Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục

Chương 24: Đại sư PUA



Chú thích: PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân. (chị Gu Gồ said)

Edit: Kidoisme

Nến trong Chiếu Ngục luôn được thắp sáng, hôm nay bấc đèn lại tối thui nửa chết nửa sống, hệt như lúc nào cũng có thể tắc thở. Trản dầu trên vách tường cháy liên tục nhưng cai ngục chưa từng đến đổi, kiểu như có thể giằng co với nó cả đời.

Về đêm, đám chuột nhắt bắt đầu hành động, rơm rạ ở góc tường, song gỗ, vải trên quần áo, ngón chân đám tù phạm, không gì là chúng không dám cắn, các phạm nhân bị cắn mãi thành quen, rất bình tĩnh, không sợ hãi và cũng không thèm đuổi chúng đi nữa.

Tựa như không có gì lâu dài ở nơi Chiếu Ngục, phạm nhân chết đi rồi lại thay mới, cai ngục lên chức rồi lại điều chuyển, chỉ có ánh nến và đám chuột dường như vô tận, liên miên không dứt.

Lũ chuột đâu đâu cũng có, chỉ là chúng không thích chỗ ở của Diệp Bạch Đinh lắm, rất sạch sẽ, trên người y cũng chả hôi hám dơ bẩn, thậm chí độ ấm cũng khá là cao, cái lò sưởi nho nhỏ kia nóng liên tục, nhỡ cháy lông chúng nó thì phải làm sao?

Nhìn đi nhìn đi, thằng đó nó còn chả thèm ôm trong tay đàng hoàng, đổ hết ra ngoài viết chữ!

Diệp Bạch Đinh cực kỳ chăm chú, đại não chuyển động, toàn bộ suy nghĩ đều hướng về vụ án. Khẩu cung, kết quả nghiệm xác, sơ đồ hiện trường, giấy tờ Thân Khương đã dâng lên cấp trên, tay y không có gì cả, nhưng y nhớ rõ.

Có mấy điểm quan trọng phải chú ý, y viết nhanh xuống; có mấy mối quan hệ đáng suy luận, y dùng sợi dây gắn kết lại; sưởi ấm gì đó y đã ném tít ra sau đầu, sàn nhà lao toàn than tro đen kịt…

Hung thủ trốn ở đâu? Gã nghĩ cái gì? Vì sao lại liên quan đến ba nạn nhân, quan hệ giữa bọn họ là gì? Động cơ gây án ra sao?

Gã là đối tượng nạn nhân Lương Duy đặt toàn bộ ảo tưởng về tình dục, là người Xương Hoằng Võ kính trọng, trước khi chết cũng phải nở nụ cười an ủi… Nếu thực sự là thế, có phải gã đồng thời cũng là người chú ý chăm sóc cho Tưởng Tế Nghiệp hay không?

Làm chuyện tốt không cần để tên? Tại sao phải trốn kỹ như vậy, không muốn để bất kỳ kẻ nào biết? Trong lòng ba nạn nhân đều có vết thương lớn, không hạnh phúc, để an ủi được bọn họ chắc chắn hung thủ phải trả giá bằng rất nhiều sức lực và thời gian; đến mức đấy tại sao cuối cùng lại giết chết, gã không cảm thấy đáng tiếc sao?

Hung thủ muốn gì?!

Ngày hôm sau Thân Khương đến đưa cháo, sợ đến mức cằm suýt rơi ra ngoài: “Cụ tổ, cậu lại đang làm gì nữa?”

Chữ nghĩa viết đầy tường thế kia, có đáng sợ không hả?!

Nhìn kỹ lại, chao ôi, đều là tên người với tin tức quan trọng của vụ án! Đường nối đường, điểm giao điểm, từng cái từng cái logic rõ ràng, tin tức chính xác!

“Cậu nhớ hết được?” Đây là thứ trí nhớ đáng sợ gì thế!

Mười mấy canh giờ không ngủ, đáy mắt Diệp Bạch Đinh phủ kín tơ máu, y không trả lời câu hỏi của Thân Khương mà hỏi: “Từ đám tin tức này, anh thấy gì?”

Thân Khương đặt hộp đồ ăn uống, nghiêm túc nhìn rồi thở ra: “…Thảm.”

Không thể kết luận gì cả, chỉ biết thảm, thảm quá đi mất.

“Lương Duy mất cha mẹ từ nhỏ, không có họ hàng chăm sóc, đi lên bằng chính sức mình. Hắn có thể đọc sách, làm quan đã ăn không biết bao nhiêu khổ sở. Quan trường nào có dễ dàng? Đừng nói hắn muốn nhiều hơn, giữ được vị trí như hiện tại đã rất khó rồi, hơn nữa hắn không có chỗ dựa, không có quan hệ thông gia – cạp váy, bình thường phải tính bao nhiêu kể ổn định cục diện? Mệt hay không? Hơn nữa bên cạnh không ai biết hắn nóng hay lạnh, không ai chăm lo, không ai thấu hiểu, khi buồn chỉ có thể lên căn gác cô độc uống rượu… Cuối cùng bị giết chết, không ai khóc than, không ai tưởng niệm.”

“Tưởng Tế Nghiệp có nhà, có cha mẹ nhưng thà rằng không có, từ bé cha không thương mẹ không sót, bị đánh đập gãy xương, bị làm nhục liên tục, cha mẹ đến quả rắm cũng chả thả, còn trách hắn khiến gia đình phải mời đại phu, phiền quá nhiều chuyện. Nói thật, hắn trưởng thành kiểu người gì tôi cũng chả thấy lạ, tôi từng chứng kiến ví dụ tương tự rồi, phóng hỏa giết người gì cũng có, cơ mà Tưởng Tế Nghiệp không như vậy, thậm chí hắn còn khởi động một chuỗi cửa hàng buôn bán, tôi thực sự rất khâm phục… Đáng tiếc người đã chết, không ai nhớ mong, cha mẹ hắn còn đang mải giành gia sản với đám người nhà họ Tưởng.”

“Xương Hoằng Võ vừa sinh ra đã khắc chết mẹ đẻ, được nuôi dưới danh nghĩa người khác, nơm nớp lo sợ. Mới hai mươi mấy tuổi, cực kỳ có tài năng xử lý vài chuyện vặt vãnh trong nhà nhưng vẫn co rúm không tự tin, sợ mình hầu hạ người ta không tốt, không chăm sóc gia đình yên ổn. Bình thường hắn luôn cảm thấy mình là người có lỗi, thế nhưng nhà họ Xương chẳng mấy ai nhớ hắn tốt, kể cả người vợ bên gối cũng không thực sự yêu thương…”

Từng người từng người, thực sự rất thê thảm.

Thân Khương cúi đầu nhìn mũi giày đã mòn đi của mình, tuy nói Cẩm Y Vệ bận rộn, chỉ huy sứ mới nhậm chức tàn nhẫn ngông cuồng coi người ta như động vật sai bảo, nhưng ngài cho bọn họ cơm ăn, áo mặc, tiền thưởng, xong vụ án còn luận công… Cái cảm giác thành tựu đó thực sự rất hạnh phúc.

“Cậu nói xem hung thủ muốn gì chứ? Sao lại giết mấy người số khổ như vậy?”

Mắt Diệp Bạch Đinh rũ xuống: “Tôi chỉ cảm thấy hai chữ — khống, chế.”

Thân Khương ngạc nhiên: “Hở?”

Diệp Bạch Đinh: “Trên đời tồn tại một loại người như này, từ nhỏ sống thê thảm, quá trình trưởng thành cũng rất thê thảm, chưa bao giờ được người khác công nhận hay ban phát chút tình thương…”

“Có chứ!” Thân Khương chỉ lên vách tường: “Không phải mấy nạn nhân đều như vậy à?”

Diệp Bạch Đinh gật đầu: “Đúng, ví dụ hơi cực đoan nhưng tôi tin tưởng tình người. Trên đời này luôn tồn tại kẻ ác, tuy nhiên người tốt nhiều hơn mấy lần. Có vài người hoàn cảnh sinh hoạt không tốt, quá trình trưởng thành không như ý nhưng bọn họ nhất định sẽ gặp được ý tốt, cho dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tại sao ba nạn nhân lại không có?”

Thân Khương: “Có mà, không phải cậu bảo Lương Duy có người trong lòng hả? Người như Lương Duy nếu thích ai đó, khẳng định kẻ kia phải đối xử rất tốt với hắn! Còn Tưởng Tế Nghiệp nữa, không phải cậu bảo hắn gặp được bước ngoặt đời mình mới không bị bắt nạt nữa sao? Xương Hoằng Võ cũng vậy, tuy hắn chỉ là con vợ lẽ, nhà họ Xương không thích nhưng hắn có anh cả là gia chủ, bảo chưa từng nhận được ý tốt nghe có vẻ hơi điêu.”

“Không sai, điểm này rất quan trọng.” Diệp Bạch Đinh híp mắt: “Vì sao hoàn cảnh sống hồi bé của nạn nhân không thay đổi, thậm chí càng ác liệt hơn, mà cứ đến giai đoạn trưởng thành phát dục thì đột nhiên hình thành cuộc sống mới, hình thành sở thích mới?”

Thân Khương trầm mặc: “Đúng vậy…vì sao? Nếu có thể làm chuyện tốt từ đầu, vì sao gã không làm?”

Chẳng nhẽ trước đó bị mù không nhìn thấy?

Hắn hiểu ý kiều thiếu gia, mấy năm nay Thân Khương gặp rất nhiều phạm nhân, nghe qua rất nhiều bản khẩu cung dài dòng, thực sự có chuyện như thế. Tội phạm hung ác đến đâu thì trong giai đoạn trưởng thành dù ít hay nhiều thì cũng được nhận ý tốt từ người khác, bất chấp bản thân bọn họ thích thú hay bài xích, đều được nhận, trường hợp không có quả thật rất kỳ quái.

Diệp Bạch Đinh híp mắt: “Tôi nghiêng về phương hướng có người cố tình.”

“Cố, cố tình?”

“Người kia chọn lựa giữa đám người trong phạm vi gã có thể nhìn thấy, sau khi ra hàng mẫu, gã bồi dưỡng cẩn thận, tìm cách biến bọn họ thành như vậy.”

Thân Khương càng nghĩ càng tởm: “Ý cậu là hoàn cảnh đau khổ của ba nạn nhân đều do có người cố tình thúc đẩy?”

Diệp Bạch Đinh gật đầu: “Đúng vậy, người kia biết hoàn cảnh của đám trẻ đó, nhưng gã không vươn tay cứu giúp ngay lập tức mà còn đẩy đau khổ lên cao trào, tạo ra rất nhiều câu hỏi không lối thoát, khiến họ trượt dài giữa bóng đêm vô tận, không nơi nương tựa, không có tương lai, tuyệt vọng đau khổ, cuối cùng xuất hiện trở thành sự cứu rỗi duy nhất.”

“Đứa trẻ chưa từng được nếm trải tình yêu, đột nhiên xuất hiện một người anh hùng thương xót chúng, quý trọng chúng, bao dung sưởi ấm chúng, anh cảm thấy đứa trẻ đó sẽ thế nào?”

“Sẽ… sẽ coi người anh hùng đó thành thần tiên, sẽ nghe lời gã, kính yêu gã, giúp gã hoàn thành tất cả mọi ước nguyện.” Thân Khương nuốt nước miếng: “Thậm chí vì để bảo vệ gã, không tiếc vứt bỏ mạng sống.”

Diệp Bạch Đinh nhắm mắt: “Không sai.”

Đầu tiên tạo ra hoàn cảnh đầy bi thương đả kích anh, cô lập anh, khiến sinh hoạt của anh đầy mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, sau đó gã sẽ trở thành sự cứu rỗi duy nhất, quan tâm anh, trao cho anh ấm áp đồng thời vẫn cố định bầu không khí tràn đầy thương tổn đó, chậm rãi viết nên ý nghĩ “chỉ mình tôi đối xử tốt với em”, chờ anh yên tâm chấp nhận, gã sẽ bảo anh đi làm giúp một số chuyện, lặp đi lặp lại như một quá trình, anh sẽ trở thành “tình yêu bí mật” của gã.

Anh không phạm pháp, anh tự do, anh có thể đi khắp mọi nơi anh muốn, nhưng trái tim anh đã bị khóa chặt, vĩnh viễn nằm trong ngục tù.

Hung thủ này quả thực là đại sư PUA, gã sắm vai cha mẹ hoặc người yêu đường đường chính chính khống chế mọi chuyện, thành lập nên quyền uy vô tận, tất cả kế hoạch đều thành công mỹ mãn.

Thân Khương rùng mình: “Móa, đây chả phải là biến thái hả? Chơi gì không chơi đi chơi thứ này? Hung thủ âm mưu gì thế? Sao phải kiếm người làm việc cho gã?”

Diệp Bạch Đinh không nói chuyện.

“Người này mưu kế sâu xa, nhất định vẻ ngoài của gã rất dịu dàng hiền hậu. Cậu nói xem có phải Lâu thị, chị dâu Xương Hoằng Võ không?” Thân Khương móc tờ giấy ra đưa cho Diệp Bạch Đinh: “Đây, thực ra tôi đến đây vì phát hiện thêm manh mối mới…”

Diệp Bạch Đinh lập tức mở ra, soi kỹ.

Thân Khương: “Cô vợ bé An Hà trong vụ Lương Duy được chuộc từ thanh lâu, cô ta có “quá khứ” cực kỳ phong phú, quen cả Tưởng Tế Nghiệp lẫn Xương Hoằng Võ. Quản gia – bác Lý đang làm việc cho hắn cũng là người hầu bị nhà họ Xương đá đít, từng làm chưởng quầy bên Tưởng Tế Nghiệp. Mấy người chúng ta hỏi cung trong vụ Xương Hoằng Võ gồm Xương Hoằng Văn, Lâu thị, Trương thị, Xương Diệu Tông, thậm chí cả hộ viện đều từng mua đồ ở cửa hàng nhà họ Tưởng… Xoay vòng lại, ba nạn nhân của ba vụ án có rất nhiều chỗ giao nhau, hỏi đến đều biết, chắc chắn hung thủ nằm trong đống người này.”

“Lúc đầu tôi không dám nghĩ, nhưng cậu nói thế tôi đột nhiên nhớ ra Lâu thị dịu dàng hiền tuệ, thường giúp đỡ mất đứa trẻ con ở từ ấu đường*, hung thủ có phải là cô ta không?”

*nó na ná trại trẻ mồ côi

Diệp Bạch Đinh rất có hứng thú với manh mối mới này, nhìn qua nhìn lại rồi quơ quơ: “Đâu ra đấy? Anh tăng ca điều tra hả?”

“Còn lâu…” Nói đến đây Thân Khương thở dài: “Chả phải hôm đó cậu bảo tôi đi nói cái ô hương gì gì đấy à. Chuyện lớn mà, thủ lĩnh phái toàn bộ lính đi, thậm chí ngài ấy còn mở mắt canh trừng, tôi bận vắt chân lên cổ, đi tra thế nào được? Manh mối vô tình phát hiện ra thôi.”

“Vô tình…” Diệp Bạch Đinh nhếch môi: “Thế giờ anh đi tra lại xem, lần này không tra người chết nữa, anh tra mấy người trên giấy này từng trải qua chuyện gì, quá khứ ra làm sao.”

Hai mắt Thân Khương trợn trừng: “Thế còn chuyện của ông? Không làm chỉ huy sứ chém chết mất!”

Diệp Bạch Đinh: “Anh đưa cháo cho tôi, anh ta chém anh chưa?”

“Chưa…”

“Anh nghĩ thử xem sao anh ta chưa hành động? Thật sự không biết chuyện gì?”

Không ai hỏi, Thân Khương chưa ý thức được vấn đề này. Cơ mà kiều thiếu gia vừa mở mồm, hắn đột nhiên hơi do dự, ánh mắt chỉ huy sứ sắc bén, thằng lính nào biến mất tí tẹo thôi ngài đã phạt, sao có thể không biết chuyện hắn làm?

“Tại, tại sao?”

“Đương nhiên anh ta muốn phá án.” Mặt Diệp Bạch Đinh kiểu “anh ngu thế”, cực kỳ ghét bỏ: “Thân tổng kỳ, dạo này anh giỏi giang đột xuất, hôm nào đến Chiếu Ngục “nghiệm xác” hoặc “suy nghĩ” thì cũng lập tức có kết quả…”

Thân Khương: “Nhưng ngài ấy có biết đâu…”

Diệp Bạch Đinh: “Chắc không?”

Thân Khương hết hồn, nếu, nếu để thủ lĩnh biết… hắn xong đời rồi!

Diệp Bạch Đinh: “Tôi hỏi anh này, lúc anh báo chuyện ô hương lên, Cừu Nghi Thanh có ngạc nhiên không?”

Thân Khương nghĩ nghĩ: “Có bất ngờ…nhưng không đến mức kinh ngạc.”

“Cho nên, sự nhạy bén của chỉ huy sứ nhà anh không phải thứ người khác có thể nhìn thấu.”

Diệp Bạch Đinh nghĩ, vì sao cuối cùng toàn bộ thi thể đều được đưa sang Chiếu Ngục nghiệm? Ban đầu Cừu Nghi Thanh không biết y nhưng bây giờ thì sao? Xương cốt Tưởng Tế Nghiệp là tình cờ bị y phát hiện? Cứ cho đó là tình cờ đi, thế Xương Hoằng Võ?

Y đoán Cừu Nghi Thanh không ngờ vụ án sẽ dính líu đến thứ độc hại như ô hương, nhưng nhất định hắn đã ngửi được mùi không bình thường, vậy nên giăng sẵn bẫy, thâu tóm cục diện trong lòng bàn tay.

“Đi đi, tôi có dự cảm lần này anh sẽ lấy được rất nhiều tin tức cho tôi mở toang chi tiết vụ án. Đến lúc đó, tôi có thể khẳng định hung thủ.”

“Xác định chi tiết vụ án, khẳng định hung thủ…” Hai mắt Thân Khương sáng ngời: “Vậy là cậu có nghi phạm rồi hả? Lâu thị đúng không?”

Diệp Bạch Đinh nhếch môi: “Anh đoán xem.”

Thân Khương: “…”

Diệp Bạch Đinh: “Tiện mồm thì anh qua nói tin này với Cừu Nghi Thanh, để anh ta lợi dụng gì thì lợi dụng.”

“Gì cơ? Tôi không nghe rõ…”

“Anh không rõ cũng được, cứ làm theo lời tôi nói, anh ta hiểu hết.”

Thân Khương: “…”

Thông minh thì ghê gớm lắm à! Chả nói cái gì cả, muốn khoe không quen nhau nhưng cũng ăn ý đúng không?

Lại còn cứ làm theo lời tôi, anh ta hiểu hết…

Móa, chơi xấu, thích thì giết quách ông đi cho nhẹ con đường vui vẻ của các người này!

Hết chương 24

–Kido: Thân Khương bị đút cơm chó từ khi chính chủ còn chưa quen nhau:))))))