm với nam chính, vậy mình làm như thế sẽ khiến cho Hoa Dạ Ngữ bất mãn.

Vì vậy, Phó Bạch Chỉ theo bản năng quay đầu nhìn Hoa Dạ Ngữ, đúng lúc bốn mắt chạm nhau. Thấy Hoa Dạ Ngữ ngơ ngác nhìn mình, hai mắt mang theo chút sương mù, gò má cũng mơ hồ phiếm hồng. Phó Bạch Chỉ lúc này mới phát hiện, rượu trên bàn rõ ràng đều bị Hoa Dạ Ngữ uống hết.

"Sao ngươi lại uống nhiều rượu như vậy?"

"Ngực vui vẻ, liền uống. Sư tỷ, ngươi cười rộ lên thật là đẹp mắt."

"Đứa nhỏ ngốc nghếch, chung quy là vui mừng rồi nói bậy. Vị này chính là Hách Liên Thịnh công tử, hắn nói muốn làm quen với chúng ta." Quả thực Phó Bạch Chỉ cực kỳ thỏa mãn với lời khen tặng vừa rồi của Hoa Dạ Ngữ, nàng vừa cười vừa nói, liếc mắt nhìn Hoa Dạ Ngữ đang đánh giá Hách Liên Thịnh, nàng rất muốn biết, Hoa Dạ Ngữ nhận định nam chính này như thế nào.

"Sư tỷ không cần quen biết những người khác, trong mắt của ngươi, chỉ một mình ta là được rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Chương trên quả nhiên bị khóa, chúc mừng chủ điệu tây bì, sắp đi vào hôn nhân điện phủ, xin hỏi sau đó hai vị có chuẩn bị sinh vài đứa trẻ hay không?

Sư tỷ: Ta ghét trẻ em

Ẩm ướt sư muội: Sư... Sư tỷ, ta nghĩ ngươi tất nhiên thích ta sinh em bé cho ngươi, nếu không chúng ta liền sinh hai ba đứa được rồi.

Sư tỷ: Hai ba đứa! Xà tinh bệnh a! Lại nói ta làm thế nào khiến cho ngươi mang thai em bé

Ẩm ướt sư muội: Không ngại, mẹ ruột có biện pháp.

Hiểu bạo: Không dựng không dục, mời tới ánh mặt trời tươi mát thục nữ y viện, chủ trị y sư: Ôn nhu thục nữ bạo tỷ tỷ, hộ sĩ: mọi người, tay cắt kim loại: Liễu ma ma.

Sư tỷ: Tay cắt kim loại cái quỷ gì!!! Còn có, toàn bộ đoàn đội này đều là hỏng đi!

Sư tỷ: Hanh, chơi cái trò gì không dễ chơi! Làm hại ta ngày hôm nay lại không thể ra sân.

Hiểu bạo: Ngươi lên sân khấu cũng là bị tiểu sư muội đùa giỡn, có cái gì tốt mà mong đợi a.

Ẩm ướt sư muội: Không thể đùa giỡn sư tỷ sống một ngày bằng một năm, giống như là hoa nhỏ đói khát không được tưới nước, khô khốc chặt.

Hiểu bạo: Ẩm ướt sư muội, ngươi nghiêm trang như vậy lại nói lời bỉ ổi như thế thực sự được không?

Sư tỷ: Mẹ ruột ngươi rốt cục nói một câu tiếng người, ta cường liệt kháng nghị để cho ta đùa giỡn lại, dựa vào cái gì mỗi lần đều là ta bị đùa giỡn a!

Hiểu bạo: Sư tỷ ngươi chẳng lẽ không biết sao? Nhiệm vụ chính mỗi ngày của Ẩm ướt sư muội là đùa giỡn sư tỷ a! Hai người các ngươi nhất định phải tương thân tương ái, nếu không sau này thế nào ba ba ba một vạn lần sinh em bé đây! ~!

Sư tỷ: Cút ngay!

Ẩm ướt sư muội: Sư tỷ, ngươi tức giận cũng đẹp mắt. (*^-^*)

Hiểu bạo: Được rồi, hai người các ngươi đừng ở chỗ này tú ân ái, đem các ngươi quản đến trong phòng vừa nhỏ vừa tối, một tuần không cho phép xuất hiện!

Liễu Tĩnh Mạt: oh, tốt.

Tử Linh: Mẫu thân, nằm yên, không được lộn xộn, trái lại kể chuyện xưa, đừng để ý tới người mẹ ruột kỳ quái kia.