Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

Chương 42: Nhớ



Hà Mật sau khi vào nhà thì cũng có nhận lại từ người giúp việc một bó hoa nhỏ, cô còn chưa biết bó hoa đó là tặng ai thì anh trai Chu Xuyên đã về, anh ấy đưa mắt nhìn về phía của bó hoa đang trên tay em gái mà nhíu mày, nói:

- Ai tặng em vậy?

Cô thấy anh trai hiểu lầm liền xua tay nói không phải của mình, nhưng khi Chu Xuyên cầm lên một tờ lời nhắn thì rõ ràng là tặng Hà Mật cơ mà? Lúc này anh ấy liền có chút trầm mặc, nói:

- Là Lăng Dụ Triết sao?

- Hả?

Hà Mật cũng ngơ ngác không hiểu, sau đó thì cô cũng tò mò mà ngó nghiêng để đọc. Theo như những gì được viết trong tớ giấy này thì quả thật người gửi hoa đến là Lăng Dụ Triết, và người nhận là Hà Mật… Nhưng Lăng Dụ Triết làm sao biết được địa chỉ ngôi nhà này chứ?

Chu Xuyên tuy không muốn nghi ngờ em gái nhưng nếu như bốn anh em họ không nói, Kiều Tuyết Ly không biết, Tô Nhiễm cũng không nói, vậy thì ai đã nói cho Lăng Dụ Triết biết chứ? Nhưng sau khi quan sát thái độ của Hà Mật thì anh ấy dám khẳng định rằng việc này không liên quan đến Hà Mật, vậy thì làm sao Lăng Dụ Triết có thể biết được địa chỉ ở đây?

Vì ngôi nhà này của Chu Xuyên cách rất xa với trung tâm thành phố Giang Thành, hay nói đúng hơn là nó nằm ở ngoại ô phía Đông của thành phố Giang Thành, bên cạnh nó sẽ giáp ranh với An Thành. Còn Lăng gia, nơi mà Lăng Dụ Triết sinh sống là gần với Ung Thành, vì thế nên nếu nói là biết thì chắc cũng rất khó để nhận ra.

- Em… Có muốn giữ hay không?

Mặc dù Hà Mật đã xác nhận tình cảm của mình dành cho Lăng Dụ Triết chính là yêu, nhưng cô không nghĩ con người của Lăng Dụ Triết sẽ lãng mạn như vậy, bất chợt cô lại thấy có chút bất an, là do cô nghĩ quá nhiều… Hay bó hoa này thật sự có vấn đề?

- Không ạ.

- Vậy anh giúp em đem bỏ.

Hà Mật cũng gật đầu, sau đó cô cũng đưa bó hoa kia cho Chu Xuyên rồi về phòng. Khi Hà Mật đã lên phòng thì cô mới nhắn tin cho Hình Bân, vì trước khi rời khỏi Lăng gia thì cô đã nhanh chóng xin số liên lạc với Hình Bân, vì cô biết về chuyện năm đó của cô và mẹ Giai Âm thì người quan tâm nhiều nhất chính là Hình Bân, nên cô tin rằng con mắt nhìn người của mình không sai, Hình Bân là người tốt.

Sau một hồi nhắn tin qua lại với Hình Bân thì cô cũng biết Lăng Dụ Triết hôm nay không ra ngoài, buổi sáng thì anh còn nói chuyện với mẹ về chuyện kết hôn, anh nói rằng anh không muốn cưới Lý Lan Hinh, mặc dù Trương Đạm rất bất ngờ nhưng bà ấy cũng không nói gì cả. Buổi trưa thì cả Lăng Dụ Triết, Trương Đạm và Lý Lan Hinh cũng cùng nhau ăn cơm, nhưng cũng chỉ là ăn cơm thôi, hoàn toàn không nói gì hay đề cập đến vấn đề kết hôn. Còn từ buổi chiều đến bây giờ thì Lăng Dụ Triết đều ở trên thư phòng để xử lý công việc, hoàn toàn không có thời gian ra ngoài.

Nghe lịch trình của anh thì Hà Mật cũng chỉ biết nhíu mày khó hiểu, nếu như anh không ra ngoài, cũng không tiếp xúc với điện thoại… Vậy người gửi hoa đến cho cô là ai? Tại sao lại dùng danh nghĩa của anh chứ!

Bất chợt, Hà Mật lại có chút lo sợ… Lẽ nào Lý Lan Hinh đã biết chỗ ở của cô rồi, và chính cô ta đã đem bó hoa đó đến, mục đích là để ra oai với cô sao?

[Hình Bân]: Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra rồi sao?

[Hà Mật]: Có người gửi hoa đến cho tôi… Dưới danh nghĩa của Lăng Dụ Triết!

Ở đầu dây bên kia, Hình Bân đọc xong tin nhắn liền có chút gấp gáp, cậu ta liền nhanh chóng đi đến thư phòng mà Lăng Dụ Triết đang làm việc, gõ cửa.

- Vào đi.

Ngay sau khi có được sự đồng ý của Lăng Dụ Triết thì Hình Bân đã nhanh chóng tiến vào, lúc anh nhìn thấy cậu ta thì cũng có chút kinh ngạc, vì bây giờ đáng lẽ ra Hình Bân đã được tan làm rồi chứ, tại sao lại còn chạy đến đây?

- Có chuyện gì?

- Lăng tổng, có người dùng danh nghĩa của anh gửi hoa cho tiểu thư…

Mặc dù Lăng Dụ Triết đã biết Hình Bân và Hà Mật có giữ liên lạc, nhưng mà anh lại không nghĩ rằng họ lại thân nhau đến như vậy, đến cả chuyện cô được tặng hoa cũng nói cho cậu ta biết. Tuy nhiên, anh không nên chú ý những tiểu tiết này, thứ anh cần để ý chính là câu “Có người mạo danh” của anh! Là kẻ đáng ghét nào còn quan tâm Hà Mật hơn cả anh vậy! Đến cả anh còn chưa biết nơi ở của cô, ấy vậy mà tên đó đã có thể thay mặt anh tặng hoa cho cô rồi, càng nghĩ càng thấy tức giận.

- Lăng tổng?

- Điều tra xem hoa đến từ đâu, hơn nữa cô ấy có nhận hay không?

- Tiểu thư nghi ngờ hoa có vấn đề, vì cô ấy biết anh không phải loại người… Ừ… Loại người lãng mạn, nên sẽ không tặng hoa cho cô ấy, nên tiểu thư đã ném bỏ rồi ạ.

Nghe đến đây thì Lăng Dụ Triết có chút nhức nhức cái đầu, nhưng anh không cãi được… Hà Mật nói rất đúng, anh không phải tuýp người lãng mạn, càng không thể có chuyện anh mua một bó hoa để bày tỏ tâm ý. Năm đó khi anh tỏ tình với Tống Giai Âm thì cũng là trực tiếp đưa cô ấy đi ăn, đi chơi, đi mua đồ, sau đó thì dần dần cũng thân thiết, rồi thẳng thắn tỏ tình… Từ khi quen biết cho đến khi Tống Giai Âm qua đời, có lẽ Lăng Dụ Triết chưa bao giờ tặng cô ấy được một cành hoa nào.

Sau khi Hình Bân báo cáo xong thì cũng đã xin phép ra ngoài. Lăng Dụ Triết bây giờ mới để ý, hình như Hà Mật hiểu rất rõ con người của anh, chỉ có anh là không hiểu một chút gì về cô cả. Nhìn tấm ảnh Hà Mật đang ngoan ngoãn ngủ trên giường mà anh đã lén chụp lại, khi cô rời đi thì anh đã rửa tấm ảnh đó, rồi đặt trong khung ảnh, đem nó để ở bàn làm việc cùng anh ngày ngày trải qua những chuyện tốt có, xấu có, vui có, buồn có…

Bàn tay của Lăng Dụ Triết nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Hà Mật trên tấm ảnh, anh nhẹ nhàng nở một nụ cười ấm áp, nói:

- Lại nhớ em rồi, Hà Mật…

[…]

Ở phía của cô, thì sau khi Hà Mật nói chuyện xong với Hình Bân thì cô cũng đã đặt điện thoại sang một bên rồi chuẩn bị quần áo để đi tắm. Nhưng Hà Mật còn chưa kịp tắm thì đã có tiếng chuông điện thoại vang lên, liếc qua tên hiển thị thì là Kiều Tuyết Ly, thôi thì cô cũng có vài chuyện muốn nói cô ấy, nên đã cầm theo điện thoại đi vào trong phòng tắm.

- [Hà Tiểu Mật, cậu về đến nhà chưa? Chị gái bá đạo kia đã đưa cậu đi đâu vậy?]

Lúc này, Hà Mật vừa xả nước vừa kẹp điện thoại ở bên vài trái, nói:

- Chị ấy đưa tớ đến trường đua.

- [Gì chứ? Chị gái đó lại là tay đua à? Vậy mà cậu lại dám khẳng định chị ấy là người tốt sao?]

- Chị Nhiễm rất tốt, những thứ chị ấy làm đều là giúp mình đấy.

Đợi khi nước đã đủ ấm thì Hà Mật lúc này mới cởi quần áo, nhẹ nhàng bước vào bồn tắm để ngâm mình, có lẽ ở đầu dây bên kia Kiều Tuyết Ly cũng có nghe thấy tiếng nước nên biết điều và tắt máy. Dù sao thì cô ấy cũng không muốn làm gián đoạn khoảng thời gian người ta đi tắm đâu!

Còn Hà Mật, sau khi tắt điện thoại thì cô đã nhắm mắt lại, khi cô vừa nhắm lại thì hình ảnh của Lăng Dụ Triết lại hiện ra… Trong giấc mơ ngắn ngủi đó thì cô đã nghe anh nói anh rất hối hận, anh cũng biết tội lỗi của mình rất lớn, nó lớn đến nỗi anh không thể tha thứ cho mình được… Tuy nhiên, Hà Mật lại không biết anh đang đề cập đến vấn đề gì.

Ngay lúc này, Lăng Dụ Triết liền đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy Hà Mật, hơi thở nhẹ nhàng, cơ thể ấm áp của anh tựa như đang cố gắng siết chặt lấy cô, và hiển nhiên là không muốn buông ra, lúc này Lăng Dụ Triết liền nhẹ nhàng xoa lưng của cô, nói:

- Anh nhớ em rồi… Hà Mật…

Tuy là trong mơ, nhưng Hà Mật cũng cố gắng ôm chặt lấy người đàn ông to lớn ở trước mặt, cố ý dụi đầu nhỏ vào trong lồng ngực của anh, nói:

- Em cũng nhớ anh rồi… Dụ Triết…

Nghe thấy cô gái nhỏ trong lòng nói cũng nhớ mình thì anh rất vui, sau đó còn đưa tay nâng cằm nhỏ của cô lên, từ từ đặt lên môi cô một nụ hôn. Hiển nhiên với tình hình này thì Hà Mật cũng không từ chối hay kháng cự, cô còn có chút hồi đáp, cái hôn vụng về của Hà Mật thật sự đã làm cho Lăng Dụ Triết càng điên cuồng hơn, chiếc lưỡi nóng ấm cũng không nhàn rỗi mà cố ý luồng lách vào từng ngóc ngách bên trong khoang miệng của cô, một lúc sau thì Hà Mật mới dám hé môi và đưa chiếc lưỡi của mình chạm đến lưỡi của anh. Đến đây, thì Lăng Dụ Triết đã điên cuồng hơn.

Nhưng giây sau đó thì Hà Mật đã tỉnh dậy, gương mặt của cô đã đỏ ửng, tại sao cô lại mơ thấy Lăng Dụ Triết chứ! Không chỉ vậy mà còn mơ thấy họ đang hôn nhau rất điên cuồng, suýt chút nữa… Chỉ suýt chút nữa là chuyện đó lại xảy ra.

Vỗ vỗ gương mặt mình một cái, bây giờ cô không nên nghĩ lung tung nữa, tốt hơn hết là vẫn nên đăng ký đi học lại, sau đó thì đường hoàn tốt nghiệp rồi sinh sống một cuộc sống tốt hơn! Ít nhất thì như vậy cô sẽ bận rộn và không có thời gian nghĩ đến Lăng Dụ Triết nữa.

Được! Quyết định vậy đi!