Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 12: Ta hiển nhiên không phải là ác quỷ



Tạ Trì lục trên người, a? Không mang bùa, nàng để quên ở khách sạn rồi! Cũng đúng, thường ngày nàng cũng không cần tới, cho nên khó tránh khỏi quên mang.

“Ban ngày suy nghĩ nhiều về chuyện gì, ắt hẳn ban đêm sẽ mơ đến cái đó. Tối nay, ngủ sớm chút đi, mọi việc sẽ sớm được giải quyết thôi”. Tạ Trì vỗ vai hắn: “Cảm ơn ngươi vì đã cung cấp nhiều thông tin như vậy cho ta”.

“Đừng… đừng khách sáo”. Tạ Văn Thanh do dự một chút, giữ chặt cổ tay áo Tạ Trì: “Trên đời này, có ma quỷ thật sao?”

“Tuy rằng trên thế giới này, có vô số thứ mà khoa học không thể giải thích, song đa số đều có thể lý giải bằng khoa học. Nếu như ngươi cứ khăng khăng muốn ta trả lời, ta chỉ có thể nói một câu, nhìn thấy thứ gì đều nghĩ rằng do ma quỷ gây ra chính là mê tín. Nhưng hoàn toàn tin tưởng vào khoa học cũng chính là mù quáng. Đúng hay sai, có phải sự thật hay không chỉ có bản thân ngươi mới có thể giải đáp thắc mắc của mình”. Tạ Trì nói: “Hiện tại, việc ngươi cần ưu tiên hàng đầu chính là chăm chỉ học tập, chứ không phải suy nghĩ lung tung nhiều như vậy”.

Tạ Văn Thanh mê mang đứng tại chỗ, hồi lâu sau mới kích động đáp: “Ta hiểu rồi!”

Tạ Trì cảm thấy nếu cứ lòng vòng trong trường học thế này cũng không còn gì để tra xét nên nàng quyết định đi gặp Lưu Thiếu Vũ, thử xem có thể khai thác thêm gì không. Ngoài ra, nàng còn định đi tìm mấy con ma quỷ ở địa phương này hỏi những vấn đề khác.

Bất quá, ban ngày ban mặt, ắt hẳn cũng không có con nào dám ló mặt ra, trừ khi chúng đã tồn tại lâu năm, công lực thâm hậu mới có gan đi nhong nhong bên ngoài lúc này, song lại rất khó bắt bọn chúng.

Tựa như A Tiếu, dựa vào đạo hạnh của Tạ Trì, nếu có bắt gặp cũng chỉ cảm thấy là lạ mà thôi, sẽ không nghĩ nàng là ma quỷ.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước khi nhận nhiệm vụ ra ngoài bắt quỷ, đều có một người đi theo nàng, người cộng sự đó phụ trách việc tìm kiếm mục tiêu, Tạ Trì phụ trách việc dùng bạo lực đi siêu độ chúng.

Tạ Trì đi đi lại lại cho tới khi trời tối, quả nhiên không phát hiện thêm được gì. Thật ra, khi đến buổi chiều, chủ nhiệm Trần có vội vã lại đây, mời Tạ Trì cùng nhau ăn cơm tối.

Tạ Trì đã từ chối vì nàng cảm thấy cứ lên xuống núi như vậy thì khá bất tiện. Chủ nhiệm Trần vừa nghe, liền bình tĩnh bảo: “Vậy để ta kêu căn tin làm vài món đồ ăn, tuy nói ra điều này không hay cho lắm nhưng ta vẫn muốn nói thật, đồ ăn ở căn tin… thật sự không thể nuốt trôi…”

Chủ nhiệm Trần đã hoàn thành xuất sắc việc khiến cho Tạ Trì không dám nếm thử thức ăn trong trường nữa, ngoan ngoãn đi theo hắn ăn tối, để đầu bếp làm bốn món mặn, một món canh.

Ở đây, một bữa ăn như vậy là quá xa xỉ, hơn nữa, tay nghề của đầu bếp rất tốt, so với suy nghĩ của Tạ Trì, quả thật ngon hơn rất nhiều.

Cơm nước xong lại phải sắp xếp chỗ ngủ cho Tạ Trì. Vốn dĩ, chủ nhiệm Trần định chuẩn bị cho Tạ Trì ở chung cư của giáo viên. Nhưng Tạ Trì lại chủ động yêu cầu trú tại ký túc xá, thuận tiện cho việc điều tra.

Còn thuận tiện cho nàng làm nhiều chuyện vào buổi tối.

Nếu nàng đã yêu cầu như vậy, chủ nhiệm Trần cũng không tiện nói gì thêm, chỉ là kêu người đi dọn dẹp một gian phòng trống, đặt mền gối chăn mới vào trong, bao gồm dụng cụ rửa mặt.

Để chuẩn bị tốt cho công việc tối nay, Tạ Trì tranh thủ ngủ trước một giấc, cỡ hai tiếng. Nàng thức dậy vào lúc 9 giờ, tiểu hắc khí vẫn đang nằm trên bụng nàng ngủ say mê. Từ cái đêm ở khách sạn, dùng chung chăn gối, cùng nhau ngủ về sau, tiểu hắc khí càng ngày càng dính nàng. Tạ Trì hiển nhiên không cự tuyệt, thích ngủ ở đâu thì cứ ngủ.

Đối xử với vật nuôi trong nhà không phải là nên thương yêu, chiều chuộng, săn sóc chúng sao?

“Tiểu hắc, lát nữa giúp ta một chuyện được không?”

Tiểu hắc khí ngoan ngoãn ôm lấy ngón tay nàng, cọ qua cọ lại, đây chính là nguyện ý giúp nàng.

Tạ Trì thực vừa lòng, nói nhỏ thì thầm cả buổi để bày nhiệm vụ cho tiểu Nắm.

Chờ đến khi màn đêm bao phủ, Tạ Trì liền mở cửa sổ, thả tiểu Nắm ra ngoài. Bản thân nàng đi dạo một vòng ở WC ở ký túc xá, WC ở bệnh viện. Những nơi này thường có rất nhiều âm khí, đặc biệt là bệnh viện.

Còn tại sao lại phải tìm ở WC? Vì nơi đây, uế khí vô cùng nặng, sẽ thu hút một vài ma quỷ có sở thích kỳ quái đến.

Tạ Trì loay hoay vài vòng cũng chưa thấy con quỷ nào, liền cảm thấy không được vui, nàng lục balô, lấy một cái lục lạc từ bên trong ra.

Thứ này là Vân Hủ đưa cho nàng trước khi đi, có lẽ hắn dự đoán được sự việc này sẽ xảy ra nên cố ý chuẩn bị ‘chiêu hồn linh’ cho nàng.

Nếu là đạo sĩ bình thường muốn sử dụng chiêu hồn linh, nhất định cần phải biết cách sử dụng trước, sau đó niệm chú, còn Tạ Trì… Tạ Trì lại không am hiểu mấy thứ đó, chỉ đơn giản cầm lục lạc lên rồi lắc lắc vài cái.

Nàng làm như vậy hiển nhiên không thể triệu hồi được ác quỷ hung ác nào. Bất quá, nàng cũng chỉ muốn hỏi chút chuyện mà thôi, có thể dụ vài tên tiểu quỷ đến thì càng tốt.

Âm thanh của 'chiêu hồn linh' so với lục lạc thông thường khác âm trầm hơn hẳn, chỉ có đứng gần mới có thể nghe được, nhưng toàn bộ ma quỷ trong trường học đều có thể nghe thấy âm thanh của nó. Thậm chí, cả trên núi và dưới núi đều có thể nghe đến, quan trọng là bọn chúng có nguyện ý trả lời vấn đề hay không.

Ở tình huống này, những ma quỷ có đạo hạnh cao thâm đều có khả năng trực tiếp từ chối bay tới, còn bọn tiểu quỷ lại không thể.

Từ lúc chiêu hồn linh vang lên, từng đợt từng đợt tiểu quỷ từ bốn phương tám hướng kéo đến. Nếu hiện tại, có người đi vào WC, dù chỉ thấy một người đang đứng nhưng bọn họ nhất định sẽ cảm giác được nơi đây chật chội đến không được.

Đó cũng không phải là ảo giác, quả thật chật kín a. Tạ Trì không ngờ đến phạm vi của chiêu hồn linh lại lớn như vậy, khiến cho bọn tiểu quỷ ở phụ cận đều bay tới.

Hmmmmmmmm………………….

Tạ Trì nhìn xung quanh, khó tránh khỏi cảm thấy vi diệu, bởi vì bị gọi lại đây chỉ có bọn tiểu quỷ với đạo hạnh ít ỏi, đều đang duy trì bộ dạng lúc chết. Thậm chí còn không thể ngụy trang đơn giản cho bản thân. Nếu như đề cập đến chết già còn đỡ, lần này có rất nhiều người đều chết ngoài ý muốn.

Ví dụ như tên tiểu quỷ đang đứng ở cửa, không chen vào nổi ở đằng kia, đầu hắn bẹp lép, tròng mắt còn bị lồi ra, treo lơ lửng trên gương mặt.

Khẳng định tám chín phần chết do tai nạn giao thông.

Còn tên nữ quỷ đứng gần nàng, có thể nói nửa người trên và nửa người dưới được đặt vào nhau mà thôi, chỉ cần nhúc nhích một chút, ruột gan phèo phổi đều bị tuột ra ngoài.

Tạ Trì không nhịn được hỏi: “Ngươi chết như thế nào vậy? Thời đại này còn có người chặt eo sao?”

Nữ quỷ bi phẫn đáp: “Làm gì có! Do thang máy ở siêu thị gặp trục trặc, cứu viện rất vất vả để cạy cửa thang máy ra, ta vừa mới bò ra được nửa người thì thang máy đột nhiên rơi xuống. Ta như vậy không phải bị chặt làm hai sao?”

Tạ Trì:..........

Quá thảm đi.

Tạ Trì quay đầu nhìn tên quỷ khác, kỳ quái thay, trên người hắn lại tìm không ra bất kỳ vết thương nào, chỉ có một gương mặt 'huyết nhục mơ hồ', thật kinh dị: "Còn ngươi?"

Tên quỷ kia ủy khuất kể: "Nhà của ta ở tầng cao nhất, đêm đó ta uống say, bò lên sân thượng, sau đó làm động tác mở cửa bước ra liền rơi xuống. Xui thay, có một chiếc xe ben chở vật liệu xây dựng đang đậu bên dưới, mặt ta va chạm trực tiếp vào nó, cổ đập trúng cái thùng bên cạnh, chết không kịp ngáp".

Tạ Trì soi kỹ, quả thật có vết thương ngay cổ của hắn. Đều do khuôn mặt ấy quá thu hút ánh nhìn khiến nàng không để ý những vị trí khác.

"Vậy thì… ta nên bắt đầu vào chủ đề chính thôi". Tạ Trì cảm thấy nếu cứ tiếp tục tám chuyện, ắt hẳn sẽ không bao giờ dừng được, cho nên nhanh chóng dời đề tài: "Trên núi có một học sinh bỗng nhiên hoá điên, ai biết thì ở lại cung cấp thông tin cho ta, biết một chút cũng được. Còn không biết thì có thể rời đi".

Một đám tiểu quỷ, ta xem ngươi ngươi xem ta cả nửa buổi. Đại khái thấy bản thân không dính líu gì đến việc này, liền quay đầu bay đi chỗ khác. Chỉ còn lại hơn mười tên, có nhỏ tuổi, có lớn tuổi và duy nhất một người đàn ông trung niên trọc đầu, đeo mắt kính.

"Tốt, hiện tại lần lượt từng người một kể ra nội tình, người khác vừa nghe vừa có thể bổ sung vào. Không quan trọng đến nội dung các ngươi sắp kể ra có hữu dụng hay không, sau khi kết thúc ta sẽ đốt tiền giấy cho các ngươi để cảm ơn. Nếu không cần tiền giấy cũng có thể đổi thành nhang đèn hoặc đồ cúng, tuỳ vào khẩu vị mỗi người".

Người trong ngành có câu: chỉ cần có tiền liền có khả năng sai sử ma quỷ. Bọn họ trầm mặc trong chốc lát rồi giành nhau lên tiếng: "Ta ta ta! Ta biết một chút! Nhưng ta không cần tiền giấy, ta chỉ muốn bó nhang vị hoa hồng vừa mới được đưa ra thị trường!".

"Ta muốn ăn sầu riêng! Sau khi thành quỷ, ta không còn cơ hội ăn sầu riêng nữa! Mỗi lần người thân ra tảo mộ, toàn cúng táo cho ta. Mẹ kiếp, lúc còn sống ta ghét nhất là ăn táo!"

Tạ Trì: …………

Chuyện đó thì… cũng không có khái niệm đi cúng sầu riêng a…

"Từ từ, từng người một, đừng tranh nhau! Như vậy đi, ngươi nói trước". Tạ Trì chỉ vào tên quỷ trọc đầu.

Quỷ trọc đầu chỉnh lại mắt kính, nói: "Xin chào, ta vốn dĩ là một giáo viên, bởi vì thường xuyên thức trắng đêm soạn đề thi nên đột tử. Nếu manh mối của ta hữu dụng, bản thân ta không cần đến nhang đèn tiền giấy, ngươi có thể đốt mấy tờ đề thi những năm gần đây cho ta được không?"

Tạ Trì: …….

Nàng nhìn vào vùng đường băng trên đầu hắn, bội phục đáp: "Không thành vấn đề!"

"Cảm ơn" tên quỷ trung niên kia vui vẻ nói: "Dù sao lúc còn sống, ta là một người giáo viên, nên ta vẫn rất quan tâm đến tụi học sinh trong trường. Nhìn bọn chúng ngày ngày trưởng thành, khoẻ mạnh, ta rất vui mừng. Bên cạnh đó, còn tồn tại vài đứa thật sự không biết nghe lời, không hề hiểu nỗi khổ tâm của người nhà cùng thầy cô……."

"Chuyện đó… ngươi có thể vào trọng tâm một chút được không?"

"Sắp tới trọng tâm rồi! Có vài đứa đến buổi tối sẽ trèo tường lẻn ra ngoài trường học. Bởi vì xe búyt ở chỗ chúng ta hoạt động đến 12 giờ đêm nên bọn chúng sẽ tranh thủ trốn ra ngoài chơi. Ta thật sự rất bực, nếu để ta bắt gặp những trường hợp như vậy, ta sẽ đưa hắn quay về trường học. Ta biết tên học sinh mất tích kia, tên Lưu Thiếu Vũ đúng không? Bởi vì hắn rất nổi trội trong môn Tiếng Anh cùng Ngữ Văn, nhưng lại rất tệ ở môn Toán nên ta có chú ý đến hắn. Trước đó, hắn có ý định trèo tường đi chơi, ta rất tức giận! Cảm thấy hắn đang cô phụ kỳ vọng của cha mẹ thầy cô, liền để hắn loay hoay cả đêm trên núi". Hắn cười tiếp lời: "Dù sao ta cũng không phải là ác quỷ, trời còn chưa sáng thì đã thả hắn đi về rồi".

À rồi……..

Vậy vụ quỷ đập tường là do ngươi làm?