Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 14: Ta trông rất giống kẻ lừa đảo sao?



Tạ Trì kiên nhẫn đứng gõ hồi lâu, người phụ nữ kia mới lại mở cửa: "Ta đã gặp quá nhiều những kẻ lừa đảo như ngươi. Ngươi đi đi, đừng gõ nữa".

“Ai?” Tạ Trì ‘bừng tỉnh đại ngộ*’, thì ra là bị bọn lừa đảo làm phiền sao? Tạ Trì bỗng cảm thấy bực, nàng trông rất giống kẻ lừa đảo sao?

(bừng tỉnh đại ngộ*: bỗng chợt hiểu thấu điều gì)

“Không đúng, nếu ngươi thấy có một cô gái trẻ tuổi đến gõ cửa, còn nói tới đây để điều tra về chuyện con của ngươi, tại sao lại trước tiên nghĩ đến là một kẻ lừa đảo? Ngươi ắt hẳn sẽ dò hỏi ta có dính líu đến ngôi trường kia hay không? Hoặc có liên quan đến đồn cảnh sát đó không? Nói chung cũng sẽ không nghĩ rằng ta là kẻ lừa đảo trước.” Tạ Trì nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Cho nên, ngươi chỉ là đang tìm cớ thôi, đúng không? Thế nhưng, ta thật sự cần gặp con của ngươi một chút, phiền ngươi có thể cho ta vào nhà hoặc kêu hắn ra đây gặp ta được không?”

Biểu tình của bà ta trở nên méo mó, thậm chí có thể cảm giác được gương mặt bà ta đang nhẹ run lên: “Ngươi tránh ra, không cần gõ cửa nữa. Ta sẽ không cho ngươi bước vào!”

Tạ Trì mau chóng cầm tay bà ta: “Có người đã nói gì với ngươi sao? Ta thật sự có việc cần gặp con của ngươi một lần, ta cảm thấy hắn không hề bị điên, sở dĩ biến thành bộ dáng như vậy, có thể do nguyên nhân khác. Nói không chừng, ta có biện pháp khiến hẳn trở lại bình thường như trước…”

Sức lực của bà ta rất lớn, lập tức ném tay của Tạ Trì ra, đóng sập cửa lại.

Tạ Trì: …………

Thôi, bỏ đi. Dùng cách khác vậy.

Tạ Trì lựa chọn lặng lẽ trèo tường, cũng may bức tường ở đây không cao. Tạ Trì nỗ lực một chút là có thể vượt qua rồi. Nàng nhảy vào bên trong, chầm chậm đi vào, ở đây rất an tĩnh, không có người qua kẻ lại. Tạ Trì đi sát mé tường, tiếp cận bên ngoài một căn phòng liền nghe thấy âm thanh khe khẽ truyền ra.

“Quả thật... quả thật tới rồi… Giống như đại sư đã nói…”

“Làm sao bây giờ, nàng sẽ dẫn con trai của chúng ta đi sao? Trời ơi, rốt cuộc nhà chúng ta đã tạo nghiệp gì, cho nên mới… mới…”

Tạ Trì: …………

Đây mới thật sự gặp kẻ lừa đảo đi?

Nàng nghi ngờ rất có khả năng Lưu Thiếu Vũ đã bị nhốt lại, dù sao đi nữa, hắn hiện tại chính là người điên a. Tạ Trì vòng qua căn phòng phía trước, đi sâu vào trong. Sân cũng không quá lớn, phía sau có khoảng năm đến sáu gian phòng nữa. Lòng vòng nãy giờ, cuối cùng Tạ Trì cũng tìm được một gian phát ra vài tiếng động nho nhỏ.

Tuy căn phòng đã được đóng lại, song chỉ móc khóa vào mà thôi, không hề bóp khóa. Vì vậy, Tạ Trì dễ dàng mà lọt vào trong. Căn phòng vô cùng tối tăm, có một người đang nằm trên giường, người kia không hề nhúc nhích, cho đến khi Tạ Trì tiến hẳn vào trong, mở đèn.

A? Gương mặt này… hơi quen quen!

Tạ Trì theo bản năng bắt đầu hồi tưởng, bản thân khi nào mà bắt gặp gương mặt này, sau ba phút… Tối qua, cái tên quỷ bị tiểu Nắm ăn mất cùng tên này giống y như đúc!!!!!!!

Khó trách….

Khó trách Lưu Thiếu Vũ hóa điên!

Khó trách tên quỷ kia chỉ biết lặp đi lặp lại một đến hai câu.

Tên kia căn bản không phải là quỷ a, mà là sinh hồn đã ly thể* của Lưu Thiếu Vũ!

(*ly thể: rời khỏi cơ thể)

Tạ Trì mau chóng thả sinh hồn của Lưu Thiếu Vũ từ trong ngọc ra, chuẩn bị để hắn quay về thân thể của chính mình. Nếu như hồn phách bị mất của Lưu Thiếu Vũ có thể trở lại cơ thể, hắn liền có thể khôi phục. Như vậy, Tạ Trì sẽ biết được lúc trước hắn đã gặp phải chuyện gì, tại sao hồn phách lại bị ly thể?

Tạ Trì vừa mới thả hồn phách Lưu Thiếu Vũ ra, liền có người đẩy cửa bước vào, là mẹ của Lưu Thiếu Vũ. Sau khi bà ta gặp Tạ Trì ở cửa, đã rất lo lắng cho con trai của mình nên cố ý vội vã tới đây xem. Kết quả, đi từ xa đã thấy cửa phòng bị mở.

Lúc đó, mẹ Lưu Thiếu Vũ vô cùng luống cuống, nhanh chân vọt vào trong phòng, vừa tiến vào đã bắt gặp Tạ Trì, còn thấy được hai người con trai, một người nằm trên giường, người còn lại thì đang đứng cạnh Tạ Trì.

Thời điểm ấy, mẹ Lưu Thiếu Vũ như hóa điên, nhào đến định ôm chặt Tạ Trì: “Ngươi cút đi! Đừng có mơ bắt đi con trai của ta!”

Tạ Trì:???

“Ngươi buông ta ra! Sinh hồn của con trai ngươi bị ly thể cho nên mới có biểu hiện điên điên khùng khùng như vậy. Ta đang khiến cho sinh hồn của hắn quay về cơ thể. Ta không biết ngươi đã nghe mấy câu bịa đặt đó từ đâu nên mới thành ra như vậy. Nhưng nếu ngươi muốn con trai mình trở lại bình thường thì mau bỏ tay ra.”

Bà ta sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì. Tạ Trì nhanh chóng ra tay, đẩy thật mạnh sinh hồn kia: “Trở về đi!”

Lúc này, người cha của Lưu Thiếu Vũ vừa bước vào, liến thấy bộ dạng như dại ra của vợ. Hắn lo lắng định tiến lên trợ giúp. May mắn thay, quá trình sinh hồn quay về cơ thể rất đơn giản, nếu đổi thành người khác, hắn ắt hẳn sẽ bày trận rồi sử dụng an hồn linh, v..v… còn đối với Tạ Trì, càng đơn giản càng tốt, trực tiếp đẩy hắn một cái.

Lưu Thiếu Vũ thấp giọng rên một tiếng, đột nhiên nói: “Mẹ, ta đói…”

Người phụ nữ kia vốn dĩ đang băn khoăn, không biết nên tin ai lập tức rơi nước mắt, bà buông Tạ Trì ra, nức nở nhào vào người Lưu Thiếu Vũ, ‘tê tâm liệt phế’ khóc thét lên: “Con trai của ta! Con trai của ta! Thiếu Vũ a! Ngươi vừa mới nói cái gì?”

“Mẹ, ta đói bụng…” Lưu Thiếu Vũ mờ mịt đáp, hồn phách vừa mới bám vào người còn chưa được ổn định, làm trong đầu hắn giờ đây trống rỗng. Chỉ theo bản năng giang tay ôm lấy mẹ của mình.

Hành động của hắn khiến người mẹ càng khóc nhiều hơn. Mấy ngày nay, bà mất ăn mất ngủ, kinh hoảng cùng sơ hãi thay nhau xâm chiếm lòng bà. Giờ đây, cuối cùng con trai mình đã nói chuyện bình thường trở lại khiến bà mất kiểm soát, khóc rống lên.

Qua hồi lâu, người mẹ mới lấy lại bình tĩnh, vừa áy náy vừa vội vã cảm ơn Tạ Trì. Dù sao, ban nãy bà cho rằng Tạ Trì là kẻ lừa đảo, còn tỏ thái độ bất thiện với nàng…

Cùng lúc đó, Tạ Trì cũng biết được toàn bộ sự việc, nguyên lai từ sau khi Lưu Thiếu Vũ hóa điên, bọn họ đã dẫn con trai mình đến bệnh viện kiểm tra nhiều lần nhưng không hề có tác dụng gì. Vốn dĩ hai vợ chồng không phải là dân mê tín, song sau khi con trai bị như vậy, bọn họ cần phải tìm kiếm nhiều loại phương thuốc cổ truyền, còn cố ý thỉnh đại sư tới xem.

Cách nói của vị đại sư rất đáng sợ, nói nôm na là con trai bọn họ đã chọc tức quỷ thần nên mới biến thành như vậy, trạng thái ban đầu chính là nổi điên, không lâu sau đó hắn sẽ chết.

Bọn họ vô cùng sợ hãi, mau chóng nhờ đại sư giúp đỡ.

Đại sư bán một vài tấm bùa cho họ, kêu mỗi ngày đốt một tấm cho hắn uống, tổng cộng uống bảy ngày. Áp dụng loại biện pháp này tương đương với việc đoạt lại người từ tay Diêm Vương. Cho nên, trong vòng bảy ngày này, địa phủ ắt hẳn sẽ cử sứ giả tới câu hồn đi, bất kỳ ai đến gõ cửa, dù trai hay gái, dù già hay trẻ, cũng không được phép mở cửa cho hắn vào. Cứ việc chờ qua bảy ngày rồi nói sau.

Tạ Trì cạn lời: “Mấy thứ này vừa nghe thì đã biết toàn là lời dối trá, vậy mà các ngươi tin thật sao?”

Lúc đó, bọn họ cùng đường, giống như người chết đuối, ai có thể cho bọn họ một cọng rơm, bọn họ sẽ coi như là bùa cứu mạng, không hề suy xét mà chộp lấy.

“Sau này đừng có đi tin mấy loại người này, đặc biệt là mấy vụ đốt bùa chú để uống… Nếu đốt bùa chú, chúng nó liền mất đi tác dụng. Bọn lừa đảo toàn dùng mấy chiêu trò này để gạt người.” Tạ Trì ưu tiên phổ cập giáo dục cho bọn họ trước rồi mới đi kiểm tra Lưu Thiếu Vũ.

“Ngươi bình tĩnh lại chưa? Ta có một số chuyện muốn hỏi ngươi.”

Mẹ của Lưu Thiếu Vũ đi nấu cơm, cha của hắn thì đi pha trà, trong phòng chỉ còn lại Tạ Trì cùng hắn: “Mẹ của ngươi rất thương ngươi”.

Sinh hồn và ma quỷ khác nhau ở chỗ sinh hồn còn có một ít sinh khí nhưng nếu bị ly thể trong thời gian dài, một ít sinh khí này sẽ dần dần tiêu tán. Nói cách khác, người bình thường không thể nhìn thấy sinh hồn, trường hợp mẹ của Lưu Thiếu Vũ lại nhìn thấy được đều do bà có chấp niệm rất nặng. Còn cha của hắn, sau khi vào cửa, vẻ mặt liền ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Cảm ơn.” Lưu Thiếu Vũ không rõ nguyên nhân nhưng vẫn gật đầu thừa nhận: “Ta biết… mẹ rất chăm sóc và lo lắng cho ta.”

“Cho nên, ngươi trốn học, còn leo tường ra ngoài để chơi net, ngươi không thấy có lỗi với mẹ của mình sao?” Tạ Trì thuận tiện thêm một câu trong đầu, còn có lỗi với người thầy giáo trọc đầu kia.

Lưu Thiếu Vũ áy náy mà cúi đầu.

Tạ Trì bắt đầu vào vấn đề chính: “Ta có một chuyện muốn hỏi, mấy ngày ngươi mất tích, ngươi đã đi nơi nào?”

Sắc mặt hắn dần dần trở nên tái nhợt, không một chút máu, các ngón tay nắm góc chăn nhanh chóng hiện ra gân xanh: “Còn ở… còn ở trong trường học”.

Ánh mắt Lưu Thiếu Vũ vô cùng hoảng sợ: “Tối hôm đó… ta, ta vốn dĩ muốn leo tường ra ngoài nhưng không biết vì sao cứ luôn loanh hoanh tại chỗ. Lúc ấy, ta có hơi sợ hãi, hơn nữa, đi lòng vòng hoài cũng mệt nên ta quyết định ngồi một chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát. Sau đó, ta tiếp tục lên đường, đi tới đi lui liền tới cổng trường. Lúc ấy, ta mừng hết lớn, cảm thấy cuối cùng bản thân cũng thoát được tình huống kỳ quái ban nãy. Sau đó, ta bước vào trường học…….”

“Cảnh tượng xuất hiện trước mắt ta rất quái dị, rõ ràng là đêm khuya nhưng có rất nhiều người ở sân trường. Ta cảm giác hình như bản thân mình bị hoa mắt vì ở khu dạy học, ký túc xá xuất hiện rất nhiều hình ảnh bị chồng lên nhau. Ta liền dùng sức xoa mắt mình, khi mở mắt ra lại không thấy một thứ gì, còn ta vẫn đang ngồi tại chỗ cũ, không hề di chuyển………”

“Chờ đến khi bình minh lên, ta mới có thể thoát khỏi tình cảnh này. Về tới trường, ta có kể cho bạn bè ở ký túc xá nghe, song bọn họ đều nói do ta lạc đường mà thôi. Sau đó… sau đó, mỗi lần đi ngủ, ta luôn luôn nằm mơ, mơ thấy có người đang kêu bên tai của ta: Đừng ngủ, lũ đang kéo tới, ngươi mau chạy đi!”

Ánh mắt Lưu Thiếu Vũ ngày càng hoảng loạn: “Trường hợp này vẫn luôn xảy ra, cho đến…… cho đến tối hôm đó, sau khi hết tiết tự học, bởi vì ta có ghé qua WC một chút nên ra hơi trễ. Vừa mới bước ra khu dạy học, ta nhìn thấy… rất rất rất nhiều người, quần áo… không phải là đồng phục của trường ta. Gương mặt bọn họ đều tái nhợt, ôm sách vở trong lòng ngực, vội vội vàng vàng đi qua trước mặt, ta liền quay đầu lại xem… khu dạy học ở đằng sau đã biến mất”.