Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 37: Nước mắt của Tuyết Thiên Hồ (2)



Hàn Băng hơi do dự một chút nhưng cuối cùng cũng hơi lui về phía sau, triệu hồi ra tờ giấy của Tiểu Hồ.

Ánh sáng trắng bỗng chốc ngập tràn cả tầng hầm, mọi người kinh ngạc nhìn về phía ánh sáng ấy.

Chỉ thấy một thiếu niên được bao bọc bởi ánh sáng trắng tinh khiết, dưới chân chàng có một vòng tròn ánh sáng đầy những hoa văn phức tạp mà xinh đẹp

Sau đó, ánh sáng dần biến mất, bênh cạnh chàng là một tiểu hồ ly trắng như tuyết, cặp mắt đỏ tươi nhìn con người trước mặt.

Tiểu Hồ tư thế ngạo nghễ, từng bước từng bước tiến về phía cặp mẹ con kia.

Mọi người tự động đứng dẹp qua một bên, nhường đường cho Tiểu Hồ đi qua.

Thôn phụ kia nhìn tiểu hồ ly đi về phía mình thì hơi lo lắng, tiếng khóc nghẹn ngào, ôm chặt lấy hài tử của mình.

Tiểu Hồ sau khi đến gần tiểu nữ hài đó, liền ngoan ngoãn phất đuôi ngồi xuống, cúi thấp đầu.

"Chi chi chi."

Tiếng kêu mềm nhẹ phát ra tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng, như gãi vào dây thần kinh căng chặt của những người ở đây.

"Linh... linh thú! Ngươi muốn làm gì? Mau triệu hồi nó về, ngươi muốn hại chết mẫu tử (mẹ con) họ sao?!"

Không biết là ai lên tiếng trước, mọi người đồng loạt đứng thủ thế sợ sệt hướng về phía Hàn Băng.

"Ngươi là ai?! Sao lại đứng nơi này?!" Một người trong đám người đứng ra hỏi nàng, trong tay đã có thêm một cây gậy.

"Đúng vậy, ngươi là ai?!"

Người trong tầng hầm đua nhau hỏi, tiếng vang vọng bật lại, vô cùng ồn ào.

"Khoan đã! Ca ca không phải kẻ thù! Ca ấy là do cháu dẫn xuống đây!" Đại Từ chạy từ đám người ra, đứng chắn trước mặt Hàn Băng giải thích.

"A Từ! Sao con có thể để người lạ xuống đây chứ? Phải để hắn rời đi... như vậy mới đúng!" Một người nhìn khá già trong số người lắc đầu bất đắc dĩ nói.

"Rời đi?! Nếu có rời đi, cũng phải đợi trời tối! Bây giờ rất nguy hiểm, không phải là ngài không biết!" Đại Từ hét lên.

"Chuyện này... Dù sao thì..."

"Hu hu hu, cảm tạ trời đất! Hu hu hu, con tôi... con tôi tỉnh lại rồi!"

Tiếng hét đột nhiên cất lên, cắt ngang lời muốn nói của lão nhân.

Mọi người lại một lần nữa nhìn về phái thôn phụ đó, chỉ thấy thôn phụ ôm tiểu nữ hài đang mở to mắt tròn, ngây thơ nhìn mọi người cười. Sắc mặt hồng hào sáng sủa, đâu còn làn da trắng như người tuyết lúc nãy!

"Mẹ... mẹ ơi, sao mẹ lại khóc thế ạ?!" Hạnh Liên giọng nói non nớt ôm tay mẹ mình hỏi, thấy bà khóc, cũng chực chờ khóc theo.

"Con ngoan... con gái ngoan của mẹ!Tạ ơn thiếu hiệp, tạ ơn thiếu hiệp!" Thôn phụ nghẹn ngào vuốt đầu Hạnh Liên, quỳ lạy về phía Hàn Băng.

Tiểu Hồ hóa thành một vệt sáng trắng, trong chớp mắt đã ngồi gọn trên vai Hàn Băng.

Không để mọi người nói thêm lời nào, Hàn Băng đã xoay người, phủi tay đi về phía đường hầm dẫn lên trên.

"Ca ca, khoan đã, bên trên nguy hiểm! Ca ca, huynh chờ đệ chút!" Đại Từ vội vã, đỡ Đại lão thái vội vàng đuổi theo sau Hàn Băng.

Người dân hai mặt nhìn nhau, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không biết nên làm gì. Mẹ của Hạnh Liên ôm con gái vào lòng, khóc nức nở.

"Chuyện... Cái... Đã xảy ra chuyện gì vậy, mẹ của Hạnh Liên?!" Một người lên tiếng hỏi.

"Con cáo đó... lúc đó nó ngồi chỗ này cúi đầu khóc, sau đó nó lấy nước mắt của nó cho Liên Nhi uống, sau... Liên Nhi liền khỏe mạnh trở lại."

"Chuyện thần kỳ như vậy? Phải chăng đó là... Không thể nào!" Già làng lúc này đây, tay chống gậy còng lưng đi tới, vuốt chòm râu trắng lầm bầm.

"Già làng, chuyện gì xảy ra sao?!"

"Làng ta, được cứu rồi!" Già làng cười vui vẻ, cũng bắt đầu đi lên mặt đất.

............................

Bước chân lên đến mặt đất, Hàn Băng đu ra khỏi ngôi nhà nhỏ của Đại Từ, gió lạnh quất thẳng vào cơ thể nhỏ nhắn của nàng, mang theo những bông tuyết của ngày mới, thổi tung vạt áo choàng nàng đang mặc, như muốn thân quen với nàng hơn.

Ngước nhìn bầu trời trắng xóa không có ánh mặt trời kia, Hàn Băng thở dài một hơi, nội lực lan ra toàn cơ thể, tự sưởi ấm bản thân.

Tiểu Hồ trên vai nàng có vẻ như vô cùng thích thú "chi chi" hai tiếng vui vẻ, chiếc đuổi hồ ly đung đưa qua lại.

Hàn Băng nhẹ nhàng bước đi, dấu chân nhỏ bé in trên tuyết, đều đặn.

"Ca ca, ca ca! Huynh mau trở vào đi, ở ngoài rất nguy hiểm! Cự bạch xà bên ngoài sẽ tấn công huynh đấy!" Đại Từ từ đằng sau hét to, nói vọng theo bóng lưng nàng.

Từ trong trữ nạp giới lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ, lại lấy thêm vài giọt nước mắt của Tiểu Hồ, Hàn Băng xoay người lại, nhìn cơ thể nhỏ bé của Đại Từ đang đuổi theo mình.

"Phù phù... ca ca, mau vào trong đi! Ở ngoài này rất nguy hiểm!"

Hàn Băng không chuyển động bước chân, đưa cho Đại Từ hai lọ thủy tinh thuốc.

"Mang hai lọ thuốc này, trộn với ba gáo nước lớn, đun lửa nhỏ nửa canh giờ rồi chia cho thôn dân mỗi người một chén trà nhỏ, sau khi uống xong thì đi nghỉ ngơi. Phía tây cách đây hai dặm đường, thịt của linh thú đó hãy mang về ăn. Vảy có thể chế thành khiên, da chế thành áo, xương chế thành kiếm rồi mang bán để kiếm tiền."

Nói xong Hàn Băng quay người rời đi, thoáng cái đã biến mất, như chưa từng xuất hiện.

"Ta chờ đệ đi khắp nơi thăm thú!"

Tiếng nói vang vọng bên tai Đại Từ, cùng với đó là tiếng gió vi vu mang theo cái lạnh của tuyết nhưng lòng Đại Từ, lại cháy đỏ rực như lửa.

"Được, đệ sẽ làm được!" Đại Từ hét về phái mà Hàn Băng rời đi, tay nắm chặt hai lọ thuốc.

Cùng lúc đó, già làng cũng lên đến mặt đất, đi về phía Đại Từ.

Đại Từ đem lời của Hàn Băng nói lại cho già làng. Già làng chốt chòm râu trắng, quay về tầng hầm bắt đầu chỉ huy những trai tráng cực ít ỏi trong làng, đi về phía tây.

Trước mắt của họ chính là một đầu rắn khổng lồ đầy máu đã đông cứng, thân thể to lớn nằm ở phía xa. Mọi người vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.

Dưới sự chỉ đạo của già làng, dùng kiếm loại bỏ những phần độc, gỡ lấy vảy và da rắn mang về trước, sau lại dùng xa kéo, cắt từng miếng thịt đẩy về làng, để các thôn phụ cùng nhau xử lý.

Sau đó, họ cùng tìm kiếm di thể người thân đã hi sinh và mang về chôn cất cẩn thận.

Đại Từ vì còn nhỏ nên không được đi theo liền ở lại làng hỗ trợ các thôn phụ.

Những ngày sau đó, Hạnh Liên gần như lúc nào cũng bám theo Đại Từ, nghe hắn kể chuyện về Hàn Băng.

"Trong tương lai không xa, huynh cũng sẽ như Băng ca ca, đi khắp nơi thêm đại lục này, ngao du thiên hạ!"

"A Từ ca ca lúc đó huynh nhớ dắt muội đi theo nữa đó!"

"Được!"

...........................

Hàn Băng sau khi rời khỏi làng Kinh Nhiêu, tiếp tục theo hướng tây, đi sâu vào lãnh thổ Vân Tinh quốc.

Lần này, Hàn Băng đi tới một thị trấn vô cùng nhộn nhịp. Ở đây Hàn Băng thuê một chiếc xe ngựa cùng một xa phu đường dài, sau đó mua một chút lương khô và bánh nướng, mua thêm một vài bộ quần áo đông.

Xa phu lần này chính là một chàng thanh niên trẻ, tính tình trầm mặc nhưng rất thật thà, tuy không đi một mạch đến kinh thành Vân Tinh quốc nhưng đến một tỉnh thành lớn cách kinh thành không xa.