Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 34



Ba năm không gặp, Liễu Tử Linh không chỉ cao hơn, ngay cả thân thể cũng trưởng thành một ít. Đôi núi nhỏ chỉ nhô ra một chút trước đây đã bắt đầu trổ mã, như hai quả mật đào nho nhỏ ngẩng cao mê người. Có lẽ là vừa nóng lại vừa lạnh, hai quả mật đào ưỡn thẳng mà đứng, óng ánh dưới ánh nến.

Bị một màn này hấp dẫn sự chú ý, Liễu Tĩnh Mạt như là bị ma quỷ sai khiến vậy, nàng không tự chủ được đi lên trước, ngồi ở bên giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve phần da lộ ở bên ngoài của Liễu Tử Linh. Làn da ấy trơn như tơ, trắng nõn như mỡ, bụng dưới bằng phẳng theo sự hô hấp của nàng mà chậm rãi nhấp nhô, xương quai xanh tinh xảo cũng tản mát ra mê người khí tức. Cuối cùng nhịn không được, Liễu Tĩnh Mạt chậm rãi dời tay lên, đặt lên một quả mật đào đang đứng thẳng, sau đó liền nghe được Liễu Tử Linh khẽ hừ một tiếng, mở hai mắt ra.

"Mẫu thân, ngươi đã đến rồi." Âm thanh của Liễu Tử Linh nhu hòa như nước, cả người cũng giống là ngâm mình trong nước nóng vậy, mềm mại lạ thường. Thấy nàng liếc mắt đến chỗ mình đặt tay, ngượng ngùng đỏ mặt muốn chỉnh sửa y phục, nhưng Liễu Tĩnh Mạt vẫn không chịu lấy tay ra, mà là chậm rãi xoa nhẹ tại nơi quả mật đào nhỏ nhô lên.

"Tử Linh nơi này không thoải mái sao?" Làm nghề y nhiều năm, Liễu Tĩnh Mạt y thuật cao siêu, tất nhiên là có thể dò xét một ít chi tiết trong thân thể mà biết rất nhiều. Xoa quả mật đào căng phồng của Liễu Tử Linh, nàng biết rõ trước kỳ kinh nguyệt sẽ căng lên, sẽ đau, mà đứa trẻ kín đáo như Liễu Tử Linh, tất nhiên sẽ không nói những chuyện riêng tư như vậy với mình, nhưng vừa rồi lúc mình xoa nhẹ trong mắt nàng lóe lên một tia thoải mái lại không gạt được ánh mắt của nàng.

"Không có... Mẫu thân đừng sờ nữa, có chút xấu hổ." Tuy rằng không hiểu chuyện nam nữ, đối với thích mà nói cũng không hiểu nhiều lắm, nhưng chí ít Liễu Tử Linh biết bộ ngực của con gái là nơi nhất quyết không thể tùy ý chạm vào. Nếu người này không phải là Liễu Tĩnh Mạt, chỉ sợ nàng đã sớm nhảy cởn lên.

"Ta là mẫu thân của ngươi, loại chuyện này ngươi không cần giấu diếm ta, cũng không gạt được ta. Có phải là rất khó chịu hay không? Mẫu thân có cách giúp cho Tử Linh thoải mái một chút."

"Mẫu thân muốn làm gì?" Tuy rằng xấu hổ muốn chết, nhưng Liễu Tử Linh cũng bị thân thể dằn vặt không thôi. Nàng buông tha giãy dụa, nhẹ giọng hỏi Liễu Tĩnh Mạt. Ở trong lòng nàng, tuy rằng hai người bởi vì ba năm ly biệt mà xa lạ rất nhiều, nhưng nàng vẫn tin tưởng Liễu Tĩnh Mạt vô điều kiện.

"Mẫu thân giúp ngươi xoa bóp một phen, đả thông huyết mạch trên người ngươi, sẽ thấy thoải mái rất nhiều."

"... Vậy liền làm phiền mẫu thân." Liễu Tử Linh nói, nhẹ nhàng quay đầu đi, nhắm mắt lại không nhìn đến động tác của Liễu Tĩnh Mạt, nhưng chẳng hiểu tại sao, cảm giác của thân thể lại càng rõ ràng. Tay của Liễu Tĩnh Mạt rất ấm, phủ trên bộ ngực căng đến đau xót của mình, xoa ấn qua lại như vậy, thật sự là vô cùng thoải mái. Liễu Tử Linh chỉ cảm thấy phần thoải mái này theo nơi tư mật truyền đến sau lưng, là loại cảm giác gân mạch và xương cốt đều gian nở, để cho nàng nhịn không được kêu lên.

Cũng chính là tiếng hừ nhẹ như có như không này, hoàn toàn diệt đi chút lý trí còn lại của Liễu Tĩnh Mạt. Dù cho trước lúc xoa bóp nàng không ngừng nói với chính mình, không thể... chí ít bây giờ không thể xâm phạm cổ thân thể này, đáng tiếc tâm ma đã thành, một khi kích thích, khó mà thu hồi lại được. Nhìn Liễu Tử Linh nghiêng đầu hừ nhẹ, Liễu Tĩnh Mạt cảm thấy ngón tay của mình đang phát run, bụng dưới liên tục co quắp, hiển nhiên là dấu hiệu động tình.

"Tử Linh, mẫu thân làm cho ngươi thoải mái hơn, được không?" Cả người đều nằm trên giường, Liễu Tĩnh Mạt thấp giọng nói, như là giai điệu đầu độc lòng người, để cho Liễu Tử Linh yên lặng gật đầu. Đạt được sự cho phép, hai mắt Liễu Tĩnh Mạt hiện lên một tia yêu dị được như ý. Nàng đưa tay dò vào trong áo ngủ bằng gấm, vén váy Liễu Tử Linh lên, chậm rãi xâm nhập vào trong quần lót nho nhỏ. Không ngoài sở liệu, thân thể thanh niên non nớt mà lại thành thực, dù không hiểu được tình hình, nhưng bởi vì hành động vừa rồi của mình, nơi tư mật nhất của cô gái kia đã trở nên ẩm ướt không chịu nổi.

"Mẫu thân... Ở đây..." Hoảng sợ vì Liễu Tĩnh Mạt lại đưa tay dò vào cái loại địa phương đó, Liễu Tử Linh đỡ bả vai của nàng, có chút không biết làm sao. Nơi đó cũng là nơi tư mật, mặc dù Liễu Tử Linh không hiểu, nhưng luôn nghĩ so với bộ ngực, thì bị chạm đến nơi đó càng làm cho nàng thêm xấu hổ.

"Đừng sợ, mẫu thân sẽ không làm chuyện thương tổn đến ngươi, xoa ở đây một tý, Tử Linh sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

Liễu Tĩnh Mạt nói, không để ý đến sự hoang mang và quan sát trong mắt Liễu Tử Linh, liền nhẹ nhàng di chuyển đầu ngón tay, tìm đúng viên đậu đỏ căng tròn được giấu dưới tầng tầng cánh hoa, chậm rãi xoa nhẹ. Lần đầu tiên bị chạm vào như vậy Liễu Tử Linh làm sao biết nhẫn nại, lại càng không cách nào chống cự được sự kích thích như vậy, chỉ là vài cái liền nhẹ nhàng thở hổn hển, ngay cả hai tròng mắt cũng mông lung một tầng hơi nước.

"Mẫu thân... Thật kỳ quái." Liễu Tử Linh nhẹ giọng nói, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm theo thân thể tràn ra đi, lại không biết tại sao lại có chất lỏng kỳ quái này.

"Tử Linh thoải mái không? Nói cho mẫu thân biết, xoa ở đây thoải mái, hay là ở đây?" Liễu Tĩnh Mạt cười hỏi, tay trái ấn bộ ngực càng thêm căng phồng của Liễu Tử Linh, mà tay phải thì trìu mến xoa viên ngọc đối với phụ nữ mà nói là vị trí đủ để nắm trong tay tất cả giác quan.

"A... Mẫu thân... Đừng hỏi nữa... A... Thật kỳ quái, chỉ mới được mẫu thân xoa như vậy, Tử Linh liền muốn phát ra âm thanh."

"Không sao, loại xoa bóp này chính là như vậy, nếu Tử Linh muốn kêu, vậy kêu ra đi."

"A... Mẫu thân, thực sự rất kỳ quái, mẫu thân... Ta sợ."

Thân thể bị Liễu Tĩnh Mạt điều khiển, Liễu Tử Linh càng không rõ rốt cuộc lúc này các nàng đang làm gì. Nhưng tay của Liễu Tĩnh Mạt lại như là tạo ra ma chú vậy, Liễu Tử Linh có thể cảm giác được rõ ràng hai địa phương bị nàng chạm vào đều cực kỳ thoải mái. Nhất là hạ thân, cảm giác tê tê từ bên tai theo bộ vị xấu hổ truyền khắp toàn thân, làm cho nàng thoải mái muốn khóc.

"Tử Linh đừng sợ, ôm ta, hưởng thụ loại cảm giác này thật tốt. Nói cho mẫu thân biết, chỗ nào thoải mái hơn?" Làm như là Liễu Tĩnh Mạt rất chấp nhất vấn đề này, thấy nàng nằm ở phía trên người mình, nhiều lần hỏi mình. Liễu Tử Linh cắn cắn môi dưới, hơi đứng dậy ôm Liễu Tĩnh Mạt, ở bên tai nàng bày tỏ.

"Mẫu thân làm gì, đều thoải mái."

"Tử Linh cứ hưởng thụ là được."

Có câu trả lời của Liễu Tử Linh, Liễu Tĩnh Mạt càng hài lòng, nàng tách hai chân Liễu Tử Linh ra, tay phải không chút kiêng kỵ trêu chọc đùa bỡn quả trái cây lơn lớn kia. Mắt thấy Liễu Tử Linh bị mình xoa đến ý loạn tình mê, đỏ mặt không ngừng gọi mình mẫu thân, Liễu Tĩnh Mạt có thể cảm giác được tâm ma của mình càng khó mà áp lực, thậm chí nàng đã nhiều lần xòe ngón tay ra, hận không thể lập tức tiến vào thân thể cô gái bên dưới, cướp đi toàn bộ của nàng.

"Mẫu thân... Mẫu thân... Thật tê..." Đúng lúc này, thân thể Liễu Tử Linh bắt đầu run rẩy kịch liệt, viên đậu đỏ nhỏ kia bị mình lây động giật giật, như đứa trẻ bị kinh sợ, bất an phình bụng. Biết rõ Liễu Tử Linh có thể sẽ đến đỉnh, Liễu Tĩnh Mạt cười, cúi đầu hôn cánh môi đang hé mở của Liễu Tử Linh, đem âm thanh yêu kiều sau cùng của nàng bao phủ trong nụ hôn.

Thiếu nữ lần đầu thể nghiệm tình sự, đỉnh núi đến nhanh lại bá đạo, cũng chảy ra rất nhiều dịch thể trong veo. Cảm thấy bàn tay bị dính ướt, Liễu Tĩnh Mạt nhìn Liễu Tử Linh đã cực kỳ mệt mỏi, thương tiếc lấy tay thay nàng lau khô mồ hôi trên trán.

"Tử Linh thoải mái không?" Bị dáng vẻ gầy yếu câu người này của Liễu Tử Linh mê hoặc, Liễu Tĩnh Mạt cố nén ý nghĩ phải xâm chiếm nàng, siết chặt nắm tay.

"Dạ, làm phiền mẫu thân." Liễu Tử Linh cũng không hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ dùng cặp mắt tràn ngập sương mù xấu hổ nhìn Liễu Tĩnh Mạt, vừa rồi đích thật là vô cùng thoải mái, nhưng nàng không rõ vì sao ngực lại cảm thấy ngượng ngùng được ngay, luôn luôn xấu hổ nhìn Liễu Tĩnh Mạt.

"Ngươi uống thuốc đi, tối nay nghỉ ngơi thật tốt. Thuốc này rất hữu hiệu, mấy ngày nữa tới kinh nguyệt, nhất định sẽ không còn đau nữa."

"Cảm tạ mẫu thân." Đỡ Liễu Tử Linh uống thuốc xong, càng làm nàng như trước có chút ẩm ướt chân tâm lau khô tịnh. Thấy người nọ bị thuốc làm cho buồn ngủ, thỏa mãn chìm vào mộng đẹp, Liễu Tĩnh Mạt bước nhanh trở về thư phòng, ngồi ở trên ghế thở hổn hển.

Tay phải như trước ẩm ướt không thôi, mặt trên còn nhiễm dịch thể và vị đạo của Liễu Tử Linh. Đó là hương thơm thuần khiết của xử nữ, là nỗi mê hoặc nguyên thủy nhất và mạnh mẽ nhất. Liễu Tĩnh Mạt không nhẫn nại được đưa tay phải vào làn váy, nhẹ nhàng đặt lên nơi ẩm ướt không chịu nổi giữa hai chân. Nàng đã từng cho là mình sẽ không bị những thứ tình cảm thế tục này mê hoặc, đối với chuyện giường chiếu lại càng hoàn toàn không yêu thích. Nhưng mà, Liễu Tử Linh xuất hiện giống như là địch nhân phản bác lại nàng, diệt sạch tất cả những ý nghĩ nàng tự cho là đúng.

Nàng khát vọng người thiếu nữ kia, khát vọng nữ nhi ruột thịt của mình, thậm chí vừa rồi còn làm chuyện không bằng cầm thú như vậy. Trong óc là dáng vẻ mỹ lệ của Liễu Tử Linh khi nỡ rộ, bên tai là từng tiếng mềm yếu vô lực nàng gọi mình mẫu thân. Ở trong lòng từng lần từng lần nói mình phải dừng lại, nhưng tay phải vẫn không tự kìm hãm được chuyển động.

Ngón tay chậm rãi dò xét vào trong cơ thể, kèm theo vị đạo và chất ẩm ướt của Liễu Tử Linh, cùng chất lỏng nóng rực của mình giao hòa. Liễu Tĩnh Mạt khó mà ức chế cơ thể căng thẳng, cắn chặt cổ tay, nhưng vẫn không thể ức chế mà lên tiếng nức nở. Sắp đến đỉnh núi, trong đầu nàng đều là hình ảnh của Liễu Tử Linh, thậm chí tưởng tượng người đang tiến vào thân thể mình lúc này thành Liễu Tử Linh.

"A... Tử Linh... Muốn ta... Phá hư mẫu thân... Cứ như vậy..." Khi cơ thể kích động đến cực hạn, Liễu Tĩnh Mạt hô lên tên Liễu Tử Linh, như muốn mất đi ý thức. Đây cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận được tư vị đạt đến đỉnh núi trong tình dục, không nghĩ tới sẽ khiến người ta trầm luân, khiến người ta khăng khăng một mực như vậy. Nhìn làn váy cùng ghế ngồi đã bị thấm ướt, Liễu Tĩnh Mạt hơi thất thần, qua hồi lâu mới giống như là chợt tỉnh ngộ, chật vật từ trên ghế ngã xuống.

Nàng run rẩy thân thể lấy ra cái chén mẻ có máu của Liễu Tử Linh lúc sáng, nhỏ giọt máu trong đó vào trong nước, lại không chút do dự cắt ngón tay của mình, nhỏ máu vào. Mắt thấy hai đám máu từ lúc ban đầu tách rời đến khi hòa quyện vào nhau, Liễu Tĩnh Mạt chợt phát lực, đánh cái chén nát bấy, thậm chí thúc giục nội lực làm nước cũng bốc hơi hết. Nhìn cả phòng trở thành đống hỗn độn, Liễu Tĩnh Mạt quỳ trên mặt đất, si ngốc cười rộ lên.

"Vì sao... Tại sao lại tan vào nhau, đúng vậy... Tử Linh là nữ nhi của ta, sao có thể không tan vào nhau cơ chứ? Thế nhưng... Thử một lần nữa... Có lẽ thử một lần nữa sẽ không tan vào nhau."