Ngõ Ô Y

Chương 15: Trên đường di chuyển



Rút ra bài học xương máu trước đó, sau mấy ngày làm mình làm mẩy, Tiểu Thất cảm thấy cần phải thu xếp hành lý, có điều nàng không muốn quan tâm đến người nào đó cho lắm, mà nếu là ai thì cũng vậy thôi. Đang ở kinh thành sung sướng, công việc suôn sẻ, tiền lương không thấp, cũng ngày một hòa thuận với cấp trên, cuộc sống dễ chịu biết bao, thế mà đột ngột thông báo nàng phải lập tức thu xếp chăn đệm cuốn gói về quê. Chuyện ăn ở không bì chẳng nói, còn phải làm mấy công việc mệt mỏi kia, chết người nữa là không có cách nào từ chức, thế thì cáu kỉnh ngúng nguẩy cũng đúng thôi. Nên đã mấy ngày nàng phớt lờ hắn, lấy cớ không nỡ rời xa ma ma để tới Tùng Bách viện ngủ vài đêm.

Sáng sớm ngày mồng hai tháng Tám, nội phủ phái người đến phủ truyền tin, thông báo đã quyết định đội ngũ lên đường vào ngày mồng sáu, để đoàn ngũ của các phủ tới đầu cổng Đông thành trước giờ Mão ba khắc.

Lệnh trên khó cãi, dù không cam lòng cũng phải ngậm ngùi thu dọn. Ôi kinh thành, ôi Tụ Bảo trai, ôi Ngự Tú phường, ôi Tây Sương cư, vân vân —— đấy là tiếng lòng chung của các phu nhân nương tử hậu viện.

Sáng ngày mồng sáu tháng Tám, trời còn chưa tỏ, phía Tây phủ đã chong đèn sáng rực. Vương ma ma dậy từ rất sớm, đi quanh xe ngựa mấy vòng, sợ cái này không đem, sợ cái kia không có, cứ không yên tâm, cuối cùng còn siết chặt tay Tiểu Thất không buông. Dù lúc mới tới bà có hơi xem thường nha đầu này, nhưng sau một năm chung sống, nha đầu biết lo toan chu đáo nên bà vẫn thích có nàng tiếp chuyện cùng mình, bây giờ bỗng xa nhau, lòng thấy hiu quạnh.

Tiểu Thất cũng khó chịu, tuy bà lão khá khắt khe nhưng vô cùng tốt bụng, cũng rất tốt với nàng, không có tâm tư ý định khác, giờ bỗng phải rời khỏi đây, thấy bà ngân ngấn nhìn mình mà ngực thắt lại.

Dưới sự khuyên nhủ của mấy người bà Tạ, lúc này nhóm Tiểu Thất mới lên xe, từ trong tấm rèm trông ra, bà cụ đứng mãi ở cửa chằng dời chân.

Đội ngũ băng qua ngõ Ô Y, đi khoảng nửa canh giờ thì đến cổng Đông thành. Ở cổng thành có không ít xe ngựa đang chờ, lúc đoàn xe của Lý phủ đến, tất cả ồn ào ghé mắt nhìn, trong số những người mặc đồ gấm, có một nam thanh niên giục ngựa tiến tới, chào hỏi Lý Sở dẫn đầu đoàn xe.

Lý Sở hỏi han mấy câu đơn giản rồi dẫn đoàn thẳng hướng đến cổng thành. Hai anh em Lý Hạ, Lý Húc đang đứng ở đó chờ tiễn biệt, ngoài ra còn có hai quan viên của nội phủ đi cùng.

Một nam hầu dắt ngựa đi ra từ trong đội ngũ đưa tiễn, vòng tới sau xe ngựa hàng trước, hỏi thăm Tiểu Thất đang ngồi ở xe ngựa nào rồi vội vã kéo ngựa đến.

“Nương tử nhà nô tài xin vấn an Ngô gia nương tử.” Nam hầu cung kính vái chào cỗ xe.

Hồng Phất vén rèm lên, nhìn người đến rồi quay lại nói với Tiểu Thất: “Là Phàn nương tử ở Yến Tử cư ạ.”

“Nương tử nói ngài ấy không tiện di chuyển, chiều hôm qua không thể đến gặp, mong nương tử không để bụng. Lại bảo nô tài đem ít đồ đến cho nương tử, đều là những món ăn bình thường, xin đừng từ chối.” Hắn nói rồi cẩn thận lấy ra hai hộp gỗ tử đàn từ trong túi vắt ngang lưng ngựa, đưa đến trước xe.

Hồng Phất vén rèm, giơ tay nhận lấy, “Xin thay nương tử nhà ta cám ơn ý tốt của nương tử nhà ngươi.”

Nam hầu gật đầu liên tục, đoạn đáp, “Nương tử nhà tôi còn nói, sau này nương tử nhớ vẫn phải đến Tần Xuyên, hai bên đừng cắt đứt liên lạc, nếu có tin gì thì nhớ gửi nhau, cứ đưa tới Yến Tử cư ở Tần Xuyên là được.”

Hồng Phất mỉm cười, “Chắc chắn rồi.” Rồi nàng lấy chiếc túi đỏ trong hà bao bên hông đưa cho nam hầu, “Cầm đi chơi đi.” Bên trong có hai nén bạc nhỏ.

Nam hầu tạ ơn, nhận lấy rồi kéo ngựa cáo từ.

Hồng Phất kéo rèm, đưa hộp gỗ trong tay cho Tiểu Thất.

Tiểu Thất mở ra, một hộp đựng bánh trái đang thịnh hành gần đây, hộp còn lại đựng vòng vàng.

“Là của Tụ Bảo trai.” Hồng Phất chỉ vào chữ “Bảo” be bé được khảm bên trên, ngạc nhiên thốt lên. Vòng khá là nặng, thợ chế tác rất khéo, chỉ e không dưới hai trăm lượng thì không mua nổi.

“…” Tiểu Thất cũng lấy làm kinh ngạc, tặng nàng quà quý như vậy làm gì?

Ba người ngồi trong xe vắt óc nghĩ nửa buổi mà cũng không rõ cớ gì.

“Em nói nhé, nương tử cũng chớ nghĩ nhiều, người không tiếc bạc nhất ở Đông phủ chính là Phàn di nương, nếu nàng ta chỉ đưa món đồ chơi mấy chục lượng đến thì mới không giống nàng.” Hồng Phất đặt hộp đồ vào rương gỗ lê sau xe.

Tiểu Thất cảm thấy nàng nói cũng không sai, thở dài một hơi, đưa hộp điểm tâm cho Thanh Liên, nha đầu này ngó chằm chằm từ nãy đến giờ.

Thanh Liên cũng chẳng khách khí, mở ra lấy hai miếng đưa cho Tiểu Thất nếm trước, lại đưa hai miếng cho Hồng Phất, ba người đang ăn thì chợt nghe bên ngoài có tiếng “ầm ầm” kéo dài —— cổng thành đã mở.

Tiểu Thất ngả lưng trên đệm, vén góc rèm lên, ngước nhìn hai cánh cổng to lớn bên ngoài, bỗng có cảm giác tựa mấy đời đã trôi, như thể quay về kiếp trước, đến khi một ánh mắt sâu hoắm xuất hiện thì mới kéo nàng về lại với thực tại.

“Đến núi Bội mới dừng chân, nếu thấy xóc nảy khó chịu thì cứ nói, tạm thời nghỉ ngơi.” Lý Sở kéo dây cương, từ trên cao nhìn xuống người trong xe.

Tiểu Thất khép rèm lại, phớt lờ hắn.

Nàng õng ẹo không nể mặt nhưng Lý Sở cũng không giận, nhìn rèm xe phủ kín mà chân mày lại nhướn lên, sau đó đánh ngựa đi đến núi Bội, hắn và các đồng liêu phải dẫn người đến thu xếp trước, cả một đám đông già trẻ phụ nữ con nít này không phải đến để chơi.

***

Khi đội ngũ đến dưới chân núi Bội thì trời đã nhá nhem.

Chòng chành một ngày dài, đến thanh niên trai trẻ cũng mệt chứ bảo gì phụ nữ người già và trẻ nhỏ. Nhiều người tái nhợt mặt mày, cơ thể yếu ớt, cần người đỡ mới đi nổi, thở dài than ngắn.

Tiểu Thất rửa mặt từ lúc còn rất sớm, nằm vùi trong chăn đệm. Trong mơ màng cảm thấy có người vén chăn lên, có vẻ là hắn quay về, nhưng mí mắt thực sự không mở nổi, thế nên cũng không để ý đến hắn. Nhưng người này lại được voi đòi tiên, vén chăn thì thôi, lại còn vén y phục của nàng… Lúc này rồi mà còn không tha cho nàng, có còn nhân tính không vậy? Sức lực kìm nén một ngày, đang định đạp hắn một phát thì bỗng lòng bàn chân thấy lành lạnh… Ngẩn người một lúc mới nhận ra hắn đang thoa thuốc cho nàng —— ngồi xe cả ngày, chân nàng sưng rồi.

“Bôi gì vậy?” Nàng nheo mắt, giọng mũi khụt khịt, không phải muốn quyến rũ đâu mà nàng thực sự rất mệt, nửa hồn phách bay quanh trên đầu, lấy hơi đâu ra nói chuyện?

“Tiêu sưng giảm đau.” Vừa nói vừa nhấc chân bên kia của nàng ra khỏi chăn, nhìn bàn chân phồng rộp như củ cải thì hắn cau mày. Cứ tiếp tục thế này đúng là không được, chẳng trách cả một đám kéo đến kể khổ với hắn, xem ra phải suy nghĩ lại hành trình này mới được.

“Đã ăn cơm chưa?” Lòng tốt đổi ý tốt, hắn đối xử với nàng như vậy thì nàng cũng không thể quắc mắt trừng hắn được.

“Ăn rồi.” Một tay nắm lấy mắt cá chân nàng, tay kia gập ngón trỏ lại, ấn từng vòng lên lòng bàn chân của nàng, khiến người trong chăn rên rỉ vì đau, “Kiên nhẫn đi, không đả thông thì lần sau càng khó chịu nữa.”

Sau cơn đau, Tiểu Thất dần dần lấy lại sức, người cũng tỉnh táo lại, tiếng nói cũng trở nên rõ ràng hơn, “Hồi ăn tối đô hộ phu nhân có sai người đưa ít trái cây đến, ta bảo các nàng ướp trong nước lạnh, ngài có muốn ăn không?” Vị Phùng thị đô hộ phu nhân mới nhậm chức đúng là trợ thủ tốt của chồng, vừa tặng đồ lại phái người hỗ trợ, chỉ một ngày đã thu phục được hơn nửa quan quyến, khiến các nương tử nhà phó đô hộ không thể không cần mẫn theo, Tiểu Thất cũng phải đưa đi không ít điểm tâm trái cây, may mà chuẩn bị trước chứ không khéo sẽ thành trò cười. Nhà Mã phó đô hộ không chuẩn bị nên chỉ chia ít mứt quả trái táo cho đám trẻ, nhìn rất quẫn bách. Nữ quyến nhà quan đâu dễ làm, chẳng những phải quản lý hậu viện, phục vụ chồng con, mà còn phải hỗ trợ sau lưng cho chồng, đúng là không phải chuyện người bình thường có thể làm được, không may rằng đấy có thể là cuộc sống rất dài về sau của nàng.

“Không phải đồ nhà ta thì cất lại mà ăn.” Toàn là đồ của phụ nữ trẻ nít, hắn không hứng thú.

“…” Cái gì mà cất lại để bọn nàng ăn, còn không phải là hắn kén ăn à.

“Đi cuối đội ngũ là xe ngựa của nhà họ Tang, ngày mai nàng cho nhiều người đến xem thế nào.” Ban nãy khi kiểm tra, hắn thấy họ Tang nọ cả nhà già yếu bệnh tật, thực chẳng dễ dàng.

Tiểu Thất rất có ấn tượng với Tang gia, “Hồi sáng đô hộ phu nhân có phái hai nha đầu đến, nói là muốn trông trẻ giúp, kết quả lão thái thái nhà ấy lại từ chối khéo, tặng bánh trái cũng chỉ giữ một chút, ngược lại còn cho đem về không ít quà đáp lễ, làm Vạn phu nhân không có mặt mũi nào, nên ta… không dám cho người đưa đến, chỉ bảo Hồng Phất đem mấy viên thuốc và nhân sâm, nói là tặng cho hai đứa nhỏ, lúc ấy mới nhận, vậy mà còn tặng lại ta gần nửa túi hồ đào.” Lần đầu có lễ tiễn như vậy thực khiến nàng hoảng hốt.

Nghe nàng nói thế, hắn dừng tay nhìn nàng.

Tiểu Thất bị nhìn tới nỗi lưng nổi da gà, tuy không nhìn ra cảm xúc trên mặt hắn, nhưng sống chung đã lâu, ít nhiều gì cũng cảm nhận được manh mối, thí như lúc hắn nhìn chằm chằm vào nàng thì tức là hắn đang muốn gì đó. Vì sao lại thế? Không phải vừa nãy vẫn còn ổn à, nàng đã làm gì sao?

Nàng đâu biết đôi mắt mình lúc nói chuyện sáng như những tinh tú trên trời, Lý Sở nhìn lại cảm thấy hứng thú, cũng may hắn không phải kẻ không biết phân tấc, ở nơi thế này, vào lúc thế này thì làm gì được nàng, nên chỉ nhìn vậy mà thôi.

Thấy hắn lại cúi đầu xoa bắp chân cho mình, Tiểu Thất thở phào một hơi.

“Bà ấy có đức hạnh liêm khiết, đúng là hiếm gặp.” Hắn nói.

“Nhưng nước quá trong ắt không có cá, có lẽ do chúng ta đều là tục nhân.” Nàng không biết cảm xúc lúc này của mình là gì, kiếp trước kiếp này đều là tục nhân, không hiểu được người có tư tưởng cao thâm như thế. Suy nghĩ của nàng vẫn khá là ích kỷ, thuộc loại bần cùng chỉ nên giữ mình, thành đạt mới nên tạo phúc cho thiên hạ*.

(*Đảo ý từ trong câu châm ngôn của Mạnh Tử, ý gốc muốn nói rằng trong cảnh nghèo hèn, bần cùng, điều quan trọng nhất chính là giữ được mình trong sạch, tu dưỡng đạo đức. Nhờ vậy, sau này khi đã thành đạt, vinh hiển thì có thể tạo phúc cho thiên hạ.)

“Tục nhân thì không hẳn, chỉ có thể nói là biết cách vị kỷ.” Hắn đúc ra kết luận cho nàng.

“Nghe câu này từ miệng kẻ có quyền thực đúng là khác biệt.” Nàng nằm trên gối lầm bầm hai tiếng.

Hắn không phản bác, kéo vạt váy nàng xuống, để đôi chân sen của nàng co lại dưới chăn, đứng dậy cởi quần áo.

“Không phải Chu Thành nói ngài còn đến lều lớn gác đêm hả?” Thấy hắn ngồi vào mép giường, nàng lập tức ôm chăn, không muốn cho hắn vào.

“Tối nay Mã phó đô hộ làm nhiệm vụ.” Kéo chăn đệm từ trong ngực nàng, hắn hỏi, “Nàng không mệt à?”

“Mệt.” Bỗng tim đập mạnh, nàng ngoan ngoãn nằm xuống, thực sự không chịu được sở thích của người này ở khía cạnh nào đó, không đạt tới mức đối phương hoàn toàn khuất phục thì quyết không bỏ qua. Ngôn Tình Hay

Đèn tắt, phòng yên tĩnh.

“Ở Dương Thành rất tốt, không đến nỗi khó chịu như người ngoài nói.” Hắn nằm ngửa, đối diện với cây cột chống lều mà lên tiếng.

“…” Hắn hiểu lầm mấy ngày qua nàng dỗi là vì chê Dương Thành xa xôi đơn sơ.

“Nếu nàng thực sự không quen thì đợi đến lúc phủ đô hộ ổn định, ta có thể đưa mọi người về.” Ép nàng phải theo quân đội đến nơi xa thật xa như thế thật đúng là đã làm khó.

“Sau này nếu còn có chuyện di chuyển dọn nhà như thế này nữa, ngài nghe được phong thanh gì trước thì phải bàn bạc kỹ với ta.” Sợ là sợ chuyện đến trước mắt rồi mới nói cho nàng, hại nàng không chuẩn bị kịp, trải qua một lần chuyện như vậy là đủ rồi.

Im lặng một lúc, hắn “ừ” đáp.

Thế là xong? Cứ coi như vậy đi, dù gì hắn cũng không có vẻ định làm chuyện gì khác vào lúc này.

***

Trung thu được xem là tiết lớn, nên ngày hôm đó đội ngũ chỉ đi nửa ngày, đến xế trưa thì dừng chân tại một nơi tên là Tề Khê.

Đô hộ phu nhân Phùng thị phát thiệp, mời nữ quyến các phủ đến mở tiệc Trung thu. Tướng công nhà nàng là lớn nhất nên nàng ta nói gì cũng phải nghe theo, thế là các nữ quyến dẫn theo nha hoàn bà tử đến bãi đất trống bên dòng suối nhỏ, thắt tay áo ống quần, đeo khăn làm bếp, bắt đầu chuẩn bị đại tiệc tối nay.

Rau, củ, quả, gà, vịt, cá, chén, đĩa, đũa đều do các phủ mang đến, xếp chung thế mà lại rất có không khí, mọi người bận rộn đến tận lúc trăng lên cao, lúc này bữa tiệc bắt đầu.

Không muốn tranh chỗ của đô hộ phu nhân, Tiểu Thất làm việc rất khiêm tốn, chọn trang phục cũng rất mộc mạc, đương nhiên trong nữ quyến không phải mỗi nàng là người giản dị nhất, nói cho cùng cũng là nữ quyến Lý trạch, không cần ra sức nịnh hót rõ ràng, vẫn phải giữ mặt mũi của phái nữ thế gia.

Im lặng ngồi một bên ăn dưa, thưởng thức tiết mục thú vị, có người ra sức bợ đỡ thì nhất định có người độc lập độc hành.

Chỉ nói trong bàn của nữ quyến, tổng cộng có năm nhà, cả hết chín người, ngoài phủ đô hộ Vạn gia ra thì bốn nhà còn lại đều là gia quyến của phó đô hộ, trong đó thê thiếp của Lưu phó đô hộ là cánh tay phải của Phùng thị, nàng ta nói gì Lưu phu nhân cũng phụ họa, còn phu nhân Mã phó đô hộ thì không như thế, người khác nói gì nàng cũng chẳng thể hiện, chỉ mỉm cười. Tiểu Thất không bắt chước nàng ta đại trí giải ngu nổi, may mà tuổi còn nhỏ, có thể giả vờ thẹn thùng.

Trên bàn này, người có thể phân cao thấp với Phùng thị là phu nhân của Hà phó đô hộ, nghe nói vị Hà phu nhân đây là cháu gái của đương kim tả tướng, xuất thân cao hơn Phùng thị, tính cách còn rất mạnh mẽ, làm chuyện gì cũng muốn hơn hẳn người khác, ví dụ như trên đường đi khi Phùng thị ân cần thăm hỏi nữ quyến các phủ, đưa cơm đưa nước thì Hà phu nhân cũng không kém cạnh, đưa dược đưa đại phu. Trong bữa tiệc tối nay lại còn đối chọi với Phùng thị rất gắt, hễ Phùng thị nói gì là nàng ta lại muốn cướp lời.

Khiến Tiểu Thất không dám tự ý gắp thức ăn, sợ bị minh thương ám tiễn vô tình găm phải.

“Chẳng trách nương tử gầy vậy, ăn uống ít quá.” Mã phu nhân nói chuyện với Tiểu Thất.

Tiểu Thất mỉm cười dịu dàng với nàng, “Mấy ngày nay đi xe mệt, không có khẩu vị.”

Mã phu nhân gắp một miếng thịt bò đặt xuống đĩa nhỏ trước mặt, rót thêm ít dầu cay rồi cho vào trong miệng, “Mùa Đông ở Dương Thành rất lạnh, không ăn nhiều, chỉ sợ cơ thể này của cô không chịu nổi đâu.” Nhai hai cái, nàng ta lại nói, “Bình thường ăn nhiều trái cây trong núi chút, sẽ lấy lại được khẩu vị.”

“Vâng.” Tiểu Thất ngoan ngoãn lắng nghe.

“Đây, đừng nhìn mà cứ ăn đi, cô thử xem.” Vừa nói nàng ta vừa gắp cho Tiểu Thất một khoanh giò ủ rượu.

“…” Đại tỷ à, ta thực sự không có khẩu vị và thần kinh như tỷ đâu.

Ăn hai khoanh giò, thêm nửa bát thịt hun khói, lại uống nửa bát cháo rượu, nàng thực sự không tài nào ăn nổi phần còn lại nữa, đúng lúc có người đến mời rượu, Tiểu Thất giả vờ chuyện trò rời bàn.

Đến trước lúc ngủ vẫn cảm thấy dạ dày nôn nao khó chịu, uống một viên thuốc tiêu thực mới khá hơn.

“Không ăn được sao không nói với nàng ta?” Lý Sở quay về, thấy nàng sờ bụng đi đi lại lại trong lều, nhìn không nỡ, bèn dẫn nàng đi dạo dọc bờ sông tiêu cơm.

“Nói rồi, vẫn thế à.” Hôm nay là lần đầu tiên gặp một người không cho phép từ chối như vậy, Mã phu nhân này đúng là cao thủ.

“Nàng không ăn bộ nàng ta ép được hả?” Hắn thực sự không hiểu.

“Không đến mức ép, nhưng tình hình lúc ấy đang là Vạn phu nhân đô hộ và Hà phu nhân minh thương ám tiễn, ta không muốn nổi bật.” Lần sau còn có tiệc thế này nữa thì nàng chắc chắn không ngồi cạnh Mã phu nhân.

“Nàng không cần phải sợ bọn họ, thể diện là một chuyện, nếu có nhọc, không muốn làm thì có thể nói thẳng.” Tuy hắn chỉ là phó đô hộ nhưng sau lưng còn có một Tần Xuyên, cả Vạn Mộ Quân và Hà Ứng Kiền còn không dám làm khó dễ hắn thì nói gì tới Mã Kỳ Văn và Lưu Tiếu Kiệt.

“Không phải ta sợ bọn họ, chỉ là không muốn quan hệ trở nên căng thẳng, chuyện ở hậu viện, cứ yên ổn chút nào hay chút ấy, các ngài ở bên ngoài cũng dễ bề qua lại.” Mục tiêu nàng đặt ra là tuy không đến mức hỗ trợ, nhưng chí ít không được ảnh hưởng đến hắn.

Lý Sở quay đầu nhìn nàng, nhìn thấy gương mặt tươi tắn của nàng. Mỗi khi cười trông nàng rất đáng yêu, đuôi mắt nhếch nhẹ, rất giống đuôi cánh của chim én.

“Đây là Tề Khê thật hả?” Đứng trên bến phà bên sông, trong bầu trời đêm trăng rằm lấp ló xa xa, gió thoảng tựa như phiêu bồng, dẫu ký ức đã bắt đầu có chút mơ hồ, nhưng vẫn còn đọng lại rất nhiều đêm trăng như trong ảnh vẽ ở kiếp trước, dù rằng không đẹp tới thế, “Dao Đài ngỡ là gương, bay giữa tầng mây thẳm*, quả nhiên không sai.” Thi tiên đúng là thi tiên, tả cảnh quá hợp.

(*Hai câu thơ trích trong bài Cổ lãng nguyệt hành của Lý Bạch, ông còn được xưng là thi tiên.)

“Trời tối rồi, quay về thôi.” Nắm chặt cổ tay nàng, hắn đỡ nàng xuống từ đường đá ở bến phà.

Ánh trăng xuyên qua đầu ngón tay của hai người, bóng người phản chiếu dưới mặt nước, tựa chim bay liền cánh sải dài.