Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 7: Muốn lên thời sự sao?



Sư điệt muốn mọi chuyện diễn ra thuận lợi, vì thế đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trong suốt hai ngày trước.

Tới tối ngày thứ ba, khoảng hơn mười một giờ, vài người bọn họ hẹn gặp nhau ở phòng khách, nói chính xác hơn là ba người một quỷ, còn những con quỷ hầu kia đều bị thỉnh đi chỗ khác, tạm thời không cho tụi nó xuất hiện, đỡ phải đột nhiên xảy ra những việc bất thường ngoài dự kiến.

Một cái bàn mổ được bày biện giữa phòng khách, mặt trên lót một tấm vải trắng. Mạnh Thư hồi hộp nằm lên trên, lo lắng hỏi: “Có ổn không? Thật sự sẽ không phát sinh trục trặc gì sao?”

Sư điệt nghe hắn lèm bèm, thiếu kiên nhẫn nói: “Đừng lo, dù có thất bại, cũng sẽ không có tác dụng phụ. Bất quá chỉ khiến nó cảnh giác hơn thôi, ngươi lo cái gì?”

“Dù sao cũng không phải là ngươi mang thai”. Mạnh Thư ủy khuất đáp.

Sư điệt bình tĩnh nói: “Ta nào có diễm phúc như ngươi”.

Mạnh Thư bị chọc giận đến trợn mắt, chuyện này mà gọi là diễm phúc a? Thứ này rõ ràng chính là nghiệp chướng.

“Sắp đến giờ rồi, đừng có đấu võ mồm nữa”. Tạ Trì lãnh đạm nói, tiểu hắc khí sung sướng đến mức xoay đi xoay lại chung quanh nàng, tựa như chỉ cần đến gần Tạ Trì, liền phấn khích hơn rất nhiều so với ngày thường. Lúc này, sư điệt tới gần chạm thử cũng không cố tình mà tránh đi.

Bọn họ đang đợi tới mười hai giờ khuya, vào thời điểm này âm khí sẽ tụ tập dày đặc nhất, cũng chính là lúc âm dương giao thoa, ‘bách quỷ dạ hành’. Sư điệt cầm tất thảy dụng cụ cần thiết vào phòng khách trước, trong số đó, phải dành một thời gian dài để chuẩn bị con người giấy, riêng tìm người gấp thứ này, bên trong có ghi lại ‘sinh thần bát tự*’ của Mạnh Thư.

(*sinh thần bát tự: gồm có tứ trụ: niên, nguyệt, nhật, thì (năm, tháng, ngày, giờ). Mỗi trụ 2 chữ nên gọi là bát tự)

Người giấy được gấp rất khéo, liếc mắt một cái liền có cảm giác sống động như thật. Thứ này được sư điệt cố ý đi tìm một vị nghệ nhân lành nghề nổi danh dành trọn hai ngày để gấp ra.

Sư điệt đặt một cái chậu đá trước bàn mổ, ném một ít tiền giấy vào trong, mục đích để các vị quỷ thần có lỡ đi ngang qua cũng sẽ không quấy phá.

Mạnh Thư nằm trên bàn mổ, không mặc áo, để cái bụng lộ ra. Chỉ trong vòng hai ngày mà thôi, bụng của hắn lại ngày càng to hơn, da của hắn cũng dần dần bị nứt ra, tạo nên những vết hằn tựa như hoa văn trên bụng, thoạt nhìn khá là đáng sợ.

Hắn lo lắng nằm ở nơi đó, sợ biện pháp này sẽ không mang lại hiệu quả, nhưng giờ khắc này, hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể căng da đầu mà chờ kết quả.

Tạ Trì không rành về phương diện này nên chỉ đảm nhiệm vị trí hỗ trợ mà thôi. Sư điệt đốt giấy tiền vàng bạc xong, lấy con người giấy đặt bên cạnh Mạnh Thư, dùng một tấm vải màu đỏ che trên bụng nó, sau đó bắt đầu lẩm bẩm.

Tạ Trì nguấy nguấy lỗ tai, mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi, nàng ghét phải nhớ những chú ngữ đó nhất. Nếu muốn lập đàn làm pháp, việc ghi nhớ chú ngữ rất quan trọng, đây là thứ ngôn ngữ dùng để câu thông giữa người và ma quỷ. Tuy nhiên, ở phương diện này, Tạ Trì lại không có bất kỳ thiên phú nào cả, chỉ cần vừa giở sách ra xem một chút, đôi mắt liền muốn đóng lại.

Lúc trước, sư phụ chưa qua đời, còn có người buộc nàng phải học thuộc chú ngữ. Sau khi sư phụ mất đi, cũng không còn ai có thể quản được nàng.

Sư điệt niệm pháp chú xong, nhanh chóng nhét một viên thuốc vào miệng Mạnh Thư, làm cho hắn đè ở phía dưới đầu lưỡi. Mạnh Thư nhắm mắt lại, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, hơi thở ngày càng mỏng manh, cuối cùng gần như ngừng thở.

Hắn nằm yên ở đó, giống như một khối thi thể.

Sư điệt nhanh chóng ra tay, hắn cắn một sợi dây màu đỏ, một đầu buộc vào cổ tay của người giấy, đầu kia buộc vào tay của Mạnh Thư.

Sau khi làm xong tất thảy, bụng Mạnh Thư đột nhiên chuyển động, một cái dấu tay bé xíu in lên bụng hắn từ phía trong, tiếp theo đến dấu chân. Nhìn sơ qua tựa như có một đứa bé ở bên trong, đang dùng tay chân đánh mạnh trong bụng Mạnh Thư.

Gương mặt hắn tái nhợt không khác gì người chết, thống khổ nhíu mày, song hắn gắt gao cắn chặt khớp hàm, không nhúc nhích. Thời điểm này tuyệt đối không thể há miệng, bằng không lập tức mất mạng.

Đồ vật trong bụng náo loạn cỡ mười phút, toàn bộ cái bụng bỗng nhiên dần dần bẹp xuống, kích cỡ tựa như một trái dưa dấu, chưa thể như bụng của một người bình thường. Hơn nữa, da còn nhăn nhúm, không khác gì một người già đầy rẫy những nếp nhăn, thoạt nhìn còn hơi …….

Đồng thời, bụng của người giấy đột nhiên dần dần to lên.

“Xong rồi sao?” Tạ Trì duỗi tay sờ bụng Mạnh Thư, thật lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể y hệt người chết.

Sư điệt lắc đầu, nói: “Tàn hồn đã đi ra, quỷ thai vẫn còn ở bên trong. Nhưng so với tình huống ban đầu, đã đỡ trầm trọng hẳn”.

“Vậy kế tiếp…” Tạ Trì nhìn chằm chằm vào bụng Mạnh Thư, biểu tình phức tạp. Mạnh Thư đột nhiên ngồi bật dậy, nôn ra viên thuốc ngậm trong miệng.

Động tác dứt khoát của hắn khác xa với một người đang mang thai, nhảy dựng lên lao tới bồn rửa chén súc miệng: “Vị của thuốc này quả thật ghê tởm, tựa như một con gà để thiêu mười ngày, sau đó ném vào hố phân ngâm cả đêm vậy. Thật sự không phải dành cho con người ăn a”.

Tạ Trì, sư điệt: Nôn…….

“Đừng có tưởng tượng ghê tởm quá chứ, làm cho bọn ta có cảm giác vừa cùng ngươi nếm thử hương vị này vậy”.

Mạnh Thư vô cùng ủy khuất bảo: “Ta chỉ đang miêu tả cảm giác của ta một chút thôi. Đúng rồi, tiếp theo làm gì nữa? Sao bụng của ta còn phồng lên?”

“Tàn hồn là vật vô hình, ta đã giúp ngươi chuyến đến thế thân. Quỷ thai là vật hữu hình, phải mổ ra lấy mới được”. Sư điệt uyển chuyển nói: “Hay là ngươi đến bệnh viện để giải phẫu đi?”

Mạnh Thư: ……………

Hắn hỏng mất bảo: “Ta không muốn lên trang nhất của bản tin ngày mai a…”

Nếu đêm nay vào bệnh viện sanh mổ, tiêu đề ngày mai có thể là ‘Một tên thanh niên vào bệnh viện để phẫu thuật sinh non. Hắn vốn dĩ là tên thất đức hay do nhân tính bị méo mó’.

Hắn nức nở thật to một tiếng, sau đó u oán nhìn về phía Tạ Trì cùng sư điệt: “Nếu ngày mai ta bị lên báo, nhất định sẽ nói cho phóng viên: đứa trẻ này là của các ngươi”.

Tạ Trì ngẩng đầu nhìn trần nhà, sư điệt tức khắc gánh vác áp lực, hắn che miệng ho khan một tiếng, nói: “Vậy sinh ở đây?”

Mạnh Thư tiếp tục nhìn u oán vào sư điệt.

Sư điệt xám xịt quay đầu đi xem Tạ Trì: “Vậy… làm phiền sư thúc”.

Kỳ thực, chỉ có làm phiền tiểu hắc khí đang bao quanh Tạ Trì mà thôi. Nàng vỗ vỗ tiểu khả ái một chút, làn hắc khí cuộn thành tiểu viên*, sửng sốt trong chốc lát, sau đó không tình nguyện mà bò đến trên người Mạnh Thư.

(*tiểu viên: hình tròn, hình cầu nhỏ)

Tiểu viên giơ lên xúc tua, nhắm ngay bụng của Mạnh Thư mà đâm xuống. Nhìn tận mắt khá là rùng rợn, xúc tua ra ra vào vào, khuấy tới khuấy đi trong bụng hắn, động tác giống hệt như đang khuấy cà phê.

Đại khái bốn năm phút sau, Mạnh Thư đột nhiên nhảy dựng lên: “WC ở đâu!”

Hắn kêu to vọt vào WC, nửa ngày không thấy đi ra.

Tiểu hắc khí bay trở về trên người Tạ Trì, bộ dáng nàng hiện tại nhìn y như một con bạch tuộc màu đen, vô số xúc tua cọ cọ trên người Tạ Trì, nhưng khi Tạ Trì sờ lại, nàng liền e thẹn mà cuộn thành hình tròn.

“Làm rất tốt”. Tạ Trì khen ngợi nàng, xoa xoa tiểu hắc khí như xoa tiểu miêu khiến nàng sướng loan thành một mảnh mềm mại.

Sư điệt không nỡ nhìn thẳng, có thể là cảm thấy đây là lần đầu tiên hắn trông thấy thật sự có một người nuôi quỷ mà không khác gì nuôi mèo. Hơn nữa, xúc tua nhiều như vậy quá ư là cay mắt a, hắn không dám nhìn thẳng.

Mạnh Thư ngâm mình trong nhà vệ sinh rất lâu mới bước ra. Cả người hắn đều hư thoát, thân thể không còn chút sức lực nào.

Bụng hắn đã xẹp xuống, song vẫn còn những nếp nhăn, cần phải tập thể dục một thời gian mới có thể khôi phục như cũ.

Gương mặt hắn tái nhợt xen lẫn kinh hãi, hai chân như nhũn ra, lết đến bên cạnh hai người bọn họ. Dù cho là ai đi chăng nữa, nhìn đến bản thân bài tiết ra một bãi máu loãng cùng một đống thịt nát, đều vô pháp giữ bình tĩnh.

Đến cả việc là dùng bộ phận nào bài tiết ra….

Tạ Trì nghĩ một chút, vẫn là không nên hỏi, giữ một chút thể diện cho hắn a. Nàng sợ rằng nếu Mạnh Thư xấu hổ và giận dữ quá mức sẽ dẫn đến giết người diệt khẩu. Vì thế, nàng chỉ có thể vỗ vỗ bả vai Mạnh Thư, bảo: “Con trai còn đứa, ra ngoài phải biết tự bảo vệ mình”.

Mạnh Thư khóc không ra nước mắt: “Ta sẽ không bao giờ đi tìm đường chết như vậy nữa………”

Lần này, hắn tuyệt không được tính vào trường hợp ‘tai bay vạ gió*’. Ai bảo hắn tự tin vào bản thân đến như vậy, tự mình ra ngoài liều lĩnh, căn bản không biết tự lượng sức mình đi đối đầu với ma quỷ, cho nên mới rơi vào kết cục như vậy.

(*tai bay vạ gió: tai họa bất ngờ từ đâu tới)

Thanh niên ngây thơ sau một đêm thất thân, chỉ có thể miêu tả bằng một từ ‘thảm’ để hình dung.

Một bên, sư điệt đang tiếp tục công việc của mình, hắn giở tấm vải đỏ lên, dán vào lá bùa lên bụng của người giấy. Tàn hồn trong bụng người giấy dường như đã nhận thức được bản thân bị trúng kế liền liều mạng giãy giụa nhằm thoát khỏi đây. Sư điệt làm sao có thể cho nó cơ hội, hắn dựng thêm một lớp phong ấn để đảm bảo an toàn.

Biện pháp bọn họ dùng lúc nãy bất quá chỉ là dựng hiện trường giả, cho Mạnh Thư giả trang thành bộ dáng tử vong, chuyển dời tất cả sinh khí trên người hắn truyền vào người giấy. Tàn hồn được hình thành dựa trên rất nhiều anh linh không hoàn chỉnh, chỉ số IQ vốn dĩ đã không cao, bị lừa cho một vố cũng không lạ, ngây ngây ngốc ngốc mà chui vào bụng người giấy.

Tuy nhiên, tiến vào dễ, nhưng thoát ra rất khó. Những loại tàn hồn kiểu này không có cơ hội được chuyển thế, nói thẳng ra chúng nó chỉ là những bào thai lưu lại một ít chấp niệm, sau đó bị ô uế khí lây nhiễm, tập hợp thành đống bầy nhầy, gọi tàn hồn là đã quá tôn trọng.

Chỉ có nữ quỷ kia, vô luận khi còn sống hay đã chết đi chỉ có duy nhất một chấp niệm là có một đứa con mới có thể coi đám tàn hồn này như là anh linh tới nuôi dưỡng, tìm mọi cách để nó có thể được làm người.

Thấy tiểu hắc khí nhà mình đang nhìn chăm chăm vào người giấy đến chảy nước miếng, chuẩn bị bay qua ăn vụng, Tạ Trì nhanh chóng xách nàng trở về bên người, nói: “Việc kế tiếp không cần ta nhúng tay nữa, ta đây về ngủ trước”.

Giải quyết con người giấy kia cũng không khó, chỉ cần đem nó đốt đi là xong. Sư điệt ban đầu định cho Mạnh Thư tự xử lý việc này, cho hắn cơ hội xả giận. Ai ngờ, vừa quay đầu liền thấy Mạnh Thư chân chó theo đuôi Tạ Trì, bảo: “Đại lão? Đại lão! Khoan đi đã! Chúng ta bàn bạc một chút!”

Sư điệt: …………..

Hắn thật rất muốn gom một đống thịt nát trong WC mà bôi trên mặt Mạnh Thư, sau đó nói: Dắt con của ngươi theo, tránh xa sư thúc nhà ta ra!