Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

Chương 32: Thư phòng náo nhiệt (H+)



Buổi tối hôm đó thì Lăng Dụ Triết cũng không ngủ lại ở phòng của cô nữa, câu trả lời vừa rồi đã làm cho anh suy nghĩ rất nhiều, hiển nhiên thì câu trả lời không có tình cảm của Hà Mật đồng nghĩa với việc họ vẫn là cha con. Vì lẽ đó nên Lăng Dụ Triết cũng đã làm hết bổn phận của một người cha, chính là đưa của hồi môn cho Hà Mật.

Ngồi ở trên giường, Hà Mật đã có rất nhiều suy nghĩ về anh, khi cô nhìn xuống hộp trang sức hồi môn thì lại càng thấy khó xử hơn, vốn dĩ cô đã có ý định sẽ nói sự thật cho anh biết… Hà Mật rất muốn nói rằng bản thân cũng muốn cho anh một cơ hội, nhưng ngay khi cô hạ quyết tâm muốn nói với anh thì Khương Đình Lập lại gọi điện đến.

Trong cuộc trò chuyện với anh ấy thì anh ấy đã báo rằng đã chuẩn bị xong mọi thứ, và trong thời gian này thì cô chỉ vui vẻ mà sống, đợi ngày trở thành cô dâu xinh đẹp của Hứa Vãn Tùng. Ngay sau đó thì bốn anh em họ sẽ tìm cách để Lăng Dụ Triết xóa bỏ mối quan hệ cha - con, thứ mà đã ràng buộc cô và anh nhiều năm nay. Nếu là trước đó thì có lẽ Hà Mật đã vui sướng đến mức nhảy cẫng lên, nhưng hiện tại cô lại có chút không đành lòng, Khương Đình Lập không nghe thấy cô trả lời còn tưởng là cô gặp chuyện, nhưng Hà Mật đã nhanh chóng đáp rằng không sao. Sau đó thì cô và anh ấy nói thêm vài câu nữa rồi cũng tắt máy.

Lúc này, Hà Mật chậm chạp bước xuống giường, mặc dù vẫn còn có chút tê nhưng không đáng là bao, cô liền mở cửa đi ra ngoài để xem tình hình, đúng lúc đó Lăng Dụ Triết cũng đi đến thư phòng, anh nhìn cô, sau đó thì không nói gì mà trực tiếp đi vào phòng. Hành động ngó lơ của Lăng Dụ Triết đã làm cho Hà Mật thấy khó chịu, nhưng tại sao cô lại khó chịu chứ? Rõ ràng chính cô là người đã từ chối anh kia mà, bây giờ tại sao cô ở đây lại khó chịu như vậy chứ!

Bất chợt lúc này, Hà Mật đã có quyết định của riêng mình.

Cô đi đến thư phòng, đưa tay gõ cửa. Hiển nhiên người bước ra chỉ có Lăng Dụ Triết, khi nhìn thấy cô ở trước cửa thư phòng thì Lăng Dụ Triết còn có chút kinh ngạc, sau đó anh liền nhìn cô, nói:

- Có chuyện gì sao?

Ngay lúc này Hà Mật không nói gì mà chỉ đi thẳng vào thư phòng, tìm bừa một quyển sách nào đó rồi đọc nó. Nhìn thấy cô không trả lời mình mà còn bơ đẹp mình thì Lăng Dụ Triết cũng không nói nữa, vẫn mặc kệ để cô ngồi ở một bên đọc sách, còn anh thì chuyên tâm với những số liệu trên máy tính.

Được một lúc sau thì Hà Mật đã đặt quyển sách xuống bàn, rồi đi đến chỗ của anh, có chút cúi đầu, nói:

- Thật ra thì… Chuyện vừa rồi…

- Không sao, em không cần nói nữa, tôi đã nói sẽ tôn trọng quyết định của em rồi mà. Nên cho dù em có quyết định thế nào thì tôi cũng không phản đối.

Dừng một chút, Lăng Dụ Triết liền lấy cặp kính ở bên cạnh rồi đeo lên, cứ như vậy mà tiếp tục làm việc. Nhưng Hà Mật không phải đến đây để bày tỏ sự áy náy, cô muốn nói cho anh biết sự thật về con tim của mình, nhưng cô đã đứng ở đây được một lúc rồi vẫn không thể nói gì, Lăng Dụ Triết cũng có để ý đến thái độ của cô, anh cũng không biết cô đang làm gì nữa.

Dừng tay một lúc, Lăng Dụ Triết liền xoay ghế lại đối diện với cô, sau đó liền nói:

- Còn có chuyện gì nữa sao?

Hà Mật lúc này liền cúi xuống ngậm lấy cánh môi của anh. Hành động bất ngờ này của Hà Mật đã làm cho Lăng Dụ Triết phải kinh ngạc, vì không phòng ngự nên chiếc ghế xoay đã di chuyển, anh cũng sợ cô sẽ ngã nên đã đưa tay ôm lấy eo của cô rồi kìm chặt chiếc ghế lại.

Mái tóc dài rũ rượi cùng với thân ảnh nhỏ nhắn đang chèn ép anh, Lăng Dụ Triết thật sự sắp không nhịn nổi dục vọng của bản thân rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì anh sợ ngày mai Hà Mật thật sự sẽ không đi nỗi, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng!

Nhưng cô gái nhỏ không sợ trời không sợ đất kia còn đưa lưỡi liếm láp cánh môi của anh, hành động này trực tiếp khiêu khích dục vọng của Lăng Dụ Triết. Anh đem Hà Mật ôm vào lòng, sau đó liền tháo mắt kính ra, nhìn cô, nói:

- Em biết mình đang làm gì không?

- Lăng Dụ Triết, có thể tôi không thể gả cho anh… Những chuyện tôi có thể làm chỉ có thể là chuyện này thôi.

Lăng Dụ Triết nghe đến đây liền không thể không tức giận, cô gái nhỏ này đúng là không biết liêm sỉ, giây trước còn nói là không muốn gả cho anh, giây sau đã đi đến thư phòng câu dẫn anh, đúng là tiểu yêu tinh thiếu đòn.

Tuy nhiên Lăng Dụ Triết cũng không vội, mỗi khi Hà Mật tiến thêm một bước thì anh lại lùi lại một bước, đến lúc này thì Hà Mật lại tựa đầu vào vai của anh, nhỏ giọng, nói:

- Dụ Triết… Anh không thích như vậy sao?

- Hà Mật! Lăng Hà Mật! Em nên nhớ vừa rồi em là người từ chối tôi, bây giờ lại muốn leo lên giường cùng tôi? Em xem tôi là gì vậy!

Lúc này cô mới nhìn anh, hai tay đặt lên ngực của anh, mỉm cười ngọt ngào nói:

- Gấu lớn ba mươi bảy độ.

- Lăng Hà Mật!

- Được rồi, đừng gọi cái tên đó nữa!

- Rốt cuộc em có ý gì?

Có lẽ đến bản thân của Hà Mật cũng không biết cô đang hành động và suy nghĩ về cái gì nữa, cô chỉ biết là hiện tại cô đang rất muốn ở cùng anh, nhưng không phải ở Lăng gia. Nghe rất kì lạ đúng không? Chính bản thân Hà Mật cũng cảm thấy bản thân rất kì lạ, nhưng cô lại không biết lý giải làm sao nữa.

Lúc này, Hà Mật liền nhanh tay tháo từng cúc áo của anh, sau đó thì còn nhẹ nhàng hôn lên môi của anh, bàn tay non mềm chạm vào da thịt rắn chắc kia liền làm cho Lăng Dụ Triết không nhịn được mà muốn đem cô đè xuống xiên xỏ.

Nghĩ là làm, Lăng Dụ Triết liền không nhẫn nhịn nữa mà trực tiếp đem Hà Mật đặt lên bàn làm việc, vén chiếc váy của cô lên đến tận hông, không có màn dạo đầu mà trực tiếp đem hạ bộ cắm vào. Vì quá đột ngột nên Hà Mật cũng chỉ biết há miệng kêu rên, nhưng Lăng Dụ Triết không dừng lại, mỗi lần di chuyển anh đều không khỏi tức giận, nói:

- Tại sao em lại không gả cho tôi! Nếu em không có ý định gả cho tôi thì tại sao lại câu dẫn tôi chứ! Hà Mật, rốt cuộc là em có ý gì.

Hà Mật lúc này liền dang hai tay ra ý là muốn ôm anh, hiển nhiên Lăng Dụ Triết cũng cúi thấp người để cô có thể ôm mình, ngay lúc này Hà Mật liền nói vào tai của anh:

- Yêu em… Hãy yêu em như cách anh muốn.

Giống như là chất kích thích bắt được phát tán, Lăng Dụ Triết liền điên cuồng thúc đẩy, mỗi cú thúc đều đem Hà Mật làm cho dục tiên dục tử. Nhưng anh còn chưa thỏa mãn mà ôm cô ngồi dậy, ở tư thế này thì Hà Mật thật sự cảm nhận rất rõ về cái thứ mà đang xiên xỏ cơ thể của mình, cô cũng chẳng biết nên làm gì nữa, cô chỉ biết há hốc mà gọi tên của Lăng Dụ Triết.

Sau một lúc thì Lăng Dụ Triết đã không động nữa, anh đưa mắt nhìn cô, nói:

- Hà Mật, em không thích tôi thì tại sao lại để tôi cắm em?

- Không có… Không có không thích… Chỉ là… Chỉ là…

- Chỉ là cái gì!

Nhưng Hà Mật lại không nói gì nữa, điều đó đã làm cho Lăng Dụ Triết tò mò, anh càng hăng hái xiên xỏ cô hơn. Mãi cho đến khi Hà Mật cao trào lần một, rồi lần hai, nhưng anh vẫn chưa muốn rót mật dịch vào trong, bỗng chốc ở bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, vọng vào là tiếng của Hình Bân, cậu ta hình như đang muốn nói gì đó với anh.

Nhưng Lăng Dụ Triết cũng không rời khỏi thân thể của cô, mà trực tiếp bế Hà Mật lên, theo quán tính cô liền ôm chặt lấy cổ của anh. Đi đến gần cửa thì Lăng Dụ Triết đã nói:

- Có chuyện gì?

- Lăng tổng, Lý tiểu thư hỏi tôi tại sao không gọi được cho anh. Cô ấy hỏi anh ngày mai có thời gian không, nếu có thì cùng cô ấy đi thử váy cưới.

Hà Mật nghe vậy thì tâm trạng cũng không tốt, bất chợt cô lại đẩy anh ra, không cho anh làm nữa. Lăng Dụ Triết cũng có chút kinh ngạc nhìn cô, thái độ này của cô không phải là đang ghen chứ? Nhưng sau đó thì anh giữ chặt lấy một chân của cô, trực tiếp vắt ngang hông rồi đem hạ bộ đi vào, nói:

- Tôi không có thời gian.

- Vâng, tôi hiểu rồi.

Nói xong thì Hình Bân cũng rời khỏi.

Nhưng Lăng Dụ Triết lại hôn lấy cánh môi của Hà Mật, phía dưới không ngừng luân động, mỗi lần di chuyển đều đi đến những nơi khiến cô thoải mái, nụ hôn kéo dài triền miên và ướt át, sau đó còn kéo ra một sợi chỉ bạc, lúc này anh liền nhìn cô nói:

- Hà Mật, em tiêu chuẩn kép thật đấy. Hôm kia em cùng Hứa Vãn Tùng đi thử váy cưới thì được, vừa rồi còn bảo tôi nên kết hôn với Lý Lan Hinh. Nhưng sau khi nghe cô ấy hẹn tôi đi thử váy cưới thì em lại giận?

- Ai giận chứ, chỉ là không muốn cho anh làm nữa thôi. Như vậy không được à?

Lăng Dụ Triết liền ôm chặt lấy Hà Mật, sau đó lại lưu manh nói:

- Ngại quá, tôi vẫn làm được!

Cả buổi tối hôm đó không biết Lăng Dụ Triết và Hà Mật đã làm bao nhiêu lần, nghĩ lại thì cô cũng thấy bản thân quá điên rồi, cả ngày hôm nay đã cùng anh làm không biết bao nhiêu lần, nếu như không phải Hà Mật có tính toán thì chắc chắn sẽ lại mang thai mất thôi.

Lăng Dụ Triết, thật xin lỗi vì đã lợi dụng tình cảm của anh…