Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 39: Thiên phú của Tiểu Mạch



Ngay lập tức, ánh sáng chói loá phát ra, nàng theo bản năng nheo mắt. Đến khi mở ra lại, thì trước mắt hiện ra khoảng không gian vô tận, thần thức của nàng đã tiến vào không gian thành công.

Dung Mị thoát ra ngoài, vẻ mặt như nằm mộng...

Thế giới này huyền huyễn!

Thần khí nghịch thiên như vậy thế mà lại như không lọt vào tay nàng, thật là... không thể dùng từ may mắn để hình dung nữa rồi!

Chẳng lẽ nhân phẩm bùng nổ? Hắc hắc~

Tác giả, ta quá yêu ngươi~1

Nhặt được bảo vật trên trời rơi xuống, Dung Mị không khởi vui vẻ kích động một trận.

Lúc này, ở ngoài có tiếng gõ cửa truyền vào, "Tiểu thư à, có chuyện gì xảy ra trong đó vậy?" Tiểu Mạch lo lắng hỏi, động tĩnh quá lớn khiến nàng không yên tâm nhưng cũng không thể tự tiện xông vào phòng tiểu thư được.

Dung Mị nhanh chóng nhét dây chuyền vào dưới gối, khôi phục biểu tình thản nhiên nói:"Không có gì, ngươi vào đi."

Nàng cũng không phải là không tin tưởng Tiểu Mạch, nhưng Ẩn Linh ngọc quá đặc biệt, càng ít người biết càng tốt.

Đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội(*), nàng hiểu rõ!

[*] người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thường bị kẻ khác dòm ngó, hãm hại.

"Tiểu thư, hồi nãy bỗng dưng có một cơn gió kỳ lạ, là người làm sao?" Tiểu Mạch chớp chớp mắt hỏi.

Dung Mị rời giường, đi tới chỗ bàn ngồi xuống, "Ừ, tiểu thư nhà ngươi vừa tấn chức lên Luyện khí cảnh nha."

Tiểu Mạch rót trà đưa nàng, vẻ mặt kinh hỉ, "Thật sao? Wow, tiểu thư ngươi thật quá lợi hại!" Nàng sùng bái nhìn Dung Mị, "Haha, uổng cho đám người kia tự xưng là thiên tài, nếu so với tiểu thư, quả thật là bị ném xa đến tám con phố!"

Dung Mị buồn cười nhìn nàng, "Đúng vậy a. Tiểu thư nhà ngươi lợi hại như vậy, ngươi cũng không thể tụt hậu nha. Để ta xem xem ngươi tu luyện tới đâu rồi?"

Nhưng, vừa xem một cái, Dung Mị vô cùng ngạc nhiên phát hiện, "Nha đầu này, ngươi thế nhưng lại là Luyện thể tầng thứ sáu!"

Tiểu Mạch cười ngại ngùng: "Hì hì, tiểu thư, có phải cũng không tệ lắm đúng không? Đều nhờ tiểu thư dạy bảo tốt."

Này đâu chỉ là không tệ lắm!? Tốc độ luyện này, phải nói là thiên tài a! Thật là vượt qua cả mong đợi của nàng.

Nghĩ nghĩ, Dung Mị hỏi:"Ngươi có bao nhiêu hệ linh căn?"

Nói đến cái này, Tiểu Mạch hơi ỉu xìu, "Ta... Ta là ngũ hệ linh căn." Linh căn năm hệ được xem như một nửa phế vật rồi, tiểu thư liệu có ghét bỏ nàng không?

Bạn nhỏ Tiểu Mạch, ngươi nghĩ nhiều!

Nhìn thấy Dung Mị không, nàng lúc này đang trừng lớn mắt. Phải biết, ở hiện đại đâu phải ai cũng có bảy hệ giống nàng, năm hệ linh căn đã là ngàn năm chưa chắc có một!

Một thiên tài như thế, tuyệt đối được các tổ chức lớn tranh nhau bồi dưỡng, mặc kệ ngươi có xuất thân là gì đều sẽ được hưởng đãi ngộ tốt nhất. Nhưng ở đại lục này liền, nàng lại biến thành phế vật, hơn nữa còn rớt xuống nông nỗi làm nô tỳ!

Lãng phí, quá lãng phí nhân tài a!

Cũng may là đã gặp được nàng, nàng sẽ không để thiên phú tốt như vậy mai một.

Dung Mị cười tủm tỉm nói:"Tiểu Mạch, ngẩng đầu lên đi. Nếu ta nói ngươi là thiên tài mà không phải phế vật, ngươi tin không?"