Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 27: Cờ vây vòng năm (2)



Lúc này đây, bàn số tám có tổng cộng năm người đứng, đôi mắt đăm đăm nhìn vào bàn cờ. Cũng không biết thư đồng của họ ở đâu nên bàn này khá vắng. Hàn Băng chậm rãi đi tới, rất dễ dàng mà chen được vào bên trong.

Lặng nhìn bàn cờ trước mắt, Hàn Băng chớp mắt tán thưởng. Có thể tạo ra một bàn cờ như vậy, hẳn là người nọ có đam mê rất lớn đối với cờ vây đây! Mặc dù tán thưởng nhưng Hàn Băng vẫn đưa tay, bốc một nắm cờ đen, tự nhiên đặt lên bàn cờ.

Kì tử ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái rồi không nói gì, chăm chú vào bàn cờ trước mặt, dùng quân trắng chặn đường đi của Hàn Băng. Hàn Băng mím môi cười nhạt, thủ ngọc* thuần thục đặt các quân cờ xuống.

*thủ ngọc: bàn tay ngọc ngà. Ý chỉ là bàn tay xinh đẹp.

"Ta thắng."

Lại một lần nữa lên tiếng, Hàn Băng đứng thẳng người lại. Kì tử vẫn như cũ không mở miệng, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn Hàn Băng rồi nhanh chóng lấy ra một huy chương đưa cho nàng.

Hàn Băng đưa tay nhận rồi lướt qua năm người kia, đi về bàn số chín.

"Không thể nào! Không thể nào! Ta đứng đây suy ngẫm mãi còn chưa ra, hắn thì chỉ nhìn qua liền đánh được? Chắc chắn là ăn may!"

"Đúng vậy! Khẳng định là ăn may! Đi, chúng ta đi xem hắn chơi bàn chín! Ta không tin hắn có thể may mắn vượt qua như vậy!"

"Đúng đúng! Mau đi xem, mau đi xem!"

Năm người nhao nhao phụ họa rồi theo sau lưng Hàn Băng. Mộ Anh Thiên và Phạm Minh Thuận lúc đầu nghe thấy lời mấy người đó thì vô cùng tức giận, muốn quay lại phản bác nhưng đương sự không lên tiếng thì họ lên tiếng làm gì?! Vậy nên hai người nhanh chóng đè nén lại, hừ lạnh nhìn năm người vừa nói kia. Tứ công chúa vẫn vô tư đi cạnh Hàn Băng, chăm chú nhìn Hàn Băng đánh cờ và học hỏi.

Bàn số chín này có ba người đứng giải, phía sau là ba thư đồng đứng gọn gàng một chỗ. Cũng không biết đã giải được hay chưa. Hàn Băng đến gần, chen vào nhìn thế cờ.

Bàn cờ này có vẻ như đã đi được vài bước rồi nhưng kết cục vẫn không rõ ràng, vẫn như cũ nhìn vào vô cùng lạc lối!

Tử y công tử giống như người đang chơi cầm một quân cờ đen, tay giữ ở không trung mãi cũng không đặt xuống, hai mắt hiện rõ sự do dự.

Hàn Băng cũng không quấy rầy người chơi mà lặng im phân tích thế cờ trước mắt này đến khi tử y công tử hạ quân cờ đen xuống.

"Ngươi thua."

"Ngươi thua."

Hai giọng nói cùng lúc vang lên, một là của Hàn Băng và một là của kỳ tử bàn này. Khi nghe giọng của đối phương, hai người đồng thời liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi nhanh chóng rút đi như chưa từng xảy ra.

Tử y công tử cũng không vì bị thua mà bực tức, nhẹ nhàng hướng kỳ tử ôm quyền rồi đứng sang một bên nhường chỗ cho người khác.

Kỳ tử nhặt những quân cờ vừa bị dặt lên, lại thay đổi bố cục bàn cờ, các nước cờ vì bị thay đổi càng trở lên kì diệu và huyền ảo hơn khiến mọi người kinh ngạc không thôi.

Hàn Băng lại tiếp tục quan sát bàn cờ một chút liền nhanh chóng bắt được điểm đánh đầu tiên! Nhẹ kéo môi, Hàn Băng cũng không lập tức đi lên mà chờ cho người khác ra tay. Nhưng đứng hơn hai phút lại không có ai tiến lên, Hàn Băng liền bước lên một bước, bốc lên vài quân cờ, thong thả đặt xuống.

"Sao hắn có thể đi bước đó chứ? Đúng là đánh bậy đánh bạ mà! Chắc chắn ván trước cũng vậy cho xem!"

"Chắc chắn rồi! Hừ, tưởng giỏi lắm cơ, thì ra là ra đường đạp trúng phân chó đi!"

"Ha hả! Công tử nói rất hay!"

Năm người đi theo ở màn tám nhân cơ hội này nhanh chóng châm chọc, vẻ mặt che phủ bởi sự ghen ghét và đắc ý. Tử y công tử nghe vậy nhíu mày lại, khó chịu nhìn năm người đang nói chuyện kia.

"Ngươi không được phép nói công tử nhà ta như vậy! Cho dù công tử nhà ta có may mắn đi chăng nữa thì vẫn chính là qua được, còn hơn ngươi đứng cả một buổi cũng không đánh thắng nổi! Hứ!" Mộ Anh Thiên vô cùng tức giận, nhanh mồm phản bác lại.

"Ngươi... Ngươi có tư cách gì mà nói chuyện với ta! Chỉ là một thư đồng cỏn con mà dám lên mặt!?"

"Đúng vậy! Chỉ là một trên nô tài, xách dép cho ta cũng không xứng!"

"Đúng là chủ nào tớ nấy! Phách lối ngang ngược, không có tôn ti trật tự gì!"

Giọng nói thi nhau vang lên nhanh chóng thu hút ánh mắt mọi người. Thấy mọi ánh mắt tập trung lên người mình, Ngô Kinh_một trong năm người nhanh nhảu nói.

"Ha ha, cho dựa vào vận may mà qua được bàn số tám bây giờ còn vênh mặt kiêu ngạo! Ta nói cho ngươi biết, vận may này không phải mãi mãi đâu!"

Phạm Minh Thuận cùng Mộ Anh Thiên tức giận đến bốc khói, mặt nhanh chóng đỏ lên. Tứ công chúa nghiêng đầu nhìn người đang nói một cái rồi nhanh chóng quay qua nhìn Hàn Băng đang chăm chú chơi cờ.

Mặc kệ những lời nói chế giễu cùng những lời bàn tán từ xung quanh, Hàn Băng vẫn chăm chú đánh cờ, giống như những âm thanh này không hề tồn tại!

"Ta thắng!"

Đặt một quân cờ cuối cùng trong tay xuống, Hàn Băng mỉm cười nói.

"Của công tử." Kỳ tử nhanh chóng đưa cho Hàn Băng một chiếc huy chương công nhận rồi nhặt những quân cờ đã được hạ xuống ra, một lần nữa thay đổi thế cục bàn cờ.

Thấy Hàn Băng không quá một phút liền có thể thắng mọi người liền ồ lên, nhanh chóng theo sau Hàn Băng

Cầm lấy huy chương, Hàn Băng tiếp tục đi tới bàn số chín. Hiện bàn số chín đang có sáu người, trong đó có ba người là thư đồng, yên tĩnh đứng đằng sau, ba người còn lại quần áo lượt là quý phái phe phẩy cây quạt trước ngực, nhỏ giọng bàn luận bước cờ cần đánh.

Nhìn qua bố cục sắp xếp Hàn Băng liền không chút do dự mà bốc lên một nắm cờ đen, hạ tay đặt xuống.

Mấy công tử đi theo sau im lặng không nói gì, giống như việc vừa nãy đã cho bọn họ một bạt tai cảnh cáo thức tỉnh nên dù trong lòng cảm thấy bất bình hay ghen ghét đi chăng nữa cũng chỉ có thể ngậm miệng.

Thật ra bọn họ là chú ý tới tứ công chúa đi cùng với Hàn Băng. Bởi vì nghĩ công chúa chỉ là một oa nhi còn non nớt chưa hiểu sự đời, ngây thơ và dễ tin lời người khác nên họ mới ôm lòng đen tối, muốn lôi kéo tiểu công chúa này làm quen rồi được nàng giới thiệu với các hoàng tử khác, từ đó liền có thể trèo cao tới hoàng thất rồi!

Nhưng sự thật luôn tàn khác, tứ công chúa lại chẳng hề để ý tới lời họ nói, giống như đàn gảy tai trâu, không lọt một chữ nào vào đầu nàng.

Bàn số chín này Hàn Băng sử dụng mất ba phút mới giành chiến thắng rồi nhận huy chương chứng nhận trước con mắt kinh ngạc của mọi người, nhảy lên bàn số mười.

Ngồi ở chỗ khách mời, tam hoàng tử Hoàng Tiêu Dương hai mắt vẫn chăm chú nhìn về phía Hàn Băng, đôi mắt dài sắc lâu lâu lại lóe sáng, thâm trầm.