Ngõ Ô Y

Chương 42: Nắm đỡ tay nhau



Từ khi các cô gái nhà họ Ngô biết đối phương cũng ở kinh thành, hai người rất năng qua lại.

Ngô Thiếu Quân mới đến nên không quen nhiều, Tiểu Thất dùng hết khả năng giới thiệu giúp nàng, cũng kể nàng hay những điều cấm kỵ ở các phủ.

Vì ngày một thân thiết nên cả hai cũng dần biết rõ chuyện nhà của đối phương, ví dụ như Lan di nương ở Mạc phủ hay hai người Mai, Triệu ở Tần Xuyên.

Bên phía Tiểu Thất thì bình thường, dù gì hai người nọ cũng ở xa nơi này, nhưng Lan di nương ngày nào cũng đong đưa trước mặt, lắm lúc không chịu nổi, Ngô Thiếu Quân lại phát tiết với nàng.

“Phu nhân, tướng quân đã về rồi, đang ở tiền viện bàn bạc với Tạ quản sự.” Hồng Phất đi vào bẩm báo.

Tiểu Thất đang thu dọn đồ chơi của con trai với Văn Nhi, nghe thế thì gật đầu, lại sực nhớ ra lúc chiều chiều Thiếu Quân xin nàng toa thuốc hành kinh, “Em đã đưa phương thuốc mà Thiếu Quân tỷ tỷ cần cho Hồng Ngọc chưa?”

Hồng Phất đi tới dọn dẹp giúp nàng, “Đưa rồi ạ, em còn cho thêm một hộp thuốc viên đã điều chế.”

Tiểu Thất ngơi tay, để Hồng Phất cất hộp đồ chơi.

“Nghe Hồng Ngọc nói từ khi sinh Văn Nhi, Cửu tiểu thư vẫn luôn không khỏe, kinh nguyệt không đều, đúng là lo quá.” Hồng Phất vừa dọn đồ vừa nói.

“Tỷ ấy nặng lòng, việc gì cũng nghĩ theo hướng tiêu cực, hồi ở cữ cứ băn khoăn chuyện anh rể Mạc gia nạp thiếp, thành ra bệnh không dứt gốc.” Nàng thở dài, “Từ nhỏ vốn hay đau ốm, khó khăn lắm mới điều dưỡng khỏe lên, nhưng nay xem ra đã uổng công rồi.” Làm bạn với nhau từ nhỏ, Tiểu Thất rất lo cho Thiếu Quân.

“Cửu tiểu thư nguyên là người thông minh, ngày còn ở Ngô gia cũng chẳng thấy nàng giành giật tranh đua, sao nay lại thành ra như thế?” Hồng Phất không hiểu vì sao Ngô Thiếu Quân bỗng trở nên ngốc nghếch đến vậy, rõ ràng ngày trước là người rất biết giữ mình kia mà.

“Có lẽ đã động tình với anh rể rồi.” Cứ nhìn nàng ấy luôn miệng “Trọng Sinh Trọng Sinh” là biết, rõ là thiếu nữ vấn vương tơ tình, “Mà đã động tình, tất sẽ ghen.” Nàng ấy hận Lan di nương tới nỗi còn chẳng buồn che giấu.

“..” Hồng Phất ngạc nhiên nhìn Tiểu Thất, nói vậy có nghĩa bản thân nàng không động tình? Chí ít là cho đến hiện tại, nàng chưa thấy chủ nhân xem hai người Mai, Triệu là cái gai trong mắt, “Phu nhân à… chuyện đó chỉ nên nói ở đây thôi.” Lỡ lọt vào tai tướng quân, sợ lại ảnh hưởng đến tình chồng vợ.

Tiểu Thất nhếch môi, “Ta nào có ngốc.” Nàng rất mâu thuẫn trước tình cảm của hắn, vừa muốn bạc đầu răng long cùng hắn mà đồng thời lại không dám tin tưởng hoàn toàn. Nói thật, nàng thấy hơi ghen tị với hai người Mai Triệu, sở dĩ bây giờ nàng vẫn giữ được bình tĩnh là vì đối phương đang ở cách xa nơi này, hơn nữa hắn cũng không mặn mà gì bọn họ, với cả… Nàng thực không dám nghĩ, nhỡ mình rung động thật thì chẳng rõ bản thân sẽ đối phó hai người kia như thế nào.

Trong thâm tâm, nàng hy vọng bản thân có thể giữ được tâm thái ôn hòa nhân hậu, bởi tâm sinh tướng, nàng không muốn đến khi về già mình sẽ trở thành một bà lão hung tợn. Chính vì vậy nàng mới tận tâm hầu hạ hắn, chỉ mong hắn có thể đối xử tử tế với nàng thêm vài năm.

“Tướng quân đã về rồi ạ.” Thanh Liên đứng ngoài thưa, vén rèm lên.

Lý Sở mặc triều phục bước vào.

“Không phải hôm nay có buổi thiết triều à, sao về sớm thế?” Nàng đi đến, hằng ngày mỗi khi hắn về nhà, chuyện đầu tiên nàng làm là tất bật quanh hắn.

“Buổi chầu hôm nay ban chiếu, lệnh thọ yến của Thánh chủ phải tổ chức long trọng, bọn họ bận nhận nhiệm vụ lo liệu.” Hắn là quan võ không giúp được, dĩ nhiên sẽ về sớm.

“Thế chúng ta phải chuẩn bị kỹ quà mừng thọ rồi.” Nàng vừa cởi triều phục cho hắn, vừa nhẩm kiểm lại đồ đạc trong khố phòng, “Trong nhà vẫn còn mấy thứ dùng được, có điều số lượng không đủ.”

“Ta đã nói chuyện với Tạ quản sự, cũng đã viết thư cho bá phụ, nhờ Tần Xuyên đem tới.” Hắn cởi triều phục, duỗi hai tay, đoạn kiểm tra một vòng quanh phòng.

Biết hắn đang tìm con trai, “Hồi chiều Thiếu Quân dẫn Hãn Văn tới, hai anh em quậy một trận, giờ đi ngủ rồi.” Tiểu Thất chỉ vào phòng trong, thấy hắn vén rèm bước vào, nàng lập tức ôm triều phục theo sau, “Con nó mới ngủ thôi, chàng đừng làm ồn.”

Chẳng mấy khi mới có dịp về sớm, không thể chơi với con trai thì đành tìm người thay thế vậy.

“Này này, trời còn chưa tối, chàng định làm gì thế?” Nàng gạt tay hắn ra, “Đang ở kinh thành đấy.” Nếu lỡ truyền ra ngoài thì hắn còn mặt mũi nào làm quan?

Thật ra Lý Sở không định làm gì cả, nhìn gương mặt đáng yêu say ngủ của con trai, hắn chỉ muốn cám ơn nàng vài câu, nào biết nàng lại nghĩ bậy bạ.

Đã nói như thế, nếu không làm gì thì đúng là có lỗi với phản ứng nhạy cảm của nàng.

Chẳng mấy chốc, ở phòng trong vọng ra âm thanh trầm đục.

Hồng Phất vội dừng tay đi ra, cũng sai nha hoàn bà tử lui xuống, tránh đồn thổi những lời khó nghe. Dẫu sao đây cũng là kinh thành, không thể tự ý thích làm gì thì làm như ở Dương Thành được.

Ngày trước thường dùng cơm tối trong đình ở hậu viên, giờ thấy bọn họ không có thời gian ra vườn, Hồng Phất mới bảo Mai Hương chuẩn bị nhiều phiến băng đặt trong phòng.

Giờ Dậu qua đi, trời dần ngả tối, phòng chính sáng đèn, Lý Sở ôm con trai vừa thức ra trước sân hóng gió.

Ở phòng trong, Tiểu Thất vừa sửa sang lại y phục vừa nhủ bụng, bây giờ mình đã là phu nhân chính thất, phải trang nghiêm nào, không thể cứ chiều theo ý hắn được nữa. Dù bên trên không có cha mẹ chồng ràng buộc nhưng phép tắc Tần Xuyên vẫn còn đó, nếu còn làm bậy như thế, nhỡ bên kia mà biết, lôi gia pháp ra trị thì không hay.

“Ăn cơm thôi.” Hắn ôm con trai đi vào gọi nàng.

Nàng vừa vén tóc, vừa trợn mắt với hắn!

Đối phương cười cười, ôm con trai từ từ đi tới trước mặt nàng, “Có thể hai hôm nữa ta phải đến đại bản doanh nội phủ, ở lại mấy ngày.”

“…” Bàn tay cầm lược khựng lại, “Chúng ta không về Dương Thành sao?”

Chuyện quân cơ đại sự không thể tiết lộ với nàng, có lẽ năm nay sẽ chọn người cho Đông cung trong thọ yến của Thánh chủ, rất có khả năng sẽ xảy ra náo loạn như lần trước, quân đội nội phủ tất phải chuẩn bị sẵn sàng, mà lần này hắn lại bị điều đi thì đã chứng tỏ một việc: e rằng chủ nhân Đông cung lần này có liên quan tới hắn, nếu không đã chẳng đứng sau điều hắn đến vị trí quan trọng như thế, “Đợi thọ yến qua rồi hẵng bàn.” Phải đợi Đông cung có chủ thì mọi chuyện mới kết thúc.

Nhìn vào đôi mắt đen sẫm của hắn, nàng biết đó là quân cơ đại sự nên không hỏi nhiều, mà có hỏi hắn cũng không nói, “Vậy chàng nhớ chú ý nhé.” Rồi nàng lấy một cây trâm gỗ trong hộp nữ trang ra, cài lên búi tóc.

Ba người ra gian ngoài ăn tối.

Hằng Nhi ngồi trên “ghế trẻ em” của mình, chiếc ghế này do mẹ nó tự thiết kế, đích thân cha nó lắp ráp, mỗi lần ngồi là thằng nhóc lại rất ngoan – vì nếu không ngoan thì ai bế xuống đây.

Hai vợ chồng vừa ăn vừa thảo luận vấn đề quà cáp năm nay, bỗng một tiểu nha đầu đi vào thưa, nói Mạc gia phái người đến báo Đại thiếu phu nhân nhà mình sinh non rong huyết.

Tiểu Thất điếng người, hồi chiều Thiếu Quân mới từ chỗ nàng về mà, trông vẫn khỏe lắm, cũng đâu thấy bảo gì chuyện mang thai, sao bây giờ lại thành sinh non, lại còn rong huyết?

Thấy Tiểu Thất nghệch mặt, Lý Sở hỏi thay nàng: “Có biết đã mời thái y nào không?”

Tiểu nha đầu cũng không biết.

Hồng Phất vội dẫn người vào – là nha đầu Ngô gia theo Cửu tiểu thư đến Mạc phủ, vừa thấy Tiểu Thất thì lập tức khóc òa. Tiểu Thất an ủi hai câu, hỏi rõ nguyên nhân.

Thì ra lần này chính Ngô Thiếu Quân cũng không biết mình có thai, vì bình thường kinh nguyệt không đều, lại thêm chuyến này lên kinh đường xá mệt nhọc, tưởng do lạ nước lạ cái nên không để ý. Hôm nay sau khi từ Lý trạch về, không rõ vì sao lại trách mắng Lan di nương mấy câu, đến giờ cơm tối thì la đau bụng, ban đầu tưởng là dấu hiệu kinh nguyệt bình thường, sau thấy không ổn, vội cầm thiệp đi mời Trần thái y, lúc này mới hay thì ra không phải là kinh nguyệt.

“Mau đi mời thái y khác đi! Anh rể Mạc gia đâu rồi?” Y chết rồi sao?! Tiểu Thất tức giận nói.

“Đại gia vào triều đến giờ vẫn chưa về, cho người đi tìm thì bảo là đã tiến cung rồi.” Nha đầu khóc tức tưởi.

“Hắn là quan viên Hồng Lư tự, chuyện thọ yến liên quan đến sứ thần các nước, không thể rảnh trong chốc lát được, nàng đến xem sao đi.” Lý Sở cũng hiểu cái khó của Mạc Trường Mạnh.

Tiểu Thất lật đật vào phòng thay y phục.

Lý Sở sai người cầm thiệp đến quý phủ của Lưu thái y, Lưu gia có tiếng lành đồn xa chuyên chữa bệnh phụ khoa, có bọn họ cũng bảo đảm hơn.

Hằng Nhi mới ăn được nửa quả trứng chưng, bỗng phát hiện chẳng những trứng không còn mà cả mẹ cũng chạy mất, cu cậu lập tức hô “ê a” theo bóng lưng mẹ, nhưng thấy mẹ chẳng màng đến mình thì òa khóc.

Lý Sở vươn tay điểm cằm con trai, “Khóc cái gì, đó là vợ cha, cha còn chưa nói gì đấy.”

Hằng Nhi vẫn khóc không thèm để ý tới cha, ít nhất phải có người đút cho nó ăn hết trứng đã chứ!

***

Tiểu Thất đến Mạc phủ thì thấy có nha đầu đứng chờ sẵn, vừa xuống xe đã được dẫn thẳng vào hậu viện.

Mạc Trường Mạnh không ở tại nhà chính của Mạc gia, có lẽ vì phụ thân từng nhậm chức ở kinh thành nên có nhà riêng, nay được điều về kinh, tất sẽ ở lại đây.

Căn nhà không quá lớn, không như Lý trạch – muốn vào hậu viện còn cần đổi sang kiệu. Nhóm Tiểu Thất đi băng qua cổng thùy hoa, dọc theo hành lang đi đến Đông viện bốn cổng, đây là chỗ ở của Ngô thiếu quân. Lúc này nha hoàn bà tử đứng chật ních sân viện.

Vừa thấy nàng tới, người của Ngô gia nhanh chóng bước đến gọi một tiếng “cô”.

Tiểu Thất ngó quanh, toàn là những gương mặt quen thuộc, lại nhìn những người không đến chào hỏi, có lẽ là gia nhân nhà họ Mạc.

Hồng Ngọc nghe thấy động tĩnh ngoài sân nên vén rèm đi ra, thấy Tiểu Thất tới thì lập tức dẫn nàng vào nhà.

Song một cô gái trẻ mặc áo cánh hồng đào đã nhanh hơn nàng ta một bước, đi tới trước mặt Tiểu Thất nhún người, “Vị  đây phải chăng là tiểu cô Ngô gia?”

Có dùng đầu ngón chân cũng đoán được nàng ta là ai, Tiểu Thất chẳng buồn đảo mắt, chỉ nhìn Hồng Ngọc hỏi: “Giờ tỷ tỷ thế nào rồi?”

“Bẩm thưa, đã uống thuốc cầm máu, tuy đã khá hơn nhưng vẫn mất sức.” Hồng Ngọc đi tới nắm cánh tay Tiểu Thất.

“Trần thái y vẫn ở bên trong?” Tiểu Thất lại hỏi.

“Đang kê đơn ở chái phòng ạ.” Hồng Ngọc dẫn Tiểu Thất vào phòng trong.

Ngô Thiếu Quân nằm trên giường, mặt mày xanh xao, mắt không mở nổi, “Muội tới rồi đấy à?” Giọng thều thào như muỗi vo ve.

Tiểu Thất thở dài trong bụng, hai người các nàng bắt đầu ở với nhau từ năm mười tuổi, tuy mỗi người có tính toán riêng song không hại gì đối phương, giờ nhìn nàng ấy như thế, ngực nàng nghẽn lại. Để chăm nàng ấy được như hôm nay, thật sự mất đến sức của chín trâu hai hổ, “Mất bao công sức tỷ mới khỏe lên, sao tỷ có thể sơ suất đến vậy?”

Ngô Thiếu Quân hiểu ý, ý Tiểu Thất đang trách nàng hẹp hòi, có mỗi một Lan di nương thôi mà cũng rối lòng, “Ta cũng biết chút chuyện nhỏ ấy không đáng, nhưng không chịu nổi.” Mỗi khi thấy Lan di nương xáp tới trước mặt trượng phu là nàng lại nổi đóa, chỉ muốn ăn thịt nàng ta, lột da nàng ta, nhưng nàng không muốn trượng phu nhìn thấy bộ mặt xấu xí của mình, thế nên đành kìm nén nỗi uất hận trong lòng, lâu dần chất thành bệnh.

“Không vui thì tìm cách trút xả đi, sao lại tự giày vò cơ thể mình?” Tiểu Thất cũng không biết phải trấn an nàng thế nào, “Tỷ phải mau dưỡng khỏe, Văn Nhi mới mấy tháng, sau này vẫn còn trông vào tỷ mà.”

Hai chị em đang nói chuyện thì bỗng rèm vén lên, Lan di nương bưng chén thuốc đi vào.

Ánh mắt của Ngô Thiếu Quân lập tức trở nên lạnh lẽo, Tiểu Thất vội xoa vuốt không để nàng nổi giận, lại nhìn Lan di nương yểu điệu nâng hai tay đặt chén thuốc lên trước giường, nói, “Phép tắc ở Mạc phủ thoáng nhỉ, khách đang ở trong phòng mà kẻ dưới dám tự tiện vào! Tỷ tỷ à, xem ra tỷ phải chỉnh đốn lại quy củ mới được, nay anh rể đang nhậm chức ở Hồng Lư tự, chớ khiến người ngoài hiểu nhầm huynh ấy không quản nổi hậu viện! Ảnh hưởng tiền đồ!”

Lan di nương khựng lại.

Hồng Ngọc đứng bên vội nhận lấy bát thuốc đặt sang, Hồng Phất nhìn Hồng Ngọc, mày nhíu lại.

Lan di nương đang định giải thích thì Hồng Phất đã nháy mắt với Hồng Ngọc, Hồng Ngọc đi tới túm tay áo Lan di nương, kéo nàng ta ra ngoài.

Hồng Phất đi ra theo, tiện tay bưng luôn chén thuốc vừa nãy, đợi Lan di nương bước ra khỏi ngưỡng cửa, nàng hất đổ chén thuốc, “Cơ thể phu nhân không khỏe, sao uống được nước lã.” Hồng Phất nói là nói với Hồng Ngọc, vừa khiến Lan di nương mất mặt mà cũng để gia nhân nhà họ Mạc nhìn cho rõ, con gái Ngô gia còn có nhà ngoại, đừng có nhầm tưởng.

Hồng Ngọc xuống bếp tự sắc một chén thuốc, Trần thái y cũng đã kê đơn xong, lại đi vào dặn dò những chuyện cần chú ý. Tiểu Thất bảo Hồng Ngọc đi lấy một hộp kim châm và mơ lát làm quà, đưa cho người hầu của Trần thái y.

Nhận lấy toa thuốc, Tiểu Thất sai Hồng Phất đem tới tiền viện đưa cho cháu trai của Lưu thái y xem, sau đó mới bắt đầu sắc thuốc – Trần thái y này được Mạc trạch tạm thời mời đến, vốn chuyên chữa nhi khoa, Tiểu Thất không yên tâm lắm, nhưng lại không thể ngang nhiên dẫn người Lưu gia tới được, cũng may Lưu thái y hiểu chuyện, cho cháu trai đang ở bên ngoài đi cùng.

Nhân lúc Thiếu Quân uống thuốc, Tiểu Thất sang phòng bên xem Văn Nhi thế nào, lại hàn huyên đôi câu với Thanh Phỉ đang chăm sóc Văn Nhi.

“Cô không biết đấy thôi, sau khi Thành Quân tiểu thư qua đời, Đại thái thái như hóa điên, không còn tin tưởng hạ nhân nhà khác, rồi từ lúc phu nhân gả vào Mạc gia,bà ấy suốt ngày  viết thư dặn dò phu nhân phải cẩn thận đám nô bộc tàn độc ở Mạc gia, dù phu nhân sáng suốt đến đâu thì vẫn còn trẻ, chưa trải đời, nghe Đại thái thái khuyên thế nên không trọng dụng ai ở Mạc gia, hơn nữa lão thái thái bên này cũng chẳng muốn giao quyền, mọi chuyện trong phủ, đến nay vẫn không thể làm chủ.” Nàng hất cằm chỉ ra cửa, “Lan di nương kia hầu hạ cô gia từ nhỏ, lại từng nếm trải khổ cực với cô gia ở Tây Cương, rất được lão thái thái bên này tin tưởng, căn cơ ở Mạc gia hơi bị sâu. Ả tâm tư lắm, nhưng bao giờ cũng tỏ vẻ mình yếu đuối nhút nhát, còn coi lời phu nhân nói như gió thoảng bên tai. Thành ra phu nhân mới hay giận, lần này nói chưa được hai câu đã nổi trận.” Thanh Phỉ hiểu hết mọi chuyện.

“Đại thái thái cũng thật là.” Một cô nương đã vì lời khuyên của bà mà qua đời, người còn lại thì càng nghiêm trọng hơn, đúng là hỏng việc còn nhiều hơn thành việc, “Lão thái thái không ngó ngàng gì sao?” Ngô lão thái thái là người hiểu biết, ắt cũng xót thương cháu gái chứ?

“Từ khi phu nhân xuất giá, lão thái thái ngày một yếu kém, phòng hai thấy con cái phòng lớn có tiền đồ, không có chỗ giận cá chém thớt, hở tí là lại chạy đến chỗ lão thái thái khóc lóc. Bà ấy tuổi đã cao, nào quản được nhiều chuyện đến thế!” Thanh Phỉ lắc đầu thở dài, “Giờ khó khăn lắm mới gặp được cô, chỉ mong cô có thể khai sáng cho phu nhân, nắm được trái tim cô gia quan trọng thật, nhưng quyền quản gia cũng quan trọng không kém.”

Tiểu Thất gật đầu, dẫu Lý trạch bên kia cũng phức tạp nhưng cuộc sống của nàng vẫn dễ chịu hơn Thiếu Quân, để dịp nào rảnh phải nói cho nàng mở mang, ít nhất cũng phải nhìn rõ chuyện trong phòng mình.

Hai người vừa trò chuyện vừa tắm rửa cho Văn Nhi, bỗng phòng bên đến bẩm, nói Mạc Trường Mạnh đã về.

Đã là nửa đêm canh ba, Tiểu Thất không tiện ghé lại, chỉ bảo Thanh Phỉ đi bẩm một tiếng rồi dẫn Hồng Phất  nhẹ nhàng ra ngoài.

Nào ngờ ra tới cửa thì thấy Lý Sở đang ngồi trên lưng ngựa, còn mặc quan phục.

“Chàng đến đón ta hả?” Tiểu Thất ngẩng đầu, mừng rỡ hỏi hắn.

“Trong cung có lệnh triệu tập.” Hắn chỉ vào quan phục trên người.

“…” Xấu hổ quá, có điều nàng cũng nhanh chóng cho qua, không cần biết hắn cố ý hay là thuận đường, nói chung người tới là đủ, nàng mỉm cười đi tới sờ bờm Ô Nhĩ Thanh.

Đúng lúc này Mạc Trường Mạnh gấp gáp bước ra ngưỡng cửa, ôm quyền vái chào Tiểu Thất, “May có muội muội lại phủ chăm sóc, đều do ta sơ suất.” Ngay đến thê tử mang thai cũng không biết, suýt nữa đã gây ra đại sự.

Tiểu Thất nghĩ ngợi, đoạn nói với y, “Tỷ tỷ ốm đau từ nhỏ, tốn rất nhiều công sức mới được như ngày nay, vợ chồng huynh vừa vào kinh nên chắc trong phủ chưa chuẩn bị xong, e không đủ người, nếu không chê ta nhiều chuyện thì ngày mai ta sẽ dẫn hai người tới chăm, thuốc thang sẽ do bà tử đem sang.”

Mạc Trường Mạnh sững người, nghiêm túc nhìn cô em vợ trước mặt, nghe ý nàng thì có vẻ không yên tâm để Mạc gia chăm sóc Thiếu Quân.

Đúng là Tiểu Thất có suy nghĩ ấy, tuy hai nhà Ngô Mạc là thông gia nhưng xét đến cùng thì nhà nàng vẫn là gả cao, đặc biệt sau khi Mạc Trường Mạnh từ Tây Cương về, nhà bọn họ khá coi thường Thiếu Quân, đến nỗi những chuyện dù không phải việc nhà cũng không cho nàng ấy xử lý.

Ngô gia ở Du Châu xa xôi, khi Tiểu Thất đến Dương Thành, chí ít còn có hai anh em Ngô Gia Ấn làm hậu thuẫn cho nàng, hễ có chuyện là các huynh ấy sẽ luôn đến thăm, trong vô hình tạo nên tác dụng trấn áp người ở Lý trạch, rằng nàng vẫn có nhà ngoại làm chỗ dựa. Nhưng Thiếu Quân thì không, nay lại đang là thời điểm khó khăn nhất, thân là người bầu bạn từ nhỏ và cũng là con gái Ngô gia nuôi lớn, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Vả lại, lấy thân phận của nàng hiện giờ, làm chỗ dựa cho tỷ tỷ mình hẳn không vấn đề gì chứ?

“Vẫn là muội muội suy nghĩ thấu đáo.” Mạc Trường Mạnh tò mò không rõ vì sao nha đầu này lại to gan đến thế, đoạn nhìn người trên lưng ngựa ở đằng sau, cuối cùng cũng ngộ ra, xem ra tin đồn là thật, cô em vợ này rất được lòng Lý Diên Sơ.

“Trời không còn sớm, hẳn anh rể cũng bận, bọn ta không làm phiền nữa, ngày mai sẽ lại thăm tỷ tỷ.” Tiểu Thất cúi chào Mạc Trường Mạnh.

Mạc Trường Mạnh và Lý Sở cũng gật đầu chào nhau, rồi mỗi người quay về phủ mình.