Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 39: Thổ phỉ



Bàn tay nhỏ bé nắm chặt dây cương ngựa khẽ nâng lên, chuẩn xác bắt trúng mũi tên đang bắn về phía nàng.

Hơi lật ngược lại mũi tên, không để đối phương kịp kinh ngạc, mũi tên trong tay Hàn Băng đã bay đi. Mũi tên mang theo nội lực của nàng, nháy mắt đã phóng đến, xuyên qua tim người đã bắn nàng.

"Hự! Không thể.... nào..." Tên thổ phỉ hai mắt trợn to, nhìn mũi tên trên ngực mình, tay run rẩy chỉ về phía Hàn Băng, máu từ miệng chảy ra, từ từ ngã xuống đất.

Bịch!

Tiếng động giống như một hồi còi cất lên làm mọi động tác của nhóm người dừng lại.

"Tam Vương!"

Một tên thổ phỉ gần đó hô lên, chạy vội đến bên thi thề người vừa ngã xuống_Tam Vương, nâng người hắn dậy.

Chỉ thấy Tam Vương hai mắt trừng lớn, miệng vết thương chảy ra máu nóng đỏ tươi.

Tam Kiêu, hai mắt đỏ ngầu đầy thù hận nhìn về phía Hàn Băng, nhẹ nhàng đặt thi thể Tam Vương xuống, nhặt thanh trường đao ngay đó, như điên lên.

"Trả lại mạng đệ đệ ta! Trả lại đệ đệ cho ta!"

Tiếng xé gió từ thanh trường đao trong tay Tam Kiêu vang lên, kiếm khí nhanh chóng thổi tới chỗ nàng.

Hàn Băng không cuống không vội, ngả người dàn lưng mình vào lưng ngựa tránh đòn tấn công đầu tiên, sau lại ngồi dậy, đạp lưng ngựa bay lên không trung.

"Đi chết đi! Chết đi!"

Tam Kiêu điên cuồng tấn công Hàn Băng, mà nàng chỉ đơn giản nghiêng người nhẹ nhàng tránh né, sau đó dùng roi ngựa tấn công lại Tam Kiêu.

Roi ngựa quấn quanh trường đao, Hàn Băng truyền nội lực vào, nhẹ kéo một cái, trường đao liền nằm trong tay nàng.

Không dừng lại ở đó, chiếc roi trong tay nàng như một vật sống, tấn công về phía Tam Kiêu, bắt hắn lùi bước liên tục. Cơ thể vì bị roi quất vào mà lộ cả da thịt, máu chảy đầm đìa.

"A!"

Tam Kiêu hai gối quỳ xuống đất, hai tay chống về phía trước. Chiếc rơi lại bay đến, quấn chặt lấy cổ hắn.

"Khụ khụ... ngươi.. ngươi trả mạng.."

Tam Kiêu hai tay ôm lấy sợi dây trên cổ mình, mặt tái xanh cố gắng gằn từng chữ một.

Hàn Băng mắng lạnh nhìn cảnh tượng trước mặt. Ngươi có thể giết người khác mà không cho người ta chống trả, lại còn muốn người khác đứng cho ngươi giết?! Hừ, ngu ngốc!

Tay siết chặt hơn, kéo sợi roi về phía mình. Tam Kiêu mặt tím tái, các đường gân trên trán nổi lên, miệng há thật to cố lấy không khí, hai chân đạp trên mặt đất.

Đúng lúc này, đám thổ phỉ có vài người nhanh chóng bay về phía nàng, mũi kiếm lạnh lẽo hướng cơ thể nàng đâm tới.

Hàn Băng như không nhìn thấy, vẫn giữ chặt sợi roi, siết Tam Kiêu đến khi hắn không còn động đậy gì nữa.

Cũng cùng lúc đó, Hàn Băng cơ thể hướng chéo lên, nghiêng người bay xoay vòng tròn, đồng loạt tránh đi tất cả mũi kiếm tưởng như đã đâm xuyên qua người nàng.

Đầu roi rời khỏi cổ Tam Kiêu, quét một vòng đánh lệch đường kiếm trong tay đám thổ phỉ. Chiếc roi như dải lụa mềm cuốn chặt lấy một thanh kiếm bị rơi gần đó, dưới sự điều khiển của Hàn Băng liền biến thành lưỡi hái của tử thần.

Từng cơ thể ngã xuống nhiễm đỏ mặt đất trắng, nhóm quân lính thấy số lượng địch nhân ít đi cũng nhanh chóng tấn công, chém giết những tên thổ phỉ còn sót lại.

Trên trời, tiếng phi ưng cất lên cao vút. Ngay sau đó, một con đại bàng khổng lồ phi xuống đúng trận chiến của họ, bụi tuyết vì vậy mà bay lên mù mịt!

Hàn Băng thấy viện binh của quân triều đình đã tới, chém một đao về người đang phi tới chỗ mình rồi nhanh chóng bật người về sau, chuẩn xác nhồi trên lưng tuẫn mã, thu lại chiếc roi dính vài vệt máu còn ấm.

Hơi nheo mắt nhìn qua đám bụi kia, Hàn Băng hai chập kẹp chặt bụng ngựa, kéo dây. ương chuẩn bị rời đi.

Vù vù vù!

Ba mũi tên chuẩn xác cắm ngay dưới đất cách chân tuấn mã của Hàn Băng năm phân, ngăn không cho nàng đi.

"Vị đại hiệp kia, hãy ở lại chờ chúng ta cảm tạ xong hãy rời đi."

Câu nói vừa dứt, phía trước mặt nàng, thanh y nam tử đã đứng đo, phe phẩy cây quạt trong tay, ôn nhu cười.

Ghìm lại dây. ương tránh cho con ngựa hoảng sợ, Hàn Băng mặt không cảm xúc nhìn người trước mặt, di chuyển ngựa theo một hướng khác.

"Ây ya, đại hiệp! Khoan hãy đi!" Thanh y nam tử_Úc Hi, vội di chuyển chặn đầu ngựa.

"Úc tướng quân, thật may vì ngài đã đến! Cũng phải cảm tạ vị đại hiệp đây đã ra tay tương trợ! Công ơn cứu giúp này, Tạ mỗ sẽ luôn ghi nhớ!" Tên lính chỉ huy quân lính lúc nãy_Tạ Quan, nhanh chóng chạy tới ôm quyền cảm tạ.

"Tránh ra!" Hàn Băng mặt không cảm xúc, giơ chiếc roi về phía hai người, trong tư thế có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Tạ Quan hơi bất ngờ về hành động của Hàn Băng, quay qua nhìn Úc Hi. Úc Hi phe phẩy quạt hai cái, dịch chuyển người qua một bên, nhường đường nhưng vẫn đưa một tay ra chắn.

"Xin đại hiệp báo quý tánh đại danh!?"

"Băng Phong."

Sau khi trả lời xong, Hàn Băng liền giục ngựa. hạt lên trước, không thèm nhìn lại.

Úc Hi đằng sau hai mắt hoa đào khẽ lay chuyển, ẩn chứa sóng ngầm đang chuyển động.

"Úc tướng quân, chuyện này..." Tạ Quan nhìn Hàn Băng đã đi xa, lại nhìn những thi thể thổ phỉ trên đất.

"Tra! Tra xem ai đã phái họ tới cướp đồ, muốn phá hủy chuyến đi lần này!"

"Dạ, hạ quan đã rõ!"

..........................

Hàn Băng giục ngựa tiếp tục chạy trên đường, chiếc áo choàng trắng như muốn dung hòa nàng với thế giới đầy tuyết này.

Không biết đã đi được bao lâu, Hàn Băng nhìn thấy một ngôi miếu cũ nát, cảm thấy tuấn mã có vẻ đã chạy rất lâu rồi liền dừng lại cho nó nghỉ ngơi.

Lấy một ít cỏ khô ở dưới yên ngựa ra, Hàn Băng cho tuấn mã tự án, buộc chặt dây cương vào hàng rào ngay đấy, xong xuôi đâu đó nàng mới di chuyển vào trong ngôi miếu.

Cửa miếu một bên bị đổ, một bên bị vỡ nát, mạng nhện cùng bụi bẩn giăng đầy bên trên.

Bước qua ngưỡng cửa đi vào trong, ánh vào mắt Hàn Băng đầu tiên chính là tượng Như Lai phật tổ cười hiền hậu, hai mắt ông nhắm lại như không màng nhân thế.

Tiếp đó là cảnh tượng hoang tàn đổ đốn, tấm đệm quỳ, ghế ngồi, khay nến, bát hương... đều bị dơi vỡ đầy đất, hư hỏng cùng bụi bẩn.

Nhìn nơi này giống như bị bão quét qua vậy! Không có nơi nào gọn gàng sạch sẽ!

Hàn Băng cũng không ngại bẩn, tiến tới một góc bên trong trận gió thổi, phủi sơ qua bụi bâm ở đó, đặt mông ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lấy ra hai chiếc bánh nướng từ trong trữ nạp giới, chiếc bánh vẫn đang bốc lên hơi nóng, Hàn Băng bẻ một nửa ra ăn chống đói.

Nàng thật sự không ăn nổi lương khô của thế giới này, nó thật sự rất khô và mùi không được thơm như ở hiện đại. Ở hiện đại, lương khô còn có mùi thơm của sữa và yến mạch, lương khô ở thế giới này chỉ toàn mùi của bột ngô cùng mùi hơi hắc.

Mùi bánh nướng ấm áp thơm lừng lan tỏa ra bốn phía trong miếu, nó thách thức những con chuột trốn trong hang, khiến chúng rục rịch.

Từ tốn đánh bay hai cái bán, Hàn Băng ngồi nghịch sợi rơm tầm một khắc, liền lên ngựa rời đi.