Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 18: Gọi gia trưởng* tới!



(*gia trưởng: người đứng đầu trong nhà)

Tạ Trì mờ mịt, 'bất động thanh sắc*' di chuyển camera, bọn chúng đứng cách mình cũng xa, chắc là không quay trúng đâu nhỉ?

(*bất động thanh sắc: mặt không một biểu tình, không chút biến sắc)

Sau đó, trong phòng live stream:

'Aaaaaaaaaaa, thứ đó là cái quái gì vậy! Đứa bé đó bị sao thế! Đôi mắt nó đang chảy máu!'

'Thứ đó thứ đó, các ngươi xem! Còn nói nó không phải là quỷ? Ta không tin!'

'Do...do hoá trang đi...Chịu đầu tư diễn viên ghê'

'Ta là bác sĩ, mấy thứ khác không nhắc đến, còn máu..hẳn là thật...'

'Nói cách khác, rốt cuộc streamer của chúng ta sắp bị 'vả mặt*?'

(*vả mặt: hành động và lời nói trái ngược nhau, lời nói khác thực tế khác)

Tạ Trì đang rất không vui, thật sự bực mình, nàng híp mắt, suy xét trong chốc lát. Đột nhiên, nàng giả vờ té rồi tuột tay làm rớt camera: "Ai da! Rơi mất camera rồi, chờ một lát, chờ một lát".

Sau khi tắt cam, Tạ Trì xắn tay áo, vừa tiến đến vừa hỏi: "Trưởng bối của ngươi là ai? Không báo với ngươi rằng chỗ này đã có người tiếp nhận nhiệm vụ rồi sao? Bây giờ đứng sang một bên đi, đừng có làm phiền ta."

Tên thanh niên:?

Hắn trơ mắt nhìn trên người Tạ Văn Thanh xuất hiện một làn âm khí, dày đặc đến mức khiến ai ai cũng đều run sợ. Ngay sau đó, hắc khí bay tới trên người Tạ Trì, dáng vẻ không khác gì bảo kê, bảo vệ xung quanh Tạ Trì.

Tiếp đến, Tạ Trì hùng hùng hổ hổ bước đến trước mặt mấy tên tiểu quỷ, nàng xách nữ quỷ lên trước, thái độ cực kì thân thiện: "Do không có nhiều thời gian, ta không thể giải thích tường tận cho các ngươi nghe, mấy cái dị trạng trên cơ thể, các ngươi mau mau ẩn đi hết cho ta! Máu trên mặt cũng lau sạch đi! Lát nữa, xuất hiện trên màn ảnh liền thừa nhận là do các ngươi hóa trang, cố ý đi hù dọa người khác, các ngươi đều là người, không phải ma quỷ!"

"Còn cần ta lặp lại lần thứ hai không?"

Đám tiểu quỷ run bần bật: "Ngươi... Chúng ta dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi......."

Tạ Trì bình thản, nhoẻn miệng cười với bọn chúng, sau đó nàng buông nữ quỷ kia xuống trước rồi nhấc con tiểu quỷ với gương mặt đầy máu kia lên, duỗi tay lau mặt cho nó.

Một con tiểu quỷ đứng sát bên cạnh thét to, bởi vì bàn tay Tạ Trì cọ qua chỗ vết máu liền biến mất, thay vào đó có khói đen bốc lên, khói đen chính là âm khí, thân hình tiểu quỷ dần dần trở nên yếu ớt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Đám tiểu quỷ:!!!!!!

"Tuy rằng ta không đánh trẻ con nhưng các ngươi đã chết không biết qua bao nhiêu năm, cũng không thể xem là trẻ con nữa, hiểu ý ta không?" Tạ Trì thả tiểu quỷ xuống đất, chỉ vào tiểu hắc khí đang bu trên người mình: "Không nghe lời ta sẽ hốt các ngươi cho tiểu hắc nhà ta ăn".

"Tiểu hắc của ta ăn quỷ không chút đắn đo, cũng không cần phải qua chế biến".

Tiểu hắc khí phối hợp nàng làm động tác há mồm, thật ra trên mặt nàng chỉ xuất hiện một cái lỗ đen ngòm, khiến người xem cảm thấy sợ chết khiếp. À không đúng, khiến ma quỷ cảm thấy sợ chết khiếp chứ.

Quan trọng hơn hết, âm khí trên người tiểu hắc quá nặng, dù cho hồn phách bị tổn hại cũng không khiến thực lực của nàng giảm đáng kể. Đủ để khiến mọi người cảm giác được nàng là một con lệ quỷ, có sát khí ngút trời.

Đám tiểu quỷ vốn dĩ đã bị nàng dọa đến run bần bật, hiện giờ chỉ có thể khuất phục dưới sự uy hiếp của các nàng, những tiểu quỷ có lực khống chế kém, thiếu chút nữa lại chảy ra huyết lệ, run run rẩy rẩy đáp: "Ô ô ô...... Chúng ta..... Chúng ta biết rồi......."

Tạ Trì tự mình giám sát chúng nó giấu đi dị trạng. Lúc này, nàng mới vừa lòng mở nắp camera, nghiêm túc giải thích: "Vừa nãy mới té, có thể camera đã bị va đập rồi tự động tắt đi. Lúc trước, ta đã từng nói trên thế gian này không hề có ma quỷ. Làm người, cần quý trọng sinh mệnh, kính sợ trời đất, không nên quá mê tín, đặt niềm tin thái quá vào quỷ thần. Đa số những người mê tín quá độ, trong lòng đều có mưu đồ. Lại đây mau, xin lỗi mọi người nhanh, các ngươi có biết các ngươi đã dọa biết bao nhiêu người không?"

Một loạt tiểu quỷ đứng chỉnh tề ngay ngắn, máu trên mặt đã được lau sạch, những chỗ bị sưng phù cũng đã được ẩn đi. Theo thứ tự từ cao đến thấp, nữ quỷ là lãnh đạo nên đứng đầu. Bọn họ đứng trước màn hình, nhanh chóng cúi người, đồng thanh: "Rất xin lỗi mọi người!"

"Sao nữa?"

"Chúng tôi không nên đùa giỡn như vậy, thật sự xin lỗi!"

"Còn?"

"Đã khiến mọi người hoảng sợ, xin lỗi ạ!"

"Còn dám tái phạm không?"

"Không dám nữa, vô cùng xin lỗi!"

Trong lòng đám tiểu quỷ đều đang rơi lệ, từ trước đến nay đều là ma quỷ dọa người, làm gì có chuyện ma quỷ bị uy hiếp? Quá ủy khuất, thật sự ủy khuất a nhưng lại không dám hó hé, phản kháng, chỉ có thể đứng đó mà run rẩy.

Tạ Trì nghiêm trang giải thích: "Thật ra, trên đời làm gì có ma quỷ. Ban nãy, lúc sửa camera ta đã hỏi thăm bọn họ, chúng nó đều là đám trẻ con ở gần đây. Vì biết rằng thường có người đến thám hiểm ở khu dạy học cũ nên bọn chúng mới hay cải trang thành ma quỷ, chạy lại đây hù doạ mà thôi."

"Trên mặt cũng không phải máu người, chỉ là máu gà mà thôi, ta đã giúp bọn chúng lau sạch sẽ. Lát nữa, ta sẽ dẫn chúng nó về nhà, để người nhà chỉ dạy lại, lỡ đâu vô tình dọa trúng người mắc bệnh tim thì phải làm sao bây giờ? Nếu nhẹ còn có thể bồi thường bằng tiền bạc, nếu như người ta xảy ra chuyện, các ngươi có thể đảm đương nổi trách nhiệm sao?"

Đám tiểu quỷ: "Thật xin lỗi, chúng ta sẽ không dám tái phạm nữa!"

Làn đạn:

'Emmmmmmmmmm, sao ta cứ cảm thấy quái quái sao sao...'

'Lần trước cũng vậy, ta cảm giác trên người streamer luôn ngập tràn uy hiếp, là do ta ảo giác sao?'

'Đây hẳn là trò đùa đi, chứ làm gì có ai đủ khả năng uy hiếp tận một đám tiểu quỷ như vậy? Bất quá, đám trẻ con này thật sự có hơi quá đáng, kết bè kết phái làm loại chuyện này. Nhỡ đâu xảy ra tai nạn gì thì sao....'

'Ta không tin! Chuyện này khẳng định có uẩn khúc! Khoảng thời gian tắt camera, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?'

'Ta nghi ngờ streamer uy hiếp bọn họ....'

'Ngươi xem, gương mặt của họ đều bị dọa cho trắng bệch, nhất định là bị uy hiếp'

'Nếu như ta bắt gặp loại chuyện này, rất có thể sẽ báo cảnh sát...'

'Như vậy, nói tóm lại là người hay là quỷ? Hồi nãy, không phải có một vị bác sĩ đã nói đó chính là máu người sao?'

Tạ Trì thấy bọn họ đấu võ mồm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, nàng bình tĩnh lên tiếng: "Tối nay, live stream sẽ ngưng tại đây. Ở đây có nhiều trẻ con như vậy, quả thật không an toàn a. Ta muốn dẫn tụi nhỏ về nhà trước. Chúng ta hôm khác gặp lại!"

Bọn người ban nãy còn đang bình luận rốt cuộc tình huống ra sao, bỗng chốc ngây cả người. Nói như thế nào đi nữa, hôm nay phát sóng kết thúc quá nhanh đi!

'Đừng a! Vẫn còn nhiều bí mật chưa được sáng tỏ! Cái phòng học mới toanh kia thật ra là như thế nào? Tại sao bên trong khu phế tích cũ nát này lại xuất hiện mấy căn phòng học cùng với văn phòng của giáo viên vẫn còn nguyên vẹn? Giải thích xong rồi hãy tắt chứ! Nếu không bọn ta sẽ bị nghẹn chết, đang sống sờ sờ mà nghẹn chết!!!'

Làn đạn này dường như nói ra nỗi lòng của mọi người. Thế nhưng, Tạ Trì đã nhanh tay lẹ mắt tắt kênh phát sóng. Nàng thở dài một hơi, tự tán dương năng lực biện minh của mình.

Xem ra, lúc trước tuyển chọn nàng là chính xác rồi.

Xử lý xong chuyện live stream, Tạ Trì quay đầu, nhìn về phía tiểu quỷ: "Kêu gia trưởng của các ngươi ra đây".

Tiểu quỷ:?

"Tại sao... tại sao còn phải gọi gia trưởng a? Vừa rồi không phải là diễn kịch thôi sao..."

"Làm như nói ra, các ngươi sẽ lựa chọn hay quyết định được á? Đi kêu mau". Tạ Trì đuổi một đám tiểu quỷ đi, vừa xoay đầu lại thì thấy tên thanh niên đứng cứng đơ như một pho tượng.

Ắt hẳn hắn đã chịu đả kích rất lớn đi. Vốn dĩ, hắn chỉ coi Tạ Trì cùng tên kia chỉ là hai đứa trẻ ranh. Chỉ có ông trời mới biết, đứa con nít ranh chính là hắn, trải nghiệm này quả thật cay đắng a.

"Ngươi............"

"Trước khi ngươi đến đây, chẳng lẽ không ai báo cho ngươi sao?" Tạ Trì vỗ vai hắn: "Ta chính là người mà cấp trên phái tới đây để giải quyết chuyện này. Ta tưởng rằng đã có người nói cho người rồi chứ".

"Ta.........."

Ta chỉ là có việc nên tới trễ hơn chút thôi a? Khi nhận được thông báo, trong lòng quả thật không phục. Nếu do ta không xử lý được chuyện này, cấp trên phái người khác tới thay, ta chắc chắn không có ý kiến. Dù sao thì cũng tại ta không đủ năng lực, không trách được người khác.

Nhưng ta đây còn chưa có cơ hội thể hiện bản lĩnh, cấp trên liền đổi người, khác gì coi thường bản thân? Giống như cấp trên cảm thấy ta không đủ khả năng để giải quyết việc này vậy.

Một khi đã như thế thì ngay từ đầu, giao cho ta làm gì?

Cho nên, ta đây vô cùng không phục. Hơn nữa, tới cũng đã tới nơi, giờ kêu trở về, tưởng ta đến đây để ngắm cảnh sao? Nếu là đi ngắm cảnh, còn có thể đi dạo khắp nơi, tìm chỗ nếm thức ăn, đồ uống a.

Tên thanh niên quyết định lại đây điều tra một chút, tranh thủ giải quyết việc này trước, chứng minh rằng hắn cũng có năng lực.

Lúc trước bắt gặp Tạ Trì, hắn vốn dĩ không coi Tạ Trì là người trong nghề bởi vì bộ dáng của nàng, thật sự không có điểm nào giống a...

Chỉ cho rằng tên kia chưa tới, còn mừng thầm trong lòng. Tên kia chưa đến, suy ra hắn càng có thêm thời gian để xử lý vụ này.

"Thôi không sao, không nhận được thông báo thì thôi. Dù sao ngươi cũng đến đây rồi, nói không chừng ta còn cần ngươi hỗ trợ". Tạ Trì tốt bụng trấn an hắn. Đều là người trong nghề, nên cho người ta một chút thể diện.

Tên thanh niên nghẹn khuất*, song cũng không biết nói gì hơn, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

(*nghẹn khuất: chịu oan, khiếu khuất)

Tạ Trì trò chuyện với hắn trong chốc lát mới biết được tên hắn là Chung Bất Việt, tiểu thiếu gia của một giáo phái nào đó.

Hành nghề này, mặc kệ có truyền thừa hay không, đều thích 'lạp đại kỳ, tác hổ bì*'. Mười người hết chín người đã tự nhận tổ tiên của mình có quan hệ mật thiết với Trương thiên sư - Trương Đạo Lăng.

(*lạp đại kỳ, tác hổ bì: mượn oai hùm/cáo, mượn danh của người khác để hù dọa mọi người)

Lúc sư phụ Tạ Trì nhắc tới còn nhịn không được mà cười khẩy. Đạo giáo có tứ đại Thiên sư* a, ba Thiên sư còn lại thì không ai quan tâm sao.

(*Tứ đại Thiên sư: Cát Hồng, Khâu Hoằng Tế, Hứa Tốn-Hứa Tinh Dương, Trương Đạo Lăng)

Cát Hồng, Khâu Hoằng Tế, Hứa Tốn: Chúng ta không chấp!

Thời đại ngày càng tinh tiến, Thiên sư Đạo giáo đã chia năm xẻ bảy từ lâu, tách ra thành vô số nhánh nhỏ khác. Hơn nữa, bọn họ đều tự cho rằng bản thân là chính tông.

Chung Bất Việt thuộc về một trong số nhánh nhỏ của Thiên sư Đạo gia. Song, nhà của hắn chính là gia truyền và hắn ắt hẳn sẽ trở thành người kế thừa, cũng không sợ bản thân làm việc không tốt mà thất nghiệp.

Hai người bọn họ tám chuyện hồi lâu, đám tiểu quỷ từ đằng xa dẫn theo gia trưởng quay trở về.