Ngõ Ô Y

Chương 16: Nhà mới



Nhà mới của Lý gia tọa trên góc Đông Bắc ở phố Thanh Mộc tại Dương Thành, hàng xóm với phủ Lưu phó đô hộ, vì chuyện này mà Tiểu Thất còn thở phào một hơi, may mà không làm hàng xóm với Mã gia, nàng thực sự không chịu nổi Mã phu nhân tí nào, nàng ấy rất ngay thẳng, có công khai ám chỉ gì với nàng ấy cũng vô dụng. Còn Lưu phu nhân tuy ưa nịnh nhưng lại rất có mắt nhìn, biết lúc nào nên nói lúc nào không nên nói, còn biết làm khó đúng chỗ, nói chung xã giao khá thoải mái.

Tân gia chắc chắn không so được với Lý trạch ở kinh thành, nhưng tốt hơn rất nhiều so với tòa nhà hắn ở hồi trước, đất khá rộng, tổng cộng có năm nhà. Nhà thứ nhất dùng để hắn giải quyết việc công; nhà thứ hai chia thành các viện phụ phía Đông và phía Tây, viện phía Đông là chỗ ở của các phụ tá và thị vệ, viện phía Tây là chốn của gia đinh nam hầu; giữa nhà thứ hai và thứ ba có một con ngõ nhỏ, ngõ thông với hai cổng thùy hoa; nhà thứ ba là chỗ của nữ quyến, lấy Đông làm đầu, nên Tiểu Thất vào ở viện phía Tây, còn Đông viện không người ở, tạm làm nhà kho; nhà thứ tư là nơi ở của nha hoàn bà tử. Lúc trở lại Dương Thành, ma ma cố ý chọn người già các hộ đến, là những người bình thường Tiểu Thất quen dùng; nhà năm thiếu phòng, ở Đông viện chỉ đắp một dãy non bộ, giải thích vì không xây kịp nên tạm thời chưa khởi công. Tiểu Thất cảm thấy thế cũng được, dứt khoát biến nó thành vườn sau, giống như ở Tây phủ trong kinh thành, trồng ít hoa cỏ rau quả, vừa thực dụng lại dễ nhìn.

Vì đi đường quá mệt nên Tiểu Thất để người dưới tự thu vén, đến ngày thứ ba mới bắt đầu chính thức sắp xếp nhà mới, phái người đến Đô hộ phủ nha hỏi ý kiến của người nào đó —— kể từ khi tới Dương Thành, hắn vẫn chưa bước qua cửa nhà lần nào, câu trả lời nhận được chỉ có hai chữ: Tùy ý. Đã thế thì nàng cũng không khách khí, vung tay sắp đặt.

Đầu tiên là dọn dẹp chỗ làm việc của hắn, đây là nơi nàng tự tin nhất, hồi ở kinh thành nàng đã mua rất nhiều đồ cho hắn, nào là văn phòng tứ bảo, trang trí nẹp tranh, ngay cả kệ sách cũng có, chia nhỏ ra đem đến, các nha hoàn bà tử giặt rửa từng thứ một, chỉ vài ngày đã dọn xong.

Nhưng thu xếp ở hậu viện thì không dễ thế, bởi lẽ không chuẩn bị đầy đủ, may mà không cần gấp gáp; còn nhà thứ hai phải điều mấy người qua lo liệu trước, nghe nói các phụ tá đã theo hắn không ít năm, quan hệ thân thiết, dĩ nhiên không thể chậm trễ được, bèn để Lâm ma ma dẫn theo vài bà tử sang phụ, rồi bảo Thanh Liên đem ít đồ dùng thường ngày đến.

Sau một hồi thu dọn, trời lạnh dần.

Đến cuối tháng Chín hắn mới từ đại doanh về, trò chuyện với các phụ tá ở tiền viện một buổi chiều, đến lúc lên đèn mới trở lại hậu viện.

Tiểu Thất và Hồng Phất đang thắt kết ở chái phòng, Lâm ma ma đi vào thưa là hắn đã về, nhưng bị Mai Linh vướng chân ở cửa hậu viện.

“Đồ không có mặt mũi, nàng ta tìm tướng quân làm gì?” Hồng Phất tức giận nói.

“Chắc là trước khi đi ma ma có nhắn nhủ, nên tìm lý do đến thưa chuyện với tướng quân.” Lâm ma ma trả lời.

“Em nói đó, nương tử đừng có chiều nàng ta quá, còn cho nàng ta ở riêng một viện nhỏ, nhìn nàng ta như thế, ngày nào cũng quơ tay múa chân, tưởng mình là chủ nhà chắc.” Cứ nhắc đến Mai Linh là Hồng Phất lại nổi giận.

“Nàng ấy là người của ma ma nên phải đối xử đặc biệt, còn về việc nàng ấy muốn làm gì, có đạt được hay không thì là bản lĩnh của nàng ấy.” Chỉ cần không hại nàng, không đến tìm nàng gây chuyện thì nàng cũng không can thiệp vào chuyện của người ta.

“Tướng quân đã về rồi ạ.” Thanh Liên vén rèm, bẩm báo vào phòng.

“Chuẩn bị bữa tối đi.” Đặt nút kết thắt dở vào khay mẹt trên giường sưởi, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong gian nhà chính ——

Bước vào cửa không thấy ai, Lý Sở nhìn vào nội thất —— bên trong đen ngòm.

“Về rồi à?” Sau lưng có tiếng nói.

Lý Sở xoay người lại nhìn, thấy một bàn tay trắng muốt vén rèm xanh lên, để lộ cánh tay mềm mại, trên tay đeo vòng hạt san hô đỏ thẫm, trong bụng không khỏi trướng lên, sau đó lại mắng chính mình, cảm thấy bản thân ngày càng không kiềm chế nổi trước nữ sắc, đặc biệt là khi ở cạnh nha đầu này, như thế không ổn.

“Thu dọn không tệ.” Nhân lúc nàng giơ tay thay quần áo cho mình, hắn khen ngợi.

“Tất cả là công của Tạ quản gia, từ mua đồ trang hoàng đều do bà ấy làm, ta chỉ đứng bên nói đôi câu thôi.” Vắt áo khoác của hắn lên ghế dựa, lại giơ tay cởi nút ở cổ áo, nhưng mới chạm tay đến dưới cổ thì đã bị hắn chụp lại.

“Vòng hạt này ở đâu ra?” Hắn nắm tay nàng nhìn kỹ.

“Hồi ở kinh thành, Phàn di nương tặng mấy chiếc, nói là đại ca đem không ít về từ Đông Đô, trong phủ ai cũng có.” Sáng nay dọn rương hòm vô tình trông thấy, nàng bèn thuận tay đeo vào.

“Mang thứ này ở trong phòng chắc cũng được chứ.” Ngón tay nhẹ xoa lên chuỗi hạt.

“Hạt châu có hơi nhỏ.” Có phải hắn cảm thấy thứ này chưa đủ sang trọng? “Trong phòng có hạt to hơn.”

“Không phải chuyện to nhỏ.” Hắn nói.

“…” Đang cố ý bắt bẻ hả? Bị người bên ngoài chọc hay hậu viện? Quen hắn lâu như thế, ở kinh thành có tai vạ lớn đến đâu cũng không thấy hắn trút giận lên hậu viện, hay bị hậu viện chọc chỗ nào? “Là ma ma bảo Mai Linh nói chuyện gì à?” Ma ma nhắn gì nàng cũng biết, chẳng có gì đặc biệt, không lẽ nha đầu Mai Linh muốn làm gì sao?

“Không có gì.” Nhìn nét mặt nghi ngờ của nàng, hắn hoàn hồn, buông cổ tay nàng ra, nói sang chuyện khác, “Hôm trước gặp phải người của Ngô gia trong doanh trại, nói là hai ngày nay muốn đến nhà thăm, anh trai nàng cũng đến.”

“…” Anh nàng? “Là Đường huynh Gia Ấn hay là Gia Kích?” đối với bên ngoài bọn họ đều được gọi là anh trai nàng.

“Nàng có mấy người anh?” Hắn hỏi lại.

Tiểu Thất cười nói, “Nguyên Nhâm ư? Không phải huynh ấy đã xin về châu phủ rồi à?”

“Phủ Bắc đô hộ mới thành lập, đang thiếu người, làm gì đi nhanh như vậy.” Bị ảnh hưởng bởi niềm vui trong mắt nàng, hắn không khỏi cong môi.

“Cùng ở Dương Thành, ta đến cũng đã lâu mà sao không thấy huynh ấy nhắn nhủ hay bảo ai đến chuyển lời.” Cái người này đúng là vô lương tâm, uổng công nàng suy nghĩ cho y như thế!

“Hắn lo chuyện lương thảo ở hậu bộ, phải kiểm tra đến mấy kho lương, dĩ nhiên không thể nhanh nhạy tin tức được.” Thân là phó đô hộ kiêm Hữu chỉ huy sứ, chức trách của quan viên các bộ trong doanh trại như thế nào hắn đều phải nắm rõ, Ngô Nguyên Nhâm có phân chức thấp, chắc chắn bị sai chạy vặt ở bên ngoài.

“Thế bọn họ có nói bao giờ đến không?” Hai mắt lấp lánh nhìn hắn, như có một chú thỏ nhảy nhót trong đó.

Hắn mỉm cười —— là nụ cười thực lòng, “Mồng một phủ đô hộ chính thức điểm Mão*, bọn họ đều phải đến, lúc ấy sẽ đi cùng.”

(*Ngày xưa, lệ các quan làm việc từ gìờ “Mão”, do trưởng quan điểm danh, gọi là “điểm Mão”.)

“Tức là chưa đến hai ngày nữa.” Nàng cau mày nghĩ ngợi, “Đồ đem từ trong kinh đến đã dùng kha khá trong đại tiệc Trung thu rồi, ngoài mấy người bọn họ, chỉ sợ người ở Du Châu cũng đến, còn mấy vị tiên sinh ở trong phủ chúng ta, ít cũng chừng năm sáu bàn, chỉ sợ không đủ.” Phải bảo Lâm quản sự mau mau ra ngoài hỏi thăm, mua thêm ít đồ về mới được.

“Chuyện mua đồ thì cứ bảo Lâm Điền Sinh đi tìm Chu Thành, hắn tất có cách.” Hồi trước những chuyện này cũng do Chu Thành làm.

“Cũng được, Lâm quản sự mới đến, nên ở trong thành làm quen.” Lát nữa sẽ bảo Lâm ma ma ra trước thông báo một tiếng.

Hai người đang chuyện trò thì Thanh Liên và Hồng Phất đi vào, một người bưng đồ rửa mặt, một người bưng khay ấm trà, theo sau là hai bà tử bưng một chiếc lồng lớn, bên trong đựng các món rau canh.

Rửa mặt xong, hai người ngồi vào bàn dùng cơm.

“Tình cảm anh em nhà nàng tốt thật.” Nhận lấy bát cơm từ tay nàng, hắn chợt lên tiếng.

“Từ nhỏ không có cha mẹ, chỉ hai anh em nương tựa vào nhau nên tình cảm thân thiết hơn với người khác, nếu không có huynh ấy thì chưa chắc ta đã sống được đến ngày hôm nay.” Thực sự không thể chỉ trích được Nguyên Nhâm điểm nào về phương diện làm anh.

Hắn gật đầu trầm ngâm.

Chợt Tiểu Thất nhớ ra hắn cũng có một người chị, tuy hai người cũng giữ liên lạc song lại không thân thiết đến thế, lo hắn không vừa lòng nên vội bổ sung, “Giờ đúng là thân, nhưng đến lúc huynh ấy cưới vợ, thành hôn rồi kiểu gì cũng xa cách, dẫu gì cũng không còn ăn chung nồi cơm nữa.”

“Ta không nghĩ lung tung gì hết, nàng không cần phân bua đến vậy.” Hắn không thích nàng nói năng dè chừng với hắn như thế.

“…” Không nghĩ lung tung nhưng lại nói người khác phân bua? Chứng tỏ ngài vẫn liên tưởng đến mình.

“Đây là canh gì?” Múc một muỗng cháo gà cho vào miệng, chân mày hắn chau lại.

“Cháo gà.” Bây giờ cũng chỉ dám nấu cháo gà cho hắn.

“…” Hắn không nói gì thêm, có thể thấy rõ là rất không hài lòng.

Tiểu Thất cảm thấy cần phải trao đổi với hắn về chuyện thức ăn, tự bản thân đoán là không được, “Hồi ở kinh thành, nghe ma ma nói ngài không thích uống canh hải sản nên không dám bảo các nàng làm mấy món cá tôm đó, cũng không thích canh hầm xương, rồi sau đó hầm chim bồ câu ngài cũng không ăn, giờ xem ra cháo gà ngài cũng không ăn được, nếu còn ở kinh thì ta có thể nghĩ cách khác, nhưng bên này thì thực sự không có thứ gì.” Kén ăn thì cũng có chừng mực thôi chứ?

Nhìn vẻ ấm ức của nàng, hắn giãn chân mày, múc hai quả cẩu kỷ từ trong bát canh, “Thứ này, dù là đỏ hay đen thì ta cũng không ăn được.” Hồi bé từng đổ bệnh một trận, trong thuốc trong canh hay thậm chí cả trà cũng cho thứ này, ăn đến nỗi chán ngấy, giờ vừa ngửi mùi là khó chịu.

Thì ra là thế, “Vậy còn canh cá và canh hầm xương thì sao?”

“Không cho thứ này là được.” Nhưng lần nào phòng bếp cũng cho, mà số lần hắn ăn cơm ở nhà lại rất ít, cũng không thể vì chút chuyện đó mà khiển trách người ở phòng bếp được, cùng lắm là không ăn nữa.

“…” Thế mới thấy giao tiếp giữa người với người quan trọng tới dường nào, “Sau này nếu không thích, ta hỏi ngài thì ngài nói đi, hà tất làm khó thế.” Tội ma ma đến giờ vẫn chẳng rõ nguyên nhân, kiên quyết cho rằng hắn không ăn hải sản, không ăn xương hầm, “Để ta bảo bọn họ thêm vài thứ rồi ninh lại canh, canh vẫn còn, sẽ xong ngay thôi.” Nàng đứng dậy vén rèm đi ra, lại thấy Mai Linh bưng khay sứ nhỏ đang đứng bên ngoài.

“Nghe bảo tướng quân về, đúng lúc hầm ít canh thịt nạc mạch môn ngọc trúc, ma ma bảo tôi đưa đến cho tướng quân.” Vừa nói nàng ta vừa đi vào cửa, chỉ gật đầu với Tiểu Thất.

Tuy không nổi giận nhưng trong bụng vẫn khá bực, nói cho cùng thì tòa viện này cũng là địa bàn của nàng, đến địa bàn của nàng tranh giành đã đành, nhưng coi nàng không ra gì mà được ư?

Có điều nàng không nói ngay trước mặt, quá không được! May mà Hồng Phất nhanh nhẹn, từ chái phòng đi vào nhà chính, nhận lấy bát canh trong tay Mai Linh, “Cô nương đi nghỉ đi, có chúng ta ở đây rồi.” Vừa nói vừa rót ra một bát đặt trước mặt nam chủ nhân, lại rót một bát cho Tiểu Thất.

“Nương tử nhanh nếm thử xem, hồi trước nghe Mai Hương nói canh Mai Linh cô nương nấu ngon lắm, bọn em vụng về, không học được, nếu nương tử thấy được thì sau này bọn em bảo nàng ấy nấu nhiều thêm.” Muốn nấu canh hả, vậy ta để ngươi ngày nào cũng nấu!

Mai Linh không ngốc, biết nha đầu này muốn gài bẫy nàng, thấp giọng đáp, “Ma ma bảo ta đến vốn là để hầu hạ tướng quân, nếu tướng quân thích, ngày nào ta cũng sẽ làm đem đến.”

Tiểu Thất đánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai cô gái đó, lại liếc sang người ngồi ở ghế đầu, quả nhiên hắn nhíu chặt mày, e là chê hai nha đầu này lắm lời, “Ở đây có ta là được rồi, hai ngươi lui ra đi.” Cứ nấn ná nữa, một khi ai đó nổi giận thì người chịu tội không chỉ mỗi mình Mai Linh.

Hồng Phất đáp một tiếng.

Mai Linh không chịu, đi quãng đường xa đến Dương Thành rồi lại bị hất vào viện nhỏ, mãi tướng quân mới về một chuyến, vừa gặp mặt, nói chưa tới đôi câu đã bị người ở Tây viện gọi đi! Trước khi đi rõ ràng ma ma đã nói là để nàng hầu hạ tướng quân, vừa ra khỏi kinh thành thì lật lọng, không cho phép nàng đến gần tướng quân, xem ra cô nương Ngô gia không phải là kẻ dễ đối phó.

Thấy Mai Linh bất động, Hồng Phất nhướn mày, “Đúng lúc bọn ta đang thắt kết ở Tây phòng, cô nương khéo tay, hay cũng đến phụ bọn ta đi.” Nàng ta đi tới nắm lấy tay Mai Linh, cố kéo ra ngoài.

Hai nha đầu đi rồi, trong phòng trở nên yên ắng.

Hắn đặt đũa xuống nhìn nàng.

Tiểu Thất vô tội, thở dài nói, “Nha đầu này vốn là phục vụ bên cạnh ngài, ma ma có ý gì, ngài không hiểu sao?”

“Ma ma có ý gì?” Hắn không biết thật.

“Giống hai tiểu di nương của đại ca Đông phủ đấy, không phải là thế à?” Nha hoàn thiếp thân biến thành nha hoàn thông phòng, rồi thuận nước trở thành di nương.

“Không cùng vị trí không bàn chuyện, ta không phải là đại ca, không cần theo ý ai cả, việc gì tự chuốc rắc rối.” Có bao nhiêu trong số những tiểu di nương bên cạnh mà đại ca và tam ca thực lòng muốn? Chẳng qua là do tình thế ép buộc, ngoài hai người Phàn, Phượng ra, được mấy ai có con? Chẳng qua là vấn đề thể diện thôi.

“Nếu không thích ngài có thể nói với ma ma.” Không nói thì ai biết được sở thích của hắn.

“Nói thế nào?” Hắn hỏi.

Người này bị ngốc hả? Chuyện này mà còn khó nói? “Còn nói thế nào nữa, cứ nói là không thích, bảo nàng ấy về đi.”

“Nếu lại có người khác đến?” Hắn hỏi tiếp.

“Không có đâu, ma ma sẽ không làm như vậy.” Nàng đáp.

“Không có gì là không thể, về lâu dài, muốn làm hay không và có làm hay không là hai chuyện khác nhau.” Hắn tin tưởng Vương ma ma và Tạ quản gia, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, hai người họ đều là người Tần Xuyên giống hắn, về dài sẽ không thoát được dính dáng, “Nàng xử lý chuyện này đi.”

“… Lỡ ma ma trách ta thì sao?” Nàng không muốn làm kẻ xấu đâu.

“Chuyện này có gì mà trách? Là chuyện danh chính ngôn thuận còn gì.” Nếu để nàng từ chối thì hắn cũng sẽ thuận theo, coi như cho nàng lập uy, cũng để ma ma hiểu rõ, sau này chuyện ở hậu viện đều do nha đầu này lo liệu, người bên ngoài đừng mơ được như ý.

“…” Có phải hắn đang nhét con dấu vào tay nàng không, không phải sau này sẽ có nhiều rắc rối hơn ư? “Ngài chớ quên, đằng sau ta còn có Ngô gia.” Hắn không sợ bỏ rắc rối này thì sẽ có thêm rắc rối khác lớn hơn ư?

“Ta biết.” Bỗng hắn híp mắt, cười trông rất vui vẻ, “Nhưng rồi phát hiện, rắc rối của nàng còn lớn hơn của ta.” Hắn phải gánh Ngô gia, nhưng trên lưng nàng còn phải cõng rắc rối Tần Xuyên còn lớn hơn thế, tính toán thế nào cũng là mình lợi hơn.

“…” Nàng ghét nhất là hắn đắc ý thế đấy, lập tức trợn mắt trừng lại.

Vì chuyện Mai Linh nên hai người cũng chẳng tập trung ăn tối, nhất là khi chuỗi vòng màu “phong tình” nàng đeo cứ lắc qua lắc lại trước mặt hắn —— nàng đâu biết hắn dị ứng với màu đỏ như vậy, nếu biết thì có đánh chết nàng cũng không đeo.

Tuy giữa hai người đã thân mật không ít lần, nhưng hầu hết đều là Tiểu Thất chịu đựng, còn hắn lại không biết thương hoa tiếc ngọc, cũng thực sự không biết làm thế nào mới khiến nàng thoải mái. Bình thường đều là Tiểu Thất ôm tâm trạng chết sớm siêu sinh sớm mà chịu đựng, thời gian qua lâu ngày bên nhau, trên đường đi hắn còn tốt với nàng như thế khiến Tiểu Thất xúc động —— cứ coi như nàng bị hội chứng Stockholm đi, dù sao cũng đã thế này rồi, nếu đã không có cách phản kháng, vậy thì cứ học cách hưởng thụ thôi.

Viện nhiều lý do tới mấy cũng vô ích, tổng kết một câu là nàng không còn bài xích hắn như hồi trước nữa.

Nhưng không bài xích không có nghĩa là đã quen với hành vi dã man của hắn, vẫn còn tiếng khóc tiếng ồn, tuy nhiên điểm khác biệt với lúc trước là bây giờ nàng sẽ nói cho hắn nghe —— hay dùng từ “xin” thì chính xác hơn, là ngưỡng mặt “xin” hắn nhẹ nhàng hơn, nhưng kết quả vẫn vậy, thậm chí có khi còn phản tác dụng, nên đến cuối cầu xin vẫn thường xuyên lặp lại tình trạng cũ, biến thành ầm ĩ.

Mấy đêm hắn về nhà, trong phòng liên tục lặp đi lặp lại chuyện ấy.

Chỉ khổ Thanh Liên và Hồng Phất, hai người là đại nha đầu thiếp thân của Tiểu Thất, ban đêm ít nhất phải có một người ở lại chái phòng, mà bố trí phòng ở chỗ này khác với kinh thành, chái phòng trực đêm cách khá xa nội thất, còn bên này lại rất gần, tối xảy ra chuyện gì cũng nghe rõ mồn một.

Tiểu Thất sợ làm ồn người khác nên rất chú ý, có lúc lo hắn gây động tĩnh quá lớn mà còn nhắc nhở mấy câu. Sau mấy lần cũng bị hắn nắm thóp, mỗi khi nàng không muốn phối hợp là hắn lại cố ý gây tiếng động, thật sự khiến người khác ngứa răng mà.