Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 44: Ám sát



Vành tai Hàn Băng khẽ rung động, đôi mắt nàng cảnh giác nhìn về phía trước, nhìn xuyên qua làn sương mờ dày đặc thấy được sự việc đang diễn ra.

Một nhóm người bịt mặt mặc áo đen đang đuổi theo một nam một nữ, và trùng hợp rằng họ cũng đang chạy về hướng nàng.

Những hắc y nhân* toàn thân đầy sát khí, trong tay cầm kiếm bạc bám sát hai người phía trước, không chết không ngừng.

*hắc y nhân: người mặc quần áo đen.

Khoảng cách giữa những người lại kia càng lúc càng gần Hàn Băng.

Mười năm mét.

Mười mét.

Năm mét.

Ba mét.

Một mét.

Hai người bị truy sát nhìn thấy ánh lửa phía trước, trái tim sắp tuyệt vọng lần nữa thắp lên hi vọng sống sót.

"Đại hiệp! Xin hãy giúp chúng tôi!"

"Đại hiệp! Cầu xin ngài!"

Phí Hoàng cùng Y Vy chạy nhanh về phía nàng, cầu xin giúp đỡ. Đám người hắc y nhân thấy có thêm một người cũng không dừng lại mà tiếp tục lao đến. Hai tên trong đó không nói một lời liền tấn công về phía Hàn Băng.

Hàn Băng nghiêng người tránh đi hai đường kiếm khí, rút kiếm khỏi vỏ bao, gia nhập vào trận chiến.

Kiếm khí của nàng quét xuống đất làm bụi tuyết bay mù mịt, nhân cơ hội đó liền đâm đến một hắc y nhân gần nhất sau đó xoay người rút kiếm ra, gập người xuống tránh sát chiêu đang tới, cây kiếm rời khỏi tay Hàn Băng, đâm xuyên qua trái tim một hắc y nhân còn lại.

Những hắc y nhân vốn định nhân cơ hội giết Phí Hoàng và Y Vi nhưng sau khi thấy bản lĩnh của Hàn Băng liền đồng nhất tấn công về phía nàng.

Chân Hàn Băng đạp xuống đất bay lùi về sau tránh những đòn đánh tới, sau đó bắt được tay của một hắc y nhân xông đến, Hàn Băng liền nâng trỏ lên đánh thẳng vào huyệt thái dương của hắn, tước lấy vũ khí của đối thủ.

Tiểu Hồ ngồi trên lớp vải mà Hàn Băng trải sẵn, hai mắt phát sáng nhìn động tác giết người lưu loát của nàng, chiếc đuôi nhỏ xinh vẫy vẫy.

"Chủ nhân thật lợi hại!"

Đám hắc y nhân nhận thấy bản thân không phải đối thủ của nàng, tên cầm đầu vừa thủ vừa lên tiếng:

"Các hạ, việc gì ngài phải giết chết chúng tôi mà bảo vệ những người lạ? Các hạ quen hai người bọn họ sao?"

Trả lời lại hắn là tiếng kiếm đâm xuyên qua da thịt và tiếng cơ thể đổ rạp xuống đất của thuộc hạ đã hành động cùng hắn hôm nay.

Tên cầm đầu nghiến chặt răng, hai mắt đỏ ngầu tức giận, kiềm nén:

"Các hạ, người thức thời mới là trang tuấn kiệt! Đã là quân tử thì không nên xen vào chuyện của người khác!"

Hàn Băng mắt lạnh di chuyển nhìn về phía hắn, tay cầm kiếm chém ngang một đường, chặn một kiếm đang đi tới, sau đó dùng một chân đá bay người phía sau.

Thấy Hàn Băng không có ý định dừng lại, tên cầm đầu nắm chặt thanh kiếm, nhìn về hướng Phí Hoàng cùng Y Vi, sau đó hô lên một tiếng.

"Rút!"

Nhóm hắc y nhân nhanh chóng tản ra, hành động đồng nhất như một, ném ra bom khói, nhân cơ hội đó tẩu thoát. Hàn Băng nhìn hành động của họ, thanh kiếm trong tay nhanh chóng phi về một hướng, sau đó một tiếng rên vang lên cùng tiếng bom khói phát nổ.

"Bùm! Xì!"

Khói nhanh chóng tan đi, lộ ra vị trí mà Hàn Băng phi kiếm vừa rồi. Thân kiếm chuẩn xác xuyên qua bắp chân một hắc y nhân, ghim chặt vào thân cây hoa đỏ. Tuyết trên thân cây ào ào rơi xuống, như sắp vùi lấp cơ thể hắn.

Quay người nhặt lại thanh kiếm của mình, Hàn Băng lấy ra một miếng vải, cẩn thận lau chùi vết máu trên lưỡi kiếm.

Hai tay Phí Hoàng ôm chặt Y Vi sau khi thấy xung quanh đã an toàn mới dần buông lỏng, cả cơ thể run rẩy quỳ rạp xuống đất dập đầu.

"Đa tạ ân nhân! Đa tạ ân nhân! Đa tạ ân nhân!"

Y Vi hoảng hồn nhanh chóng quỳ xuống theo, hướng về phía Hàn Băng dập đầu tạ ơn.

"Đa tạ đại hiệp đã cứu mạng! Ân đức của đại hiệp ta cả đời không quên! Nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa cho ngài!"

Hàn Băng không thèm đếm xỉa gì tới bọn họ, hai mắt nhìn về phía hắc y nhân bị ghim trên thân cây kia.

Hai huynh muội Phí Hoàng nhanh chóng đứng dậy, đi đến gần tên hắc y nhân đó. Phí Hoàng kéo khăn che mặt của hắn xuống, lạnh lùng hỏi.

"Ai sai ngươi tới ám sát ta?"

Hắc y nhân hai mắt tàn nhẫn nhìn hắn, sau đó khó khăn quay đầu nhìn Hàn Băng, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Không nói hai lời, hắn liền cắn lưỡi tự sát.

Phí Hoàng nhìn thi thể ngã xuống dưới tuyết thất thần. Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, rốt cuộc là ai phái sát thủ đến giết hắn?!

Phí Hoàng lục tìm trong những xác hắc y nhân mong muốn tìm chứng cứ, nhưng thật đáng tiếc, hắc y nhân chuẩn bị vô cùng cẩn thận, không mảy may để lại chứng cứ nào cả!

Tiểu Hồ nhìn thấy chủ nhân quay trở lại liền nhanh chóng nhảy qua một bên, nhường chỗ cho nàng ngồi, sau liền tiếp tục chui vào lòng nàng.

Y Vi nhìn thấy một Tuyết Thiên Hồ thân cận con người như vậy thì vô cùng kinh ngạc. Xưa nay Tuyết Thiên Hồ vốn rất kiêu ngạo, nào có việc quấn người như một chú mèo con như vậy!?

"Đó là... Tuyết Thiên Hồ?!"

Phí Hoàng đang cố gắng tìm kiếm manh mối liền theo giọng Y Vi quay đầu lại. Tuyết Thiên Hồ ngoan ngoãn nằm trong lòng Hàn Băng vẫy đuôi, cảm nhận sự ấm áp của ánh lửa mang tới, không quan tâm hai người nói gì.

"Đại... ân công! Linh thú của ngài... là nó sao?"

Phí Hoàng hai mắt đầy sáng rực nhìn chằm chằm Tiểu Hồ, trong lòng vô cùng vui sướng.

Hàn Băng đối mắt với Phí Hoàng, ánh mắt nàng vô cùng lạnh nhạt khiến hắn bỗng nhiên run sợ, tỉnh táo lại từ trong cảm xúc của bản thân.

"Ta... ta... Ân công, ta không phải là có ý đồ gì với linh thú của ngài! Ta chỉ là rất bất ngờ mà thôi! Ân công rộng lượng bỏ qua!"

Y Vi thấy vậy liền "phịch" một cái quỳ xuống:. truyen bac chien

"Ân nhân, biểu ca của ta không có ác ý gì với ngài! Biểu ca chỉ là rất tò mò và luôn tìm hiểu về Tuyết Thiên Hồ nên mới như vậy! Mong ân nhân đừng hiểu lầm biểu ca ta!"

Hàn Băng thu hồi tầm mắt, cho thêm củi khô vào trong đống lửa, im lặng không nói một lời.

Hai huynh muội Phí Hoàng không dám nhìn chăm chăm vào Tuyết Thiên Hồ trong lòng nàng nữa, lâu lâu chỉ dám nhìn lén một cái rồi quay mặt đi ngay.

Tiểu Hồ cọ bộ lông mềm mại lên tay nàng, mong muốn nàng vuốt ve yêu chiều nó thêm một chút. Hàn Băng im lặng một hồi sau đó cũng đưa tay gãi gãi cằm Tiểu Hồ khiến nó thích ý đến hai mắt nhắm tịt lại, hưởng thụ đãi ngộ riêng.

Tiểu Mã trong khế ước nhìn thấy Hàn Băng yêu chiều Tiểu Hồ như vậy thì vô cùng tủi thân, nó cũng muốn được chủ nhân thân cận âu yếm như vậy! Thật không công bằng!