Nghịch Tập Trọng Sinh: Để Em Chủ Động!!!

Chương 16: Không quản được sao?



“Dám, sao lại không dám chứ? Em gái, lát nữa đừng có trốn nợ đấy nhé.” Bạch Chu cười hì hì.

“Không có chuyện đó đâu.” Mộ Cẩn Y hạ giọng nói.

Cuối cùng, Lãnh Cao Tuấn đang rơi trong trạng thái sững sờ cũng phản ứng lại, hổn hển nói: “Em là con gái đấy, định làm cái gì vậy hả? Anh còn chưa chết. Đâu cần em phải đứng ra thay anh.”

Mộ Cẩn Y nhìn vẻ luống cuống của anh, vẫn bình tĩnh như trước: “Anh cứ xem là được rồi.”

“Xem cái gì mà xem? Em đứng qua một bên cho anh. Ở đây không có chuyện của em, hôm nay anh mang em tới là để em nhìn thấy dáng vẻ uy phong của anh chứ không phải để em tới đây làm chuyện hồ đồ.” Lãnh Cao Tuấn sắp điên đến nơi rồi.

Mộ Cẩn Y là một người cuồng công việc, nào biết đua xe là cái gì? Thế mà cô lại còn muốn đua xe với tên cặn bã kia. Đây cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm là nếu Mộ Cẩn Y thua thì sẽ phải làm người phụ nữ của tên cặn bã kia. Họ coi anh chết rồi sao?

Cô đột nhiên nắm lấy tay Lãnh Cao Tuấn, mỉm cười và nói: “Hãy tin em, được không?”

Nụ cười này của Mộ Cẩn Y rất hời hợt nhưng tới mắt Lãnh Cao Tuấn lại vô cùng chói lóa. Anh cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại. Người phụ nữ này mỉm cười xinh quá. Lãnh Cao Tuấn bị mê tới thần hồn điên đảo. Một lúc sau, anh mới phản ứng được. Lãnh Cao Tuấn ôm lấy mặt cô và quát: “Sau này không được cười như thế này trước mặt người đàn ông khác, nghe chưa?”

Mộ Cẩn Y gật đầu: “Ừ, nghe thấy rồi.”

“Haiz, rốt cuộc có thi không?” Bạch Chu không chờ được nữa, vừa nghĩ tới cảnh mình đoạt được người phụ nữ của Lãnh Cao Tuấn là anh ta thấy rất hưng phấn.

“Tôi đấu với cậu.” Anh quay đầu, lạnh lùng nhìn anh ta.

“Thế thì không được, vừa rồi đã nói cô gái này là người đấu rồi. Cô em, em đừng có nói lời mà không giữ lấy lời. Anh đây còn đang chờ cô em làm người phụ nữ của mình đấy!”

Lãnh Cao Tuấn suýt nữa tức chết: “Cậu thật vô liêm sỉ.”

Đám Giang Luật cững phẫn nộ: “Bạch Chu, cậu bắt nạt một người phụ nữ mà đáng mặt đàn ông à? Có đấu thì cậu đấu với Cao Tuấn đi.”

“Đúng vậy. Bạch Chu, cậu làm thế này mà truyền ra ngoài thì chắc mất mặt lắm nhỉ?” Tần Phúc – một người bạn tốt khác của Lãnh Cao Tuấn cũng chêm lời vào.

“Cao Tuấn, cậu quản người phụ nữ của mình đi, đừng để cô ấy làm loạn.” Tân Quý – người nhuộm tóc bạch kim cũng nhíu mày nói.

Đương nhiên là Lãnh Cao Tuấn biết bản thân không thể để người phụ nữ của mình hồ đồ. Nhưng anh lại chẳng thể quản nổi cô.

Lãnh Cao Tuấn sắp phát điên thì đột nhiên một ý tưởng lóe lên. Anh đột nhiên khom lưng khiêng Mộ Cẩn Y lên: “Anh đưa em về nhà, không chơi nữa.”

Hành động này khiến cô hoảng sợ trợn mắt há hốc miệng. Mộ Cẩn Y đấm vào vai anh và nói: “Lãnh Cao Tuấn, anh thả em xuống, buông ra...”

“Anh cứ không thả đấy, em làm phản đấy à? Lại dám đi đua xe với tên cặn bã kia. Em biết cậu ta là ai không? Bạch Chu chính là một tên cặn bã, hành hạ biết bao nhiêu cô gái vô tội tới chết, em có biết không hả...” Lãnh Cao Tuấn vừa đi vừa phổ cập hành vi khốn kiếp của Bạch Chu cho cô nghe.

“Biết.” Đương nhiên, Mộ Cẩn Y biết Bạch Chu không phải người tốt. Kiếp trước, bên ngoài có truyền tin anh ta bức chết một nữ minh tinh đang hot.

Vì chuyện của Bạch Chu nên giá cổ phiếu của công ty của nhà họ Bạch tụt dốc không phanh, phải trả một cái giá rất lớn, suýt nữa thì phá sản. Tuy sau đó có cố gắng cứu lại nhưng quy mô cũng không lớn được như trước nữa.

“Biết mà em còn đi đấu với cậu ta.” Lãnh Cao Tuấn thực sự bị cô làm giận tới phát điên.

“Nhưng anh sẽ không để em làm người phụ nữ của anh ta, chẳng phải như vậy sao?” Mộ Cẩn Y khẽ lẩm bẩm.

“Chẳng lẽ em còn muốn đi làm người phụ nữ của cậu ta?” Giọng nói của Lãnh Cao Tuấn như đâm xuyên qua màng nhĩ của Mộ Cẩn Y.

“Không muốn, vì thế em sẽ không thua.”

“Em...”

Lãnh Cao Tuấn đang định vác người đi về phía trước thì Bạch Chu và đám bạn xấu của anh ta đã chạy tới. Bọn họ ngăn cản lối đi của anh: “Anh Lãnh, anh làm như vậy không hay đâu. Nếu đã nói so tài thì sao có thể đi như vậy được? Đã nói mà không giữ lời như vậy là không tốt.”

Lãnh Cao Tuấn giận dữ nói: “Không tốt cái gì mà không tốt? Ông đây không đồng ý vụ cá cược vừa rồi. Nếu không thì thế này đi, nếu cô ấy thua thì các người có thể đánh tôi, đánh gãy mấy chiếc xương sườn cũng được.”

Mộ Cẩn Y đang bị anh khiêng trên vai nghe vậy viền mắt không tránh được trở nên ươn ướt. Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, người đàn ông này luôn trước sau như một, mãi mãi đối tốt với cô.

“Ai dô, không ngờ anh lại quan tâm cô gái này như vậy đấy. Anh như vậy càng khiến tôi muốn có được cô ta, phải làm sao bây giờ?” Trong mắt Bạch Chu lộ ra vẻ hưng phấn.

“Thả em xuống đi.” Mộ Cẩn Y đấm vào sau lưng Lãnh Cao Tuấn.

Đã không thể rời đi nên anh chỉ có thể thả cô xuống. Lãnh Cao Tuấn đang định nói gì đó thì Mộ Cẩn Y cầm tay anh rồi nhẹ giọng nói: “Tin tưởng em, được không? Em có thể làm được.”

Lúc này, hai người đang đứng đối diện nhau, trong mắt cô tràn đầy hình ảnh của Lãnh Cao Tuấn. Thần xui quỷ khiến thế nào mà anh lại gật đầu. Mộ Cẩn Y nhận được sự đồng ý của Lãnh Cao Tuấn thì hơi nhếch miệng cười. Cô nhìn về phía Bạch Chu và lạnh lùng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Ha ha ha, tốt, tốt lắm! Anh đây sẽ đấu với cô em một lần. Em gái yên tâm đi, anh đây sẽ không để em thua quá khó coi đâu.”

Mộ Cẩn Y không thèm để ý tới anh ta mà nhìn về phía Lãnh Cao Tuấn: “Chiếc xe nào là của anh?”

Anh chỉ tay về một chiếc ô tô màu đỏ: “Ừm, đó chính là xe của anh.”

Vỏ ngoài của chiếc xe kia đỏ chót, nhìn huênh hoang vừa diêm dúa. Quả nhiên, nó rất hợp với phong cách của Lãnh Cao Tuấn. Mộ Cẩn Y gật đầu rồi đi về phía xe của anh.

Lãnh Cao Tuấn đang định bước tới giúp cô mặc quần áo, đội mũ thì bị Giang Luật kéo lại: “Cao Tuấn, cậu bị điên rồi đấy à? Sao cậu lại đồng ý với cô ấy?”

“Đúng vậy, ngộ nhỡ thua thì phải làm sao?” Tần Phúc cũng cuống cả lên.

Tân Quý đang định nói gì đó thì Lãnh Cao Tuấn ra hiệu im miệng: “Mọi người đừng nói nữa, người phụ nữ của tôi muốn chơi thì tôi có thể làm gì được chứ? Cứ kệ cô ấy đi.”

“Cô ấy sẽ phải làm người phụ nữ của Bạch Chu đấy, cứ kệ à?”

“Sao có thể để điều này xảy ra được. Bạch Chu dám động tới cô ấy thì tôi sẽ liều mạng với cậu ta. Ai sợ ai chứ?”

Đám Giang Luật: “...”

Lúc Lãnh Cao Tuấn lái xe ô tô tới, Cẩn Y và anh cùng đi với nhau. Bạch Chu đã đợi ở điểm xuất phát. Anh lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó nhìn về phía Mộ Cẩn Y rồi dặn dò: “Nhóc con, em cứ từ từ chơi đi. An toàn phải được đặt lên hàng đầu, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.”

Hai bên đều đã chuẩn bị xong, trọng tài đã làm tư thế chuẩn bị. Mộ Cẩn Y hạ thấp người, chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào. Lúc tiếng còi vang lên, xe của cô và Bạch Chu đều lao đi như tên rời cung. Tim Lãnh Cao Tuấn như bị buộc chặt, nhìn chằm chằm bóng lưng của Mộ Cẩn Y. Anh không ngờ cô chẳng những biết lái xe mà còn lái cực đỉnh. Điều này khiến Lãnh Cao Tuấn vô cùng bất ngờ.

Lúc đầu, Mộ Cẩn Y thua Bạch Chu một đoạn. Anh ta thấy mình chạy ở phía trước thì mỉm cười đắc ý, thỉnh thoảng còn không quên ngoái đầu lại huýt sáo với cô. Tốc độ xe quá nhanh, tiếng gió thổi vù vù. Tiếng cười của Bạch Chu bị chìm trong gió. Lúc vừa mới bắt đầu còn lái trên đường thẳng. Đua trên kiểu đường này không thể nhìn ra trình độ của tay đua được.

Lúc chỉ còn cách đường cong đầu tiên khoảng một trăm mét, Bạch Chu bắt đầu giảm tốc độ. Nhưng tốc độ của xe Mộ Cẩn Y gần như không hề giảm. Lãnh Cao Tuấn nhìn cô mà trái tim như ngừng đập. Mộ Cẩn Y vượt lên trước Bạch Chu và sắp tiến vào đường cong. Dưới tình huống này, nếu khống chế không tốt thì sẽ xảy ra tình trạng xe hỏng người chết.

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chăm chú, không ai dám phát ra âm thanh. Sau khi tốc độ của Bạch Chu giảm, Mộ Cẩn Y vượt lên trước mặt anh ta. Tốc độ của cô còn nhanh gấp đôi Bạch Chu, đây chẳng phải muốn chết sao? Anh ta nhìn Mộ Cẩn Y chuẩn bị đi vào đường cong, con ngươi trong mắt co lại.

Mặt Lãnh Cao Tuấn cắt không còn giọt máu, mặt gần như trắng bệch ra. Mặt trời chói chang cũng chẳng thể làm giảm hơi lạnh tản ra từ người anh. Ngay cả mấy người bạn của Lãnh Cao Tuấn cũng sợ tới run lập cập. Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều dán chặt vào xe của Mộ Cẩn Y.

Cô hạ thấp người, nhấn ga. Xe nghiêng với một góc cực kỳ nguy hiểm. Lúc này chính là lúc quyết định người còn xe còn hay là xe hỏng người chết. Tất cả mọi người đều nín thở…