Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 42: Dẫn ngươi về nhà ra mắt gia đình



Tạ Trì bắt lấy tay Trương Yến, ra sức vặn tay ả, âm thanh kẽo kẹt vang lên khiến ả ta hét thảm một tiếng, buông bỏng tay ra, con dao liền rơi xuống đất.

Con dao này được chế tạo từ xương cốt, bề ngoài tựa như dao được dùng phẫu thuật. Dùng dao này, có thể dễ dàng cạy ra sọ người mà không làm tổn thương đến đầu óc. Bởi vì nó được ngâm trong nước thuốc riêng biệt nên khi cắt cơ thể, dù cho đau đớn đến mức nào đều vẫn có thể duy trì thanh tỉnh.

Bên cạnh đó, còn có người đồn rằng nó có khả năng trực tiếp cắt hồn phách của con người.

Thấy Trương Yến mang theo con dao này bên người, cũng đủ để biết được thầy trò bọn họ táng tận lương tâm bao nhiêu.

"Ta sẽ không tự tay giết chết ngươi, ngươi thiếu nợ ai thì phải trả nợ cho người đó". Tạ Trì cầm lấy bộ xương khô, lung lay vài cái. Ánh mắt Trương Yến trở nên tuyệt vọng, không ngừng cầu xin Tạ Trì, hồn phách của ả dần dần thoát ly cơ thể.

Cơ thể Trương Yến vẫn còn hô hấp, chầm chậm ngã xuống mặt đất, con ngươi trợn tròn lên, hồn phách lại phiêu đãng giữa không trung.

Tạ Trì nhẹ giọng nói: "Thả chúng nó lại đây".

Tiểu nắm buông bọn tiểu quỷ ra, quỷ mẫu cũng phóng con anh thi ban nãy ra ngoài.

Khoảng thời gian trong cơ thể quỷ mẫu, cũng đủ khiến nó lấy lại được một chút bình tĩnh.

Mặt khác, mấy tên tiểu quỷ kia càng không cần phải nói, lúc lão già kia chạy trốn, khế ước giữa bọn họ liền bị đoạn đi không kém. Chẳng qua, chúng nó đang trong giai đoạn cuồng bạo, khó có thể kiểm soát bản thân mà đi tấn công người khác.

Tuy nhiên, chúng nó vẫn nhớ rõ kẻ thù lớn nhất của mình chính là lão già kia cùng với Trương Yến.

Trông thấy hồn phách của ả đang lơ lửng giữa không trung, một đám quỷ như điên như dại phóng tới, tựa như một bầy châu chấu bao bọc lấy Trương Yến. Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, bởi vì chúng nó hận Trương Yến thấu xương, lúc trước chỉ có thể chịu đựng bị người khác khống chế. Hận thù càng lúc càng dâng cao, tụi nó làm sao có thể để Trương Yến chết dễ dàng như vậy được?

Chúng nó từng ngụm từng ngụm xé rách hồn phách Trương Yến, quá trình này không khác gì lăng trì. Cho đến khi hồn phách hoàn toàn bị cắn nuốt, mới xem như 'hôi phi yên diệt*', còn trước đó, nàng hiển nhiên vẫn còn tri giác.

Tạ Trì cũng không sốt ruột đi tìm lão già kia, Trương Yến mới là chủ thể của nghi thức mượn mệnh, nàng vừa chết, tà pháp kia chẳng khác nào bị phá bỏ, Tôn Nguyệt sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng.

Hơn nữa, người bày nghi thức này lại là lão già đó, Trương Yến chết đi, lão ta cũng sẽ bị phản phệ, còn chịu thêm thương tích ban nãy, ít nhất cũng chỉ còn nửa cái mạng đi.

Đoạn thời gian tiếp theo, hắn nhất định sẽ trốn ở một góc khuất nào đó để dưỡng thương, không rảnh đi hại người. Tạ Trì sẽ có thêm rất nhiều thời gian để kéo hắn ra ánh sáng.

Bởi vì hiện trường có người tử vong cho nên cần phải trình báo cấp trên, Mạnh Thư liên hệ với bên Đạo Minh trước, để họ phái người tới xử lý, như vậy cảnh sát đỡ phải cho rằng Tạ Trì và Mạnh Thư là hung thủ giết người.

Sau đó, hai người bọn họ mới chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Hồn phách của Trương Yến đã bị ăn sạch sẽ, đám tiểu quỷ vẫn chưa khôi phục lý trí, điên cuồng tấn công những người xung quanh. Tạ Trì đang suy ngẫm nên xử lý chúng nó ra sao, tiểu nắm liền tranh thủ cơ hội lẻn tới gần, há miệng đem toàn bộ bọn tiểu quỷ nuốt chửng.

Tạ Trì nhanh chóng vỗ cái bụng của nàng: "Mau nhổ ra! Mấy thứ này không thể ăn!"

Mặc dù hồn phi phách tán là kết cục tốt nhất của bọn chúng, Tạ Trì chỉ lo lắng một điều bọn chúng có gây ra tác dụng phụ không tốt nào cho nắm hay không. Hơn nữa, bọn tiểu quỷ này vô tội a, cũng không thể nói ăn liền ăn.

Nắm quơ quơ cái bụng của mình, tỏ vẻ bản thân cũng không có ý định nuốt chửng tụi nó, chỉ là tạm thời giữ tụi nó trọng bụng mà thôi, khi nào về khẳng định sẽ nhổ ra!

Tạ Trì híp mắt, có lẽ đã hiểu ý tứ của nàng nhưng Tạ Trì vẫn đang suy xét có nên tin tưởng hay không. Sau đó nghĩ lại, nắm nhà nàng rất ngoan, nếu không tin nàng, nàng sẽ bị tổn thương a.

"Tuyệt đối không thể ăn! Về là phải nhổ ra á!"

Nắm ngoan ngoãn gật đầu.

Bọn họ đi về trước, còn chưa đến cổng biệt thự, đã thấy Tôn Văn đứng đằng trước nhìn xa xăm. Hắn thấy mọi người quay lại liền rơi lệ hỏi: "Rốt cuộc các ngươi đã trở lại rồi! Thế nào, thành công sao?"

"Ổn rồi". Tạ Trì gật đầu: "Vào trước rồi nói".

Tôn Văn nhanh chân mời bọn họ tiến vào, khẩn trương hỏi han tình huống, biết được làm chuyện hại người chính là Trương Yến, dù tà pháp đã bị phá vỡ, song lại để xổng mất tên còn lại vẫn khiến hắn lo lắng không ít.

"Lão ta có nguy cơ quay lại báo thù hay không nha?"

"Lão đã bị trọng thương, hiện tại không có cách nào trả thù, ta sẽ tận lực bắt được lão trước khi lão ta phục hồi".

Lúc này, Tôn Văn mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi........."

Sau khi trở về, Tạ Trì liền kêu nắm nôn đám tiểu quỷ ra, nắm ngoan ngoãn mở miệng, phun một đám bánh trôi ra ngoài.

Đúng rồi, là bánh trôi.....

Tiểu quỷ vốn đen thui, thêm con anh thi kia, oán khí cùng sát khí trên người đều rất nặng. Sau khi bị nhổ ra, lại không khác gì bọn tiểu quỷ bình thường, cả đám tựa vào nhau, oán khí trên người cũng vơi đi hẳn.

Nắm ở bên cạnh, vô tội nhìn trời.

Nhìn sơ qua, bọn chúng chẳng khác nào trẻ sơ sinh, trắng trẻo mập mạp, đôi mắt tròn xoe. Hơn nữa, bọn chúng dựa sát, ôm lấy nhau, tò mò nhìn chung quanh.

Ngay cả con anh thi kia, oán khí cũng tiêu tan không ít, đang thở hổn hển trên mặt đất, bò lại ôm lấy chân Tạ Trì.

Tạ Trì xách nó lên, sắc mặt trắng xanh, không quá giống mấy con tiểu quỷ kia. Cũng do nó không chỉ có hồn thể, nó còn có thân xác.

Cộng thêm bốn cây đinh khóa hồn đóng ngay tứ chi, còn chưa hoàn toàn rút hết.

Phải nhổ mấy cái đinh trước mới được.

Tạ Trì kêu Mạnh Thư đưa nhóm tiểu quỷ kia đi chuyển thế trước. Tiếp đến, liền chuẩn bị mang theo con anh thi này lên lầu kiểm tra.

Nàng ôm anh thi đi được vài bước, nắm đột nhiên nhảy lên, vươn hai bàn tay nhỏ kéo anh thi trong tay nàng ra.

Anh thi cũng không thuận theo, gắt gao ôm lấy tay Tạ Trì.

"Ai ai ai! Đừng đánh nhau!" Tạ Trì một tay nắm một con, đem cả hai ôm vào lồng ngực: "Sao lại thế này a? Ta không nhìn đến, các ngươi liền đánh nhau rồi?"

Nắm vô cùng ủy khuất, vị trí ôm ấp kia vĩnh viễn thuộc về nàng, làm sao có khả năng nhường cho quỷ khác? Nàng ủy khuất đến mức ứa nước mắt! Nếu không phải nàng chỉ là một viên nắm, giờ phút này khẳng định đã 'nước mắt lưng tròng' nhìn Tạ Trì, lên án Tạ Trì chính là một kẻ bạc tình.

Tạ Trì làm sao biết những suy nghĩ trong đầu nắm, mỗi tay xách một đứa đi lên lầu, vừa đi vừa nói: "Không được đánh nhau, nhớ chưa? Các ngươi phải sống hòa thuận nha. Nếu như đánh nhau, ta sẽ rất tức giận, sẽ rất lo lắng".

Nắm: QAQ

Cái gì? Sống hòa thuận! Ngươi còn muốn giữ nó lại bao lâu?

Tạ Trì ghé qua thăm Tôn Nguyệt trước, nàng nằm trên giường, an an tĩnh tĩnh ngủ rồi, hơi thở trên người cũng đang dần dần ổn định, chắc chắn không bao lâu nữa sẽ khôi phục.

Lần này, nàng cũng coi như rút ra được bài học đi, ít nhất sẽ không để người khác biết sinh thần bát tự của mình nữa.

Tạ Trì nói sơ qua tình trạng của nàng cho Tôn Văn nghe, chăm sóc tỷ tỷ kỹ càng hơn. Cơ thể Tôn Nguyệt ắt hẳn vẫn bị suy yếu thêm khoảng thời gian, chờ đến khi cơ thể hoàn toàn khôi phục liền ổn rồi.

Tôn Văn hớn hở đáp: "Lần này đều nhờ ơn của đại sư! Để ta gửi phong bì cho ngươi! Giá cả thị trường chung bao nhiêu a? Ta chưa từng thỉnh đại sư bao giờ nên cũng không quá rõ".

"Không cần..... Ta được người khác mời đến hỗ trợ, ngươi không cần đưa tiền cho ta". Tạ Trì cự tuyệt hắn, nghĩ sao vậy? Nhận tiền thì khác gì giao dịch làm ăn đâu.

Tạ Trì hiển nhiên sẽ không vì chút ít tiền bạc mà khiến con đường chinh phục lão bà của sư điệt trở nên gian nan hơn.

"A?" Tôn Văn nhanh chân tiếp lời: "Nói thì nói như vậy thôi nhưng nếu ta không làm gì cả, lương tâm bất an a! Hay là như vầy đi! Ta gửi một cái lì xì nhỏ cho ngươi, xem như là tiền may mắn, sẵn tiện thêm bạn nhau luôn, sau này có chuyện gì cũng dễ nói chuyện hơn, được không?"

Tạ Trì nghĩ dù sao đây cũng là đệ đệ của cháu dâu, cũng nên chừa mặt mũi cho người ta, liền gật đầu đồng ý.

"Ngươi quét mã hay ta quét mã?" Tôn Văn một bên hỏi một bên duỗi đầu nhìn màn hình của Tạ Trì. Màn hình di động của nàng chỉ có app Wechat cùng vài app trò chơi, thêm một app để live stream.

App live stream này được các chủ kênh sử dụng để phát sóng trực tiếp, không có chức năng xem kênh của người khác. Ngón tay Tạ Trì cứng đờ, nhanh tay bấm mở Wechat, tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Ngươi quét mã của ta đi".

Sau đó, nàng ngẩng đầu liền thấy Tôn Văn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt thật phức tạp, đại khái: Aiiii, miệng lưỡi của phụ nữ, chuyên đi nói dối a.

Tạ Trì:.............

Lúc trước đều giấu được, dù mém chút nữa lộ tẩy nhưng vẫn lấp liếm được, không nghĩ tới lại..............

Sai quá sai!

Nàng nghĩ nát óc, nghiêm túc suy xét làm sao để che lấp sự thật đi. Cuối cùng, chỉ có thể mạnh miệng nói: "Nếu ta nói ta chỉ mới tải app đó về hôm qua, định chuyển nghề live stream, ngươi tin không?"

Tôn Văn: "Ngài cảm thấy mặt ta có giống đồ ngốc không?"

Có chút giống.....

Nhưng vì phòng ngừa Tôn Văn liều mạng với nàng, Tạ Trì đành nghiêm túc trả lời: "Không giống".

Tôn Văn: "Ha hả......"

Tạ Trì đưa mã QR trước mặt hắn, cục súc hỏi: "Ngươi có quét mã hay không?"

Tôn Văn nghẹn khuất đáp: "Ta quét ngay đây!"

Sau khi thêm bạn xong, hắn còn 'hừ' hai tiếng: "Cần gì phải khăng khăng phủ nhận a..... ta cũng không phải tên nhiều chuyện, dĩ nhiên sẽ không tùy tiện lan truyền ra ngoài".

Tạ Trì đồng ý kết bạn, dẫu sao là do bản thân nàng lừa dối người ta trước nên cũng có chút ái ngại, đành nói: "Tính chất công việc. Sau này, ở trong phòng phát sóng, ngươi cũng đừng để lộ ra mấy chuyện này, nhất quyết giữ kín bí mật cho ta, tuyệt đối không được phép thừa nhận trên thế giới này có ma quỷ tồn tại, biết chưa?"

Tôn Văn:.............

Ngẫm lại công việc chính của nàng, rồi đến chuyện nàng dưỡng quỷ. Hắn nhớ lại những câu nói của Tạ Trì lúc livestream, thật sự không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm trạng hắn bây giờ.

"Yên tâm đi, ta sẽ phối hợp với ngươi........".

"Tốt". Tạ Trì vỗ vỗ bờ vai hắn, thở phào bảo: "Ta đỡ phải lo lắng nhiều".

Tôn Văn có một linh cảm, nếu như bản thân không phối hợp, nhất định sẽ bị Tạ Trì dùng bạo lực đánh cho đến khi mất trí nhớ, vừa mới nghĩ đến đây thôi mà chân đã nhũn ra rồi.

Thôi vậy, đánh không lại, nói chuyện đạo lý cũng không thắng nàng.

Ngoài việc cúi đầu trước đại tỷ, còn có lựa chọn khác sao?

Vài ngày tới, Tạ Trì vẫn ở bên nhà Tôn Văn, dù sao tỷ tỷ của hắn còn chưa tỉnh lại, lỡ đâu để lại di chứng gì thì sao. Có Tạ Trì ở đây hỗ trợ, hắn đương nhiên nhiệt liệt hoan nghênh.

Thời điểm Tạ Trì xuống lầu, Mạnh Thư đang ngồi lau mồ hôi, hắn vừa hoàn thành việc đưa đám tiểu quỷ kia đi đầu thai.

Hôm nay, Mạnh Thư cũng khá mỏi mệt a, liên tục xoa bóp thân thể mình. Tạ Trì trông thấy cũng không đành lòng áp bức hắn: "Ngươi nghỉ ngơi đi, sức khỏe quan trọng hơn, đàn ông con trai càng phải biết giữ gìn...... cơ thể".

Mạnh Thư:.........

"Không phải, eo ta chỉ hơi nhức một chút thôi".

Tạ Trì gật đầu: "Ân".

"Ta thật sự chỉ thấy hơi nhức chỗ eo mà thôi".

"Ân, ta biết rồi".

"Thật sự không phải như ngươi suy nghĩ".

"Ta suy nghĩ gì?" Tạ Trì ngơ ngác hỏi.

Mạnh Thư nghẹn hồi lâu, cũng không nói gì thêm, cuối cùng thở hổn hển đáp: "Ta đi ngủ trước......"

"Ngủ ngon". Tạ Trì vẫy tay rồi xách hai tiểu quỷ lên lầu.

Nàng dự định rút đinh khóa hồn cho tên tiểu quỷ kia trước, thứ quỷ quái này càng dính lâu trên người, càng đau đớn, nếu được thì vẫn nên xử lý sớm.

Tạ Trì ngồi trên giường, tên tiểu quỷ kia ngồi đối diện, một người một quỷ nhìn chăm chăm vào nhau. Nàng lên tiếng: "Ta sẽ giúp ngươi nhổ đinh khóa hồn nhưng quá trình khó tránh khỏi đau đớn. Ngươi phải ráng chịu đựng, đau dài không bằng đau ngắn, giải quyết dứt điểm sẽ tốt cho ngươi hơn".

Tiểu quỷ sợ hãi nhớ lại thời điểm nhổ cây đinh cắm trên đầu ra, quả thật đau hơn nhiều so với lúc cắm nó vào.

Nó theo bản năng định chạy trốn, nắm đột nhiên xuất hiện ngăn chặn nó. Toàn thân tiểu quỷ đều bị hắc khí trói chặt, chỉ còn lộ tứ chi bên ngoài, nó muốn chạy cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Trì đang tiến lại gần.

Tạ Trì xoa xoa nắm, khích lệ nàng: "Ân, làm tốt lắm".

Nắm cực kỳ ngoan ngoãn, một chút tâm tư trả thù cũng không có. Tiếp đến, Tạ Trì liền vén tay áo, chuẩn bị nhổ mấy cây đinh còn lại trên người tiểu quỷ.

Đau đớn là thứ không thể tránh khỏi, đinh khóa hồn tồn tại trong cơ thể nó đã lâu, hòa quyện giữa thân thể và linh hồn, cố ý phá vỡ hiển nhiên đau đớn tột cùng.

Tiểu quỷ kêu rên thảm thiết không ngừng, sau đó liền bị nắm bịt kín miệng. Tạ Trì xoa nắm, khen ngợi: "Làm tốt lắm".

Âm thanh quá lớn sẽ ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi nha.

Mất gần nửa tiếng để gỡ bốn cây đinh khóa hồn, tiểu quỷ cũng hoàn toàn đau rã người. Nắm buông tiểu quỷ ra, nó không khác gì cây kem đang tan chảy, dần dần nằm liệt trên giường.

Sau đó, bị Tạ Trì xách lên treo ở một bên, bên dưới đặt một cái thau lớn, máu đen từ vết thương đang chầm chậm chảy xuống. Tạ Trì mệt mỏi ngáp một cái, bảo: "Ngủ ngon".

Nàng thuận tay nhét nắm vào trong mền ngủ.

Nắm chầm chậm duỗi người, dán vào cơ thể Tạ Trì tựa như đang ôm lấy nàng rồi mới thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Dẫu cho biết bao nhiêu quỷ hoặc người tiếp cận Tạ Trì, cuối cùng chỉ có nàng mới có quyền ôm Tạ Trì ngủ!

Ngày hôm sau, tiểu quỷ đã khôi phục hoàn toàn, đồng thời, nó cũng chân chính đạt được tự do.

Tạ Trì không định mang nó theo bên người, liền ném cho quỷ mẫu xử lý, quỷ mẫu bẩm sinh thương con như mạng sống. Cho nên, đối với tiểu quỷ, nàng vô cùng ôn nhu, quan trọng là bên cạnh nàng cũng không có con, vì vậy càng thêm yêu thương tiểu quỷ đáng thương này.

Nắm vừa lòng hả dạ, tiếp tục độc chiếm Tạ Trì.

Tạ Trì đã kiểm tra tổng quát cho nắm, không phát hiện điều gì bất thường. Hơn nữa, vết thương cũng không nghiêm trọng, chỉ cần dưỡng thương thêm vài ngày liền trở về bình thường. Tâm tình của Tạ Trì cũng theo đó mà tốt hơn, nàng ôm lấy nắm, hôn mấy cái: "Ta sẽ không để ngươi bị thương nữa!"

Tạ Trì vô cùng nghiêm túc nói: "Ít nhất sẽ không tái phạm lỗi cũ, ta bảo đảm với ngươi".

Thật ra, nắm chưa bao giờ trách Tạ Trì. Bởi vì từ trước đến giờ, đa số thời điểm toàn là Tạ Trì bảo vệ nàng, cưng chiều nàng, hiếm khi nàng có đất dụng võ. Hiện tại, có cơ hội để bảo hộ người mình thích, nắm cảm thấy rất đỗi vui mừng.

Đáng tiếc tiểu nắm vẫn chưa thể nói chuyện.

Nắm càng nghĩ càng ấm ức, nếu nàng nói chuyện được liền có thể làm nũng với Tạ Trì.

Có thể thẳng thắn kêu Tạ Trì đừng ôm mấy con ma quỷ khác nữa.

Ngoài việc ngủ với ta ra, có thể chỉ ôm một mình ta, yêu thương một mình ta được không?

Nàng không khác gì một con quỷ keo kiệt, nói cho Tạ Trì biết tâm tư của mình, không chừng còn bị A Trì cười nhạo.

"Đợi xử lý xong mọi chuyện ở đây, ta dẫn ngươi về trên núi một chuyến". Tạ Trì đột nhiên lên tiếng: "Để cho sư huynh am hiểu chuyên môn kiểm tra cho ngươi, nói không chừng ngươi có thể khôi phục sớm hơn thì sao".

Nắm rối bời, ra.....ra mắt gia đình!

Tuy rằng lúc trước đã trông thấy đại sư tỷ, song thấy bên ngoài so với qua nhà ra mắt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau a! Từ lâu rồi nắm chưa cảm nhận được hồi hộp nha.

Tạ Trì thở phào, hôn hôn nắm. Sau đó, liền ôm thật chặt nàng vào lồng ngực.

Lúc nãy, nàng vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng đều có nguyên do, Tạ Trì nghĩ lại mà sợ, nhịn không được nhớ đến lúc sư phụ qua đời, loại cảm giác bất lực giống nhau như đúc, cũng may kết cục không giống nhau.

"Suy đi ngẫm lại, ta quả thật chờ mong nhìn thấy hình người xinh đẹp của tiểu hắc nga". Tạ Trì cười tủm tỉm: "Rất muốn được xem lại a~".

Được Tạ Trì khen khiến tiểu nắm ngượng ngùng, nàng cố gắng hồi tưởng bộ dáng con người của nàng ra sao, nhưng ký ức của nàng vô cùng rối loạn, làm cách nào cũng không thể nhớ ra được.

Chỉ mơ hồ nhớ, nàng lớn lên.....không được vui vẻ cho lắm?

Dù sao cũng không đẹp bằng A Trì! Tiểu nắm luôn giữ cái suy nghĩ này trong đầu.

Đến giữa trưa, Tôn Nguyệt tỉnh lại, tuy cơ thể vẫn còn suy yếu nhưng nàng hiện tại có thể cảm giác được sinh khí đang dần dần quay trở về cơ thể mình.

Đến buổi chiều, nàng đã có thể chống nạng đi xuống phòng khách ăn cơm.

Tôn Văn giờ đây hoàn toàn tin tưởng tỷ tỷ hồi phục, kích động đến rơm rớm nước mắt. Tuy hắn không chăm học hành, không chăm làm, nhưng quan hệ giữa hai người đặt biệt tốt.

Mẹ hắn qua đời khá sớm, do mang thai hắn rồi sinh khó. Ba của hắn rất yêu mẹ nên cũng không cưới thêm một ai. Hơn nữa, ba hắn rất bận, ít khi về nhà ăn cơm. Đa số Tôn Văn đều do Tôn Nguyệt chăm sóc từ nhỏ đến lớn, tuy rằng tuổi tác cả hai cách nhau không xa.

Hai ngày nay, Tôn ba ba không ở nhà mà ra ngoài tìm bác sĩ. Bởi vì Tây y không tìm ra nguyên nhân khiến cơ thể con gái mình ngày càng trở nên suy yếu nên hắn đành tới những địa phương khác, tìm thấy một vị đại phu nổi tiếng, mời về nhà.

Kết quả vừa trở về liền thấy con gái đã chuyển biến tốt nhưng Tôn ba ba vẫn không an tâm, để cho vị đại phu này khám qua. Sau khi xác định chỉ cần bồi bổ thêm là có thể hoàn toàn khỏi bệnh, hai hốc mắt của Tôn ba ba đỏ bừng, một hai phải phát lì xì cho Tạ Trì.

Tạ Trì làm thế nào không biết xấu hổ mà nhận tiền của Tôn ba ba, vội vàng bảo Tôn Văn đã gửi tiền cho nàng. Sau nhiều lần từ chối, nàng mới thành công đánh mất ý niệm của Tôn ba ba.

Tạ Trì ở đó chơi thêm vài hôm, đồng thời, nàng tranh thủ nghĩ biện pháp tìm nơi ẩn thân của lão già kia. Thế nhưng, quả thật 'gừng càng già càng cay' a, lão ta trốn sâu như vậy, làm cho nàng tạm thời chưa có cách nào tìm thấy lão. Một tuần cứ bình yên như vậy mà trôi qua.

Cho đến khi ý định nhờ ngoại viện xuất hiện trong đầu nàng, lại phát sinh một chuyện.

Vào một đêm trăng thanh gió mát, nàng đang chìm vào giấc ngủ. Điều kỳ lạ là, Tạ Trì nhận thức rõ chính mình đang ở trong mộng. Khung cảnh vô cùng quái lạ, nàng đứng bên trong đầm lầy, thân thể dần dần bị chìm xuống, xung quanh có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng. Sau đó, không ngừng phát ra những tiếng cười nhạo.