Nghìn Dặm Sơn Hà Đối Giai Nhân

Chương 2: Một đứa trẻ đáng thương



"Ào" một phát, Lượm bị nguyên một thùng nước hất vào mặt. Cô lờ mờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang bị trói treo căng vào một câu sào, tư thế của một kẻ sắp bị tra tấn. Cô khó nhọc mở đôi mắt nặng nề nhìn những người trước mặt. Nhật Trung thấy Lượm đã tỉnh, gã cầm đầu roi da nâng mặt cô lên, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi khai thật cho ta! Ngươi là ai, từ đâu đến? Vào tướng quân phủ phóng hỏa là có mục đích gì? Nếu không nói, đừng trách ta tàn nhẫn!

Gã dứt câu, còn quất một nhát roi xuống đất thị uy. Lượm hít một hơi lạnh, rưng rưng mắt nhìn Nhật Trung rồi nhìn sang vị nam nhân trung niên đang ngồi điềm tĩnh uống trà ở một bàn gần đó. Cô run run cất giọng:

- Con lạy mấy chú! Em lạy mấy anh! Em thật sự không có ý xông...xông vô đoàn phim của mấy anh làm loạn! Em xin thề là em nói thật. Em chỉ vì quá đói, ăn cắp có một gói bánh snack của bà chủ tiệm tạp hóa ở đầu đường vậy mà bị rượt rớt xuống cống. Em cũng không hiểu làm sao. Em mở mắt ra thì đã đến đây rồi. Em nói thật đó, em không có ý gì hết ở đây!

Nhật Trung nghe cô nói mà không thể nào nghe hiểu nổi. Gã tức giận, quất một nhát roi từ trên vai cô quất xuống, làm toét một mảnh vải áo của cô, lộ ra một hình xăm con bướm trên bả vai trắng muốt:

- Ngươi nói nhăng nói cuội gì đây? Rượu mời không uống, vậy thì ngươi nếm rượu phạt đi.

Nhật Trung dứt lời, liền vung roi. Nam nhân trung niên nãy giờ đều im lặng, lúc này bất chợt lên tiếng:

- Dừng tay!

Ông ta đứng dậy chắp tay sau lưng, bước đến gần bên Lượm, nhìn vẻ mặt ủy khuất mếu máo của cô, sau đó lại nhìn vào hình xăm trên vai cô, chợt cất tiếng hỏi:

- Ngươi họ tên là gì, quê quán ở đâu? Con cháu nhà ai?

Lượm vừa nức nở, vừa nghẹn ngào, run run nói:

- Tôi đã nói rồi. Tôi là kẻ mồ côi. Được viện mồ côi nuôi dưỡng cho đến năm sáu tuổi. Sau đó, tôi tự ra ngoài xin ăn, trộm cắp kiếm sống. Mấy cô trong viện gọi tôi là Lượm. Tên họ tôi còn không có, làm sao mà biết cha mẹ là ai, quê quán ở đâu?

Nam nhân quay sang một gia nô, nhỏ giọng ra lệnh:

- Mời nhị phu nhân đến đây cho ta!

Gia nô đáp ứng lại một tiếng, sau đó thật nhanh rời đi. Lượm để ý quan sát thái độ của nam nhân trung niên kia. Dường như ông ta không có nổi giận. Hẳn là sẽ không tra tấn cô nữa đi? Lượm thầm tự an ủi mình. Nhìn sang Nhật Trung, thấy gã tay còn cầm ngọn roi, vẻ mặt tò mò nhìn sang phụ thân đang đăm chiêu của mình. Vừa lúc ấy, một nữ nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc cổ trang quí trọng đường hoàng, từ ngoài bước vào. Nữ nhân thoạt nhìn thì yểu điệu thục nữ nhưng bước chân dứt khoát mạnh mẽ, như là một người tập võ. Nàng đến bên nam nhân trung niên, mỉm cười hỏi:

- Phu quân, chàng cho gọi thiếp đến là có việc chi?

Nam nhân quay lại nhìn nhị phu nhân của mình, cười nhẹ nói:

- Nàng nhận thức được hình xăm này không?

Nhị phu nhân nhìn theo hướng mắt của phu quân mình, thấy người mà lão chỉ là một nữ nhân trẻ tuổi. Trên vai Lượm, hình xăm con bướm kia thật sự bắt mắt. Nhị phu nhân vừa nhìn thấy liền mở bừng mắt thật to, háo hức chạy đến nắm vai cô, vạch ra nhìn cho thật rõ. Nhị phu nhân kinh ngạc mở to mắt xúc động gọi:

- Ngươi là con gái của đại tỉ ta? Ngươi là Nhu nhi phải không?

Lượm tròn mắt kinh ngạc. Mấy người này đóng phim nhập tâm quá, nói chuyện bình thường cũng xen thoại kịch bản vô sao trời? Cô quan sát ánh mắt long lanh của vị nữ nhân trước mắt. Bà ta thật sự xúc động nha! Lượm gượng cười, nhỏ nhẹ nói:

- Dạ, thím ơi, thím làm ơn xin với chú thả cho con ra đi! Con bị đánh đau lắm!

Cô nói xong, làm ra vẻ mặt khổ sở đáng tội nghiệp với nữ nhân kia. Nhị phu nhân đang nhu thuận dịu dàng nhìn nàng, đột nhiên quay sang nhìn vị nam nhân trung niên, nghiến răng nói:

- Phạm Duẫn! Chàng nói, chàng tại sao lại đối xử với nữ nhi của tỉ tỉ ta như vậy được hả?

Nam nhân nghe phu nhân mình lên cơn thịnh nộ, ông khẽ chớp chớp mắt ngường ngượng, sau đó ra hiệu cho Nhật Trung bảo gia nô mở dây trói cho Lượm. Nhị phu nhân đỡ Lượm ngồi xuống ghế, lấy tay áo lau nhẹ lên khuôn mặt lem luốc của cô, ánh mắt thương yêu hỏi:

- Nhu nhi ngoan! Con nói cho dì nghe, mấy năm nay con sống ở đây? Mẫu thân của con vẫn mạnh chứ?

Lượm cười cười, nhìn nhị phu nhân hỏi:

- Thím ơi, thật ra con không phải diễn viên. Mình có thể thoát vai, nói chuyện bình thường được không?

Nhị phu nhân ngạc nhiên:

- Con nói cái gì là diễn viên? Thoát vai là thế nào?

Lượm khẽ cười, nhìn xung quanh hỏi:

- Mọi người làm bộ phim này cũng hoành tráng ghê. Cảnh rất hoành tráng, diễn viên thì đẹp mà còn chuyên nghiệp nữa. Nhưng mà sao con không nhìn thấy máy quay?

Nhị phu nhân nhìn Lượm rồi quay sang nhìn sang vị nam nhân phu quân mình. Ông ta khẽ hắng một tiếng rồi bước đến đứng trước mặt Lượm nói:

- Ngươi đã xông vào phủ ta, lại không biết ta là đương triều kim ngô vệ đại tướng quân Phạm Duẫn. Còn nàng ấy, chính là nhị phu nhân của ta, Lương Ngọc Oanh!

Lượm nhướn nhướn mày, chớp mắt mấy lần, khẽ cười, hỏi lại:

- Dạ, vậy xin cho con hỏi, ở đây là thời đại nào?

Thiệt khổ, làm sao mà rơi vào một đoàn phim toàn người điên thế này? Nói cả nửa ngày trời, cũng không ai chịu thoát vai. Làm như đóng phim cổ trang sung sướng lắm sao không hiểu nổi?

Nam nhân tự xưng Phạm Duẫn tiến lên một bước nữa, mạnh mẽ phun ra một câu:

- Niên hiệu Hưng Long, triều đại hoàng đế Đại Tông. Nữ nhi ngốc ngươi ở đâu ra mà cái gì cũng không biết vậy?

Lượm mới bưng chén trà trên bàn hớp được một ngụm. Nghe câu nói của Phạm Duẫn xong, cô phun hết cả ra, trợn tròn mắt hỏi:

- Nói thật vậy á hả? Ông nội mẹ ơi! Chỉ vì một gói snack mà làm sao đến nổi con bị xuyên không thế này?

Trong sãnh phủ tướng quân, Lượm ngồi bên một bàn thức ăn, cô liều mạng ngốn lấy ngốn để. Đã mấy ngày rồi, cô chưa từng được một bữa ăn ra hồn. Lại thêm bị truy đuổi, bị té ngã, lại còn bị đạp, bị đánh nữa. Thật là tổn thân hại thể! Lần này được ăn, phải liều mạng mà ăn, ăn cho bù lại hết những tháng ngày cơ khổ đã qua!

Nhị phu nhân nhìn cô gấp gáp dồn nén thức ăn vào miệng. Bà lo lắng kéo tay cô giữ lại, nhỏ nhẹ khuyên:

- Con ăn từ từ! Cẩn thận lại nghẹn mất. Thức ăn đều là của con, không cần vội!

Lượm ngậm một họng thức ăn, ánh mắt rưng rưng quay sang nhìn nhị phu nhân vừa nhai vừa nói:

- Con rất đói. Đây là lần đầu tiên...con được ăn nhiều món đến vậy á!

Nhị phu nhân xúc động, vén tay áo chùi nước mắt:

- Tội cho điệt nữ của ta. Nhu nhi, sau này con ở lại đây với dì. Dì hứa sẽ không để cho con khổ sở nữa!

Lượm bất chợt bỏ đũa xuống, nước mắt lưng tròng, miệng vừa ngộn một họng đầy, lại òa lên khóc to. Nhị phu nhân ôm đầu cô vào lòng, vuốt ve an ủi hỏi:

- Ngoan! Nhu nhi ngoan! Đừng khóc mà! Đừng khóc, đã có dì thương con mà!

Lượm cố nuốt hết thức ăn trong miệng mình, ngước dậy nhìn nhị phu nhân, vừa cảm động, vừa đau xót, cúi đầu thật thấp nghẹn ngào nói:

- Dì tốt với con như vậy, con...mừng lắm. Nhưng mà con không muốn gạt dì. Thật ra con không phải là cháu của dì. Không phải Nhu nhi gì hết. Cái hình xăm này là do đứa bạn của con mới học xăm, nó bắt con làm mẫu cho nó xăm thử. Con...không phải đâu...

Nói đến đây, cô cũng òa lên khóc to.

Nhị phu nhân sửng sốt một lúc. Sau đó bà nhìn sang Phạm Duẫn ở bên cạnh. Chỉ thấy ông ta khẽ nhíu mày rồi bất chợt hỏi:

- Nếu như vậy, ngươi là ai, từ đâu đến kinh thành này?

Lượm nuốt nước mắt, vừa nấc nở vừa nói:

- Con nói rồi mà. Chỉ vì một gói snack này mà con bị người ta rượt đuổi. Rơi xuống cống thoát nước. Sau đó tỉnh dậy thì mình đã ở đây. Còn chuyện con ở đâu, con có nói, mọi người cũng không hiểu, cũng sẽ không ai tin.

Phạm Duẫn thật sự không thể dung nhập nổi những lời của cô. Ông cầm lấy gọi snack đến trước mặt cô hỏi:

- Thứ này chính là nách mà ngươi nói sao? Nó là vật gì?

Lượm nhận lấy gói snack, mở ra trước mặt Phạm Duẫn và nhị phu nhân, cầm lên một miếng đưa cho nhị phu nhân nói:

- Dì với chú ăn thử đi! Ngon lắm!

Phạm Duẫn sựng người lên nhìn cô. Nhưng nghe được mùi thơm từ trong gói snack, ông khẽ hít hít mũi. Lượm biết, mấy người này có lẽ là sợ đồ lạ. Cô tự cầm lấy miếng bánh bỏ vào miệng vừa nhai vừa nói:

- Đó là đồ ăn. Là vì con không có gì ăn cho nên mới trộm lấy gói bánh này. Chỉ là bà chủ tiệm dữ quá, vì một gói bánh mà rượt đuổi đến mức...

Nhị phu nhân và Phạm Duẫn nghe cô nói, lại thấy cô ăn ngon lành, hai người mới bóc thử một miếng bánh ăn. Vị snach tôm thơm thơm mặn mặn, khẩu vị cực lạ mà ngon tuyệt. Phạm Duẫn gật gật đầu, lại lấy thêm cái hộp quẹt zippo, cây dao bấm và một chiếc chìa khóa vạn năng đưa ra trước mặt Lượm hỏi:

- Vậy còn những thứ này là gì?

Lượm khẽ nhếch môi, gượng đáp:

- Là đồ chơi của con. Chú, dì ơi, con nói thật với mọi người rồi. Con không phải người xấu đâu. Chỉ vì hoàn cảnh mà con...mới đi trộm đồ về ăn. Mọi người thương tình tha cho con thì tốt lắm rồi! Con cũng không dám ở lại làm phiền...Con...con xin đi trước nhé!

Cô nói xong, cũng cầm lấy dao bấm, hộp quẹt và chìa khóa trên tay Phạm Duẫn rồi đứng dậy muốn rời đi. Nhị phu nhân nhìn theo bóng lưng cô, rồi lại nhìn sang phu quân. Phạm Duẫn khẽ lên tiếng:

- Con có chỗ đi hay sao? Một nữ nhi, lang thang cơ nhỡ ngoài đường như vậy, không sợ kẻ xấu bắt nạt hay sao?

Lượm vừa nghe ông nói xong liền bật khóc. Lần đầu tiên trong đời có người quan tâm hỏi đến cô câu thế này. Cô có chỗ đi hay sao? Thật ra ngay cả khi ở hiện đại, thời đại của cô, cô còn không có nhà để về. Bất cứ ai nhìn thấy cô đều xua đuổi. Ngay cả mái che đầu cũng không có. Mỗi ngày, vì kiếm miếng ăn cô chạy lăng xăng khắp nơi trong thành phố, ăn xin, móc túi giựt dọc. Đêm đến, cô lại tìm đến mái hiên hay sân rộng của nhà nào đó mà ngủ tạm. Cuộc sống như thế cho nên cô tự tạo vỏ bọc cho bản thân mình. Đầu tóc cắn ngắn, để bù xù, trên người thì mặc áo của nam, nhìn vào thật không đoán ra là nam hay nữ. Lại bởi vì thiếu thốn, cô để cho toàn thân dơ dáy hôi hám. Nhưng nhờ như vậy, cô mới có thể tồn tại được mà không bị đám du côn đường phố ức hiếp.

Lời của Phạm Duẫn vô tình khiến cô nghĩ đến bản thân, tủi thân mà khóc òa như một đứa nhỏ. Nhị phu nhân cầm lòng không đặng, bà bước đến ôm lấy cô vỗ về an ủi:

- Ngoan! Đừng khóc mà con!

Nhị phu nhân nhìn sang Phạm Duẫn nói:

- Phu quân!

Phạm Duẫn cũng bước lên đứng trước mặt Lượm, khẽ cất tiếng:

- Ai! Nếu không có chỗ nào đi, thôi thì tạm thời ở lại đây. Phủ của ta cũng không thiếu chỗ. Thêm một người, thêm một đôi đũa mà thôi. Suýt nữa nhầm tưởng con là điệt nữ của phu nhân ta. Cũng xem như có duyên với phu nhân nhà ta. Như vậy,...

Phạm Duẫn còn chưa nói hết câu, nhị phu nhân đã chen vào:

- Như vậy, chúng ta nhận nó làm nghĩa nữ đi phu quân!

Cả Phạm Duẫn cùng Lượm đều kinh ngạc nhìn nhị phu nhân. Phạm Duẫn nhìn lại vẻ mặt của Lượm. Đứa nhỏ này cũng trạc tuổi nữ nhi Tịnh Dung nhà ông nhưng hoàn cảnh thì thật tội nghiệp. Ông thương cảm nhìn cô một lúc rồi khẽ gật đầu:

- Thôi được. Vậy bổn tướng quân nhận ngươi làm nghĩa nữ. Từ nay, ngươi là người của tướng quân phủ! À, mà tên gọi của ngươi là gì?

Lượm ngước mặt nhìn lên, đôi mắt long lanh chân thật nói:

- Tên con chỉ có một chữ Lượm.