Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 12-2: (2)



Không đợi nó đầu lừa nghĩ ra nguyên do là gì, liền thấy một tiểu đồng tới đây tìm, nói: "Tống sư tỷ, Kiếm Tôn muốn gặp tỷ."

Tống Nam Thời cũng mặc kệ sư phụ tìm nàng có việc gì, nhân cơ hội thoát thân: "Ta phải đi làm chính sự trước."

Tống Nam Thời đi rồi, lừa huynh vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Sau đó nó bỗng nhiên phản ứng lại!

Không đúng! Nó không phải là đi tìm một cái phiếu cơm hằng ngày cung ăn cung uống hay sao? Như thế nào lại trở thành người làm công!

......

Tiên Duyên trấn.

Vân Chỉ Phong ngồi xếp bằng ngồi ở trong một căn phòng đơn sơ, linh lực vận hành mấy vòng, chậm rãi mở mắt.

Ngực còn có chút đau, nhưng đã tốt hơn rất nhiều.

Hắn đi đến trước bàn rót ra cho mình một ly trà, ánh mắt lạnh lùng.

Hắn còn không tin tưởng được.

Cho đến ngày hôm nay, hắn vẫn không rõ nguyên nhân phát sinh của tất cả chuyện này là như thế nào.

Ba tháng trước, hắn là Trung Châu kỳ lân tử của Vân gia, là gia chủ tương lai.

Ba tháng sau, hắn ẩn thân ngàn dặm ở ngoài trấn Tiên Duyên, tránh né sự đuổi giết của Vân gia.

Thật là hoang đường.

Ban đầu, hắn chẳng qua là tham gia một cuộc chiến bình thường của gia môn, mang một đội quân đi làm nhiệm vụ.

Nửa đường đang làm nhiệm vụ, hắn bị người chính mình mang theo đánh lén sau lưng.

Khi đó hắn chỉ cảm thấy bản thân bị phản đồ phản bội.

Mà chờ khi hắn thập cửu nhất sinh thoát khỏi hiểm cảnh, còn không kịp về gia tộc thu thập phản đồ, lại nhận được một tin tức khiến cho người ta càng thêm kinh ngạc.

Vân gia tuyên bố với bên ngoài, Kỳ lân tử bế quan tu luyện bị kẻ xấu đánh lén tẩu hỏa nhập ma mà chết, hiện giờ Vân gia treo thưởng số tiền lớn truy nã kẻ đánh lén kia.

Mà hình dạng cùng giọng nói kẻ xấu mà Vân gia tuyên bố ra ngoài kia, lại chính là hắn.

"Hắn" đã chết.

Hiện tại hắn, thành hung thủ đánh lén Vân gia Kỳ lân tử, trở thành người bị toàn bộ người trong Vân gia chặn đường đuổi giết.

Một khắc kia, hắn đột nhiên minh bạch một việc.

Không phải đội ngũ hắn mang theo bên người có phản đồ.

Mà là toàn bộ Vân gia phản bội hắn.

Vân Chỉ Phong uống một ngụm trà lạnh, lại nhắm hai mắt lại.

Chính là hắn lại liền biết rõ ràng Vân gia trước đó có cơ hội không giết được hắn, hiện tại liền tùy thời, một vòng lại một vòng tìm hắn đuổi cùng giết tận.

Hơn nữa phiền toái nhất không phải là hắn bị đuổi giết, mà là kỳ lân huyết ngọc của hắn, còn lưu tại Vân gia.

Tổ tiên Vân gia khi sinh ra đều có kỳ lân huyết ngọc bên người, mỗi một thế hệ sau, huyết mạch kì lân càng ngày càng ít, mỗi một người được truyền thừa huyết mạch kì lân, đều là Vân gia kỳ lân tử.

Vân Chỉ Phong là Kỳ lân tử bậc nhất bởi vì,

Hắn không chỉ có huyết mạch kì lân, hơn nữa khi hắn được sinh ra, bên người còn có kỳ lân huyết ngọc.

Kỳ lân huyết ngọc, trong truyền thuyết của tổ tiên Vân gia truyền lại khi kỳ lân huyết ngọc giáng sinh, cùng hắn cộng sinh làm Thần Khí.

Năm đó, sinh ra Vân Chỉ Phong cùng kỳ lân huyết ngọc làm cho cả Vân gia mừng rỡ như điên, tất cả mọi người cảm thấy hắn sẽ tái hiện sự huy hoàng của tổ tiên khi xưa.

Mà hiện tại......

Vân Chỉ Phong sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.

Kỳ lân huyết ngọc giống như một nửa cơ thể của hắn, là là một nửa sức mạnh của hắn, vụ đánh lén kia khiến tu vi của hắn giảm đi hơn phân nửa, không có kỳ lân huyết ngọc, hắn dưỡng thương vô cùng chậm.

Khi hắn đến tìm kỳ lân huyết ngọc về.

Chính là hai tháng trước, hắn vất vả tìm đến lại nghe được tin tức từ Vân gia, biết được kỳ lân huyết ngọc trong quá trình thay đổi biệt viện, ngoài ý muốn đã bị mất.

Hắn chỉ có thể dựa vào chính mình cùng kỳ lân huyết ngọc có cảm ứng từng chút mà đi tìm, hắn bắt đầu từ Vân gia tìm kiếm ra xung quanh.

Suốt hai tháng, hắn một đường đi tìm rồi tới được Vô Lượng Tông.

Ở trấn Tiên Duyên ngây người một đoạn thời gian, hắn nương theo sự kiện Linh Thú Các mở ra trà trộn vào Vô Lượng Tông, lại ở Ngự Thú Phong cảm nhận được hơi thở của kỳ lân huyết ngọc.

Hắn theo hơi thở đi tìm, thấy được con hung thú kia.

Vân Chỉ Phong hoài nghi kia hung thú có phải hay không đem kỳ lân huyết ngọc nuốt rồi.

Nhưng mà không đợi hắn thử kiểm tra hung thú, hung thú đột nhiên phát điên mà chạy đi, một đường chạy tới Linh Thú Các.

Nhưng thời điểm hắn cùng hung thú đối chiến kia, lại không không cảm nhận được bất kì hơi thở nào của kì lân huyết ngọc ở trên người hung thú kia.

Không chỉ như vậy, toàn bộ Vô Lượng Tông phảng phất cũng không còn cảm nhận được hơi thở của kì lân huyết ngọc.

Hắn có loại dự cảm, kỳ lân huyết ngọc không ở trên người hung thú.

Nhưng cảm thụ liên kết của hắn chắc chắn sẽ không sai, lúc ấy, hắn xác thật đã cảm nhận được hơi thở của kỳ lân huyết ngọc.

Vân Chỉ Phong lại nhớ lại tình cảnh lúc đó một chút.

Hắn theo hơi thở đi tìm, liếc mắt một cái liền thấy được con hung thú kia, trừ cái này ra......

Vân Chỉ Phong dừng một chút.

Trừ cái này ra, còn có một con lừa không cách đó quá xa đang ăn cỏ.

Chính là con lừa mà Tống Nam Thời cõng chạy như bay kia.

Vân Chỉ Phong lúc ấy theo bản năng xem nhẹ nó.

Rốt cuộc một con hung thú và một con lừa, ai mà nghĩ lừa có thể nuốt kỳ lân huyết ngọc của hắn vào bụng.

Không sợ nổ tan xác mà chết sao?

Nhưng là hiện tại......

Vân Chỉ Phong bên tai lại vang lên âm thanh gào rống của con lừa kia.

Vân Chỉ Phong: "......"

Không lẽ hắn xác thực phải tin, kỳ lân huyết ngọc của hắn đã vào trong bụng một con lừa?

Hắn yêu cầu chính bản thân phải bình tĩnh một chút.

Hôm nay hắn bắt buộc phải vận động linh lực, đám người Vân gia kia người khẳng định sẽ thuận thế tìm tới, mặc kệ có phải đang ở trên người con lừa hay không, hắn đầu tiên phải nghĩ cách thoát khỏi sự đuổi giết của Vân gia.

Hắn xuống lầu, đi chợ, nghĩ muốn mua một con ngựa để tiện đi đường.

Hắn không thể lại tiếp tục sử dụng linh lực.

Người bán thú cưỡi vô cùng nhiệt tình.

Vân Chỉ Phong nhìn trúng một con ngựa.

Thương gia càng nhiệt tình, nói: "Con ngựa này chỉ cần 1500 linh thạch."

Người chưa từng thiếu linh thạch - Kỳ lân tử nhàn nhạt gật gật đầu, duỗi tay vào nhẫn trữ vật.

Sau đó hắn ngơ người.

Một lát sau, hắn buông tay, bình tĩnh nói: "Có thể chọn cho ta một con phù hợp với túi tiền một chút?"

Thương gia tươi cười cứng đờ: "Ngài muốn giới hạn trong tầm giá bao nhiêu?"

Vân Chỉ Phong: "Trong vòng 50 cái linh thạch."

Thương gia: "......"

1500 đến 50.

Không có tiền? Không có tiền vậy mà thể hiện cái gì chứ!

Thương gia mặt đều xụ xuống dẫn hắn đến một hướng khác.

Sau đó, Kỳ lân tử liền thấy được...... Một con lừa.

Vân Chỉ Phong: "......"

Thương gia: "50 cái linh thạch, chỉ có lừa."

Giờ khắc này, trước mắt Kỳ lân tử đột nhiên hiện ra hình ảnh Tống Nam Thời cõng lừa.

Hắn quay đầu liền đi.

Sống có gì vui, chết có gì khổ.

Vẫn là chờ Vân gia đuổi giết tới đi.